Bên Dưới Đóa Hồng

Chương 4: Chương 4: Không hề hợp lý




Khách sạn Phó Hành Vân ở là cái lớn nhất trong thành phố điện ảnh này, mấy tòa nhà quây thành hình vòng cung, ở giữa là một vườn hoa nhỏ. Trong vườn chỉ có vài bụi hoa, vài cái cây, kê thêm mấy chiếc ghế đá, rất đơn giản qua loa. Dù sao khách tới đây đều là các ngôi sao nghệ sĩ di chuyển vội vàng theo tốc độ vận hành chóng mặt của tư bản, sân vườn làm đẹp đẽ cũng chẳng để làm gì.

Quả nhiên, Văn Thệ Xuyên đang ngồi trên ghế đá, hai chân duỗi dài, tay chống ra sau ghế, nâng đầu ngáp một cái. Ánh mặt trời xuyên qua cành lá như một cái sàng, chiếu lên mí mắt hắn. Hình như hắn đang rất mệt, dáng vẻ chắc là ngủ không đủ giấc, trước mắt nổi quầng, cằm lún phún râu, điệu bộ lười nhác như con mèo bự đang phơi nắng.

Phó Hành Vân bắt chuyện: “Ồ, khéo như vậy sao?”

Văn Thệ Xuyên dừng vài giây mới quay đầu lại, liếc nhìn Phó Hành Vân. Hắn thu chân, móc hộp thuốc trong túi dốc ra một cây ngậm vào miệng, không nói lời nào.

Nhất thời Phó Hành Vân hơi xấu hổ, nhưng lời đã mở, lưng cọp đã cưỡi lên khó lòng leo xuống.

Anh tháo kính râm, tuỳ tay móc vào cổ áo sơ mi, cười nói: “Phim của anh quay xong rồi à? Trông rảnh rỗi thế?”

Văn Thệ Xuyên chậm chạp nhả khói, trong cảm nhận của Phó Hành Vân, hắn đang nghèo túng thất bại, nhưng bây giờ nhìn kĩ, trên gương mặt mơ hồ vì khói thuốc kia có mệt nhọc thiếu ngủ, nhưng không có dáng vẻ trống rỗng của những kẻ đang thất ý, ngược lại vẫn chất chứa ánh sáng, kiên quyết không lùi.

Hắn không hề để ý nhìn chằm chằm vào Phó Hành Vân, hỏi lại: “Em thì sao, đại minh tinh?”

Ba chữ “đại minh tinh” bình thản đến mức làm người không nghe ra ý trào phúng, nhưng Phó Hành Vân vẫn không duyên cớ cảm thấy cộm tai, đặc biệt gần đây anh rất sốt ruột với tình trạng tài nguyên xói mòn từng ngày. Rõ ràng Văn Thệ Xuyên không hay biết, nhưng anh vẫn chán ghét đôi mắt thâm trầm của hắn, giống như có thể nhìn thấu hết thảy.

Đột nhiên Phó Hành Vân cảm thấy nhạt nhẽo, loại tiết mục “sau nhiều năm gặp lại người yêu cũ nghèo túng, nương tay trợ giúp không cần báo đáp” cơ bản không còn mang đến vui sướng cho anh nữa, quá vô nghĩa, đầu lưỡi đắng ngắt, cổ họng cũng căng ra.

“Khăn tay hôm trước anh cho mượn...”

Văn Thệ Xuyên ngắt lời: “Không cần nữa, ném đi.”

Tóc hắn vẫn chưa được cắt tỉa, bị gió thổi hơi rối. Trong vòng nửa tháng hắn không ngừng đẩy nhanh tốc độ quay nốt phần nội dung còn lại, đi sớm về khuya, lăn lộn đến mức cả đoàn phim đều sắp thăng thiên, làm gì còn thời gian lo chuyện đầu tóc. Miệng hắn vẫn ngậm điếu thuốc lá, tuỳ tiện kéo kéo tóc, lục lọc trong túi lấy ra một sợi dây chun muốn buộc lên. Không biết tại sao, lúc căng dây chun ra ngón tay dùng lực hơi mạnh, sợi dây “pực” một tiếng đứt tung.

Tay Phó Hành Vân đang cho vào túi nắm chặt chiếc khăn tay, cảm thấy mình tự biên tự diễn quá không thú vị, không muốn rước thêm nhục nữa. Lúc anh đang muốn quay đầu bỏ đi, cảm giác bên má đau rát, liền bật ra một tiếng xuýt xoa kinh ngạc.

Đoạn dây chun trên tay Văn Thệ Xuyên bắn lên mặt anh.

Phó Hành Vân đất trời đều không sợ chỉ sợ đau. Anh vươn tay sờ lên mặt, Văn Thệ Xuyên lập tức đứng lên nhíu mày, Phó Hành Vân không nhìn tới vị trí đó, nhưng hắn thì thấy rõ, trên gương mặt trắng nõn đã hằn lên một vệt đỏ.

Văn Thệ Xuyên nâng tay lên như muốn chạm vào mặt anh. Phó Hành Vân phản xạ có điều kiện hất tay hắn ra, tạo thành một tiếng “bộp” thanh thuý, trong phút chốc không khí đang lưu động đột ngột ngưng đọng lại.

“Xin lỗi.” Văn Thệ Xuyên hạ giọng.

Trong nháy mắt Phó Hành Vân giấu sạch đau đớn và hoảng loạn đi, một lần nữa đeo kính râm lên, lạnh lùng ném một câu “Không sao hết”, xoay người đi mất.

Một chuyện không thuận lợi, hết thảy đều chẳng trơn tru.

Gặp người yêu cũ thì tông đầu vào tường, ở đoàn phim cũng đang bất lợi. Rõ ràng Trần Hân đã đóng máy, nhưng cảnh của cậu ta đạo diễn nói thêm là thêm. Nếu còn thêm nữa thì phim sẽ biến thành hai nam chính mất, Phó Hành Vân khắc nghiệt nghĩ.

Từ trên trời rơi xuống cái bánh nhân thịt, nếu Trần Hân là kẻ an phận ăn bánh thì thôi đi, đằng này cậu ta lại là người không an phận, gặp thời thì muốn người trong khắp thiên hạ phải chạy theo tâng bốc mình. Làm như có số kiếm tiền mà không có mệnh xài tiền vậy, bộ tháng sau cậu ta nghẻo hay sao, Phó Hành Vân lại nghĩ.

Đôi khi anh cho rằng mình hơi cay nghiệt, nhưng nhìn Trần Hân phất lên, anh lại cảm thấy mình cay nghiệt hơn nữa cũng không quá đáng.

Rõ ràng vai Trần Hân diễn chỉ là thời niên thiếu, tức là không hề có đoạn phối hợp nào với vai của Phó Hành Vân, nhưng đạo diễn lại tăng thêm một đoạn nữa. Cốt truyện của đoạn này Phó Hành Vân là nam chính, hoàn toàn nhận ra tình cảm của mình với nữ chính nên điên cuồng theo đuổi người ta, đạo diễn lại dựng thêm cảnh anh phải đối thoại nội tâm với thời niên thiếu của mình, đặt cái mỹ danh là “không quên sơ tâm“.

Con mẹ nó hợp lý chỗ nào.

Phó Hành Vân biết bây giờ danh tiếng Trần Hân đang lên, nói ra nói vào cái gì cũng không tốt, chỉ có thể miễn cưỡng diễn theo. Sau khi dập bảng xong, Trần Hân còn cười giả lả cảm ơn Phó Hành Vân đã “dốc lòng chỉ bảo“.

Phó Hành Vân nhịn cơn tức xuống, cười nói: “Không có gì, Tiểu Trần cậu mới là người vất vả, kịch bản ban đầu chỉ diễn có mấy cảnh, không nói hai lời đã thêm nhiều cảnh như vậy, thật quá chuyên nghiệp, hậu sinh khả uý.”

Nói xong, anh không thèm để ý sắc mặt khó coi và tình cảnh xấu hổ của Trần Hân, đi thẳng.

Tiểu Giang đi theo cạnh anh, nhỏ giọng: “Anh Vân ngầu quá.”

Phó Hành Vân hừ mấy tiếng, nói: “Cũng tạm được.”

Mặc dù da mặt anh vừa trắng vừa mềm, nhưng vết đỏ kia chỉ ở trên mặt hai ngày đã tiêu mất. Lại qua một thời gian, bộ phim truyền hình cũng thuận lợi đóng máy, anh lên đường rời khỏi thành phố điện ảnh, cũng không gặp lại Văn Thệ Xuyên lần nào.

Phó Hành Vân vội vàng từ nơi rừng hoang nước độc trở về thành phố A, sai Tiểu Giang mang hành lý của mình về chung cư trước, còn anh tự lái xe chạy sang nhà Mạnh Thanh.

Xe đang chạy trên đường cao tốc, hoàng hôn buông xuống, đang là giờ cao điểm, cao tốc cũng trở thành thấp tốc, xe Phó Hành Vân chỉ có thể nhích từng bước. Anh ngại mở radio hay nhạc vì thấy quá ồn, trong xe hoàn toàn im ắng. Ánh đèn thành thị dần dần sáng lên thế chỗ ánh mặt trời, phóng mắt nhìn ra phía trước, đường cao tốc giống như mãi mãi không có điểm cuối.

Phó Hành Vân bắt đầu tĩnh tâm hồi tưởng.

Sáu năm trước, anh hai mươi hai tuổi, vừa mới chia tay Văn Thệ Xuyên đi đến thành phố A. Lúc đó cũng không phải lập tức nổi tiếng, anh trải qua một đoạn thời gian vô danh quạnh quẽ, không có nguồn thu nhập, phải nghiến răng dựa vào lòng quyết tâm nổi tiếng mà lăn lộn từ vai diễn quần chúng đến đi hát quán bar. Sau đó anh gặp Mạnh Thanh, dưới sự bao bọc nâng đỡ của anh ta, quay một đoạn phim quảng cáo tiến vào tầm nhìn đại chúng, sau đó bắt đầu quay phim truyền hình, chỉ một bộ đã nổi tiếng.

Nhiều năm trôi qua, Mạnh Thanh thành lập phòng làm việc, nhưng vẫn tự mình quản lý nghệ sĩ, cũng chỉ có một mình anh, tin đồn về quan hệ không bình thường của hai người bọn họ nhiều không đếm xuể.

Bây giờ Mạnh Thanh buông tay mặc kệ, Phó Hành Vân không làm gì được anh ta, nhưng dù sao cũng phải tranh thủ vì mình.

Phó Hành Vân rất quen thuộc con đường đến nhà Mạnh Thanh, anh cũng có bất động sản ở khu đó. Sau khi lưu loát đỗ xe vào gara tầng hầm, anh ấn chuông nhà Mạnh Thanh ở tầng 30. Đúng như dự đoán, ấn chuông bao nhiêu lần cũng không ai trả lời, nhưng anh ta nhất định đang ở nhà.

Phó Hành Vân tức muốn hộc máu, ném toàn bộ mặt mũi đại minh tinh, xắn tay áo thun trắng đến tận bả vai, chống eo ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mạnh Thanh.

“Em biết anh đang ở trong nhà, mở cửa, chúng ta nói chuyện một chút. Nếu anh không mở cửa, em sẽ chờ đến mai, ngày mai vẫn không mở thì em chờ đến ngày mốt.”

Cách một phút Phó Hành Vân lại gửi tin một lần, hai mươi phút sau, cuối cùng cửa cũng mở.

—--

Lời tác giả:

Hình như đúng là cay nghiệt quá thật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.