Bên Anh Trọn Đời

Chương 23: Chương 23: Sự thật còn có điều nghi vấn




Cô hờ hững đến mức chẳng buồn xoay người, quay lưng nói với anh ta: “Cho dù cô ấy có ở nơi nào thì cũng tốt hơn ở bên cạnh anh.”

“Hừ...”

Hàn Thần Dương cười lạnh đứng dậy, đi đến bên cạnh Phương Thúy. Anh ta hơi nghiêng đầu, giọng nói lạnh lẽo vô cùng châm chọc: “Phiền cô chuyển lời cho Bùi Thiên Ngân một tiếng, cô ta ở bên ngoài có sống tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi, tôi chỉ mong cô ta đừng xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi cảm thấy ghê tởm nữa là được.”

“Hàn Thần Dương, anh thật sự không phải là người! Cô ấy là vợ anh cơ mà!”

Phương Thúy không thể không chế nổi mà giận dữ gào lên với bóng lưng của Hàn Thần Dương, chẳng thèm quan tâm ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh: “Sao anh có thể đối xử với cô ấy như vậy được? Anh thật là máu lạnh!”

Lần này, Hàn Thần Dương không quay đầu, người anh ta cứng ngắc, hờ hững bật cười: “Đối với một người phụ nữ đê tiện như Bùi Thiên Ngân mà nói, tôi máu lạnh như vậy chẳng phải xứng lắm hay sao?”

“Anh...!” Phương Thúy cứng họng đứng tại chỗ.

Hàn Thần Dương sải bước đi trước, đi về phía cửa quán ăn kiểu tây.

Phương Thúy cứng đờ người, mãi đến khi bóng dáng Hàn Thần Dương khuất hẳn khỏi quán ăn, cô mới không thể chống đỡ được nữa mà ngồi phịch xuống ghế.

Cô dựa đầu vào thành tường, hai mắt nhắm chặt, cố gắng hít thở từng hơi.

Cô thật sự không hiểu vì sao, người phụ nữ tuyệt vời như Bùi Thiên Ngân lại cứ gặp phải tên Hàn Thần Dương này cơ chứ? Người đàn ông với trái tim sắt đá này rốt cuộc có điểm nào tốt lại có thể khiến cô gái ngốc nghếch Bùi Thiên Ngân dâng hiến cả cuộc đời như thế?

“Phương Thúy, tôi cũng biết yêu anh ấy là một sự sai lầm, nhưng tôi không thể khống chế được bản thân, vì vậy... nếu tôi đã không cách nào ngăn mình yêu anh ấy, vậy thì chi bằng tôi cứ toàn tâm toàn ý yêu anh ấy đi, cho dù là cho đi hết tất cả, cho dù yêu đến mức tôi chẳng còn gì cả...”

Cô gái ngốc nghếch này thật là!

Nhớ lại lời Bùi Thiên Ngân nói với mình trước khi rời đi, Phương Thúy lại không kìm được mà nước mắt tuôn rơi.

Lưu Hạo Vũ ngồi bên cạnh, nhìn tờ đơn li hôn rơi trên bàn, cổ họng anh ta hơi khô rát, nhân lúc Phương Thúy không chú ý, anh ta liền cầm tờ giấy li hôn lên.

Đi ra khỏi quán ăn kiểu tây, Lưu Hạo Vũ không đuổi theo Hàn Thần Dương mà cầm giấy li hôn về công ti của bố mình, tìm người cố vấn luật của công ti.

Anh ta cầm tờ đơn li hôn kia đặt xuống trước mặt người cố vấn luật. Người cố vấn luật cẩn thận xem xét, cảm thấy hơi kinh ngạc.

“Cô Bùi này chính là cô Bùi kia sao...?”

Lưu Hạo Vũ gật đầu. Người cố vấn luật này là bạn thân lâu năm của bố anh ta, cũng là người chú đáng để anh ta kính trọng, vì vậy trước mặt ông, Lưu Hạo Vũ không hề có ý định giấu diếm điều gì.

“Con muốn chú xem giúp, có khi nào tờ đơn li hôn này là giả không? Nhất là phần phân chia tài sản... có khi nào còn có điều gì ẩn dấu phía sau không?”

“Sao có thể cơ chứ...”

Chú cố vấn luật cười: “Đơn li hôn đã viết rõ ràng, chỉ cần bên nam kí tên là bên nữ sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, hơn nữa... cháu xem này, tờ đơn viết rõ ràng rành mạch tất cả các điều khoản hạng mục, hoàn toàn không hề có lỗ hổng nào.”

Lưu Hạo Vũ tim đập thình thịch: “Vậy... cũng có nghĩa là, chỉ cần Hàn Thần Dương kí tên, Bùi Thiên Ngân sẽ thật sự chẳng còn gì nữa ư?”

“Không sai.”

Người cố vấn luật gật đầu, nhưng ngay sau đó ông lại không nhịn được mà thở dài: “Thật không ngờ, Bùi Thị do một tay ông Bùi gây dựng nên cuối cùng lại rơi vào tay Hàn Thần Dương, tuy nhiên, Hàn Thần Dương cũng thật quá đáng, nhà họ Bùi chưa từng nợ nần gì anh ta, nhưng anh ta lại làm thế sau khi ông Bùi chết... haiz...”

“Sao lại chưa từng thiếu nợ cơ chứ? Năm xưa nếu không phải vì bố Bùi Thiên Ngân thì bố mẹ Hàn Thần Dương cũng sẽ không chết. Chẳng phải vì bố của Bùi Thiên Ngân chiếm đoạt hết cổ phần công ti của bố Hàn Thần Dương nên mới dẫn đến bi kịch này hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.