*hành vân lưu thủy - 行云流水: nước chảy mây trôi
Sau khi Văn Thệ Xuyên vừa đi ra khỏi nhà, Phó Hành Vân liền nhận được lời mời gặp mặt của Từ Vị, thời gian hẹn là chiều ngày hôm sau ở một quán cà phê khá nổi tiếng. Quán này nằm trên tầng thượng của tòa nhà cao nhất thành phố, lúc Phó Hành Vân đứng chờ đi lên trong buồng thang máy trong suốt, có thể nhìn thấy cảnh tượng cả thành phố nằm dưới chân mình.
Tâm trạng của anh rất thấp thỏm, mãi cho đến khi bước vào quán cà phê, nhìn thấy Từ Vị, anh vẫn chưa quyết định được mình phải trả lời như thế nào. Từ Vị đã bao sẵn một phòng riêng nhỏ, bên cạnh bàn là cửa sổ bằng kính sát đất, ông ta chỉ đến một mình, hơn nữa còn đến rất sớm. Phó Hành Vân đã cố ý đến sớm hơn giờ hẹn nửa tiếng, nhưng đến nơi đã thấy Từ Vị ngồi sẵn, tách cà phê trên bàn đã uống được phân nửa.
“Xin lỗi đạo diễn Từ, tôi đến trễ.” Phó Hành Vân áy náy nói.
“Là tôi đến sớm quá,“ Từ Vị nói, “Ngồi đi.”
Sau khi Phó Hành Vân ngồi xuống thì tuỳ tiện gọi một ly cà phê, chờ Từ Vị mở miệng trước, nhưng không ngờ ông ta cũng không vào đề ngay. Từ Vị vẫn mang cặp kính màu trà che giấu ánh mắt sắc bén, Phó Hành Vân để ý, đôi mày kiếm của Văn Thệ Xuyên là được thừa hưởng từ ông ta.
“Tôi thường xuyên đến quán này. Chỗ này rất cao, lúc nhìn xuống có cảm giác vừa sảng khoái lại vừa áp lực.” Từ Vị nói bâng quơ, “Cậu cảm thấy sao?”
Phó Hành Vân đứng ngồi không yên, Từ Vị và Văn Thệ Xuyên là cha con, nhưng khí chất mà hai người mang lại cho người khác lại không hề giống nhau.
“Nơi cao thì không tránh khỏi rét lạnh.” Phó Hành Vân trả lời.
Từ Vị nhìn anh: “Cậu tên 'Hành Vân', là lấy trong 'hành vân lưu thuỷ' sao?”
“Đúng vậy.”
Tên thật của Phó Hành Vân là “Phó Tiểu Vân”, không rõ là do cha hay mẹ đặt, mà cũng không rõ vì sao lại đặt tên này, đại khái có khi là đúng lúc nhìn lên trời thấy một đám mây bay qua, thế là lấy bừa. Từ cái tên cho đến thời thơ ấu của anh đều khó lòng nói rõ, bị người ta thờ ơ đến mức tàn nhẫn.
Anh vẫn luôn không hài lòng với tên của mình, nghe quá tầm thường không chớp nổi mắt.
Văn Thệ Xuyên nói tên hắn là do mẹ đặt, thật là tốt. Khi đó Phó Hành Vân bảo, em muốn đổi tên, anh nói xem đặt tên gì thì nghe hay ho hơn một chút, thế là hắn thay anh suy nghĩ ra cái tên này. Phó Hành Vân rất vừa lòng, anh nghĩ, hành vân lưu thuỷ, nước chảy mây trôi, nghe thật tiêu sái không trói buộc, sẽ không bị bất kỳ quá khứ gì níu chân.
Sau đó đến thời điểm con đường sự nghiệp không thuận lợi, anh lại nghĩ, không chừng cái tên “Vân” này từ đầu đã có hàm nghĩa không tốt, bay đến nơi nào cũng là phận tha hương, không chỗ trú lại.
“Tên hay lắm.” Từ Vị khen.
Phó Hành Vân bị ông ta lòng vòng đến mức có chút không kiên nhẫn, uyển chuyển hỏi: “Đạo diễn Từ, hôm nay ngài hẹn tôi ra đây là...”
Dường như đến lúc này Từ Vị mới nhớ ra mục đích của mình, dựa lưng vào ghế nói: “Người đại diện của cậu hẳn đã nói với cậu rồi, sắp tới tôi muốn quay một bộ phim đề tài tình yêu, muốn cast cậu vào vai nam chính, diễn đôi với cậu là Bạch Lộ, tôi đã thương lượng xong rồi. Hợp đồng tôi cũng mang đến, chỉ cần cậu đáp ứng là có thể vào đoàn rất nhanh, thời gian gấp gáp.”
Nội dung hoàn toàn y hệt những điều Mạnh Thanh đã nói hôm trước, không có gì mới mẻ.
Phó Hành Vân cẩn thận hỏi thêm: “Cảm ơn ngài đã tin tưởng. Năng lực của tôi còn chưa đủ, không biết vì sao ngài lại muốn tìm tôi diễn vai nam chính, tôi không biết mình có thích hợp với nhân vật này không...”
Từ Vị nói: “Tôi đã tìm đến thì khẳng định cậu thích hợp. Đây là phim của tôi, tôi quyết định.”
Phó Hành Vân vừa mới nhủ thầm Từ Vị và Văn Thệ Xuyên không giống cha con chút nào, đến lúc này lại phải khẳng định bọn họ đích xác là cha con ruột. Cái loại kiêu căng cậy tài khinh người từ trong xương cốt này của Từ Vị không hề khác một li với Văn Thệ Xuyên, chẳng qua một người thì để mặc nó phóng ra ngoài, một người thu gọn nó vào trong. Sự kiêu căng không nể nang của Từ Vị đến từ nhiều năm thành công trong giới của ông ta, mà Văn Thệ Xuyên thì giấu nó vào trong xương, cho dù vào thời điểm hắn nghèo túng nhất, ở căn phòng tồi tàn nhất, phải dùng thiết bị cũ nát nhất, hắn cũng không bao giờ hạ thấp yêu cầu và điểm mấu chốt của mình.
“Ngày hôm đó tôi đi xem lần công chiếu sớm của《 Hành Vân 》, cảm thấy bộ phim này vô cùng tốt, tôi cũng nói chuyện qua với cô Dư, nếu quay bộ phim tiếp theo, tôi hy vọng được mời cô ấy vào đoàn với vai trò biên kịch.”
Cho dù thế nào, Từ Vị vẫn không phải nhân vật có thể đi lấy bánh vẽ lừa dối người khác, ông ta đã nói chắc chắn đến thế thì xác suất thực hiện phải là tám chín phần mười. Phó Hành Vân cảm thấy chuyện đúng là khó lòng tưởng tượng, sau chuyến này, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, giá trị con người của cả anh lẫn Dư Hướng Vãn đều không thể so sánh với trước kia được nữa.
Nhưng Phó Hành Vân còn giữ lại được một chút lý trí, anh nhớ ra rằng quan hệ giữa Từ Vị và Văn Thệ Xuyên như nước với lửa, hơn nữa sự việc còn có quá nhiều chỗ bất thường. Anh nhấp một ngụm cà phê đá vừa được phục vụ bưng lên, cúi đầu nhìn mấy viên đá lạnh trong ly nước, lấy hết can đảm hỏi: “Đạo diễn Từ, tôi mạo muội hỏi, quan hệ của ngài và đạo diễn Văn...”
Phó Hành Vân cho rằng Từ Vị sẽ nổi nóng, nhưng sắc mặt ông ta không hề có biến hóa, làm anh hoàn toàn không rõ ông ta nghĩ gì trong đầu.
“Tôi là cha nó, nhưng đã nhiều năm rồi chúng tôi không gặp nhau. Người trẻ tuổi ấy à, lúc nào cũng có chút kiêu ngạo.” Từ Vị nói, “Cậu và nó...”
Phó Hành Vân chột dạ một trận, vội vàng nói: “Bọn tôi là chỗ quen biết lâu ngày, là bạn rất tốt.”
Từ Vị cong ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn gỗ từng tiếng, tựa như đang gõ vào lòng Phó Hành Vân.
“Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi sẽ không bao giờ hại nó. Cậu và cô Dư là do một tay nó dìu dắt, đương nhiên tôi không thể bạc đãi. Hơn nữa, hai người đều là người rất ưu tú.”
Cho dù ông ta đang khen ngợi, nhưng Phó Hành Vân lại cảm thấy cực kỳ không thoải mái. Đến cuối buổi, anh vẫn không khẳng định mình đáp ứng hay từ chối bộ phim này, cảm thấy đây là một việc quá lớn, không chỉ là bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của anh, mà còn là bước ngoặt trong mối quan hệ với Văn Thệ Xuyên.
Anh nghĩ, có lẽ nên tâm sự một chút với Mạnh Thanh, cũng phải nói chuyện với Văn Thệ Xuyên.
Từ Vị cúi đầu nhìn thời gian trên mặt đồng hồ, lại ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười không có bao nhiêu độ ấm: “Cơm ngon thì không sợ muộn.”
Cho dù trong lòng không mấy dễ chịu, Phó Hành Vân vẫn lễ phép nói tạm biệt với Từ Vị. Lúc rời khỏi quán cà phê, nhân viên phục vụ đứng bên thang máy giúp anh ấn nút đi xuống. Phó Hành Vân thất thần chờ, chẳng mấy chốc thang máy đã lên đến nơi.
“Đinh” một tiếng, cửa thang máy từ từ mở ra, bên trong là Văn Thệ Xuyên.
Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc và nghi vấn trong mắt đối phương. Nhưng ánh mắt Văn Thệ Xuyên nhanh chóng lạnh đi, hạ giọng hỏi: “Ông ta hẹn em à?”
Văn Thệ Xuyên chưa nói là ai, nhưng Phó Hành Vân lập tức biết người hắn đang nhắc đến là Từ Vị.
Phó Hành Vân vội nói: “Đúng thế, nhưng mà...”
Cửa thang máy chỉ mở ra một lát đã sắp đóng vào, nhân viên phục vụ nhanh nhẹn giúp bọn họ đè cửa, Văn Thệ Xuyên bước ra, nghiêng người đi qua Phó Hành Vân, để lại một câu.
“Về nhà chờ tôi.”
Trong lòng Phó Hành Vân nổi lên lo sợ, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không ổn. Nhưng vì cố kỵ hoàn cảnh nên anh không nhiều lời, nhìn theo bóng Văn Thệ Xuyên đi vào căn phòng anh vừa bước ra.
Sau khi về đến nhà, Phó Hành Vân không làm gì khác, vùi người trong sô pha tìm tòi tin tức về Từ Vị.
Những thứ lục được ở trên mạng phần lớn cũng chỉ là sự nghiệp điện ảnh cùng những nội dung liên quan, còn đời sống cá nhân thì rất ít được đề cập tới, Phó Hành Vân lướt một lúc lâu mà thông tin tìm được không nhiều lắm. Trong số đó có nơi nhắc qua người vợ trước đã qua đời của ông ta là giảng viên trường đại học, hai người có với nhau một đứa con trai.
Phó Hành Vân còn tìm được một tấm ảnh chụp gia đình bọn họ, được chụp cách đây rất lâu. Khi đó Từ Vị còn trẻ, cao lớn tinh anh, mặt mày tuấn dật. Văn Thệ Xuyên khi đó đại khái mới năm sáu tuổi, tóc ngắn hơi xoăn, mặc một bộ tây trang, trên gương mặt nho nhỏ là biểu cảm rất nghiêm túc.
Ánh mắt của anh dừng lại trên người phụ nữ duy nhất trong tấm ảnh.
Người mẹ đã mất của Văn Thệ Xuyên, bà Văn, tướng mạo xinh đẹp nhưng không mất đi nét anh khí tiêu sái, so ra không hề thua kém bất kỳ vị nữ minh tinh nổi tiếng nào trong giới giải trí hiện tại, ngũ quan của Văn Thệ Xuyên kỳ thật rất giống bà. Điểm đặc biệt là trên người bà ấy mang loại khí chất rất trầm tĩnh, vừa giống mặt nước phẳng lặng lại giống làn gió nhẹ nhàng, làm người ta dễ sinh ra cảm tình tốt. Phó Hành Vân chỉ nghĩ đến chuyện bà ấy đã qua đời đã không khỏi buồn rầu.
Anh kéo xuống xem một chút nữa, Từ Vị không tái hôn, nhưng có rất nhiều tin đồn tình ái mờ mờ ảo ảo, phần lớn là đồn đãi với những nữ diễn viên từng hợp tác, thậm chí còn có một ít dưa đồng tính.
Phó Hành Vân càng xem càng cảm thấy hụt hẫng, tuy không thể phủ định những thành tựu điện ảnh trong sự nghiệp của Từ Vị, nhưng nhìn kiểu gì cũng thấy ông ta không phải là một người cha tốt.
Phó Hành Vân ở nhà vẫn luôn nhìn đồng hồ, Văn Thệ Xuyên không nói bao giờ sẽ trở về, anh cũng không có tâm tình làm chuyện khác, thế là đành bắt tay đi nấu cơm. Kỳ thật anh không quá đói, nhưng nhàn rỗi thì cũng nhàn rỗi rồi, chậm rãi xoay xở cũng làm được ba món mặn một món canh bày lên bàn, sắc hương vị đều có đủ.
Đến tầm giờ ăn tối thì Văn Thệ Xuyên về đến nhà. Mật mã lên lầu và mã khoá cửa Phó Hành Vân đều cho hắn, để hắn tự mình mở cửa.
Vừa vào nhà, Văn Thệ Xuyên lập tức hỏi anh: “Em sẽ diễn phim của ông ta sao?”
Phó Hành Vân đứng trước mặt hắn, trả lời: “Tôi chưa suy nghĩ xong.”
“Em muốn diễn sao?” Văn Thệ Xuyên thay đổi cách dùng từ, đặt trọng điểm lên chữ “muốn“.
Hắn đứng ở huyền quan trông rất hùng hổ dọa người, ánh đèn trần mờ nhạt chỉ chiếu sáng được một nửa khuôn mặt, rất khó nhìn rõ biểu cảm.
Phó Hành Vân nói: “Thật ra ai mà không muốn chứ, nhưng tôi vẫn đang suy xét, vì...”
“Đừng đi.” Văn Thệ Xuyên nói thẳng, “Ông ta tìm đến em chỉ bởi vì tôi mà thôi, không phải vì cái gì khác, đừng để ông ta dụ dỗ, tuyệt đối không có ý tốt gì đâu.”
Phó Hành Vẫn chưa hiểu rõ, “Ông ta nói với anh như thế à?”
“Thế ông ta nói với em những gì,“ Văn Thệ Xuyên hỏi ngược lại, “Nhìn trúng tài hoa của em? Kỹ thuật diễn? Rất thưởng thức em? Nếu sự thật đúng là như vậy, vì sao không sớm tìm em đi?”
Phó Hành Vân biết hắn đang nói thật, bản thân mình tuyệt đối không có thứ gì đáng giá để Từ Vị nhìn trúng, cho dù là kỹ thuật diễn hay tài năng, hay là lưu lượng. Nhưng nghe thấy Văn Thệ Xuyên thẳng thừng phủ định mình như thế khiến toàn thân anh lạnh xuống như bị ai dội một thùng nước đá vào người, từ đầu đến chân đều tê buốt.
Vẻ mặt anh cũng nhanh chóng lạnh đi, ôm hai tay trước ngực: “Anh cũng nói với Dư Hướng Vãn y như thế sao? Nói cô ấy đừng hợp tác với Từ Vị?”
“Hai chuyện này không giống nhau.” Văn Thệ Xuyên nói.
“Không giống?” Phó Hành Vân cao giọng chất vấn, “Có cái gì mà không giống? Anh cảm thấy cha anh nhìn trúng Dư Hướng Vãn là vì cô ta có tài, còn nhắm vào tôi là vì không có ý tốt, có đúng không?”
—--
Đấy, cứ mỗi lần cãi nhau là ăn thua đủ một chín một mười cả, bảo sao ngày xưa lại không chia tay...