Phó Hành Vân mơ lại những chuyện rất lâu rất lâu trước kia. Khi đó anh vừa mới rời khỏi Viện phúc lợi, đi đến một thành phố khác bắt đầu dốc sức làm lụng, công việc đầu tiên là làm thuê ở quán bar. Nói là đi hát cho quán bar, nhưng thực ra còn kiêm thêm việc tạp vụ dưới bếp, thi thoảng mới được lên hát, mà cùng lắm chỉ đáng làm nhạc nền cho khách tới uống rượu nói chuyện mà thôi.
Đang hát trên sân khấu thì Văn Thệ Xuyên đẩy cửa bước vào quán, anh lập tức nhìn thấy hắn.
Văn Thệ Xuyên năm mười chín tuổi vừa gầy vừa cao, ngũ quan rất có nhuệ khí, tóc hơi dài xoăn tự nhiên, nhìn người khác luôn là cười như không cười, gọi một ly tequila. Phó Hành Vân không nhịn được luôn nhìn hắn, đàn guitar trong tay gảy sai vài nốt, vội vàng kết thúc bài hát bước xuống sân khấu.
Ngày đó anh còn dùng cái tên “Phó Tiểu Vân”, sau khi vào bếp rửa tay chân sạch sẽ đi ra, đúng lúc thấy Văn Thệ Xuyên đang ngồi dựa vào quầy bar, bên cạnh là một cô nàng ăn mặc bốc lửa muốn mời hắn một ly. Văn Thệ Xuyên không nói gì, đặt lại cái ly rỗng của mình lên quầy, gãi gãi tóc rồi xoay người đi mất.
Phó Hành Vân trốn trong góc thuận miệng hỏi bartender: “Người kia là ai vậy, có gái xinh đến mời rượu cũng không cho người ta chút thể diện.”
Bartender vừa rửa ly tách vừa nhấc mắt liếc nhìn anh một cái, mỉm cười đầy ẩn ý: “Cậu ta không thích gái xinh đâu, cỡ như cậu đi mời một ly không chừng cậu ta sẽ uống đấy.”
Phó Hành Vân giả vờ nghe không hiểu, cúi đầu che giấu gương mặt đang nóng lên.
Lần đầu tiên anh nói chuyện với Văn Thệ Xuyên là ở trong con hẻm nhỏ phía sau quán bar. Ngày hôm đó trong bếp có người làm rơi vỡ đồ, người nọ lại đổ thừa cho Phó Hành Vân làm. Anh là người mới tới, không có kinh nghiệm, cũng không thể tự biện bạch, thế là bị dạy dỗ một trận vô ích. Anh không phải là người có tính cách yếu đuối, lại cực kỳ hiếu thắng, nhưng vẫn vừa phải xin lỗi vừa đền tiền cho người ta. Chờ đến khi không ai để ý nữa, anh mới đi ra cửa sau, ngồi trên bậc thang tủi thân khóc.
“Ai ở đó ——”
Phó Hành Vân hoảng sợ, chờ người đó đến gần mới phát hiện là thanh niên đẹp trai chuyên đến quán uống tequila, Phó Hành Vân nghe bartender gọi hắn là “Tiểu Xuyên“. Anh vừa mới khóc, biết mặt mình đang rất khó coi, cực kỳ hoảng loạn nên vô thức hung dữ lên, thuốc cũng châm đến hung tợn, sợ người ta thấy mình quá chật vật yếu ớt.
Kỳ thật hôm đó là ngày đầu tiên anh hút thuốc, hít một ngụm khói vào cổ họng suýt chút nữa là sặc đến ho khan, phải liều mạng nhịn xuống. Sau bếp có người gọi, thế là anh vội vàng tắt thuốc bỏ chạy, không dám quay đầu nhìn. Sau đó, bọn họ trao đổi tên họ trên bậc cầu thang tối tăm sau buổi biểu diễn, rồi hôn môi ở băng ghế dài ở quán bar.
Phó Hành Vân luôn cảm thấy mình là một con thuyền nhỏ phiêu bạt nơi đầu sóng, lúc này rốt cuộc đã tìm thấy chiếc mỏ neo.
Một đêm nhiệt tình qua đi, sáng hôm sau người tỉnh dậy trước là Văn Thệ Xuyên. Tối hôm qua bọn họ đi ngủ không kéo màn, ánh nắng buổi sớm hào phóng tiến vào rất chói mắt, làm hắn bị rọi đến tỉnh. Chăn chỉ che chắn đến thắt lưng hai người, Văn Thệ Xuyên cảm giác cánh tay mình bị Phó Hành Vân gối ngủ cả đêm đã tê rần.
Phó Hành Vân cuộn người trong lòng hắn, hô hấp vững vàng như một con thú nhỏ đang ngủ đông.
“Brrr ——”
Điện thoại di động trên tủ đầu giường Phó Hành Vân rung lên kịch liệt đánh thức anh dậy, anh cau mày trở mình duỗi tay lấy điện thoại, mắt vẫn chưa thèm mở, bực bội ấn nhận.
Đầu dây bên kia là Tiểu Giang: “Anh, anh dậy chưa? Hai giờ chiều nay chúng ta có chuyến bay trở về, có muốn em qua giúp anh thu dọn đồ đạc không?”
Phó Hành Vân lập tức tỉnh táo lại, ý thức được mình đang không mặc gì cả, anh cầm điện thoại nằm nghiêng trên giường, lập tức nhìn thấy tấm lưng trần của Văn Thệ Xuyên. Hắn đang nằm sấp, cơ lưng giãn ra, nghiêng đầu, tóc tai hỗn độn che khuất nửa gương mặt, mắt nửa mở.
“Không cần,“ Phó Hành Vân vội nói, “Tôi tự làm được rồi, lát nữa sẽ gọi lại cho cậu.”
Tiểu Giang hỏi: “Đúng rồi, anh có nhìn thấy đạo diễn Văn không? Hình như tối hôm qua anh ấy không về, bọn họ về cùng chuyến bay với chúng ta đấy.”
Phó Hành Vân liếc nhìn đôi mắt đang buồn ngủ mơ màng của Văn Thệ Xuyên, hàm hồ trả lời: “Không... không biết...”
Anh ngắt điện thoại, Văn Thệ Xuyên đã xoay người ngồi lên mép giường, đang mặc quần áo. Phó Hành Vân ôm chăn, nhất thời có chút ngơ ngác, chỉ một lát sau Văn Thệ Xuyên đã mặc đồ xong, quần áo nằm một đêm trên sàn nhà hơi nhăn nhúm. Hắn lung tung gãi đầu, đứng bên cạnh giường, không bỏ đi nhưng cũng không nói chuyện.
Trong nháy mắt này, Phó Hành Vân cảm thấy mình rất thích hợp để nhận một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng hắn chỉ nói: “Vậy tôi đi trước đây.”
Phó Hành Vân đành thuận thế trả lời: “Ừ.”
Lúc đi ra Văn Thệ Xuyên nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, Phó Hành Vân hãy còn ngồi ngẩn ngơ trên giường thêm vài phút, rồi mới xoay người ngồi dậy, mặc quần áo thu dọn hành lý.
Đoàn phim đã vận chuyển thiết bị máy móc quay chụp về từ trước, chỉ để bốn năm người ở lại, lịch trình trở về giống như lúc đến đây, ngồi xe lửa sau đó bắt chuyến bay. Biết đoàn phim không có nhiều kinh phí, chuyến bay trở về này Phó Hành Vân bỏ tiền túi ra đổi hãng hàng không, thăng hạng vé, đường về nhà thoải mái lên không biết bao nhiêu lần.
Trong khoảng thời gian này, có thể nói Phó Hành Vân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt đại chúng.
Các fan chỉ biết anh đang đi quay phim, còn quay ở đâu, bao giờ quay xong, không một ai biết, mà anh cũng không thông báo rộng rãi. Máy bay vững vàng đáp xuống đất, là sân bay mà Phó Hành Vân quen thuộc nhất, rộng rãi sáng sủa. Mấy tháng đóng phim qua đi, ký ức về thị trấn nhỏ ở vùng Tây Nam dường như lập tức trở nên mơ hồ, như được bọc bằng một lớp giấy bóng kính. Một lát nữa có xe đến đón, anh sẽ trở về nhà mình, bắt đầu chuẩn bị cho các thông báo và lịch trình sắp tới.
Anh lại trở về là minh tinh Phó Hành Vân nửa nóng nửa lạnh.
Cả bọn đứng ở chỗ chờ lấy hành lý, băng chuyền quay từng vòng từng vòng, xoay cho Phó Hành Vân chóng mặt theo. Toàn thân anh trên dưới chỗ nào cũng đau, đặc biệt là eo, sáng nay lúc anh rửa mặt, phát hiện trên lưng mình chi chít dấu hôn, trên đùi cũng có, còn có vết bầm tím. Anh liếc nhìn Văn Thệ Xuyên một cái, thấy hắn hiếm hoi lắm mới mặc một cái áo sơ mi, tay áo chỉ xắn lên một chút —— để che đi dấu răng và vết cào Phó Hành Vân để lại.
Nhưng dấu vết trên môi vẫn che không được, môi dưới Văn Thệ Xuyên bị cắn vẫn còn sưng đỏ, Phó Hành Vân không dám nhìn thẳng, giả vờ như chuyện đó không liên quan đến mình. Mấy người khác cùng đoàn thì tò mò nhìn ngó không ngừng, vẻ mặt xem chừng rất muốn chạy đi hỏi, nhưng thấy bản mặt sa sầm của hắn lại không dám hỏi.
Sau khi làm hậu kỳ và biên tập chắc hẳn sẽ mời một vài bên truyền thông đến tổ chức buổi chiếu sớm, cũng sẽ đưa phim đi tham gia triển lãm, vấn đề tuyên truyền phát hành sau này còn phải thương thảo thêm, không phải chỉ nói hai ba câu là xong việc. Lấy hành lý xong xuôi, bọn họ không còn cớ gì để ở lại nữa, đi ra khỏi sân bay này, mấy tháng vừa rồi cùng nhau trải qua, đặc biệt là chuyện đêm qua sẽ tạm thời bị khóa chặt lại, chờ đến lần tiếp theo mở ra thì không biết cả hai đã ở trong tình huống như thế nào nữa rồi.
Hành lý ký gửi cuối cùng đã lấy hết, những người khác đều nhẹ nhàng thở phào, riêng Phó Hành Vân ngược lại nhẹ nhàng không nổi.
Anh nói với Tiểu Giang: “Cậu chờ một lát, tôi đi toilet.”
Phó Hành Vân vội vàng rảo bước vào nhà vệ sinh, lúc đi ra khỏi buồng toilet đã thấy Văn Thệ Xuyên đang đứng rửa tay. Nhà vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, âm thanh duy nhất nghe được trong phòng là tiếng nước chảy ào ào.
Phó Hành Vân cúi người rửa sạch tay, đột nhiên nói: “Anh suy nghĩ như thế nào?”
Văn Thệ Xuyên đang lau tay, soi gương xem xét vết thương trên môi dưới của mình, trả lời: “Nghĩ cái gì như thế nào?”
Phó Hành Vân bực bội vẩy vẩy tay, muốn cho ngữ khí của mình thản nhiên một chút, giống như bọn họ không phải đang thảo luận chuyện ngủ với nhau đêm qua, mà đang cân nhắc xem chiều nay ăn gì.
“Thì là chuyện tối hôm qua...” anh nhỏ giọng, “Tôi không biết tôi... anh...”
Anh khẩn trương rút tờ giấy lau tay, trong đầu vẫn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ, không nói ra được câu gì. Thật sự quá hoang đường, chuyện tro tàn lại cháy với người yêu cũ vốn cũng không hiếm thấy, nhưng bọn họ lại không có lý do nào đủ thuyết phục. Anh không biết Văn Thệ Xuyên nghĩ như thế nào, thậm chí không biết chính mình nghĩ như thế nào, cứ như vậy mơ hồ lên giường với nhau.
Văn Thệ Xuyên cũng suy nghĩ rất nhiều.
Xa cách sáu năm, hai người tương ngộ một lần nữa. Thời gian lấy đi rất nhiều, cũng thay đổi rất nhiều thứ, nhưng ngày gặp lại, Văn Thệ Xuyên vẫn cầm lòng không đặng trao cho Phó Hành Vân một cái khăn tay. Một mặt lúc nào hắn cũng cảnh tỉnh chính mình hiện tại đã vật đổi sao dời, nhưng mặt kia vẫn không nhịn được bước qua giới hạn.
Hắn nghĩ, chuyện tối hôm qua có lẽ là cuộc phóng túng được dự tính đã lâu kể từ ngày bọn họ trùng phùng.
Văn Thệ Xuyên vươn tay nhẹ nhàng nắm cằm Phó Hành Vân, làm anh ngẩng đầu lên, như vậy bọn họ có thể nhìn vào mắt nhau, biết được ý nghĩ chân thật của đối phương lúc này. Trong ánh mắt Phó Hành Vân có căng thẳng lại có chờ mong, vừa mất mát vừa có khát vọng. Mỗi lần đều là như vậy, mỗi khi bọn họ đối diện nhau, toàn bộ không gian chỉ còn lại hai người.
Phó Hành Vân bất an hỏi: “Thế nào?”
Văn Thệ Xuyên cũng không biết bây giờ mình muốn nói cái gì, chỉ mở miệng thở dốc: “Tôi...”
Đột nhiên, bên ngoài có người đẩy cửa vào nhà vệ sinh, Phó Hành Vân sợ đến mức giật bắn mình, theo bản năng hất tay Văn Thệ Xuyên, rút kính râm treo trên túi áo, vừa mang lên vừa bước ra ngoài.
Trước khi đi anh nhỏ giọng: “Để sau rồi nói.”
Anh đi qua mặt người vừa tiến vào, vội vàng rời đi, cũng không có nhìn Văn Thệ Xuyên ở đằng sau. Tay hắn vẫn treo ở chỗ vừa bị hất ra hồi nãy, ngừng một chút mới thu về, lúc đôi mắt hắn nhắm vào lại mở ra lần nữa, toàn bộ tình tự trong đáy mắt đã bị giấu đi.
—--
Lời tác giả:
Thầy Phó: Không ngờ được phải hông! Là tôi thích anh trước đó!