Chương 17
Cuộc đời con người giống như một cái cân: một bên là ham muốn, một bên là tình yêu.
Khi mà bàn cân tình yêu vẫn còn trống không, thì đành phải kiếm thứ khác đặt vào để giữ cho cán cân được thăng bằng.
Tôi mua một chậu hoa.
Một hôm đi qua sạp hàng hoa ven đường, nhìn thấy một cây tiên nhân cầu nhỏ nằm giữa những cây hoa đang nở rộ. Tiên nhân cầu chỉ bằng quả trứng gà, vừa nhỏ vừa xấu, trông chẳng hề bắt mắt, cô đơn tịch mịch đừng giữa những cây hoa khác. Đột nhiên trong lòng trào dâng một cảm giác thê lương khó tả, cảm thấy nó rất giống mình, bèn dừng lại hỏi mua. Ông chủ là một nông dân trồng hoa hiền lành chân chất, thật thà nói cho tôi biết: cây tiên nhân cầu này đã có một lỗ nhỏ, chỉ sợ chẳng bao lâu sau sẽ biến thành lỗ to. Tôi đang hơi do dự thì chợt như cảm thấy cây tiên nhân cầu đang ra sức nháy mắt làm hiệu với mình: “Này! Mua tôi về chăm sóc đi!” Thế là vẫn quyết định mua về, đặt tên cho nó là Kim Hổ.
Mang Kim Hổ về nhà, đặt trên sân thượng. Ở đấy nhiều ánh sáng, không khí mát lành. Tôi kê một chiếc ghế, ngồi bó gối, chăm chú quan sát nó. Kim Hổ có một vẻ đẹp thanh nhã trầm mặc, và vẻ kiêu ngạo trời sinh giống như loài tiên nhân chưởng trong sa mạc. Nó có màu xanh nhàn nhạt, không xanh quá, cũng không nhạt quá, nhưng đủ để tạo nên một ấn tượng tươi mát trong mắt người nhìn. Toàn thân Kim Hổ mọc đầy những gai nhọn, vừa kiêu ngạo vừa hào hùng bi tráng, phảng phất như đang nói: “Muốn nắm giữ tôi là không thể đâu, trừ phi là hủy diệt tôi đi. Có điều làm vậy anh có còn là đàn ông nữa không?” Nghĩ tới đây, tôi thở dài một tiếng, cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều.
Chỉ cần không có chuyện gì, là tôi lại lên sân thượng ngồi ngắm Kim Hổ thật lâu. Một động vật và một thực vật cứ lặng lẽ nhìn nhau, dốc lòng ra với nhau. Những lúc vô cùng muốn tìm người nói chuyện, cũng thầm oán trách Kim Hổ chỉ là một cái cây. Có điều lâu rồi, ngược lại còn nhận ra một lạc thú khác: nói chuyện với Kim Hổ cho tôi một không gian tưởng tượng lớn hơn rất nhiều.
Giống như Che Guevara hồi trẻ đi khắp Nam Mỹ, đã nhắc đến biển thế này: “Biển lớn lúc nào cũng là người bạn thân thiết, một người bạn thân thiết luôn lắng nghe tất cả những gì bạn nói nhưng không bao giờ tiết lộ bí mật, đồng thời cũng là một người bạn lúc nào cũng có thể cho bạn ý kiến, bạn có thể dựa theo trí tưởng tượng của mình mà giải thích những âm thanh mà biển cả phát ra.”
Kim Hổ cũng là một người bạn như vậy. Trước mắt, tôi rất cần một người bạn như thế.
Có lần tôi cũng mang Kim Hổ đến quán bar. Nhưng ở đó không khí không tốt, khói thuốc mù mịt, lo lắng vết thương trên người nó bị ác hóa, nên lại vội vàng mang về.
Nếu Lông Mi ở đây thì tốt quá, tôi cũng sẽ đối xử với em tốt như thế.
Thỉnh thoảng cũng nghĩ như vậy.
Lại là nửa đêm.
Bì Tử bận rộn ra ngoài làm ăn, Trà Sữa đi xem liveshow của Lưu Nhược Anh với cô gái đầu trọc. Quán bar chỉ còn mình tôi với Quán Đầu và mấy nhân viên phục vụ. Tôi đứng trong quầy bar giúp Quán Đầu rửa ly, vừa ngẩng đầu lên xem “Friends”, thỉnh thoảng lại bật cười vì những chi tiết hài hước trong phim. Quán Đầu mặt trơ khấc như gỗ, chỉ biết cúi đầu rửa ly, lâu lâu mới lướt mắt qua màn hình một thoáng, điệu bộ rất thờ ơ.
Tôi nhớ lại cái thời cùng ở chung với mấy người bạn nữa, hoàn cảnh cũng không khác gì trong phim là mấy. Ấn tượng sâu sắc nhất là một lần có một cậu bạn đến chơi, vừa vào đã ôm bụng đòi đi nhờ toilet. Mọi người nói chuyện một lúc thì quên luôn cậu ta, cùng ra ngoài ăn cơm, ăn xong lại rủ nhau đi xem phim, xem xong về nhà thấy cậu bạn kia vẫn đang ngồi trong toilet. Thì ra trong ấy hết sạch giấy, lại không gọi được ai, đành phải ngồi đuỗn mặt ra trong đó.
Cậu bạn ấy chính là Bì Tử. Nghĩ lại chuyện ấy, tôi không nén nổi một nụ cười hạnh phúc.
“Ít nhất mình cũng còn có bạn bè.” – Tôi tự an ủi mình như vậy.
Một lát sau thì có nhân viên phục vụ ra gọi tôi, nói có người muốn tìm ông chủ.
Tôi nghi hoặc bước tới, trên chiếc sofa kê cạnh cửa sổ có hai cô gái lạ mặt đang ngồi.
Cả hai cô đều ăn mặc kiểu trí thức văn phòng. Sơ mi lụa bó eo kiểu tây, váy mini jupe, bít tất lụa màu sắc hài hòa, toàn thân từ trên xuống dưới đều là hàng hiệu, bên cạnh là chiếc xắc tay nhỏ đắt tiền, trên cổ đeo những sợi dây chuyền đắ. Một cô mặt mũi vui tươi, còn một cô lại rất u uất. Cô gái có vẻ mặt u uất dựa vào vai cô gái vui vẻ, không ngừng thở ngắn than dài.
Trên bàn có hai chai vang Pháp, một chai đã cạn, một chai còn một nửa. Cả hai cô gái đều đã ngà ngà say, nhìn tôi chăm chú, rồi lại cười cười, cứ như là có một bí mật gì đó mà chỉ mình tôi là không biết vậy.
- Giám đốc Bì Tử của mấy anh đâu?
Cô gái buồn rầu hỏi.
- Đi vắng rồi.
- Nghe nói ở đây được người ta gọi là quán bar có thể “ủ ấm” cho người ta đúng không?
Cô gái có nét mặt vui tươi phá vỡ bầu không khí im lặng.
- Chỉ là nghe nói thôi.
- Trên tường không phải có dán áp phích đấy sao?
Cô gái chỉ tay vào tờ quảng cáo của Bì Tử.
Tôi chỉ biết nhún vai cười cười.
- Thực ra cũng chẳng có gì, đều là người lớn cả rồi. Bạn tôi vừa thất tình, tâm trạng buồn bực, muốn đến đây tìm đàn ông, kết bạn thôi. Đáng tiếc là đêm nay chẳng có ai nhìn vừa mắt cả.
Cô gái kia đốt một điếu thuốc, vừa hút thuốc vừa ôm tay, động tác thành thục lão luyện, trông rất đẹp mắt. Vừa hút thuốc cô vừa vỗ nhẹ lên trán như muốn làm ình tỉnh táo lại phần nào. Hai cô gái này tuy đã say, nhưng vẫn không mất đi những thói quen tao nhã phải mất một thời gian dài mới có được.
Tôi nhíu mày, tỏ ý hỏi xem có thể giúp gì được hai cô không?
- Đêm nay chỉ có mình anh là được được một chút, vậy nên phạt anh phải ngồi đây nói chuyện với chúng tôi.
Cô gái có nét mặt vui vẻ nói đùa, rất thiện ý.
Tôi chẳng tỏ vẻ gì hết.
Một bầu không khí lưỡng lự bao trùm lấy chúng tôi.
Lúc này trong loa vang lên bài “New York City” của Norah Jones.
Norah Jones và Peter Malick hợp tác tạo ra một bài hát đậm sắc Blue, cảm giác tiết tấu rất mạnh, âm sắc rất tuyệt. Hai cô gái lắc lư theo tiếng nhạc, lâu lâu lại rủ tôi cạn ly, không khí trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Hai cô gái này một người là di dân Canada, một người định cư ở New Zealand. Chắc là ở nước ngoài chơi chán rồi, cả buổi cứ than thở nước ngoài chán, chẳng có cái quái gì, ngoài tự do ra thì chỉ có bệnh AIDS, đành di dân trở lại về Trung Quốc, mong mỏi tìm được người đàn ông thích hợp. Ai ngờ mấy năm nay trong nước cũng thay đổi quá nhiều, quan hệ nam nữ cũng hỗn loạn chẳng kém gì phương Tây. Hình như là họ có vẻ rất thất vọng với đàn ông trong nước.
- Ở nước ngoài cũng hỗn loạn thế à?
Tôi nhớ lại những lần đi du lịch nước ngoài trước đây của mình.
- Đàn ông nước ngoài trước khi kết hôn thì hoang đàn, nhưng kết hôn rồi thì rất thành thật, đặc biệt là rất giữ nguyên tắc. Còn đàn ông trong nước thì bất kể là kết hôn rồi hay không, cũng vớ vẩn như nhau hết, không thể chấp nhận được.
Cô gái có nét mặt vui vẻ tổng kết.
- Chính xác. Không thể dựa dẫm vào đàn ông trong nước được, trước khi kết hôn thì là cướp, sau khi kết hôn thì là trộm.
Cô gái u uất dường như đã rất thấm thía điều này.
- Chẳng những không dựa dẫm được về mặt tình cảm, lại còn phải tìm đủ mọi cách để giữ chân họ lại bên mình nữa chứ.
Cuộc đối thoại chẳng mấy chốc đã biến thành một buổi “đấu tố” phê phán đàn ông. Tôi đành ngồi im bên cạnh, quyết định không mở miệng.
- Họ chẳng biết yêu, lại không hiểu đàn bà.
- Đàn ông bây giờ thật khiến người ta thất vọng, ai nhìn được thì không có cảm giác, mà có cảm giác thì lại chẳng thuận mắt.
- Cuộc đời cũng thật vô vị. Nước ngoài chán, về nước cũng chán, tình nhân chán, yêu đương cũng chán, kết hôn lại càng chán. Giờ tôi chỉ muốn chết, mà lại chẳng dám chết.
Hai cô gái không phải lo ăn lo mặc, cuộc sống ở mức cao trong xã hội mà cũng có nhiều phiền não vậy sao? Chẳng biết cái thế giới này đang có vấn đề gì nữa.
Norah Jones bắt đầu hát tuyệt tác bất hủ “Don’t know why”.
Hai cô gái ngâm nga hát theo, cuối cùng thì cũng thở phào nhẹ nhõm được rồi. Một cô gái bắt đầu kể chuyện hôm đi xem live show của Norah Jones, chuyện này thì tôi rất ngưỡng mộ.
- Chắc là yêu cầu của hai em cao quá chứ gì?
Tôi cười cười, cuối cùng cũng xen vào một câu.
- Không cao, chỉ muốn tìm một người đàn ông khiến mình thỏa mãn thôi. Mel Gibson hay Lương Triều Vĩ thì không dám mơ rồi, chỉ cần thật lòng với bọn em là được. Nhưng mà biết tìm ở đâu bây giờ? Đàn ông tốt chết hết cả rồi.
Cô gái có nét mặt u uất ngửa đầu lên thở ra những vòng khói tan biến trong không trung.
Hai chai rượu vang dường như đã lôi hết sạch những lời oán trách mà hai cô gái giấu trong lòng ra ngoài.
Các cô cứ tiếp tục đối thoại như vậy đến tận nửa đêm, rồi mới lắc lư chuệnh choạng ra về.
Thấy bọn họ say quá, tôi không yên tâm, đành đỡ họ vào xe, hỏi xem nhà ở đâu, nhưng không thấy ai trả lời. Quay đầu lại, thì thấy cả hai đã dựa vào nhau ngủ mất rồi. Đành thở dài một tiếng. Lật cái xắc nhỏ ra, cũng may mà tìm được một tấm thẻ nộp tiền quản lý, lái xe đến địa chỉ trên đó, là một tòa chung cư cao cấp.
Hai cô gái vẫn chưa tỉnh. Tôi đành mở cửa xe, đốt một điếu thuốc rồi bật máy nghe nhạc trên xe lên nghe Ravi Shankar chơi đàn Sitar, miệng ngân nga theo tiếng nhạc, cứ thế hút gần hết bao thuốc. Cuối cùng hai cô gái cũng tỉnh lại, sột sà sột soạt ở băng ghế sau, không ngừng nấc ợ lên, mùi rượu nồng nặc khắp cả xe. Tôi tay trái một cô, tay phải một cô, đỡ họ xuống xe. Có lẽ hai cô gái này thường xuyên uống say về muộn nên bảo vệ đã quen mặt, còn nhiệt tình giúp tôi đưa họ vào thang máy, ấn hộ nút, ánh mắt nhìn tôi vừa ám muội lại vừa ngưỡng mộ, cái thứ ánh mắt quái dị khiến toàn thân người ta phải nổi cả da gà. Đúng lúc cửa thang máy khép lại, tôi mới lừ mắt nhìn anh ta một cái.
Căn hộ của hai cô gái khá lớn, đồ đạc rất đầy đủ.
Tầng hai mấy, từ đây có thể ngắm cảnh đêm toàn thành phố.
Hai cô gái lần lượt vào toilet, lần lượt đi tắm, rồi lần lượt uống nước lạnh. Giờ mới tỉnh lại, họ nhìn tôi, rồi lại nhìn nhau, bật cười khúc khích. Tôi chẳng biết làm sao, cũng đành ngây ngô cười theo. Một cô gái ngồi xuống bàn trang điểm chăm chú bôi bôi trát trát, không ngừng xoa lên mặt mình đủ loại kem và phấn, những động tác cứ lặp đi lặp lại làm tôi nhớ lại cảnh Charles Chaplin vặn ốc vít trong phim “Modern Times”. Một cô thì bật tivi lên xem, mới được một lát đã làu bàu nói không có gì thú vị, ném điều khiển đi rồi chui vào toilet, mãi chẳng thấy ra. Tôi nghiễm nhiên bị bỏ quên, ngồi đấy cũng ngại mà đi cũng ngại, cảm giác thật khó chịu.
Thấy bên cạnh vứt một quyển album ảnh đang mở, tôi bèn nhặt lên xem cho đỡ buồn. Toàn là ảnh đàn ông, ánh sáng rất mờ, hình không được rõ nét lắm cứ như là ảnh chụp trộm vậy. Hầu hết toàn là các cậu trẻ tuổi xinh trai, số ít hơn là những người có vẻ đã trưởng thành, trông rất phong độ, cá biệt có một hai người tuổi cao hẳn hoặc thấp hẳn so với những người khác. Tôi lật từng trang một, kinh ngạc nhận ra có một trang là ảnh của Bì Tử, bèn rút ra xem thử, thấy phía sau viết mấy hàng chữ:
Nghề nghiệp: chủ quán bar
Quốc tịch: Trung Hoa đại lục
Tướng mạo: Đẹp trai
Chiều cao: vừa
Da: được
Kích thước phần dưới: hạng trung
Thời gian làm tình: lâu
Có lên đến cao trào không: gần được
Bình luận: sản phẩm hạng ưu
Đọc xong mấy hàng chữ đó, tôi vội vàng đứng dậy chạy ra khỏi cửa.
Cuộc đời con người giống như một cái cân: một bên là ham muốn, một bên là tình yêu.
Khi mà bàn cân tình yêu vẫn còn trống không, thì đành phải kiếm thứ khác đặt vào để giữ cho cán cân được thăng bằng.
Cái thứ này tất nhiên là những va chạm xác thịt. Con người luôn khát vọng có được tình yêu, nhưng lại luôn luôn chỉ có được xác thịt của đối phương.
Tôi đang dằn vặt suy nghĩ thì Bì Tử bước vào.
- Có gì mới không?
Cậu ta vứt cặp xuống, gọi một ly Vodka, vỗ vai tôi hỏi theo thói quen.
- Sản phẩm hạng ưu.
- Cái gì mà sản phẩm hạng ưu?
- Cậu là sản phẩm hạng ưu.
Tôi cười cười nói.
Bì Tử không hiểu gì nhưng cũng cười cười. Cậu ta có việc phải đi xã giao, chỉ qua gặp tôi một lát, uống cốc rượu rồi đứng dậy đi luôn. Còn lại một mình, tôi chỉ biết không ngừng nốc rượu, cảm thấy mình chẳng khác gì một cái cống thoát nước, thì gì cũng đổ vào không cần bận tâm lo nghĩ cũng tự động tiêu hóa bài tiết ra ngoài hết sạch.
Một cô gái ôm một chú chó Chihuahua bước vào, ngồi bên quầy bar.
Cô gái hình như rất quen với Quán Đầu. Gọi một chai bia Knight và một bát bỏng ngô. Bia thì mình uống, còn bỏng ngô thì đút cho chó ăn, con chó thì cứ ăn từng hạt từng hạt một, có vẻ rất khoái chí. Chó Chihuahua ăn bỏng ngô à? … Mọi người đều tròn mắt lên nhìn cô gái và con chó kỳ lạ.
Cô gái này mặc một chiếc Tshirt rất to, đầu tóc buông xõa. Người không cao lắm, nhưng chân thì rất dài, nhìn cứ đong đong đưa đưa. Gương mặt búp bê nhìn rất dễ thương. Cho chó ăn chán, cô ôm nó vào lòng vuốt ve, ngước mắt lên xem phim, rồi bốc bỏng ngô đưa lên miệng. Ăn được mấy hạt, cô quay sang nói với Quán Đầu cái gì đó, rồi lại tiếp tục ăn. Một lúc sau thì đứng dậy qua chỗ tôi hỏi mượn mấy đĩa CD về nhà, tôi gật đầu đồng ý.
Trong quán cũng có khá nhiều người quen cô gái này, được một lúc lại thấy có người ra bắt chuyện. Nhưng lần nào cô cũng chỉ đáp cho qua chuyện, rồi cúi đầu nựng nịu con chó cưng, không buồn để ý tới họ nữa. Mấy anh chàng kia cũng biết điều, lặng lẽ trở về chỗ ngồi. Có người cũng rất hài hước, bị chủ nhân cự tuyệt liền cúi xuống mời con chó uống rượu. Con chó nhỏ sủa “oắc oắc” hai tiếng, còn cô gái thì bật cười khúc khích, đứng dậy ra ngồi cùng bàn với anh ta. Có lẽ tại nói chuyện không hợp nên chỉ được một lúc cô gái đã trở lại quầy bar, ngồi ăn bỏng ngô, uống bia, ngước đầu xem phim. Thỉnh thoảng lại quay sang nói với Quán Đầu cái gì đó, Quán Đầu lần nào cũng gật gật gù gù, không nói gì.
Quán bar đóng cửa.
Xuống nhà, con phố đông đúc giờ đã lạnh tanh, bao nhiêu phồn hoa náo nhiệt giờ rút sạch như nước thủy triều.
Tôi thở dài, chuẩn bị ra chỗ để xe thì liếc thấy trên ghế dài ven đường có một cô gái đang ngồi, trong lòng ôm chú chó nhỏ. Bước lại gần. Chính là cô gái lúc nãy trong quán bar, cô nàng vừa lắc lư đầu nghe nhạc trong head phone vừa vuốt ve cái đầu nhỏ nhắn của con chó, tay kia cầm điếu thuốc, miệng lẩm bẩm bài “Luyến Luyến Phong Trần”. Bên cạnh để một chai bia đã uống hết quá nửa. Tôi ngồi xuống cạnh đó, rút thuốc ra hút, nghe cô ngân nga.
Cô gái liếc thấy tôi, nhìn một lúc như để nhận mặt, rồi cười cười. Tôi cũng mỉm cười đáp lại.
- Cám ơn anh ượn đĩa.
Cô gái tháo tai nghe xuống. Hai má đỏ hây hây, xem ra cũng đã uống không ít.
- Thích nghe không?
- Cũng được. Không phải thích lắm, nhưng cũng chẳng có gì khác mà nghe cả.
Tôi cười cười.
Cô gái tháo một bên tai nghe xuống, mò mò tìm tai tôi, rồi cẩn thận nhét vào trong.
Nghe một lát, tôi mới chợt nhớ ra Lão Lang đã từng tới quán bar của mình. Lần đấy anh ta tới thành phố này tham gia một buổi đại nhạc hội, tiện thể ghé qua chơi. Đúng lúc ấy tôi đang ngồi ôm ghi ta hát, Lão Lang thấy vậy cũng lên hát chung mấy bài. Trong đó có một bài chính là “Vincent”, cả hai đều không thuộc lời, cứ vừa hát vừa nhìn nhau cười trừ.
- Nghe nói anh vừa đi Đôn Hoàng về phải không? Quán Đầu kể đấy. Anh ta hay nhắc đến anh lắm, cứ bảo không có anh, quán bar cứ thiếu đi cái gì ấy. Em cũng đi Đôn Hoàng rồi, chẳng thấy gì hay quả. Về sau đến chơi hồ Ca Nạp Tư ở Tân Cương còn thú vị hơn nhiều.
Thế là chúng tôi bắt đầu nói chuyện về miền Tây. Cô gái lấy ví tiền ra, khoe một tấm ảnh chụp trên sa mạc. Tấm ảnh làm tôi nhớ đến Trát Ba, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót.
- Hồi trước ngày nào em cũng đến quán bar của mấy anh, dạo này thì ít rồi.
Tôi dùng ánh mắt và nét mặt để hỏi em tại sao.
- Nói ra anh đừng cười nhé. Dạo trước em cũng quen vài người ở đây, mấy lần say rượu, đầu óc không tỉnh táo, bị họ chiếm đoạt. Chỉ vì một chút xung động nhất thời mà khiến em về sau rất hối hận. Em sợ sẽ gặp phải chuyện tương tự như vậy, nên đành tránh, không đến quán nữa.
Có lẽ vì hơi quá chén, nên cô gái nói rất thẳng thắn. Có điều chỉ mới ngà ngà say, nên sự thẳng thắn ấy chẳng hề đáng ghét chút nào, ngược lại còn rất đáng yêu nữa.
- Xem ra em sống rất vui vẻ đúng không?
- Ư! Không vui cũng phải nghĩ cách cho nó vui chứ. Với lại bây giờ đã có quá nhiều người không vui rồi, mình tham gia với họ làm gì? Trên đời này còn nhiều chuyện thú vị lắm, thử nhiều thì sẽ phát hiện ra thôi.
Cô gái càng nói càng lắc mạnh, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Tôi vội đỡ dậy, cô gái ôm chặt chú chó, nhìn tôi cười cười, rồi đổi tư thế, tiếp tục nói:
- Hồi trước đến quán bar là vì chán quá. Kiếm đàn ông là vì nhận ra quán bar cũng chán òm. Nuôi chó cũng bởi vì phát hiện ra đàn ông còn chán hơn.
Vừa nói cô vừa đong đưa hai chân, hững hờ thở hắt ra một tiếng:
- Bây giờ em sống một mình, chẳng nghĩ đến chuyện phiền phức gì hết, chuyện gì cũng nhẹ nhàng, vui vẻ lắm!
- Thế ban ngày em làm gì?
- Đi làm, bán quần áo!
Cô cười cười đáp.
- Bán quần áo?
- Ư. Thì cũng phải kiếm tiền nuôi thân chứ, dựa vào đàn ông thì còn ra thể thống gì nữa? Em đang bán hàng thuê cho người ta, ở bên chợ đối diện kia kìa, hôm nào anh rảnh thì qua chơi, gian hàng ngay cạnh nhà vệ sinh ấy, dễ tìm lắm.
Tôi vui vẻ gật đầu đồng ý.
- Còn đi học không?
Tôi lại hỏi.
- Sắp tốt nghiệp rồi, đang làm luận văn. Sau đó thi IELTS, chuẩn bị ra nước ngoài.
- Sao cứ thích ra nước ngoài thế? Ở trong nước không phải cũng rất tốt sao?
- Trong nước tốt mà, cái gì cũng tốt. Chỉ trừ một điểm: cái gì cũng giả dối hết, giống quán bar ấy.
Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn trời, vẻ mặt tràn trề thất vọng.
Hai người chúng tôi chìm vào im lặng, không biết nên nói gì, làm gì.
Tôi có một tật xấu.
Lúc ghi số điện thoại của người khác, tôi không thích ghi họ tên, mà chỉ thích ghi lại đặc điểm của họ. Ví dụ có cô gái thích ăn bỏng ngô, thì tôi ghi là cô Bỏng Ngô, có cô thích nghe Vương Phi, thì tôi ghi vào là cô Vương Phi, có anh chàng thích ngoáy mũi, thì ghi thành anh Ngoáy Mũi. Cứ vậy đấy.
Thỉnh thoảng giở sổ điện thoại ra xem những cái tên loạn xạ ngầu ấy, tôi lại không khỏi bật cười. Nhưng mà cũng không thể trách tôi được, quán bar đông khách như thế, chỉ nhớ tên mà không nhớ đặc điểm thì chẳng ghi còn hơn.
Trong cuốn sổ của tôi, cái tên hay nhất có lẽ là: anh Đánh Rắm Trộm. Anh chàng này lần nào đến quán cũng len lén ra ngoài, đánh rắm một cái, xóc xóc quần rồi lại quay vào uống tiếp.
Cái tên dài nhất là: Cô da đen tóc hơi dài thích hút thuốc ngoại Bì Tử giới thiệu thỉnh thoảng mới đến. Bởi vì cô gái này quả thực là chẳng có điểm gì nổi bật, nên tôi đành phải chọn một cái tên dài dằng dặc như vậy.
Có lần quen một cô gái miệng rất rộng.
Bèn len lén ghi vào sổ là “Cô Miệng Rộng”, không ngờ bị cô nàng phát hiện, nhìn tôi cười khúc khích. Cô gái này rất thích cười, mỗi lần cười là chỉ nhìn thấy toàn miệng là miệng. Cô hay ngồi ở góc tường, hai tay bó gối, chân gác lên bàn, đầu dựa vào tường, lặng lẽ hút thuốc, gương mặt rất hờ hững.
Quen một thời gian mới biết cô nàng mới du học Anh về, tạm thời chưa muốn đi làm, nên cứ lang thang khắp nơi.
Một hôm đến quán thì thấy Cô Miệng Rộng đang giở một cuốn sách tiếng Pháp.
- Học tiếng Pháp à? Chuẩn bị đi Pháp chắc?
Tôi lại gần bắt chuyện.
- Đi Anh đã đủ khổ lắm rồi, đi Pháp làm gì nữa. Tại nhàn rỗi quá, chẳng có gì giải buồn, đành học xừ nó tiếng Pháp vậy. Tiếng Pháp nghe hay đấy chứ!
Nói xong cô nàng liền hát cho tôi một bài hát tiếng Pháp, hình như tên là “Je M’ap pelle Helene” thì phải, đầu cô vẫn dựa vào tường. Cô gái này có một đặc điểm khác nữa là, chỉ cần ngồi thì đầu nhất định phải dựa vào tường, cứ như sợ tường đổ sập xuống vậy. Tôi lại len lén viết thêm một dòng chú thích trong sổ điện thoại: “Cô Miệng Rộng Đầu Dựa Vào Tường”.
Tôi lại chạy ra bật một bài hát tiếng Pháp có phong cách tương tự, tên là “Le Vie En Rose”. Cô gái có vẻ rất vui, kéo tay tôi hôn nhẹ một cái lên má, nụ hôn kiểu chỉ mang tính chất bạn bè thuần túy thôi, đầu vẫn dựa sát tường. Chúng tôi nói chuyện điện ảnh Pháp. Cô Miệng Rộng rất thích phim “The Big Blue” của Luc Besson, còn bắt trước tiếng sóng biển rì rào thổi vào mặt tôi nữa, dáng vẻ nhìn rất đáng yêu. Tôi nhắc đến Jean - Luc Godard thì cô ngáp dài một cái, nói không thích.
Rất hay có đàn ông đến mời cô Miệng Rộng uống rượu, nhưng lần nào cô cũng chỉ cười cười rồi từ chối. Gặp phải người nào dai quá, cô nàng lại ôm lấy cánh tay tôi, ra vẻ thân mật, làm anh chàng kia đành tiu nghỉu về chỗ ngồi.
Một khoảng thời gian sau đó tôi không gặp lại cô Miệng Rộng nữa.
Một lần lái xe đi trên phố, thấy cô đeo một cái ba lô to, để tóc xõa đang bước nhanh trên vỉa hè. Chiếc áo khoác mỏng, mái tóc dài bay phất phơ trong gió thu, cùng với gương mặt nhàn nhã ung dung, trông đặc biệt hấp dẫn.
- Đi học tiếng Pháp hả?
Tôi dừng xe lại chào hỏi.
- Nghỉ lâu rồi, chán rồi, thầy giáo đẹp trai người về nước là em bỏ học luôn. Giờ đang học piano.
Cô xóc xóc lại cái túi trên lưng, rồi chỉ tay vào một ngõ nhỏ gần đấy.
- Piano? Giải buồn à?
- Ư! Chán muốn chết, tìm thứ gì đó làm cho vui. Lần trước anh có nhắc đến mấy khúc nhạc dành riêng cho Piano của Mozart đúng không? Em muốn thử tự đàn xem thế nào.
Nói xong, cô vẫy tay chào tôi rồi chạy vào ngõ, thoáng một cái đã không thấy đâu nữa.
Lần sau gặp cô, là ở sân tenis.
Cô Miệng Rộng mặc đồ chơi bóng, để lộ cặp chân dài trắng muốt, đang vung vợt một cách vụng về.
Liếc thấy tôi, cô nàng liền chạy ngay tới.
- Đang đánh bóng chày hả?
Tôi đùa đùa hỏi.
- Người ta mới tập thôi mà, anh dám trêu em hả?
Vừa nói cô nàng vừa cầm vợt đập khẽ lên đầu tôi.
- Piano thì sao? Học xong rồi à?
- Xong đâu, bỏ lâu rồi, đàn đau cả đầu. Không thấy em đang tập tenis đây hả?
Một thời gian khá lâu sau đó không gặp lại, cứ như là cô nàng đã biến mất rồi vậy.
Rồi đột nhiên cô lại xuất hiện ở quán bar.
Vẫn ngồi một mình ở góc tường, hai tay bó gối, đầu dựa tường, lặng lẽ hút thuốc, nét mặt có thêm một chút u uất buồn bã, trông già đi đến mấy tuổi. Cô mặc một cái áo len to, hình như đã gầy đi không ít, chiếc áo trông rộng thùng thình
- Không chơi tenis nữa à?
- Không, đổi thứ khác rồi, giờ đang yêu đương.
- Chúc mừng nhé!
Tôi đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Miệng Rộng, bàn tay lạnh buốt.
- Có gì mà chúc mừng chứ. Không phải tình yêu, là tình nhân. To hơn em một giáp, là một ông già, có vợ rồi.
- Tại sao không thử yêu thật lòng một lần xem?
- Thử rồi, toàn là bọn trẻ con, không biết trân trọng, lần nào em cũng dùng nước mắt “xử lý” hết rồi.
- Đàn ông già thì biết trân trọng à?
- Không biết nữa, nhưng ít nhất ông ta cũng biết chiều chuộng. Ông ta rất thương em. Giặt đồ cho em này, giúp em làm cơm này, gội đầu cho em nữa, đêm về thì kể chuyện dỗ dành em, đến khi nào em ngủ say ông ấy mới về nhà.
Cặp mắt cô ươn ướt, quay đầu áp má vào tường, len lén đưa tay lên dụi dụi khóe mắt.
- Vợ ông ta thì sao?
Tôi hỏi thẳng luôn vào vấn đề.
- Ông ấy cũng rất thương vợ, ông ấy thương cả hai, chăm sóc cả hai. Vì vậy em mới nói ông ấy là một người đàn ông tốt. Ông ấy cũng khó xử, thế nên em rất thương ông ấy, lúc nào cũng mong ông ấy được hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn em.
Nói xong lại thở dài não nuột.
Tôi không biết nói gì. Cả hai ngồi trầm mặc một lúc, đều không biết nên nói gì, tôi lưỡng lự một lúc rồi đành đứng dậy để cô lại một mình.
Có một người đàn ông lạ bước tới mời Miệng Rộng uống rượu. Cô chỉ đưa ly lên cụng nhẹ chẳng buồn nhìn đối phương lấy một cái. Người kia lại yêu cầu được ngồi bên cạnh, Miệng Rộng bèn dịch người lại sát tường thêm một chút. Đối phương ngồi xuống là bắt đầu thao thao bất tuyệt lảm nhảm gì đó, Miệng Rộng hờ hững nghe mà chẳng lọt tai, chỉ áp mặt vào tường, tựa hồ như đang lắng nghe những âm thanh ở bên kia bức tường, nét mặt đờ đẫn ủ rũ. Chốc chốc cô lại lấy điện thoại ra, hình như muốn nhắn tin cho người đàn ông già kia, chỉ là lần nào cũng ngần ngừ do dự, rồ lại lắc đầu thở dài bỏ máy xuống.