Beatrix, cô bé có trí tưởng tượng phong phú bị chiếc đèn ma thuật thu hút đến mức đã gắng chờ đến tối để có thể xem một loạt các hình ảnh trên các tấm kính. Nhiều hình ảnh rất thú vị, mô tả những con vật mặc trang phục giống người đang chơi đàn piano, ngồi bên bàn viết hay khuấy súp trong một cái nồi. Những hình ảnh khác lại gợi cảm hơn: cảnh một đoàn tàu chầm chậm qua một góc làng, khung cảnh mùa đông hay cảnh những đứa trẻ đang chơi đùa. Thậm chí còn có cả một số hình ảnh về những động vật kỳ lạ trong rừng thẳm. Một trong số chúng, một con hổ náu mình trong đám lá, đặc biệt gây ấn tượng. Beatrix đã thử di chuyển chiếc đèn lại gần bức tường rồi sau đó để ra xa hơn, cố gắng tạo nên những hình ảnh con hổ khác biệt nhất có thể.
Lúc này đây cô bé nảy ra ý tưởng viết một câu chuyện và nhờ Poppy vẽ một số tấm kính để minh họa. Cả hai quyết định một ngày nào đó sẽ đưa câu chuyện ra trình chiếu, Beatrix sẽ là người dẫn chuyện còn Poppy điều khiển chiếc đèn ma thuật.
Khi các cô em gái nằm dài bên lò sưởi và thảo luận ý tưởng của mình, Amelia ngồi với Win trên chiếc ghế trường kỷ. Nàng nhìn dáng vẻ thanh mảnh của Win, bàn tay trông thật duyên dáng khi Win thêu một mẫu hoa tinh tế, chiếc kim thoắt lên thoắt xuống đâm xuyên qua tấm vải.
Anh trai nàng đang tha thẩn trên tấm thảm gần mấy chị em, luộm thuộm và nửa tỉnh nửa say, đôi chân dài vắt chéo một cách tự nhiên. Amelia hồi tưởng lại thời gian trước kia khi anh đã từng là một người anh trai thật tốt bụng và chu đáo, anh đã lo lắng đến thế nào khi băng bó vết thương trên ngón tay bị đau của em gái, hay sốt sắng tìm giúp con búp bê bị mất. Thế mà giờ thì, anh lại đối xử với các em gái của mình như một người xa lạ, thờ ơ lịch sự.
Một cách lơ đãng, Amelia với tay ra sau cổ, chà vào các cơ bị đau ở đó. Nàng nhìn lướt qua Merripen. Anh đang ngồi trong góc phòng, mọi đường nét cơ thể đều thả lỏng vì kiệt sức sau những giờ lao động nặng nhọc. Tia nhìn của anh xa cách như thể anh cũng đang đắm chìm trong những ý nghĩ riêng tư. Nàng cảm thấy băn khoăn khi bắt gặp những tia nhìn như vậy. Làn da ngăm đen cùng mái tóc đen bóng như hạt táo của anh gợi nhớ cho nàng quá nhiều đến Cam Rohan.
Nàng dường như không thể ngừng suy nghĩ về Cam và Christopher Frost chiều nay, những hình ảnh tương phản làm tâm trí nàng bối rối. Cam không đưa ra cam kết nào, không gợi mở về tương lai, không gì cả, cái mà anh đề nghị với nàng chỉ là những vui thú chốc lát. Anh không phải là một quý ông nhưng anh sở hữu một sự trung thực tàn nhẫn mà nàng đánh giá cao hơn nhiều so với cách hành xử lấp liếm. Và sau đó là Christopher với mái tóc vàng, lịch thiệp, biết lý lẽ, đẹp trai. Anh ta đã công khai mong muốn nối lại mối quan hệ của họ. Giả sử là anh ta chân thành thì nàng cũng không có bất cứ hình dung gì về điều đó, hay là nàng sẽ phản ứng như thế nào nếu mọi chuyện khác với lời anh ta nói. Bao nhiêu phụ nữ sẽ được an ủi vì có cơ hội thứ hai với mối tình đầu nhỉ? Nếu nàng chọn lờ đi những lỗi lầm trong quá khứ và tha thứ cho anh ta, khuyến khích anh ta, thì có thể vẫn chưa quá trễ cho cả hai. Nhưng nàng không chắc là nàng có muốn bắt đầu lại những giấc mơ đã bị lãng quên không. Và nàng tự hỏi liệu có thể hạnh phúc không khi được một người đàn ông yêu thương mà lại không tin tưởng anh ta.
Beatrix kéo một tấm kính từ vỏ đèn phía trước ra, đặt nó sang bên cạnh một cách cẩn thận, và đặt một cái khác vào. “Cái này là một trong những tấm hình ưa thích của em…”, cô bé nói với Poppy, khi trượt hình ảnh kế tiếp vào đúng chỗ.
Mất hứng thú với những hình ảnh liên tiếp nhau trên tường, Amelia đã không nhìn lên. Sự chú ý của nàng vẫn tập trung vào việc thêu thùa của Win. Nhưng bất thình lình, Win bị trượt tay, kim khâu đâm vào lớp thịt mềm của ngón trỏ. Một giọt máu đỏ tươi rơi xuống.
“Ôi, Win - ”Amelia thì thầm.
Thế mà Win mặt khác lại không phản ứng gì khi bị kim đâm vào tay. Cô thậm chí còn không có vẻ như đã nhận thấy nó. Cau mày, Amelia nhìn gương mặt lặng đi của Win và lướt theo ánh mắt em gái hướng về bức tường đối diện.
Chiếc đèn ma thuật đang chiếu hình ảnh một khung cảnh mùa đông, với bầu trời mờ tuyết và bóng tối của khu rừng bên dưới. Nó sẽ là một khung cảnh tầm thường, nếu không có vẻ tinh tế trên khuôn mặt người phụ nữ dường như xuất hiện từ trong bóng tối.
Một khuôn mặt quen thuộc.
Amelia nhìn chằm chằm, sững sờ. Khuôn mặt ma quái dường như đạt kích thước và sự sắc nét gần như thật. Nàng cảm giác như thể có thể chạm vào nó và đưa những ngón tay ven theo đường viền dái tai.
“Laura”, nàng nghe Win thì thào.
Đó là người con gái Leo đã yêu. Khuôn mặt không thể nhầm lẫn. Ý nghĩ mạch lạc đầu tiên của Amelia là Beatrix và Poppy đang chơi một trò đùa khủng khiếp. Nhưng khi nhìn vào hai cô gái trên sàn, trò chuyện với nhau cách ngây thơ, nàng cảm nhận ngay rằng cả hai thậm chí còn không nhìn thấy hình ảnh của cô gái đã mất. Merripen, người đang chăm chú quan sát Win với một cái cau mày dò hỏi cũng không thấy.
Vào lúc Amelia quay lại để nhìn kỹ hơn hình ảnh phản chiếu thì khuôn mặt đã biến mất. Beatrix đã kéo tấm kính ra khỏi cái đèn ma thuật. Và rồi cô bé ngã ra sau, thét lên một tiếng yếu ớt khi Leo nhảy xổ vào, vồ lấy tấm kính.
“Đưa nó đây”, Leo nói, hệt như một tiếng gầm của một con thú chứ không phải giọng nói của một con người. Khuôn mặt anh tái nhợt và méo mó, cơ thể anh co rúm lại vì hoảng hốt. Anh nắm lấy mẩu kính có vẽ hình và nhìn chằm chằm vào nó như thể đó là một ô cửa bé xíu dẫn xuống địa ngục. Lóng ngóng, Leo gần như lộn tùng phèo chiếc đèn ma thuật lên khi anh cố gắng ấn tấm kính vào trong.
“Đừng, anh sẽ phá hỏng nó mất!” Beatrix la lên, đầy thắc mắc. “Leo, anh đang làm gì thế?”
“Leo”, Amelia cố gắng nói, “Anh sẽ gây ra một đám cháy đấy. Cẩn thận.”
“Chuyện gì vậy ?” Poppy gặng hỏi, nhìn quanh đầy bối rối. “Việc gì đang xảy ra thế?”
Tấm kính đã trượt vào đúng chỗ và cảnh mùa đông lại lập lòe trên tường một lần nữa.
Tuyết rơi, bầu trời, rừng thẳm.
Không có gì khác.
“Hãy quay lại đi” Leo luống cuống thì thầm, lắc lư cái đèn. “Hãy quay lại đi. Hãy quay lại.”
“Anh đang làm em sợ đấy, Leo,” Beatrix cáo buộc, nhảy lên và chạy nhanh về phía Amelia. “Có vấn đề gì với anh ấy thế?”
“Tất cả chỉ là trò đùa của của Leo thôi.” Amelia lo lắng nói lảng đi. “Em biết anh ấy thế nào khi uống quá nhiều mà.”
“Anh ấy chưa bao giờ thế này trước đây cả.”
“Đến giờ đi ngủ rồi,” Win lên tiếng. Sự lo lắng thấm qua giọng của cô giống như một hình mờ trên giấy trong.
“Lên gác đi, Beatrix ... Poppy ...” Cô nhìn lướt qua Merripen, người đứng lên cùng lúc đó.
“Nhưng Leo đang phá cái đèn ma thuật của em”, Beatrix kêu lên. “Leo, dừng lại, anh đang làm cong các tấm kính đấy”
Khi thấy anh trai mình dường như đã không thể nghe hoặc hiểu bất cứ điều gì nữa, Win và Merripen nhanh chóng xua các cô gái trẻ lên phòng. Merripen thì thầm hỏi nhỏ và Win trả lời nhẹ nhàng rằng cô sẽ giải thích sau.
Khi tất cả đã đi lên gác và âm thanh giọng nói đã nhạt dần trên hành lang, Amelia cất lời một cách thận trọng.
“Tôi thấy cô ấy, Leo cũng vậy và cả Win nữa.”
Leo không nhìn vào nàng, hai tay vẫn đặt trên cái đèn ma thuật. Một lúc sau, anh bỏ các tấm kính trượt ra và đút chúng vào một lần nữa. Đôi tay anh run run. Chứng kiến nỗi đau đớn vẫn còn rỉ máu của người anh trai là một điều gì đó không thể chịu đựng được với Amelia. Nàng đứng lên và tới gần anh. “Leo, hãy nói chuyện với em đi. Xin anh.”
“Để tôi lại một mình.” Anh quay mặt đi tránh sự quan tâm của nàng.
“Ai đó phải ở lại với anh.” Căn phòng đang trở nên lạnh hơn. Một cái rùng mình đang bắt đầu ở trên đỉnh cột sống Amelia và lan dần xuống phía dưới.
“Tôi khoẻ.” Một vài tiếng thì thào bị kìm hãm. Với nỗ lực phi thường, Leo hạ bàn tay xuống và nhìn nàng với đôi mắt sáng lạ lẫm “Tôi ổn, Amelia, tôi chỉ cần ... Tôi muốn ... một ít thời gian ở một mình..”
“Nhưng em muốn nói về những gì chúng ta đã thấy ngay trước mặt chúng ta.”
“Chẳng có gì cả.” Anh giữ giọng bình tĩnh hơn: “Đó là một ảo ảnh”
“Đó là khuôn mặt của Laura. Anh, Win và em đều nhìn thấy nó!”
“Chúng ta đều thấy cùng một cái bóng.” Vẻ trống rỗng ẩn dưới sự nhăn nhở trên khóe môi anh. “Thôi nào, em gái, cô quá lý trí để tin vào những hồn ma.”
“Đúng thế, nhưng ...” Nàng an tâm bởi thói nhạo báng quen thuộc trong giọng nói của anh. Và nàng không thích cách anh giữ một tay trên cái đèn.
“Thôi nào,” anh thúc giục nhẹ nhàng. “Cô vừa nói đã muộn rồi. Cô cần nghỉ ngơi và tôi ổn cả..”
Amelia do dự, hai cánh tay nàng ớn lạnh và nhức nhối bên dưới tay áo choàng. “Nếu anh thực sự muốn… ”
“Đúng thế. Đi đi.”
Miễn cưỡng, nàng làm theo. Một dự cảm không lành từ đâu đó chợt òa đến trong tâm trí khi nàng rời khỏi căn phòng. Nàng không có ý định đóng chặt cửa, nhưng nó đã đóng tách một cái như thể bộ hàm của một con thú đang đói.
Thật khó khăn khi cất bước rời đi. Nàng muốn bảo vệ anh mình khỏi một điều gì đó. Nàng chỉ không biết đó là gì. Sau khi về đến phòng, Amelia thay chiếc váy ngủ nàng ưa thích. Chiếc áo bằng vải flanen trắng, dày và bị co lại qua nhiều lần giặt. Cổ áo cao và tay áo dài với những hình thêu bằng chỉ trắng do Win làm. Sự lạnh giá mà nàng cảm thấy ở dưới lầu chầm chậm phai đi sau khi nàng chui vào bên dưới tấm chăn, cuộn tròn người như một quả bóng. Nàng nên nghĩ tới việc nhóm một ngọn lửa trong lò sưởi. Nàng nên làm ngay bây giờ, để căn phòng ấm hơn, nhưng ý tưởng leo ra khỏi giường hoàn toàn không hấp dẫn nàng.
Thay vào đó, nàng tập trung tâm trí với những ý nghĩ về những thứ nóng bỏng: một tách trà, khăn choàng len, phòng tắm xông hơi, một hàng gạch lát bên lò sưởi. Dần dần sự ấm áp tích tụ xung quanh nàng và khiến nàng cảm thấy đủ thoải mái đi vào giấc ngủ.
Đó lại là một giấc ngủ đầy mộng mị. Nàng có một trận cãi vã đầy ấn tượng với mọi người trong giấc mơ, những cuộc nói chuyện trở đi trở lại mà không có ý nghĩa gì. Chuyển mình, lăn lộn hết bên này bên kia, nàng cố gắng lờ đi những giấc mơ khó chịu.
Rồi, có tiếng nói, giọng của Poppy, thậm chí... và dù nàng có cố gắng lờ nó đi thế nào, những âm thanh vẫn dai dẳng
“Amelia! Amelia!” Nàng ráng sức chống khuỷu tay ngồi dậy, mù mờ và rối trí vì bị đánh thức đột ngột. Poppy đang ở bên giường của nàng.
“Cái gì thế?” Amelia lầm bầm, vén mớ tóc rối trên mặt ra sau đầu.
Thoạt nhìn, khuôn mặt của Poppy trông thật kỳ quái trong bóng tối, nhưng khi mắt của Amelia điều chỉnh lại, hình ảnh của cô em gái trở nên lờ mờ nhìn thấy được.
“Em ngửi thấy khói”, Poppy nói.
Những từ như vậy không bao giờ được sử dụng một cách khinh suất, cũng không thể bị bỏ qua mà không tìm hiểu. Hỏa hoạn là một mối quan tâm hàng đầu, bất kể mọi người sống ở đâu. Nó có thể bắt đầu theo bất kỳ cách nào, từ những ngọn nến bị lật nhào, những ngọn đèn, những tia lửa phát ra từ lò sưởi hay đám tro tàn từ lò than đang cháy. Và hỏa hoạn trong một ngôi nhà cổ như thế này sẽ không khác gì một thảm họa.
Cố gắng ra khỏi giường, Amelia tìm kiếm hộp để dép gần cuối giường. Nàng vấp chân, rồi vừa nhảy lò cò vừa nguyền rủa.
“Đây, để em tìm cho” Poppy nâng nắp thiếc của hộp dép lên và lấy đôi giày ra, trong khi Amelia tìm một cái khăn choàng. Họ nắm tay đi qua căn phòng tối với sự thận trọng của những con mèo già. Tới đầu cầu thang, dù Amelia đã cố gắng ngửi nhưng vẫn chưa phát hiện được gì hơn là mùi tích tụ quen thuộc của xà phòng, sáp, bụi, dầu đèn. “Chị không ngửi thấy mùi khói.”
“Mũi của chị không nhận ra đấy thôi. Hãy thử lại xem.”
Lần này, rõ ràng là có một thứ gì đó đang cháy. Sự hoảng hốt tràn qua nàng. Nàng nghĩ đến Leo, một mình với chiếc đèn ma thuật, ngọn lửa và dầu ... và ngay lập tức biết điều gì đã xảy ra.
“Merripen!” Tiếng thét lanh lảnh của giọng nàng làm Poppy giật mình. Amelia nắm chặt cánh tay em gái để bình tĩnh lại “Tìm Merripen. Đánh thức mọi người dậy. Hét to hết mức em có thể nhé.”
Poppy tuân theo không chút chậm chế, chạy vội về phòng ngủ của các chị em mình trong khi Amelia tìm đường đi xuống nhà. Một ánh lửa sáng rực phát ra từ hướng phòng khách riêng, đám sáng bập bùng thật đáng ngại đang tràn ra bên dưới cánh cửa.
“Leo!” Nàng đá tung cửa và bị dội lại vì một luồng hơi nóng đập thẳng vào người. Một bức tường đã bị bao phủ bởi ngọn lửa, phía trên nhăn nhúm và cong queo vì những tia lửa nóng. Qua làn khói mịt mù, hình dáng to lớn của anh trai nàng hiện ra dưới sàn. Nàng chạy tới chỗ anh, nắm lấy nếp áo sơ mi, kéo thật lực đến nỗi mà lớp vải bắt đầu dãn ra còn những cái khuy tuột hết chỉ. “Leo, thức dậy, thức dậy ngay” Nhưng Leo không có phản ứng gì.
La hét để đánh thức và để trấn tĩnh anh, Amelia lôi mạnh và kéo lê anh mà không thành công. Nản lòng, những giọt nước mắt xuất hiện trong đôi mắt cay xè vì khói của nàng. Nhưng sau đó Merripen đã xuất hiện, đẩy nàng sang một bên không nhẹ nhàng lắm. Cúi xuống, anh nhấc Leo lên và vắt qua đôi vai rộng của anh với một tiếng càu nhàu. “Theo tôi,” anh nói một cách cộc cằn với Amelia. “Các em cô đã ở bên ngoài rồi.”
“Tôi sẽ đi ra ngay. Tôi phải chạy lên gác và lấy một số thứ,”
Anh ném cho nàng một cái nhìn đầy nguy hiểm. “Không.”
“Nhưng chúng tôi không có quần áo. Tôi chỉ lên gác…”
“Ra ngoài.”
Vì Merripen chưa bao giờ cao giọng với nàng trong tất cả những năm họ đã biết nhau, Amelia giật mình rồi vội vã tuân theo. Đôi mắt nàng đau nhức và chảy nước mắt vì khói thậm chí ngay cả khi họ đã đi qua cửa trước và ra ngoài, chìm vào bóng tối của con đường rải sỏi. Win và Poppy đã ở đây. Cả hai túm tụm xung quanh Leo và cố gắng làm cho anh tỉnh dậy và ngồi lên. Giống như Amelia, các cô gái cũng chỉ mặc váy ngủ, khoác khăn choàng và đi dép
“Beatrix đâu?” Amelia hỏi. Cùng lúc đó, tiếng chuông của điền trang vang lên, giai điệu cao và rõ ràng, lan tỏa đi mọi hướng
“Em bảo bé đi rung chuông” Win nói. Tiếng chuông sẽ gọi hàng xóm và dân làng đến giúp đỡ, mặc dù trong lúc đợi mọi người đến nơi, Ramsay House có lẽ đã bị lửa thiêu sạch.
Merripen đi dẫn những con ngựa ra khỏi chuồng phòng trường hợp đám cháy lan rộng.
“Điều gì đang xảy ra vậy?” Amelia nghe Leo hỏi bằng giọng khàn khàn. Trước khi bất cứ ai có thể trả lời, anh đã bị một cơn co thắt vì ho. Win và Poppy vẫn bên cạnh anh trai mình, thì thầm nhẹ nhàng với anh. Tuy nhiên, Amelia đứng cách đó vài mét, buộc chặt hơn cái khăn choàng trên vai nàng.
Nàng đầy cay đắng, giận dữ và sợ hãi. Tâm trí nàng không hề nghi ngờ gì việc Leo đã gây ra đám cháy, rằng anh đã khiến mọi người trả giá đắt và đã gần như thành công trong việc giết chết tất cả. Sẽ cần một thời gian dài trước khi nàng có thể hy vọng nói chuyện với anh, người anh mà nàng từng yêu quý giờ rõ ràng là đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Đến thời điểm này tình yêu thương dành cho Leo trong nàng chỉ còn lại rất ít. Đối với nàng, anh không hơn gì một người được thương hại, anh thậm chí còn là một mối nguy hiểm cho bản thân và gia đình. Tất cả họ sẽ sống tốt hơn mà không cần anh, Amelia nghĩ. Ngoại trừ rằng nếu anh mất đi, tước hiệu sẽ được chuyển cho một người họ hàng xa hoặc bị xóa sổ, và họ sẽ rời đi mà không có bất kỳ khoản lợi tức nào.
Theo dõi Merripen, trong ánh sáng của mặt trăng chiếu xuống xuyên qua các đám mây, khi anh đang kéo con ngựa đầu tiên và sau đó là chiếc xe bốn bánh ra khỏi chuồng ngựa, Amelia cảm thấy trào dâng lòng biết ơn. Họ đã bao giờ làm được gì mà không có anh? Rất lâu rồi, khi cha nàng đưa về nhà một cậu bé vô gia cư, hành động đó đã luôn luôn được các mọi người ở Primrose Place coi là một hành động từ thiện. Nhưng nhà Hathaways đã được đáp lại bởi sự hiện diện không ồn ào và vững chắc của Merripen trong cuộc sống của họ. Nàng đã không bao giờ có thể biết chắc chắn tại sao anh lại quyết định ở lại với nhà Hathaways. Việc đó dường như là vì lợi ích của họ chứ không phải là của anh.
Mọi người xung quanh đã bắt đầu tới trên lưng ngựa, một số từ ngôi làng, một số từ hướng dinh thự Stony Cross. Những người dân đã mang tới một cái xe đựng máy bơm tay được một con ngựa khỏe mạnh kéo. Bên hông xe kéo là các máng nước, sẽ được đổ đầy nước sông. Mọi người mang tới cả những cái xô. Một cái đòn bảy quay tay bằng gỗ sẽ đưa nước qua một ống bằng da và phun nước ra qua một cái ống hút kim loại. Vào lúc mà cái máy này hoạt động, có lẽ ngọn lửa đã hoành hành ngoài tầm kiểm soát. Tuy nhiên vẫn có khả năng, máy bơm tay sẽ giúp giữ lại ít nhất là một phần ngôi nhà.
Amelia chạy đến với những người dân đang tới để miêu tả con đường ngắn nhất dẫn ra con sông gần đó. Ngay lập tức một nhóm người, cùng với Merripen đứng thành một hàng dài hướng ra sông, những xô nước nhún nhảy trên đòn gánh đặt trên vai họ.
Khi quay trở lại với các em gái, Amelia va mạnh vào một hình dáng cao lớn ngay sau nàng, thở hổn hển, nàng cảm thấy đôi tay quen thuộc ghì chặt vai nàng.
“Christopher.” Sự nhẹ nhõm tràn ngập trong nàng vì sự có mặt của anh ta, mặc dù thực tế rằng anh ta có thể không làm được gì để cứu ngôi nhà của nàng. Nàng quay lên nhìn anh ta, vẻ đẹp trai của anh được tắm trong một thứ ánh sáng kỳ lạ.
Christopher kéo nàng lại gần mình như thể anh không thể vượt qua chính mình, vùi đầu nàng vào vai anh. “Cảm ơn Chúa. Em không bị thương. Đám cháy bắt đầu như thế nào?”
“Tôi không biết.” Amelia vẫn cố dằng ra khỏi anh, sửng sốt nghĩ tới việc nàng chưa từng hi vọng sẽ được anh ta ôm vào lòng lần nữa. Nàng nhớ điều này, cái cách nàng phù hợp với anh ta, sự an toàn trong vòng ôm của anh ta. Nhưng đồng thời nàng lại cũng nhớ ra rằng, anh ta đã từng phản bội nàng. Nàng vặn người thoát ra và vuốt mấy sợi tóc ra khỏi mắt.
Christopher thả nàng ra một cách miễn cưỡng. “Đứng xa ngôi nhà ra nhé. Anh sẽ ra giúp bơm nước.”
Một giọng nói khác vang lên từ bóng tối. “Anh sẽ hữu ích hơn ở đó đấy.”
Cả Amelia và Christopher quay lại nhìn, một giọng nói dường như cất lên từ hư không. Với bộ quần áo đen và mái tóc đen, Cam Rohan hiện ra hệt một cái bóng trong đêm tối.
“Chết tiệt,” Christopher thì thầm. “Người khác không thể thấy anh nếu anh đen tối như bây giờ.”
Mặc dù Rohan có thể phật ý vì lời nhận xét cay nghiệt của Christopher, anh cũng không đáp trả. Cái nhìn của anh lướt qua khắp người Amelia nhanh chóng kiểm tra “Em bị thương à?”
“Không, nhưng ngôi nhà...” cổ họng của nàng nghẹn lại vì nức nở.
Cam cởi áo choàng của anh và khoác nó lên mình nàng, kéo vạt trước khép lại. Chiếc áo lông cừu vương vấn sự ấm áp và một mùi hương nam tính dễ chịu. “Chúng ta sẽ xem có thể làm được những gì” Anh ra hiệu cho Christopher Frost đi với anh. “Hai hộp cứu hỏa đang được dỡ xuống gần bậc cửa. Anh có thể giúp tôi mang chúng vào trong.”
Mắt Amelia trợn tròn khi nhìn thấy hai thùng kim loại lớn. “Chúng là gì vậy?”
“Một sáng chế của Đại tá Swansea. Chúng được đổ đầy dung dịch bồ tạt [[19]]. Chúng tôi sẽ sử dụng nó để ngăn đám cháy lan rộng cho đến khi họ đổ đủ nước vào máy bơm.”
Rohan nhìn lướt về phía Christopher Frost. “Vì Swansea quá già để mang mấy cái thùng này, tôi sẽ mang một cái và anh mang cái kia .”
Amelia biết Christopher khá rõ để biết rằng anh ta ghét ra mặt vì bị giao việc, đặc biệt là từ một người đàn ông được coi là có địa vị thấp kém hơn mình. Nhưng anh ta đã khiến nàng ngạc nhiên khi không phản kháng gì và đi theo sau Cam Rohan đến ngôi nhà đang cháy.