Phó Hành Vân quay đầu kéo cửa muốn bỏ đi, cửa mở đúng lúc chạm mắt với Dư Hướng Vãn đứng bên ngoài.
Cô nàng đưa mắt ra hiệu lên cái khay gỗ trên tay mình, “Uống miếng nước rồi hãy đi?”
Anh đành phải yên lặng nhường đường cho Dư Hướng Vãn tiến vào đặt khay lên bàn, rót hai ly nước chanh, sau đó kẹp khay vào nách đi ra đóng cửa. Phó Hành Vân ngồi đối diện Văn Thệ Xuyên, hắn hỏi anh: “Suy xét đến đâu rồi?”
“Vẫn đang.” Phó Hành Vân tức tối.
Văn Thệ Xuyên nói: “Ban đầu em nói không muốn diễn mà?”
Thái độ của hắn quá mức đắc ý, Phó Hành Vân quả thực không thích nổi tình cảnh bị rơi xuống thế hạ phong như thế này. Trước kia lúc hai người còn ở bên nhau, phần lớn thời gian là Văn Thệ Xuyên phải chiều theo anh, nhưng đôi khi hai người cũng đấu võ mồm gay gắt không ai nhường ai, cuối cùng phương pháp giải quyết vấn đề hiệu quả nhất là lôi nhau lên giường.
Phó Hành Vân vô thức liếm môi: “Tôi không hiểu về phim điện ảnh lắm, phong cách này tôi chưa từng thử qua. Anh Mạnh, chính là người đại diện Mạnh Thanh của tôi, anh biết anh ấy không? Anh ấy rất có mắt nhìn, khuyên tôi nên xem xét kỹ, tôi nghe theo anh ấy.”
Ý cười ẩn hiện trên mặt Văn Thệ Xuyên lập tức tan vào hư không, đôi lông mày sắc bén hơi nhíu vào một chút rồi nhanh chóng tách ra, đường cong xương hàm căng chặt rất gợi cảm. Phó Hành Vân đã thả lỏng lại, dựa lưng vào ghế, nụ cười giống như đã dịch chuyển từ trên mặt Văn Thệ Xuyên sang mặt anh, “Tuy tôi không quá thích, nhưng anh Mạnh thích là được rồi, ánh mắt anh ấy độc lắm, mấy năm nay tôi toàn phải dựa vào đó thôi. Anh cũng hiểu mà, may mà tôi lăn lộn trong giới giải trí có quý nhân tương trợ, nếu không rất khó ngóc đầu lên nổi...”
Càng nói Phó Hành Vân càng thấy trong lòng sung sướng, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt Văn Thệ Xuyên. Hắn cũng không lảng tránh ánh mắt anh, chỉ hơi liếc nhìn đôi mắt tràn đầy ý khiêu khích kia, lại dời xuống đôi môi Phó Hành Vân mở ra khép vào, đặc biệt là môi dưới đầy đặn đang phiếm hồng.
Phó Hành Vân thu nụ cười lại, mặt không cảm xúc hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn em.” Văn Thệ Xuyên trực tiếp nói thẳng.
Thế thượng phong mãi mới giành được lập tức bay sạch, Phó Hành Vân tức muốn hộc máu, đứng lên xoay người muốn đi, “Hôm nay tôi còn có việc, xếp lịch thử vai thì liên hệ với người đại diện của tôi ấy.”
Văn Thệ Xuyên thình lình hỏi: “Anh ta nâng em kiểu gì, nâng lên giường sao?”
Phó Hành Vân: “.......”
Hoá ra nãy giờ chỉ chờ có thế.
Điều kỳ lạ là Phó Hành Vân hoàn toàn không cảm thấy tức giận, ngược lại còn có chút vui vẻ. Văn Thệ Xuyên thực sự có để ý mấy tin đồn tình ái của anh, hơn nữa còn đặt trong lòng, chuyện này xem như hai bên hòa nhau một ván. Anh điều chỉnh lại sắc mặt, cười như không cười ôm tay quay lại, nheo đôi mắt như cánh hoa đào.
“Có liên quan gì đến anh?” Phó Hành Vân hỏi.
Tuy Phó Hành Vân và Mạnh Thanh không có quan hệ trên giường dưới giường gì cả, nhưng anh vẫn cảm thấy cực kỳ hả giận. Sao nào? Anh di tình biệt luyến có tân hoan, còn tôi thì không được có quan hệ gì với người khác à, đây là đạo lý gì thế?
Văn Thệ Xuyên cũng đứng lên, hai người mặt đối mặt, không khí đột nhiên sặc mùi giương cung bạt kiếm. Nhưng nói giương cung bạt kiếm cũng không chính xác lắm, vì Văn Thệ Xuyên luôn không khống chế được mà nhìn đôi môi hồng nhạt của Phó Hành Vân, trông nó đầy đặn căng tròn như một thứ trái cây vừa chín, vô cùng mịn màng.
Cánh tay Phó Hành Vân không khỏi nắm chặt hơn, ngón tay cắm sâu vào thịt, anh rất mẫn cảm nhận ra ánh mắt của Văn Thệ Xuyên.
“Thế nào? Đạo diễn Văn cũng muốn quy tắc ngầm tôi sao?”
Trọng âm của Phó Hành Vân nhấn vào chữ “cũng” đã thành công đốt trụi chút lý trí cuối cùng của Văn Thệ Xuyên, giống như quạt gió thêm củi, càng cháy càng mạnh. Hắn nắm cằm Phó Hành Vân, ngón cái mang theo vết chai mỏng xoa ấn môi dưới. Vẻ mặt anh không cảm xúc dựa vào cửa mặc cho hắn chơi đùa, dần dần hắn dùng lực càng nhiều hơn, thậm chí xoa cho môi anh nóng lên, có chút rát.
“Tôi cảm thấy kịch bản này rất hợp với em...” Văn Thệ Xuyên thấp giọng.
Giọng hắn thì thầm bên tai khiến Phó Hành Vân phát ngứa, chỉ hận không thể vươn tay ra gãi gãi. Anh nỗ lực giấu đi tất cả cảm xúc không nên xuất hiện vào lúc này, miệng vẫn không muốn buông tha: “Thích hợp thật không? Hay tôi còn phải ngủ với anh một lần thì mới được diễn?”
Phó Hành Vân cảm thấy tay Văn Thệ Xuyên ấn quá mạnh, niết cho cằm mình phát đau. Anh không muốn yếu thế nên há miệng cắn lên ngón tay hắn, dùng lực lớn không kém, lập tức nghe thấy hắn hít vào một hơi. Anh vẫn không buông miệng, cứ như vậy ngậm ngón tay cái của hắn, ánh mắt như muốn nói “thách anh làm gì được tôi đấy.”
Văn Thệ Xuyên để mặc anh cắn, tay kia hạ xuống, bàn tay mở ra dán vào lưng Phó Hành Vân.
Ở vị trí đó sau lưng Phó Hành Vân có một hình xăm, để che đi vết bớt. Bẩm sinh trên lưng anh đã có một cái bớt to bằng nửa lòng bàn tay, màu đỏ sậm, không có hình dạng cụ thể, chỉ giống như một cục máu bầm chướng mắt trên tấm lưng trắng nõn, từ khi còn nhỏ anh đã rất ghét cái bớt này.
Ngày Văn Thệ Xuyên đi xăm mình, anh cũng muốn xăm một cái nhưng vẫn lưỡng lự, cuối cùng, anh xăm lên đồ án do Văn Thệ Xuyên vẽ. Là một đóa hoa hồng, cánh hoa hơi góc cạnh, cuống hoa đầy gai chạy dọc xuống rãnh sống lưng, cái bớt đỏ biến thành bông hoa hồng đỏ.
Lúc xăm lên Phó Hành Vân đau đến phát khóc, nhưng ngại ngùng thợ xăm là người không quen biết, quá mất mặt, về đến nhà vết thương mới chậm chạp phát đau, anh liền nhào lên người Văn Thệ Xuyên để lại trên ngực hắn mấy dấu răng.
Cảm giác được nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng quá thoải mái, cách một lớp quần áo vẫn phảng phất như có tĩnh điện, tựa như cái cây được gió xuân thổi qua, Phó Hành Vân cảm giác eo mình là một cành cây mềm dẻo đang run rẩy. Anh không nhịn được bật ra một tiếng trong cổ họng. Tiếng rên này nghe cứ như tín hiệu lúc tiền diễn, làm cả hai người đều bị dọa giật mình.
Phó Hành Vân nhanh chóng thả răng, xoay người mở cửa vội vàng chạy ra ngoài, may mắn là Văn Thệ Xuyên cũng không có đuổi theo đằng sau.
Quầy lễ tân không có ai, Dư Hướng Vãn không ở đó. Tác phong của phòng làm việc này thật sự quá tùy tiện, Phó Hành Vân vừa nghĩ vậy vừa nhanh chân đi xuống cầu thang, mãi cho đến khi xuống lầu một đẩy cửa ra ngoài, anh mới gặp Dư Hướng Vãn. Cô nàng đang ngồi xổm hút thuốc bên bồn hoa dưới bóng cây cách đó không xa, thấy Phó Hành Vân đi ra, bèn lười biếng giơ tay vẫy vẫy.
Không chờ Phó Hành Vân mở lời, Dư Hướng Vãn dốc một điếu thuốc ra đưa cho anh: “Hút không?”
Phó Hành Vân nhận thuốc lá nhưng không châm lửa. Anh hỏi: “Không phải lát nữa còn có người đến thử vai sao? Cô không cần lên tiếp khách à?”
Dư Hướng Vãn chớp chớp mắt: “Làm gì có ai đâu, không có.”
Phó Hành Vân: “......”
Lại bị lừa.
“Thật ra tôi biết cô từ trước, có xem phim cô đóng rồi, là bộ《 Đời người tựa biển 》.” Phó Hành Vân nói thêm.
“À.” Dư Hướng Vãn nhả khói, lên tiếng không mặn không nhạt.
“Nội dung cốt truyện là thật đấy à, ý tôi nói là chuyện mẹ cô sinh bệnh ấy...”
Dư Hướng Hãn trả lời: “Thật chứ, lúc đó bà ấy thật sự bị bệnh, nhưng bây giờ đã qua đời rồi.”
Phó Hành Vân nói: “Xin lỗi, nén bi thương.”
“Không có gì, sinh lão bệnh tử thôi mà, bây giờ xem lại mới thấy khi đó mất mặt quá, vừa khóc vừa nháo vừa la lối lung tung hết cả.” Dư Hướng Vãn đứng lên, lắc lắc đôi chân tê rần vì ngồi xổm, “Hôm trước tôi đã nói anh diễn một màu, ngại quá.”
“Không sao.”
“Nhưng mà tôi nói thật đấy.”
Phó Hành Vân không muốn nói chuyện nữa, rất muốn ném trả điếu thuốc trong tay vào mặt cô nàng. Dư Hướng Vãn thản nhiên tiếp tục: “Trước kia rõ ràng anh diễn rất khá mà, rất lâu trước kia ấy. Anh Xuyên có cho tôi xem vài đoạn ngắn, anh, tôi cảm thấy hình ảnh về anh đặc biệt tốt.”
Phó Hành Vân khô khan nói: “Thế à? Tốt như thế nào?”
Cho dù Dư Hướng Vãn nói cái gì đều luôn cho người ta một cảm giác là cô đang nói thật, phê bình là thật, mà khen ngợi lại càng chân thật hơn.
“Cảm thấy anh đặc biệt thân mật với ống kính, nhất cử nhất động đều chân thật, đều thẳng thắn, nhưng vẫn giữ được khoảng cách cảm rất vừa vặn. Không giống bây giờ, rất chỉn chu ngay ngắn, nhưng luôn là khẩu thị tâm phi.”
Phó Hành Vân xụ mặt: “Có sao?”
“Có đấy,“ Dư Hướng Vãn nói, “Rõ ràng anh không muốn hút thuốc, anh còn nhận thuốc của tôi làm gì?”
Cô nàng này vừa nhạy cảm vừa quá sắc bén, Phó Hành Vân hơi ghét bỏ.
Dư Hướng Vãn đột nhiên ngẩng đầu, hướng lên trên lầu vẫy tay. Phó Hành Vân nhìn theo, vừa lúc chỉ thấy được bóng Văn Thệ Xuyên đang mạnh tay kéo tấm rèm cửa lại.
—-
Lời tác giả:
Anh Xuyên: Ừ đúng là tôi đang ghen đấy.