Bến Đỗ Cuối Cùng

Chương 8: Chương 8: Tình bạn của chúng ta




Không khí trong phòng bệnh lúc này có một chút bất thường. Như hai ngày trước, Nhật Phong vẫn chăm chỉ đọc sách không làm phiền đến mọi người xung quanh. Nhưng Minh Vũ thì không được tập trung vào công việc cho lắm.

Anh ngồi ở bàn làm việc hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn về phía cửa ra vào như đang chờ đợi một điều gì đó. Bỗng nhiên tâm trạng anh trầm xuống hẳn khi nhớ về tình trạng hiện tại của mình với An Thanh. Dù đã qua nhiều lần tiếp xúc nhưng Minh Vũ lại có cảm giác rằng giữa hai người vẫn còn một khoảng cách rất xa nhưng không biết cách nào để xoá bỏ.

Minh Vũ không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở nên bế tắc như thế này. Rõ ràng cô đã chia sẻ một số chuyện riêng tư của cô và anh cũng thật lòng lắng nghe nhưng cuối cùng thì mọi chuyện cũng chẳng tiến xa được bao nhiêu. Quan hệ của bọn họ chỉ trên mức người dưng một bậc nhưng vẫn chưa hẳn là thân thiết.

Nhìn kim đồng hồ di chuyển chậm chạp mà lòng Minh Vũ nóng như lửa đốt, anh sắp điên rồi. Bình thường vào giờ này An Thanh sẽ đến đón Nhật Phong nhưng hôm nay mãi mà cô vẫn chưa xuất hiện.

_ Hôm nay mẹ con đến trễ nhỉ? – Để ổn định lại cảm xúc, anh đành phải trò chuyện cùng Nhật Phong để dời đi sự chú ý của mình.

_ Còn sớm mà. Chắc khoảng nửa tiếng nữa mẹ mới đến cơ. – Nhật Phong nhìn lên đồng hồ rồi lại tiếp tục xem sách.

Nhận được câu trả lời bình thản từ cậu bé 5 tuổi, Minh Vũ nhất thời nhận ra rằng mình đã quá nóng vội. Bình tĩnh chờ đợi một lúc nữa.

Nửa tiếng sau An Thanh vẫn chưa đến, lần này Minh Vũ phải xem đồng hồ thật kĩ rồi mới dám lên tiếng phàn nàn. Nhật Phong ngồi trên giường thấy tâm trạng anh có vẻ hấp tấp liền gấp quyển sách lại, bước xuống giường bệnh chạy đến bên bàn làm việc của anh.

_ Bác sĩ Vũ nhớ mẹ cháu à?

Thật ra câu hỏi của Nhật Phong không hề có thâm ý gì. Chẳng qua cậu chỉ thấy Minh Vũ bồn chồn nên bất chợt nghĩ ra điều này nhưng lại khiến ai đó giật mình.

Minh Vũ ho khan một tiếng, nén lại cảm giác chột dạ trong lòng cố gắng trưng lên thái độ nghiêm túc nhất có thể. Anh cúi xuống bế Nhật Phong lên, đặt cậu ngồi lên hai chân của mình.

_ Không phải như thế. Là do bác sĩ thấy cũng trễ rồi mà tại sao mẹ con chưa đến nên lo lắng một chút mà thôi.

Nhật Phong à một tiếng, khẽ gật đầu. Cậu không nói gì nữa mà chỉ dựa hẳn người vào lòng Minh Vũ vui vẻ nghịch chiếc ống nghe của anh. Trong lúc tìm hứng thú từ niềm vui mới, Nhật Phong nghĩ đến môt chuyện liền nhanh chóng kể ra.

_ Cũng có thể là mẹ tăng ca đó. Từ ngày mẹ thăng chức phó phòng mẹ phải làm việc nhiều lắm. Có hôm sếp của mẹ phải tìm đến tận nhà để bàn công việc nữa cơ.

_ Sếp của mẹ là ai vậy? - Dù trong lòng vô cùng lo lắng cho sức khỏe An Thanh sẽ bị ảnh hưởng nếu như làm việc quá sức nhưng Minh Vũ dường như cảm nhận được điều gì đó không ổn.

_ Là chú Khang đó. Chú ấy cũng đẹp trai lắm chỉ có điều hơi lạnh lùng và khó tính.

Nhật Phong vẫn vô tư nói chuyện, mắt không rời chiếc ống nghe mà không hề biết từng lời nói thản nhiên của mình vô tình làm người phía sau bốc hỏa. Minh Vũ cảm thấy nguy hiểm đang rình rập xung quanh mối quan hệ của mình và An Thanh.

Không biết từ đâu lại xuất hiện một nhân vật gọi là "sếp của mẹ", rất đẹp trai lại còn thường tìm đến nhà để bàn công việc. Nhưng anh không còn đủ lí trí để tìm hiểu xem chữ "thường" đó nhiều như thế nào. Thật ra cũng chỉ có hai lần mà thôi.

Che giấu bão táp trong lòng, Minh Vũ nở một nụ cười hiền lành nhưng có nét quỷ dị. Anh mở hộc bàn lấy ra hết số kẹo mình đang có đặt trước mặt Nhật Phong khiến cậu giật mình phải nhìn ngược lại anh.

_ Nhật Phong, con thích ăn kẹo không?

Nhật Phong hơi rùng mình. Cậu nhìn Minh Vũ không chớp mắt. Dù nụ cười này hết sức quen thuộc như mọi ngày nhưng bỗng dưng cậu cảm nhận trong đó có phần nào là âm mưu và giảo hoạt.

_ Con cũng hơi thích. Nhưng mẹ bảo ăn kẹo nhiều quá không tốt.

_ Thế con thích sách không?

_ Dạ có.

_ Còn Lego thì sao?

_ Rất thích ạ.

Minh Vũ rất hài lòng về những gì mình thu hoạch được. Anh bắt đầu từng bước dụ dỗ cậu bé 5 tuổi về phe mình.

_ Nhà bác sĩ có nhiều sách lắm. Hôm nào bác sĩ tặng hết cho con nhé. Con thích Lego loại nào? Dạng mô hình máy bay, tàu chiến hay nhà cửa, để bác sĩ đặt mua cho.

_ Bác sĩ Vũ là tốt nhất.

Nhật Phong mừng rỡ quay người lại ôm Minh Vũ. Anh cảm thấy trong lòng ấm áp hẳn lên, vô cùng hạnh phúc. Một phần vì cậu bé vui vẻ, một phần vì âm mưu xấu xa nào đó bước đầu đã thành công. Anh xoa đầu cậu bé đang ngồi trong lòng mình, lại tiếp tục cuộc trò chuyện.

_ Con có xem bác sĩ là bạn không?

_ Dạ có.

_ Vậy bạn bè phải cùng nhau tâm sự và sẻ chia mọi chuyện đúng không?

_ Đúng ạ.

_ Vậy chúng ta cùng nhau nói về sếp của mẹ con đi.

Phụt!

Ngoài cánh cửa khép hờ, bác sĩ Hoàng không nhịn được bèn bật cười thật lớn. Cười đến đau thắt cơ. Anh ôm bụng dựa vào tường nhưng vẫn không thể dừng lại. Cả người anh run lên bần bật, cười đến nước mắt cũng phải rơi khiến một vài y tá và bác sĩ khác đi ngang qua nhìn anh với ánh mắt kì thị. Nhưng Hoàng không mấy quan tâm, anh nhìn lại đoạn Video vừa quay trộm, nụ cười vẫn chưa hề tắt trên môi.

Vừa đi anh vừa cảm thán, cháu bé đáng thương, cháu đã bị người nào đó mua chuộc mất rồi.

Bên trong phòng, Minh Vũ vẫn không hay biết chuyện mình lừa gạt trẻ em đã bị quay lén mà tiếp tục công việc của mình. Nhật Phong tuy không hiểu lắm những lời anh vừa nói nhưng cậu vẫn thật thà gật đầu.

_ Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Bạn bè là không được nói dối nhau đâu. Con phải trả lời thật nha. Sếp của mẹ con đến nhà bàn công việc mấy lần rồi?

_ Dạ hai lần. - Nhật Phong nhớ lại rồi đưa hai ngón tay lên huơ huơ trước mặt Minh Vũ.

_ Hắn ta ở lại lâu không?

Câu hỏi này hơi khó nhớ nên Nhật Phong tốn khá nhiều thời gian để suy nghĩ. Trong lúc đó Minh Vũ cảm thấy vô cùng hồi hộp và bất an.

_ Một lần một tiếng. Lần khác khoảng 45 phút.

Nụ cười trên môi Minh Vũ hơi lệch đi một đoạn khiến cho vẻ ấm áp và thân thiện nhanh chóng được thay thế thành sự tức giận. Được lắm, 1 tiếng 45 phút là 6300 giây. Ông đây ghi hận. Minh Vũ âm thầm ghi nhớ.

_ Con thấy hắn ta như thế nào?

_ Như thế nào là như thế nào ạ?

_ Là con thấy hắn ta được không? Con thích hắn ta không?

Nhật Phong lại tiếp tục trầm mặc. Cậu hơi nhíu mày để tìm lại ấn tượng của mình về Đình Khang. Nhưng không nhiều lắm.

_ Chú ấy khá đẹp trai. Nhưng rất lạnh lùng và có vẻ khó tính. Con không thích lắm.

Nếu có người ngoài xuất hiện trong phìng lúc này chắc hẳn sẽ cười lớn vì sự thay đổi cảm xúc liên tục của Minh Vũ theo từng lời nói của Nhật Phong. Lúc đầu khi nghe đến từ "đẹp trai" gương mặt anh bỗng chốc trở nên cau có, rồi qua câu tiếp theo từ từ dãn ra cuối cùng bây giờ là một nụ cười vô cùng sáng lạn.

_ Thế... con thấy bác sĩ Vũ đẹp trai hơn hắn ta không? - Hình như Minh Vũ bắt đầu xuất hiện chứng bệnh tự kỉ.

_ Có ạ. Bác sĩ Vũ đẹp trai hơn chú Khang, lại còn tốt bụng và thân thiện. Con thích bác sĩ Vũ nhất.

Minh Vũ suýt nữa thì nhảy lên và hét lớn. Nhưng vì vấn đề hình tượng nên anh phải nén lại. Đó là cảm giác thành tựu. Anh cảm thấy trong lòng vô cùng phấn chấn và vui vẻ.

Tâm trạng không vui lúc đầu đã vơi bớt. Minh Vũ đã nghĩ mình gặp phải đối thủ nguy hiểm nhưng xem ra anh đã lo xa rồi. Dù sao anh cũng được sự ủng hộ từ Nhật Phong nên mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều. Anh bỗng dưng ngộ ra một chân lí quan trọng. Muốn chạm đến được trái tim người mẹ cần phải được lòng đứa con trước. Xem ra ông trời cũng không đối xử bất công với anh lắm.

_ Con quả là bạn tốt của bác sĩ. Là bạn bè thì sau này con biết được chuyện gì liền kể cho bác sĩ nghe nhé. Bác sĩ cũng chia sẻ sách và đồ chơi với con. Như thế tình bạn của chúng ta mới trở nên thân thiết và bền chặt được.

_ Dạ được ạ.

Trong lúc hai người một lớn một nhỏ đang vô cùng vui vẻ vì một tình bạn mới vừa được hình thành thì An Thanh cũng vừa đến. Lúc này trời đã tối, Minh Vũ cũng kết thúc công việc từ lâu nên vô cùng hào hứng cõng Nhật Phong một mạch quay về phòng bệnh.

Ba người quay trở lại phòng bệnh nhỏ. An Thanh lấy từ ra một hộp cơm lớn đặt lên bàn. Nhìn Minh Vũ và Nhật Phong thân thiết cô cũng vui lây.

_ Dù sao ngày mai con cũng xuất viện, cũng không cần ăn cháo nữa. Tối nay mẹ nấu cơm mang đến cho con này.

Nhìn hộp cơm hấp dẫn mà mẹ vừa lấy ra, Nhật Phong không hề chần chừ mà trượt xuống khỏi lưng Minh Vũ, vội vã chạy đến chiếc bàn nhỏ.

_ Cơm mẹ nấu là ngon nhất.

_ Này đừng vội, đi rửa tay trước cho mẹ.

_ Dạ.

Nhận lệnh của mẹ, cậu liền vào phòng vệ sinh rửa tay sạch sẽ. Trong lúc đó An Thanh lấy trong túi lớn ra một hộp cơm khác đặt lên bàn. Hộp này lớn hơn hộp lúc nãy rất nhiều. Cô vừa dọn thức ăn ra vừa nhìn sang Minh Vũ, kẻ lúc này còn đang bận suy nghĩ vẩn vơ.

_ Anh chưa ăn tối đúng không? Hôm nay em mời anh một bữa nhé, cả buổi chiều em nấu riêng cho anh đấy.

_ Cảm ơn em. - Minh Vũ vô cùng xúc động, không biết nói gì ngoài lời cảm ơn.

Tâm trạng Minh Vũ một lần nữa được thăng hoa. Hôm nay vận số anh thật tốt. Liên tục gặp được may mắn. Anh bước đến ngồi cạnh An Thanh. Nhìn cô vì mình nấu ăn rồi tận tình múc cơm cho anh, nhịp tim lại đập nhanh hơn mức bình thường. Đây không phải là cảm giác xúc động bình thường nữa rồi.

Minh Vũ cảm thấy trong lòng nao nao, vừa hồi hộp lại còn vô cùng mong chờ. Cuối cùng trong suốt 32 năm cuộc đời cũng có một người phụ nữ ngoài mẹ mình tự nguyện chuẩn bị cho anh một bữa cơm. Hành động này của An Thanh như sưởi ấm trái tim lạnh nhạt của Minh Vũ suốt một thời gian dài. Làm dấy lên trong anh một hi vọng mong manh về ước mơ xa vời của một gia đình hạnh phúc.

Nhìn khung cảnh hài hòa trước mắt tựa như một bức tranh hoàn hảo mà trong đó anh cũng là một nhân vật chính. Một bữa cơm gia đình ba người vô cùng hòa thuận và vui vẻ. Minh Vũ ngỡ như mình đang lạc vào trong mộng cảnh tuyệt đẹp mà anh không hề muốn thoát ra.

Minh Vũ nhớ lại tư tưởng của mình ngày trước. Anh đã từng nghĩ cả đời này mình chỉ có thể đơn độc mà không có điểm nào để dừng chân, không có một mái ấm nào để trở về sau một ngày làm việc mệt mỏi. Tình yêu, gia đình, anh đã nghĩ mình không cần.

Nhưng có lẽ anh đã sai. Anh sai rồi. Anh cũng có khát khao, cũng có niềm tin và hi vọng vào một cuộc sống như thế. Chẳng qua vì gặp chưa đúng người, chưa đúng thời điểm nên anh ngộ nhận rằng mình không có cảm xúc.

Hình ảnh cô gái trước mắt từ bao giờ đã chìm sâu trong đáy mắt của Minh Vũ, mãi mãi không bao giờ thoát ra.

Có phút giây nào đó, anh đã chợt hỏi mình rằng:

"Hạnh phúc, chỉ cần cố gắng thì sẽ đạt được. Đúng không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.