Cô ta không được đi đâu hết!
Một giọng nói giận dữ vang lên sau lưng hai người, Bùi Thiên Ngân và Hà Duy Tùng cùng quay lại nhìn về hướng thanh âm phát ra, nhìn thấy Hàn Thần Dương với khuôn mật đầy vẻ âm trầm đang bước về phía này.
Gặp lại Hàn Thần Dương, Bùi Thiên Ngân ngẩn người ra, cô không dám tin nhìn người đàn ông đang bước về phía mình kia, có chút đau lòng lại có chút ấm áp.
Có thể gặp lại anh một lần nữa thật là tốt, cô vốn cho là sẽ không được gặp lại anh được nữa.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần này lại kéo mạnh tay cô lại, ánh mắt ác độc nhìn cô chất vấn: Thảo nào cô lại bỏ nhà đi, thì ra là có người khác ở bên ngoài?
Hàn Thần Dương nghĩ tới cảnh tượng mình vừa mới nhìn thấy kia, trong lòng cảm thấy như vừa bị người khác quất mạnh một cái, người phụ nữ chết tiệt này, thật đúng là không biết xấu hổ!!
Không phải...
Bùi Thiên Ngân vốn định giải thích nhưng cô nhanh chóng cảm thấy, bây giờ cô đã ly thân với Hàn Thần Dương rồi, lúc trước mới kết hôn, cô nói gì anh ta cũng không thèm nghe, huống chi là đã ly thân?
Nghĩ vậy, giọng nói của cô liền lạnh lùng: Sao anh đến đây? Tôn Tiểu Uyển có biết anh đến tìm tôi không?
Đồ ti tiện!
Nhưng khi nói những lời này, trong lòng cô vẫn còn có chút chờ mong, dù sao thì cũng là anh đến tìm cô!
A... Hàn Thần Dương cười lạnh một tiếng.
Bây giờ ngay cả giải thích cũng không muốn sao?!
Quả nhiên là người bị bắt quả tang không có gì để nói nữa!
Nắm chặt lấy cánh tay cô, Hàn Thần Dương hận không thế bóp nát, ngay cả nói chuyện anh ta cũng nghiến răng nghiến lợi: Nếu như tôi biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng cô gặp tình nhân kia, tôi tuyệt đối sẽ không tới, bởi vì tôi thấy buồn nôn!
Anh ta vẫn không thay đổi.
Niềm hi vọng trong lòng lại lần bị bị nghiền thành tro, Bùi Thiên Ngân cười thảm thương: Vậy bây giờ thì sao? Anh buồn nôn đủ chưa? Buông tay được chưa?
Buông tay? Tại sao phải buông?
Hàn Thần Dương nắm lấy tay cô kéo về phía chiếc xe: Còn một ngày tôi chưa ly hôn với cô, cô vẫn là bà Hàn, muốn quyến rũ người đàn ông khác trước mắt tôi sao, Bùi Thiên Ngân cô mơ đi!
Hàn Thần Dương, anh là đồ khốn nạn!
Hà Duy Tùng đứng một bên thật sự là không chịu được nữa, vội chạy tới phía Hàn Thần Dương vung một cú đấm thật mạnh, Bụp! một tiếng, Hàn Thần Dương hoàn toàn không chú ý tới, bị đấm một cú lùi về sau mấy bước.
Thần Dương...
Bùi Thiên Ngân nhìn Hàn Thần Dương bị tấy lên sưng đỏ trong nháy mắt, vô cùng đau lòng, muốn tiến tới xem xét vết thương của anh ta, lại bị Hàn Thần Dương đẩy ra.
Cút đi!
A...
Bùi Thiên Ngân bị đẩy ngã xuống đất, Hàn Thần Dương căn bản không thèm liếc nhìn một cái nào, ngay lập tức xông tới phía Hà Duy Tùng.
Hai người đàn ông cứ thế mà đánh nhau.
Nhưng, Hà Duy Tùng căn bản không phải đối thủ của Hàn Thần Dương lại thêm hôm nay Hàn Thần Dương ra tay vô cùng hung ác, chỉ qua một lát đã đè lên người Hà Duy Tùng, đấm liên tục lên mặt anh.
Máu rất nhanh nhuộm đỏ nắm đấm của Hàn Thần Dương, khiến cho Bùi Thiên Ngân đứng một bên hoảng sợ.
Thần Dương, anh làm gì vậy? Đừng đánh nữa! Anh mau dừng tay lại đi!!
Bùi Thiên Ngân chạy tới, giữ chặt nắm đấm của Hàn Thần Dương, nhìn Hà Duy Tùng đã bất tỉnh, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi.
Chuyện này đâu có liên quan tới Hà Duy Tùng?
Nhưng sự xin lỗi của cô trong mắt Hàn Thần Dương lại là đau lòng: Cô quan tâm anh ta sao?
Anh ta nói rồi lại đấm một cú vào mặt Hà Duy Tùng.
Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn thế nào...?!
Bùi Thiên Ngân thấy mình như tan nát cõi lòng, rõ ràng bỏ đi là để tác thành cho anh ta nhưng tại sao lại biến thành như vậy chứ?
Hàn Thần Dương nhìn con mắt đã đỏ lên của cô, nheo hai mắt lại, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô: Về nhà với tôi.
...
Bùi Thiên Ngân sửng sốt, không nói lên lời.