Bên Dưới Đóa Hồng

Chương 49: Chương 49: Xuân về hoa nở




Kỳ nghỉ trong giới giải trí luôn cực kỳ ngắn, vừa mới nghỉ đông không được mấy ngày, các dự án mới đã lần lượt khởi động.

Doanh thu phòng vé của《 Hành Vân 》không đặc biệt ấn tượng, nhưng đối với một bộ điện ảnh không có cốt truyện thì đã được tính là không tồi, trên mạng bắt đầu xuất hiện những bài phân tích bình luận về nội dung bộ phim, cũng có không ít người khen ngợi Phó Hành Vân, giúp anh mang lên danh hiệu “diễn viên phái diễn xuất”, nhưng cũng có không ít fan điện ảnh nghi ngờ nếu đặt anh vào ống kính của đạo diễn khác sẽ không duy trì được kỹ thuật diễn tiêu chuẩn như vậy nữa.

Giống như những bộ phim được giới phê bình nghệ thuật khen ngợi nhưng ít người mua vé xưa nay, thời gian công chiếu phim không dài, càng đừng nói đến chuyện cạnh tranh phòng vé dịp Tết. Bộ phim mặc dù nhanh chóng offline, nhưng toàn bộ đoàn phim đều thu được danh tiếng không nhỏ, đặc biệt là Văn Thệ Xuyên, hơn nữa quan hệ mập mờ của hắn và Từ Vị càng khiến hắn lúc nào cũng quanh quẩn trong tầm mắt công chúng.

Chương trình truyền hình thực tế lấy đề tài du lịch đường dài “Nhất kỳ nhất hội” bắt đầu công bố lịch trình quay chụp.

Đây là lần đầu Phó Hành Vân được gặp mặt minh tinh đại danh đỉnh đỉnh Bạch Lộ, lần thảo luận trước cô ta chỉ vội vàng ghé qua, hào quang chói lọi, mang mười phần bộ dạng ngôi sao lớn, toàn bộ thành viên tổ tiết mục đều phải nhường nhịn. Cô ta cùng lắm chỉ đến điểm danh một cái, nói còn có lịch trình gấp gáp, thế là lại nhanh chóng đi mất.

Dư Hướng Vãn ở bên cạnh hỏi Phó Hành Vân: “Nữ minh tinh ai cũng như vậy à? Hay là do tôi quá hiền hòa?”

Phó Hành Vân suýt nữa thì bật cười, liều mạng nhịn xuống. Văn Thệ Xuyên ngồi bên cạnh nghe được, rõ ràng cũng bị chọc cười, hai người chạm mắt vào nhau rồi lại né tránh, Phó Hành Vân thiếu chút thì quên mất quan hệ của bọn họ bây giờ còn đang trong giai đoạn xấu hổ. Chỗ ngồi hơi chật, khiến đầu gối bọn họ rất dễ đụng chạm vào nhau, muốn dịch người sang chỗ khác cũng không được.

Toàn bộ tiết mục sẽ bắt đầu quay từ cảnh cuộc họp hội ý, chạm trán với những người bạn đồng hành không biết là ai, cũng không biết sẽ đi đâu —— đương nhiên đây là trong kịch bản, còn bọn họ thì đã biết hết từ trước rồi. Địa điểm họp là ở một quán cà phê bài trí tinh xảo, từng người một lần lượt tới, đây là thời điểm khảo nghiệm kỹ thuật diễn xuất của bọn họ, nhưng không được diễn quá lố, làm quá sẽ mất đi tính “chân thật”, vừa muốn “truyền hình” vừa muốn “thực tế” mới gọi là chương trình truyền hình thực tế.

Phó Hành Vân có chút căng thẳng, còn căng thẳng hơn lúc đi đóng phim thật, ít nhất người ta quay phim còn được đưa kịch bản, anh chỉ cần dựa trên giàn giáo có sẵn để xây dựng hình tượng nhân vật là được; còn bây giờ người xuất hiện trước ống kính là chính anh, nhưng vẫn phải qua một lăng kính điều chỉnh tân trang nữa, như thế khó hơn nhiều.

Đã là chạng vạng, bên ngoài có tuyết rơi lất phất, có lẽ là trận tuyết cuối cùng của mùa đông. Trong quán cà phê đã có mấy người ngồi, ngoại trừ Phó Hành Vân và Bạch Lộ, những người còn lại tập hợp đông đủ hết, từ cửa sổ kính phát ra ánh sáng ấm áp, bọn họ ngồi bên trong trò chuyện vui vẻ.

Văn Thệ Xuyên thoải mái dựa lưng vào ghế nghe Dư Hướng Vãn nói chuyện, nhìn ra ngoài cửa sổ, đối mắt với Phó Hành Vân đang đứng bên ngoài. Anh nhận được ánh mắt của hắn, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn một chút, cho dù như thế nào, Văn Thệ Xuyên cũng ở bên trong chờ anh.

“Thầy Phó, nên vào đi thôi.” Nhân viên công tác nhắc nhở.

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Trong kịch bản viết mấy người bọn họ sau khi tuyên truyền cho phim điện ảnh xong thì không gặp mặt nhau nữa, bây giờ cùng nhau hàn huyên chuyện cũ trước máy quay. Đàn Tử Minh đứng dậy đi loanh quanh trong tiệm, tò mò nghịch mấy thứ đồ trang trí. Một lát sau Bạch Lộ cũng tới, hình tượng của cô ta là nữ thần tương phản manh, ngoài mặt lạnh lùng kỳ thật tính cách ngây thơ trong sáng. Xem ra cô ta được Từ Vị ưu ái cũng có lý do, kỹ thuật diễn không hề tầm thường, nếu là lần đầu tiên nhìn thấy, không chừng Phó Hành Vân còn bị cô ta lừa gạt.

Nhân viên công tác công bố mục đích chuyến đi lần này, mỗi người đều rất phối hợp tỏ vẻ kinh ngạc và chờ mong, Dư Hướng Vãn không hề che giấu nhiệt tình hừng hực của mình, tình cảm mong đợi còn chân thật hơn so với bất kỳ ai khác ngồi đây, Bạch Lộ ở chỗ khuất camera không quay đến ghét bỏ liếc nhìn cô nàng một cái.

Phó Hành Vân yên lặng thu hết vào mắt, thầm than thở, đây cũng không phải nhân vật dễ đối phó đâu.

Bọn họ bắt đầu nửa thật nửa giả thảo luận cùng nhau, Văn Thệ Xuyên căn bản không có hứng thú với mấy tiết mục nặng tính hình thức thế này, thường xuyên thất thần, nếu không phải Phó Hành Vân luôn cue hắn vào, chắc hắn sẽ tàng hình đến suốt buổi.

Đang nói chuyện, Bạch Lộ thình lình mở lời với Phó Hành Vân.

“Bộ phim mới nhất của thầy Phó tôi đã xem rồi, rất thích.”

Phó Hành Vân bị một câu của cô ta nện cho choáng váng, chỉ có thể giả vờ lịch sự cười nói cảm ơn.

Bạch Lộ nhấp đôi môi đỏ tinh xảo, cúi đầu khảy tóc mái bên tai, nói thêm: “Không ngờ lần này còn có thể được cùng thầy Phó tham gia một chương trình, tôi quá kinh ngạc.”

Rất cố ý.

Phó Hành Vân cạn lời, không chờ anh kịp phản ứng, cảnh quay hôm nay đã hạ màn.

Tiểu thư Bạch Lộ nổi danh với gương mặt đẹp ngang ngửa di sản nghệ thuật phi vật thể cấp quốc gia, camera vừa đóng máy, toàn bộ vẻ thân thiện của cô ta lập tức bay sạch, sốt ruột muốn tan làm còn hơn bất kỳ ai có mặt ở đây.

Dư Hướng Vãn trợn trắng mắt không hề che giấu: “Nếu cô ả mà nói thật được câu nào thì tôi ăn luôn camera cho anh xem.”

Phó Hành Vân kéo cô nàng: “Nói nhỏ thôi.”

Xe của anh còn ở dưới lầu nhà Văn Thệ Xuyên, tính toán ngày hôm nay thuận đường sang nhà hắn lái về. Nhưng nói đi phải nói lại, trong khoảng thời gian này thực ra ngày nào đi lấy xe mà chẳng được, không được nữa thì sai Tiểu Giang đi cũng không vấn đề gì, nhưng anh vẫn muốn kéo dài đến tận hôm nay.

Sau khi chào tạm biệt nhân viên công tác, Phó Hành Vân nói nhỏ với Văn Thệ Xuyên: “Chờ tôi một chút.”

Cũng không biết Văn Thệ Xuyên không nghe thấy thật hay cố tình giả vờ không nghe, hắn đi nhanh về phía trước, Phó Hành Vân đi với tốc độ bình thường phía sau, chờ qua khúc quanh không ai chú ý nữa mới chạy nhanh bám theo hắn. Cũng may công tác bảo mật của chương trình này rất tốt, bắt đầu quay không khua chiêng gõ trống, cũng không có phóng viên truyền thông ngồi rình rập, chỉ có mấy người tin tức linh hoạt thì phỏng chừng đều chạy theo xe Bạch Lộ rồi. Phó Hành Vân giẫm lên lớp tuyết đọng hơi mỏng, ba bước đi hai bước chạy về phía trước.

Van Thệ Xuyên ỷ chân dài đi nhanh, Phó Hành Vân đuổi theo đến phát bực.

Mắt thấy chiếc xe bánh mì secondhand đã ở trước mặt, Văn Thệ Xuyên đang kéo cửa xe muốn leo lên, cuối cùng Phó Hành Vân đã biết là hắn cố ý, không dám lớn tiếng gọi, bèn cúi đầu gom một nắm tuyết ném lên lưng Văn Thệ Xuyên, không đau không ngứa, nhưng hắn vẫn dừng lại, xoay người ôm cánh tay nhìn anh.

Phó Hành Vân đang mặc áo khoác dày nặng, đuổi theo một đường đến đây đã mệt gần chết, đi lướt qua Văn Thệ Xuyên, kéo cửa xe ngồi lên ghế phụ, tự mình thắt dây an toàn.

Văn Thệ Xuyên lên xe từ đầu bên kia.

Phó Hành Vân nói máy móc: “Cho đi nhờ một đoạn, tôi đến lái xe về nhà.”

Văn Thệ Xuyên: “À.”

À cái đầu anh, Phó Hành Vân nghĩ thầm.

Anh nhìn đường phố không ngừng lùi lại phía sau, mặt không biểu tình hỏi: “Chắc anh giận lắm, mà gặp ai cũng sẽ tức giận thôi...”

Ngữ điệu Văn Thệ Xuyên lạnh như băng, “Không có.”

Phó Hành Vân lầu bầu: “Rõ ràng là có.”

Kỹ thuật lái xe của hắn rất tốt, chiếc xe bánh mì cũ nát mà cũng có thể lái đến vững vàng, chỉ một lát đã về đến nhà. Xe Phó Hành Vân vẫn nằm ở chỗ cũ, tuy chỗ đậu có mái che, nhưng trên mặt xe vẫn đọng một tầng tuyết hơi mỏng, còn có chút cành khô lá héo bị gió thổi tới, nhìn qua khá lôi thôi.

Trước khi Phó Hành Vân xuống xe, Văn Thệ Xuyên đột nhiên hỏi: “Bởi vì em sắp đóng phim chung với Bạch Lộ nên mới tham gia chương trình này sao?”

Lại bị hắn đâm chọc, Phó Hành Vân tức giận trả lời: “Là chính anh kéo áo tôi nói muốn cùng tôi đi ra ngoài chơi.”

Văn Thệ Xuyên bị anh nói cho nghẹn họng, cũng chỉ vì hắn đã quên sạch bộ dạng yếu ớt của mình lúc sinh bệnh rồi. Trong xe đột nhiên rơi vào yên tĩnh, Phó Hành Vân cực kỳ hả hê hưởng thụ loại cảm giác khiến Văn Thệ Xuyên cứng họng này, tiếp tục nói: “Nếu anh cảm thấy không vui đổi ý, có thể chọn không quay nữa, nếu không đủ tiền đền vi phạm hợp đồng thì tôi cho anh mượn.”

Văn Thệ Xuyên tức hộc máu không nói nên lời, đột ngột mở cửa đi xuống xe.

Phó Hành Vân chậm chạp xuống theo, đi đến trước xe mình, nhìn tình huống mà có chút phát sầu. Anh quay đầu, phát hiện Văn Thệ Xuyên vừa bỏ đi đã quay trở lại, mặt vẫn xụ xuống, trên tóc dính đầy hoa tuyết li ti. Vóc dáng hắn cao hơn anh, đứng bên cạnh giơ tay, giúp anh gom nhặt rác rưởi và cành khô bừa bãi trên nóc xe.

Vẻ mặt của Văn Thệ Xuyên vẫn hằm hè vì còn chút ít dư vị tức giận, nhưng rất nề nếp nhanh nhẹn giúp đỡ anh.

Phó Hành Vân cảm thấy tâm tình hôm nay thật tốt.

Anh vừa đứng nhìn vừa thuận miệng hỏi: “Mạnh Thanh có nói với tôi, tháng tư này ở Amsterdam có một đợt liên hoan phim, nếu đưa phim đi triển lãm, vừa lúc chúng ta quay tiết mục xong có thể tham gia luôn.”

Văn Thệ Xuyên đáp: “Ừm.”

“Thế có tham gia không?”

“Có.”

Phó Hành Vân gật đầu, kéo cửa bước lên xe, bật cần gạt nước quét bớt tuyết đọng trên cửa kính. Ngoài cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi, thời tiết trong lành, nhiệt độ không khí tăng cao thấy rõ, mùa đông chỉ còn lại một chút sau cuối, rất nhanh sẽ đến thời điểm xuân về hoa nở.

Anh hạ cửa sổ xe, nói với Văn Thệ Xuyên đang đứng nhét tay vào túi quần bên ngoài: “Hẹn gặp lại.”

Văn Thệ Xuyên khựng một chút, cũng trả lời: “Hẹn gặp lại.”

Đến lúc xuân về hoa nở, bọn họ sẽ gặp lại.

Phó Hành Vân đóng cửa sổ xe, đi về hướng nhà mình. Trong lòng anh nặng trĩu, bởi vì vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, thời gian anh hẹn gặp mặt Từ Vị sắp đến rồi.

Lần hẹn này với Từ Vị vẫn là ở quán cà phê trên tầng thượng cao ốc ngày đó, từ trên cao nhìn xuống quang cảnh thành phố, sẽ phát hiện ra mùa xuân đã lặng lẽ về rồi. Bên dưới không còn là một mảnh trắng xoá nữa, thậm chí ở vài góc đường đã điểm mấy chấm xanh tươi. Để không rơi vào thế hạ phong từ đầu, Phó Hành Vân đến trước thời gian hơn nửa tiếng đồng hồ, trước cả Từ Vị, vừa uống cà phê nóng vừa ngắm cảnh bên ngoài.

Từ Vị vẫn diễn bài không nhanh không chậm như cũ, sau khi ngồi xuống còn nói vài câu trời nam biển bắc với Phó Hành Vân, một lúc lâu sau mới tiến vào đề tài chính: “Chắc cậu gặp qua Bạch Lộ rồi, cô ấy rất thú vị, hai người hợp tác với nhau nhất định sẽ có chemistry tốt.”

Phó Hành Vân không biết định nghĩa “thú vị” của ông ta là như thế nào, bởi vì đối với anh, nhìn kiểu gì cũng không thấy cô ta thú vị.

“Rất xin lỗi ngài, đạo diễn Từ,“ Phó Hành Vân nói thẳng, “Cảm ơn ngài đã cho tôi cơ hội tốt, nhưng tôi không thể nhận lời mời của ngài.”

Nháy mắt nói ra câu này, tâm tình trong lòng Phó Hành Vân cực kỳ phức tạp, có thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có tiếc nuối và bất an.

Đối với anh mà nói, để làm ra quyết định này không hề đơn giản, anh cũng không rõ mình hạ quyết tâm từ khoảnh khắc nào, có thể là ở thời điểm nhìn thấy video của mình phát tuần hoàn liên tục trên máy Văn Thệ Xuyên, cũng có thể là vào lúc hắn nửa ra lệnh nửa khẩn cầu anh “mau nói em yêu tôi”, mà cũng có thể là từ mỗi giây mỗi phút bọn họ yêu nhau trong quá khứ.

Từ Vị chỉ phản ứng khoảng hai giây, trên mặt ông ta không nhìn ra chút kinh ngạc hay ngoài ý muốn nào, “Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không?”

Đương nhiên Phó Hành Vân không thể cho ông ta biết nguyên nhân chân thật, chỉ đành thoái thác: “Lịch trình của tôi hiện tại có chút xung đột.”

Từ Vị dường như không nghe anh nói, tiếp tục hỏi phần mình: “Là bởi vì Tiểu Xuyên sao?”

Phó Hành Vân hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào, cho dù nói phải hay không phải đều không tránh khỏi rắc rối.

Từ Vị gõ bàn lộc cộc, nói: “Các cậu tuổi còn trẻ, làm việc dễ xúc động, luôn xử trí theo cảm tính.”

Phó Hành Vân không quan tâm Từ Vị đang nói nghĩa đen hay ám chỉ nghĩa bóng, anh đã bị thái độ ngạo mạn cao cao tại thượng của ông ta chọc giận hơi lâu rồi. Ở một mức độ nào đó, cả hai cha con Văn Thệ Xuyên và Từ Vị đều có chỗ khiến người ta cảm thấy đáng ghét, đó là luôn nghĩ mình có quyền điều khiển kiểm soát người khác, hoặc không biết có phải ai làm nghề đạo diễn cũng có tật xấu này hay không.

Anh trả lời: “Tôi và con trai ngài là bạn tốt nhiều năm, anh ấy là người rất ưu tú, cho dù thoát ly khỏi hào quang của gia đình, vẫn có thể đỉnh thiên lập địa ——”

Dường như Từ Vị không nghĩ anh sẽ đề cập tới chuyện này, ông ta tháo cặp kính râm bất ly thân xuống, nghiêm túc đánh giá Phó Hành Vân từ trên xuống dưới.

“Thời điểm nghèo túng nhất, chúng tôi phải cùng ăn chung một gói mì, nước canh nhường nhau mỗi người một ngụm, đến cả lúc khốn khó như vậy anh ấy cũng không nghĩ đến chuyện về nhà thừa hưởng danh tiếng của ngài. Tôi từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không biết quan hệ cha con thật sự là như thế nào, nhưng tôi cho rằng, ngài nên hãnh diện vì anh ấy.”

Mấy lời này lúc nói được ra cực kỳ sảng khoái, nhưng sau khi nói xong mới cảm thấy hơi xấu hổ. Để che giấu ngượng ngùng, Phó Hành Vân bưng cà phê lên uống mấy hớp, nhìn ra cửa sổ không nói lời nào.

Từ Vị nói: “Tình cảm giữa các cậu tốt thật đấy.”

Phó Hành Vân không biết ông ta có ý gì, chỉ có thể giấu đầu lòi đuôi lấp liếm: “Là bạn tốt nhiều năm.”

Qua một lúc lâu, Phó Hành Vân vẫn không dám nhìn vào mắt Từ Vị, sợ kinh nghiệm sống phong phú của vị đạo diễn lớn kia sẽ nhanh chóng lật tẩy mình. Anh vốn tưởng sau khi bị cự tuyệt Từ Vị sẽ tức giận, hay bét lắm là tỏ ra lãnh đạm, không ngờ Từ Vị vẫn không nhanh không chậm bình thản như cũ.

“Suy xét thêm một chút đi, tôi không gấp.”

Phó Hành Vân uống xong ly cà phê, lời cũng đã nói hết, gật đầu chuẩn bị cáo từ.

“Còn một việc nữa,“ Từ Vị mỉm cười nói, “Trước ngày công bố diễn viên chính thức, hy vọng cậu sẽ không công khai nói mình đã từ chối vai diễn của tôi.”

Phó Hành Vân ngửi được mùi cũ, có lẽ ông ta còn muốn lợi dụng anh để PR tiếp. Từ Vị cũng không hỏi anh có đáp ứng hay không, là khẳng định anh sẽ đáp ứng, rốt cuộc nếu anh cự tuyệt tức là không cho người ta thể diện, chuyện phối hợp tuyên truyền ai cũng cần làm, bởi vì không ai muốn đắc tội với người trong giới.

Hơn nữa, Từ Vị đưa ra yêu cầu này với anh, nghĩa là không còn so đo chuyện anh từ chối đóng phim nữa.

Phó Hành Vân không do dự, đồng ý ngay.

Lúc đi ra cửa, anh nhìn thấy Bạch Lộ cũng vừa ra khỏi thang máy, trang điểm tinh tế, giày cao gót nện lên sàn từng tiếng vang thanh thuý. Cô ta nhìn Phó Hành Vân một cái, gật đầu xem như chào hỏi, anh cũng không muốn nói nhiều làm mình mất mặt, gật đầu đáp lại, hai người đi lướt qua nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.