LONDON - 1848
MÙA THU
Không hề dễ dàng gì khi muốn tìm kiếm ai đó giữa một thành phố gần hai triệu dân. Cho dù người đó có những thói quen dễ dự đoán và luôn có thể tìm thấy anh ta ở một quán rượu hay quán trọ thì đó vẫn chẳng thể là một công việc dễ nhằn.
“Leo, anh đang ở đâu thế?”
Amelia Hathaway nghĩ trong tâm trạng tuyệt vọng khi chiếc xe lăn bánh dọc theo con phố trải sỏi. Ôi, Leo tội nghiệp, ngông cuồng và đầy rắc rối. Một số người, khi phải đối mặt với những hoàn cảnh không thể chịu đựng nổi thì họ đơn giản là ... suy sụp. Như trường hợp của anh nàng. Trước đây anh nàng là một người đáng tin cậy với tương lai rạng ngời. Thế mà lúc này đây, anh ấy đã chẳng còn hy vọng tu tỉnh nào nữa cả.
“Chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy,” Amelia nói mà trong lòng không cảm thấy tin tưởng chút nào vào điều đó. Nàng liếc nhìn người Gypsy ngồi đối diện. Vẫn như mọi khi, Merripen không tỏ thái độ gì.
Mọi người có thể sẽ cho thái độ của anh là ngạo mạn. Nhưng Merripen đơn giản chỉ là một người đàn ông luôn có khả năng kìm chế cảm xúc của mình. Thực ra thì anh quá cẩn trọng, đến mức ngay cả khi sống với gia đình Hathaway mười lăm năm, anh vẫn chưa hề nói cho bất cứ một ai trong gia đình nàng biết tên họ thật của anh là gì. Họ biết anh đơn giản là Merripen từ khi anh được tìm thấy, bị đánh đập và bất tỉnh bên cạnh một con lạch chạy xuyên qua điền trang của họ. Khi Merripen tỉnh lại nhận ra mình được bao quanh bởi những người nhà Hathaway đầy hiếu kỳ, anh đã phản ứng dữ dội. Họ đã phải hợp sức mới có thể giữ anh trên giường. Tất cả đều nghĩ anh sẽ làm cho vết thương tồi tệ thêm nếu anh ra khỏi giường. Cha của Amelia đã cho rằng anh là một nạn nhân còn sống sót trong một cuộc săn đuổi người Digan. Đó là một hành vi thật tàn bạo, những tay địa chủ cưỡi ngựa cầm súng đánh đuổi những người Digan cắm trại trên điền trang của họ. “Cậu bé này có lẽ bị bỏ mặc cho đến chết”, ông Hathaway nói. Là một học giả và một quý ông có tư tưởng tiến bộ, ông không chấp nhận bạo lực dưới mọi hình thức.
“Cha e rằng sẽ rất khó khăn để tìm lại bộ lạc của cậu bé. Họ có lẽ đã đi khỏi đây khá lâu rồi”
“Chúng ta có thể giữ anh ấy ở lại đây không, Papa?” em gái Poppy của Amelia tha thiết đưa ra đòi hỏi. Không nghi ngờ gì nữa cô bé đã hình dung cậu bé hoang dã này như một con thú cưng mới khi cậu nhe răng với cô bé hệt một con chồn sập bẫy.
Ông Hathaway đã mỉm cười với cô bé. “Cậu ta có thể ở lại chừng nào cậu ta muốn. Nhưng cha ngờ rằng cậu bé sẽ chỉ ở đây hơn một tuần nữa thôi. Những người Digan luôn cho mình là những người tự do, nay đây mai đó. Họ không thích sống quá lâu dưới một mái nhà. Điều đó làm cho họ cảm thấy như bị cầm tù”.
Thế mà Merripen đã ở lại. Ban đầu cậu trông rất nhỏ bé và mảnh khảnh. Nhưng với chế độ chăm sóc thích hợp và các bữa ăn điều độ, cậu đã phát triển với một tốc độ đáng báo động thành một người đàn ông cường tráng và mạnh mẽ. Thật khó để nói một cách chính xác Merripen là ai, không hoàn toàn là một thành viên trong gia đình nhưng cũng không phải là một người hầu. Mặc dù anh làm rất nhiều công việc khác nhau cho gia đình Hathaway như đánh xe và tất cả các công việc lặt vặt khác nhưng anh có thể ăn cùng bàn với gia đình bất cứ khi nào anh muốn và có hẳn một phòng ngủ riêng ở gian nhà chính. Giờ đây khi mà Leo mất tích và đã có thể gặp nguy hiểm, thì không nghi ngờ gì Merripen là người đi tìm kiếm. Sự hiện diện của anh cũng là một cái cớ hợp lý để Amelia ra ngoài mà không cần có người đi kèm. Nhưng ở độ tuổi 26, nàng cho rằng mình không cần bất cứ một người đi kèm nào nữa.
“Chúng ta sẽ bắt đầu bằng cách loại bỏ những nơi Leo sẽ không đến”, nàng nói. “Tất nhiên sẽ là nhà thờ, viện bảo tàng, trường đại học, những khu vực giao tế xã hội khác.”
“Điều đó có nghĩa là vẫn còn hầu hết phần còn lại của thành phố,” Merripen làu bàu
Merripen không thích London. Theo quan điểm của anh, hoạt động của cái gọi là xã hội văn minh như London còn nhiều sự man rợ hơn bất cứ điều gì có thể được tìm thấy trong tự nhiên. Nếu phải lựa chọn giữa việc dành một giờ trong một chuồng lợn lòi hoang dã hay trong một phòng khách của một nhóm người thanh lịch, anh sẽ chọn những con lợn mà không hề do dự.
“Chúng ta có lẽ nên bắt đầu với những quán rượu,” Amelia tiếp tục. Merripen nhìn nàng bằng một cái nhìn kín đáo
“Cô có biết có bao nhiêu quán rượu ở London không?”
“Không, nhưng tôi nhất định sẽ đi thâu đêm để tìm kiếm”
“Chúng ta sẽ không bắt đầu với các quán rượu. Nơi chúng ta sẽ đi là nơi mà Leo có khả năng tìm thấy nhiều rắc rối nhất”
“Đó là?”
“Câu lạc bộ Jenner.”
Jenner là một sòng bài nổi tiếng, nơi những quý ông tụ tập và có những hành xử không đúng chuẩn mực cho lắm. Được thành lập bởi một cựu võ sĩ quyền Anh tên là Ivo Jenner, câu lạc bộ đã thay đổi chủ sở hữu khi ông mất, và giờ đây nó thuộc sở hữu của con rể ông, Ngài St Vincent. Danh tiếng của St Vincent càng góp phần tăng thêm sức hấp dẫn cho câu lạc bộ. Để được chấp nhận là thành viên câu lạc bộ Jenner cũng tốn một đống tiền. Đương nhiên Leo đã đòi tham gia câu lạc bộ này ngay sau khi được kế thừa tước vị ba tháng trước.
“Nếu anh định uống rượu cho đến chết,” Amelia đã từ tốn nói với Leo, “em ước gì anh sẽ làm điều đó ở một nơi giá cả phải chăng hơn.”
“Nhưng giờ tôi đã là một tử tước” Leo đã thờ ơ trả lời. “Tôi phải thật sành điệu, không thì mọi người sẽ cười vào mũi tôi”
“Điều đó có nghĩa anh là một kẻ ngu ngốc lười biếng và cái tước vị này chẳng khác nào được trao cho một con khỉ?”
Những lời châm biếm đó chỉ moi được một nụ cười từ người anh đẹp trai của nàng. “Tôi chắc chắn rằng so sánh như vậy là hơi bất công với con khỉ đấy.”
Ớn lạnh với sự lo lắng ngày càng tăng, Amelia ấn những ngón tay đeo găng lên những chỗ đau nhức trên trán. Đây không phải lần đầu tiên Leo biến mất, nhưng chắc chắn là khoảng thời dài nhất.
“Trước đây tôi chưa bao giờ được vào bên trong một sòng bài. Nó hẳn sẽ là một trải nghiệm mới lạ..”
“Họ sẽ không cho phép cô vào bên trong. Cô là một phụ nữ. Và ngay cả khi họ cho phép, tôi sẽ không đồng ý.”
Bỏ tay trên trán xuống, Amelia nhìn lướt qua anh đầy ngạc nhiên. Hiếm khi Merripen ngăn cản nàng làm bất cứ điều gì. Thực tế, đây có lẽ là lần đầu tiên. Nàng cảm thấy có chút bực bội. Xét đến cuộc sống có thể đang bị đe dọa của anh trai, nàng khó mà có thể quan tâm được đến những hành vi ứng xử vụn vặt như thế. Ngoài ra, nàng hiếu kỳ muốn biết có cái gì ở nơi được coi là sào huyệt đặc quyền của phái mạnh. Chừng nào nàng còn là một phụ nữ chưa vướng bận chồng con, nàng có thể tận hưởng các quyền tự do nho nhỏ đi kèm. “Họ cũng sẽ không cho anh vào bên trong”, nàng chỉ ra “Anh là một người Digan”
“Trong trường hợp đó thì người quản lý của câu lạc bộ cũng là người Digan.”
Điều đó không bình thường chút nào. Thậm chí là bất thường. Những người Digan thường được biết đến như những kẻ trộm cắp và lừa đảo. Một công việc gắn liền với quản lý thu chi, tín dụng, chưa kể đến việc phân xử các tranh cãi tại các bàn cờ bạc được giao vào tay một người Digan chắc phải gây sửng sốt cho tất cả mọi người.
“Ông ta hẳn là một người thật sự nổi bật mới có thể có một vị trí không tưởng như vậy,” Amelia nói. “Rất tốt, tôi sẽ cho phép anh đi cùng tôi vào bên trong câu lạc bộ Jenner. Có thể sự hiện diện của anh sẽ thuyết phục được ông ta thì sao”
“Cảm ơn cô.” Giọng của Merripen khô khan như ngói.
Amelia vẫn giữ sự im lặng một cách cố ý khi Merripen điều khiển chiếc xe độc mã có mái che đi xuyên qua trung tâm thành phố nơi tập trung rất nhiều cửa hàng, nhà hát và các địa điểm đầy lôi cuốn khác. Chiếc xe ngựa có giảm xóc tồi tệ nảy lên bần bật dọc theo con đường lớn rộng rãi, vượt qua các quảng trường tuyệt đẹp với những hàng cột, những bãi cỏ được rào chắn gọn ghẽ, và những ngôi nhà có mặt tiền theo lối kiến trúc Georgian. Khi các con phố ngày càng trở nên xa hoa, những bức tường gạch đã nhường chỗ cho những bức tường được sơn trát, và sau đó là các bức tường ốp đá. Quang cảnh khu Tây sang trọng này không hề quen thuộc với Amelia. Mặc dù tư dinh của họ khá gần đây nhưng những người nhà Hathaway không thường xuyên thử đi vào khu vực trung tâm, và chắc chắn không đến khu vực này. Ngay cả bây giờ với món thừa kế gần đây thì cũng có rất ít thứ mà họ có thể mua được ở nơi này. Liếc nhìn qua Merripen, Amelia tự hỏi tại sao anh lại có vẻ như biết chính xác nơi họ sẽ tới trong khi anh cũng như nàng không hề quen thuộc với khu trung tâm. Nhưng Merripen đơn giản là có bản năng tìm kiếm đường đi đến bất cứ nơi nào.
Họ rẽ vào phố King. Con phố được thắp sáng bằng thứ ánh sáng tỏa ra từ những ngọn đèn hơi đốt. Đó là một con phố ồn ã và tấp nập, luôn tắc nghẽn với rất nhiều xe cộ và các nhóm người tản bộ tìm trò giải trí vào buổi tối. Bầu trời rực lên màu đỏ đậm, ánh hoàng hôn xuyên qua đám mây mù của bụi than. Đỉnh của các tòa nhà cao ngất ngưởng phá vỡ đường chân trời, hàng loạt các hình thù tối tăm nhô ra như răng nanh của phù thủy. Merripen hướng con ngựa đến một lối đi hẹp trong dãy chuồng ngựa đằng sau một tòa nhà có mặt tiền lát đá lớn. Câu lạc bộ Jenner. Dạ dày của Amelia thắt chặt. Có lẽ là nàng quá mơ mộng khi cho rằng anh trai nàng sẽ được tìm thấy an toàn ở đây, nơi đầu tiên họ tìm kiếm.
“Merripen?” Giọng nói của nàng trở nên căng thẳng.
“Sao?”
“Có lẽ anh nên biết rằng nếu anh tôi không cố gắng tự giết mình, tôi có ý định bắn anh ấy khi chúng ta tìm ra.”
“Tôi sẽ đưa cho cô khẩu súng”
Amelia mỉm cười và chỉnh lại chiếc mũ cho ngay ngắn. “Hãy đi vào bên trong nào. Và nhớ rằng tôi sẽ nói chuyện.”
Một mùi khó chịu tràn ngập con hẻm, mùi vật nuôi, mùi rác thải và bụi than. Đã lâu không có một cơn mưa trong lành nên rác rưởi chất chồng một cách nhanh chóng trên các đường phố và các hẻm lân cận. Bước xuống mặt đất bẩn thỉu, Amelia nhảy dựng ra khỏi đường đi của mấy con chuột kêu chít chít dọc bức tường tòa nhà. Khi Merripen đưa dây cương cho người giữ ngựa tại khu chuồng ngựa, Amelia liếc về phía cuối hẻm. Hai thanh niên bụi đời đang cắm cúi bên đám lửa nhỏ, nướng cháy một cái gì đó bị xiên bằng những cái que. Amelia không hề muốn suy đoán về cái thứ đang được nướng. Sự chú ý của cô chuyển qua một nhóm gồm ba người đàn ông và một phụ nữ hiện ra trong ánh lửa chập chờn. Hai người đàn ông trong số họ đang đánh nhau. Thế nhưng, họ đã quá say đến mức mà cuộc ẩu đả của họ trông giống như cuộc trình diễn của những chú gấu nhảy múa.
Chiếc áo choàng của người phụ nữ được làm bằng thứ vải màu sắc lòe loẹt, phần thân trên để lộ ra những đường nét của bộ ngực tròn trĩnh. Cô ta có vẻ thích thú khi thấy hai người đàn ông đánh nhau vì mình, trong khi người thứ ba cố gắng ngăn cuộc ẩu đả lại
“Ôi, các quý ông của em” người phụ la lên bằng giọng của người khu Đông”, “em nói là em yêu quý cả hai mà, không cần phải đánh nhau như thế”
“Cô ở nguyên đây,” Merripen thì thầm. Giả vờ như không nghe thấy lời anh, Amelia cố tiến lại gần để nhìn rõ hơn.
Đây không phải là cảnh một vụ cãi cọ ầm ĩ thú vị. Ngay cả ngôi làng nhỏ bé và bình yên Primrose Place của họ thậm chí đã từng có một vài vụ đánh nhau. Tất cả đàn ông, bất kể vị thế xã hội thỉnh thoảng không thể kháng cự lại được những bản tính tự nhiên thấp hèn. Điều thu hút sự chú ý của Amelia là người thứ ba, người được coi như kẻ hòa giải, khi anh ta lao vào giữa hai kẻ say rượu ngu ngốc và cố gắng nói lý lẽ với họ. Anh ta ăn mặc khá là lịch sự, giống như hai quý ông đang đánh nhau nhưng rõ ràng người đàn ông này không phải là một quý ông. Anh có mái tóc đen, làn da ngăm ngăm và đẹp kỳ lạ. Và anh di chuyển với sự nhanh nhẹn của một con mèo, dễ dàng tránh được các cú đấm của đối thủ. “Thưa ngài,” anh nói với một âm điệu vừa phải, có vẻ bình tĩnh ngay cả khi anh dùng cánh tay đỡ một quả đấm. “Tôi e rằng cả hai sẽ phải dừng lại ngay bây giờ, hoặc tôi sẽ buộc phải….” Anh đột nhiên ngừng lại và nhảy qua một bên tránh đòn đánh của người đàn ông liều lĩnh phía sau.
Cô gái điếm vẫn cười khúc khích trước cảnh náo nhiệt này.
“Họ đã túm được anh vào tối nay rồi, Rohan”, cô ta kêu lên.
Muốn tránh cuộc ẩu đả, Rohan cố gắng ngăn hai người một lần nữa. “Đức Ngài, chắc chắn ngài phải biết”, anh nhanh chóng cúi người xuống tránh một cú đấm móc vòng, rồi lại tiếp tục chặn đứng một cú móc tay trái “rằng bạo lực không bao giờ giải quyết được bất cứ điều gì.”
“Chết này!” một trong những người đàn ông nói, và húc đầu về phía trước như một con dê loạn trí. Rohan tránh sang một bên và khiến ông ta va thẳng vào mặt bên của tòa nhà. Kẻ tấn công giờ đây sụp xuống với tiếng rên rỉ và nằm thở hổn hển trên mặt đất.
Phản ứng của đối thủ còn lại là sự vô ơn khác thường. Thay vì cảm ơn người đàn ông tóc đen tên Rohan vì đã ngăn cuộc ẩu đả, ông ta lại gầm lên, “Mẹ kiếp, Rohan! Tôi sẽ nện hắn một trận nhừ tử!” Ông ta đấm về phía trước bằng một cú đấm xoáy hệt như cánh quạt cối xay gió. Rohan tránh sang bên trái và khéo léo vật ông ta xuống đất.
Đứng trên người đang nằm sấp dưới đất, Rohan lấy tay áo thấm mồ hôi trên trán. “Đủ chưa?” anh ta hỏi một cách khôi hài.
“Đủ rồi”
“Xin vui lòng cho phép tôi giúp ngài đứng dậy, thưa Đức ngài.” Khi Rohan kéo người đàn ông đứng dậy, anh liếc về phía ngưỡng cửa dẫn vào câu lạc bộ, một nhân viên câu lạc bộ đã chờ sẵn “Dawson, đưa Ngài Latimer ra xe phía trước câu lạc bộ. Tôi sẽ đưa Ngài Selway đi.”
“Không cần,” người quý tộc đang cố để đứng vững nói, có vẻ mệt đứt hơi. “Tôi có thể đi bộ đến xe của mình.”. Sốc lại quần áo trên cơ thể đồ sộ của mình, ông ta nhìn người đàn ông tóc đen một cách lo lắng. “Rohan, tôi sẽ có lời đảm bảo của anh về một vài thứ chứ”
“Vâng, thưa ngài?”
“Nếu bất kỳ lời nào về vụ này bị tiết lộ, nếu phu nhân Selway khám phá ra rằng tôi đã đánh nhau vì một nguời phụ nữ thì cuộc sống của tôi sẽ chẳng có tí giá trị gì nữa.”
Rohan đáp lại với vẻ im lặng đầy đảm bảo. “Phu nhân sẽ không bao giờ biết, thưa Đức ngài.”
“Bà ấy biết tất cả mọi thứ,” Selway nói. “Bà ấy liên minh với cả quỷ dữ. Nếu anh được hỏi bất kỳ điều gì về vụ cãi nhau nho nhỏ này ....”
“Vụ ẩu đả là do một kẻ thua bạc gây ra”, anh trả lời một cách lạnh nhạt.
“Đúng, phải rồi. Anh bạn tốt.” Selway vỗ vai người đàn ông trẻ. “Và để đảm bảo cho sự im lặng của anh” ông ta đặt một bàn tay lực lưỡng vào bên trong áo gile và lấy ra một túi nhỏ.
“Không, thưa đức ngài.” Rohan bước lùi lại với một cái lắc đầu mạnh mẽ, mái tóc đen bóng của anh phất phơ theo từng chuyển động. “Không có giá cho sự im lặng của tôi.”
“Cầm lấy đi, “ nhà quý tộc khăng khăng.
“Tôi không thể, Đức ngài.”
“Nó là của anh.” Túi tiền xu đã được ném xuống đất, rơi xuống chân Rohan với một tiếng bịch của kim loại. “Chắc chắn thế. Dù anh chọn để nó nằm lại trên đường phố hay không thì cũng hoàn toàn là sự lựa chọn của anh.”
Khi người đàn ông rời đi, Rohan nhìn chằm chằm vào túi tiền như thể nó là xác một con chuột cống. “Tôi không muốn” anh thì thầm một mình.
“Tôi sẽ lấy nó”, ả gái điếm cất lời, đi thơ thẩn quanh anh. Ả ta cầm cái túi lên và thử kiểm tra trọng lượng của nó trong lòng bàn tay. Một nụ cười châm chọc hiện ra trên mặt ả. “Kỳ quái, tôi chưa bao giờ thấy một người Digan sợ tiền cả”
“Tôi không sợ tiền”, Rohan nói với vẻ cáu kỉnh. “Tôi chỉ không cần nó.”
Thở dài, anh chà tay sau gáy. Cô gái cười nhạo anh và lướt ánh mắt tán thưởng lên thân hình anh.
“Em ghét lấy không của ai cái gì. Anh có cần giải quyết một chút trong ngõ trước khi em quay trở lại Bradshaw không?
“Tôi đánh giá cao đề nghị của cô,” anh nói một cách lịch sự, “nhưng không cần đâu.”
Cô gái nhún vai lộ vẻ coi thường. “Càng tốt. Chúc buổi tối tốt lành.”
Rohan đáp trả bằng một cái gật nhẹ, có vẻ như đang nhìn chăm chú quá mức vào cái gì đó trên mặt đất. Anh vẫn đứng đó, dường như đang lắng nghe một vài âm thanh gần như không thể nhận ra. Để một bàn tay ra sau gáy lần nữa, anh chà xát như thể làm dịu một cơn đau nhói. Từ từ anh quay người lại và nhìn thẳng vào Amelia. Một cảm giác choáng váng lướt qua nàng khi ánh mắt họ gặp nhau. Mặc dù họ đã đứng cách nhau vài thước [[1]], nàng vẫn cảm thấy áp lực dưới cái nhìn chăm chú của anh. Nét mặt anh không hề thể hiện sự ấm áp hay tử tế. Thực ra, anh trông thật khắc nghiệt như thể từ lâu anh đã khám phá ra thế giới này là một nơi không có lòng trắc ẩn và quyết định chấp nhận nó như nó vốn có.
Khi ánh nhìn chằm chằm đầy vẻ quan sát của anh lướt qua nàng, Amelia biết chính xác những gì anh nhìn thấy: một người phụ nữ mặc quần áo bền chắc và đi giày tiện dụng. Nàng có làn da sáng, mái tóc đen và chiều cao trung bình với hai má màu hoa hồng điển hình của nhà Hathaway. Cơ thể nàng được coi là khỏe khoắn và quyến rũ, khi mốt hiện giờ là gầy gò, xanh xao và mảnh dẻ.
Dù không trang điểm, Amelia biết rằng nàng đủ hấp dẫn để tìm một người chồng mặc dù nàng không sở hữu một vẻ đẹp tuyệt vời. Nhưng trái tim nàng đã từng rung động một lần, và đã thất vọng một cách nặng nề. Nàng không mong muốn thử thêm một lần nào nữa. Và Chúa biết rằng nàng quá đủ bận rộn trong việc cố gắng để chăm sóc mọi người trong gia đình Hathaway.
Rohan quay đi, không nhìn nàng nữa. Không nói một lời và cũng chẳng có cái gật đầu chào hỏi, anh bước về cổng sau của câu lạc bộ. Những bước đi không vội vã, như thể anh đang dành cho mình thời gian để suy nghĩ về điều gì đó. Có một vẻ thoải mái đặc biệt trong từng chuyển động của anh.
Amelia bắt kịp anh ngay ngưỡng cửa. “Thưa Ngài - thưa ông Rohan, tôi cho rằng ông là người quản lý câu lạc bộ này.”
Rohan dừng lại và quay mặt lại nhìn cô. Họ đứng đủ gần để Amelia cảm nhận một mùi hương đầy nam tính và làn da ấm áp tỏa ra từ cơ thể anh. Cái áo khoác của anh, làm bằng thứ vải gấm màu xám sang trọng, mở hai bên để lộ bên dưới là một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng. Khi Rohan sờ tay lên các nút áo, Amelia nhìn thấy mấy cái nhẫn vàng trên ngón tay anh.
Một cảm giác bối rối xuyên qua nàng, để lại trong nàng một kích thích nóng bỏng xa lạ. Áo ngực nàng dường như quá chật, chiếc áo cao cổ dường như đang khít chặt lại. Đột nhiên nàng thấy mình nhìn chằm chằm vào anh. Anh là người đàn ông trẻ tuổi, chưa đến ba mươi, với diện mạo của một thiên thần ngoại lai. Khuôn mặt này đã chắc chắn được tạo ra cho tội lỗi ... khóe miệng đầy đặn, quai hàm góc cạnh, đôi mắt màu lục nhạt dưới hàng mi dài và thẳng. Mái tóc của anh cần cắt ngắn bớt đi, những lọn tóc xoăn đen đậm phủ ngoài cổ áo sau gáy. Cổ họng Amelia thắt lại, bật ra thành một hơi thở gấp gáp khi nàng nhìn thấy một viên kim cương long lanh ở bên tai anh.
Anh làm một cử chỉ cúi đầu thật hoàn hảo trước nàng
“Vui lòng phục vụ, cô …..”
“Hathaway,” nàng nói một cách rõ ràng. Nàng quay sang bên trái, chỉ vào người đồng hành với nàng. “Và đây là người đồng hành của tôi, Merripen.”
Rohan nhìn lướt qua Merripen với một cái nhìn cảnh giác “Theo ngôn ngữ của người Digan, cái tên đó có nghĩa là sự sống cũng có nghĩa là cái chết.”
Cái tên Merripen có nghĩa là vậy ư? Amelia ngạc nhiên nhìn lên Merripen. Anh ta nhún vai tỏ vẻ bất cần cho thấy điều đó không quan trọng. Nàng quay lại phía Rohan. “Thưa ông, chúng tôi đến để hỏi ông một hoặc hai câu hỏi liên quan đến…”
“Tôi không thích những câu hỏi.”
“Tôi đang tìm anh trai tôi, Lord Ramsay”, nàng tiếp tục đầy kiên nhẫn, “và tôi rất cần bất kỳ thông tin nào ông có thể cung cấp để biết anh ấy đang ở đâu.”
“Tôi sẽ không nói cho cô ngay cả khi tôi biết.” Giọng của anh là một hỗn hợp tinh tế của người nước ngoài và người khu Đông, và thậm chí là có âm hưởng của tầng lớp quý tộc. Đó là giọng nói của một người đàn ông sống chung với những người có nguồn gốc cao quý.
“Tôi đảm bảo với ông, thưa ông, tôi sẽ không để bản thân mình hoặc bất cứ ai khác vướng vào chút rắc rối nào. Tôi chẳng mong điều này một chút nào nhưng đây đã là ngày thứ ba kể từ khi anh tôi mất tích.”
“Đó không phải vấn đề của tôi.” Rohan quay về phía cửa.
“Anh tôi có thể rơi vào tay bọn người xấu”
“Thật không may.”
“Anh tôi bây giờ có thể đã chết.”
“Tôi không thể giúp cô. Chúc cô may mắn”
Rohan đẩy cửa để vào câu lạc bộ. Anh khựng lại khi Merripen nói một tràng tiếng Digan. Kể từ lần đầu tiên Merripen đến với nhà Hathaways, rất ít khi Amelia nghe thấy anh nói thứ ngôn ngữ bí mật của người Digan này. Đó là những phụ âm đặc sệt nghe lạ lùng, và những nguyên âm được kéo dài, nhưng có một giai điệu cổ xưa trong cách các từ ngữ đi kèm với nhau.
Nhìn chằm chằm vào Merripen, Rohan dựa vai vào khung cửa.
“Ngôn ngữ cổ,” anh nói. “Đã hàng năm rồi tôi mới nghe lại nó. Ai là người đứng đầu bộ lạc của anh?.”
“Tôi không có bộ lạc.” Một khoảnh khắc dài trôi qua. Merripen vẫn chiếu cái nhìn khó hiểu vào Rohan.
Đôi mắt màu lục nhạt nheo lại. “Vào đi. Tôi sẽ xem có thể tìm hiểu được điều gì không.”
Họ được đưa vào câu lạc bộ mà không có bất kỳ nghi lễ đón tiếp nào, Rohan dặn một người hầu đưa họ lên một phòng riêng trên lầu. Amelia nghe thấy tiếng nói cười ồn ào và âm nhạc vọng đến từ một nơi nào đó, cả tiếng những bước chân đi qua đi lại. Đây là một nơi náo nhiệt của đàn ông chứa đầy bí ẩn với một người như nàng. Người hầu, một người thanh niên trẻ tuổi nói giọng khu Đông với thái độ rất kính cẩn đưa họ vào một căn phòng được bài trí khá đẹp và yêu cầu họ chờ ở đây cho đến khi Rohan quay lại. Merripen đến bên một cửa sổ nhìn xuống phố King
Amelia ngạc nhiên vì sự sang trọng và trang nhã của mọi thứ xung quanh nàng: thảm dệt tay có màu xanh và kem, ván lót tường và đồ nội thất bọc nhung. “Thật trang nhã,” nàng thốt lên, bỏ mũ ra và đặt nó trên bàn gỗ gụ chân nhỏ. “Chẳng biết vì sao mà tôi đã mong chờ sẽ thấy vài thứ có chút ..., lòe loẹt cơ đấy.”
“Câu lạc bộ Jenner được trang trí vượt trên cả tiêu chuẩn thông thường. Bề ngoài thì đó có dạng như một câu lạc bộ của các quý ông, nhưng chức năng thực sự của nó là một sòng bạc lớn nhất ở London”.
Amelia đến bên một kệ sách liền tường, quan sát các cuốn sách khi nàng hỏi vu vơ, “Anh có biết tại sao, ý tôi là ông Rohan không muốn lấy tiền từ Ngài Selway không?”.
Merripen ngoái lại, ném cho nàng một cái nhìn chua chát. “Cô biết những người Digan cảm thấy thế nào về sở hữu tài sản chứ.”
“Có, tôi biết họ không thích bị vướng bận. Nhưng từ những gì tôi đã nhìn thấy thì những người Digan hầu như không miễn cưỡng chấp nhận làm một vài việc nào đó để đổi lấy một ít tiền”
“Đó còn nhiều hơn là không muốn bị vướng bận, đặc biệt là đối với một achal để lên được vị trí này”
“achal là gì?.”
“Một người đàn ông Digan. Đối với các achal, mặc những thứ quần áo tốt như thế, ở lại lâu dài dưới một mái nhà, hưởng những khoản tiền thưởng hậu hĩnh như vậy... thật đáng xấu hổ. Đáng hổ thẹn. Trái ngược với bản chất của anh ta..” Anh rất nghiêm khắc và chắc chắn trong nhận định của mình, Amelia không thể cưỡng lại việc trêu chọc anh một chút.
“Và lý do của anh là gì, Merripen. Anh đã ở lại dưới mái nhà Hathaway một thời gian khá dài.?”
“Điều đó khác. Chỉ là… sống với gia đình cô thì không có lợi nhuận .”
Amelia cười.
“Mặt khác...” Merripen dịu lại. “Tôi nợ gia đình cô cuộc sống của mình”
Amelia cảm thấy trào dâng sự cảm mến khi nàng nhìn vào nét mặt kiên định của anh. “Đừng chỉ nghĩ cho người khác như thế.”, nàng nói một cách nhẹ nhàng. “Tôi cố gắng chế giễu anh, và anh đã làm hỏng khoảng khắc ấy bằng sự chân thành. Anh biết rõ rằng anh không bắt buộc phải ở lại, bạn của tôi. Anh đã hoàn trả hết nợ của anh cho chúng tôi, hơn cả ngàn lần rồi.”
Merripen lắc đầu ngay lập tức. “Không, tôi bỏ đi sẽ giống như thể để lại một tổ gà con cho một con cáo đang lảng vảng gần đó.”
“Chúng tôi không vô dụng đến thế đâu,” nàng phản đối. “Tôi hoàn toàn có khả năng chăm sóc của gia đình ... và cả Leo. Khi anh ấy tỉnh táo..”
“Khi đó là khi nào thế?” Giọng điệu nhạt nhẽo của anh làm tất cả các câu hỏi thành mỉa mai hơn. Amelia định mở miệng để tranh cãi, nhưng rồi miễn cưỡng im lặng. Merripen đúng. Leo đã lạc lối trong trạng thái say sưa vĩnh viễn suốt sáu tháng qua. Nàng đặt một bàn tay trên bụng, những lo lắng đã tích lũy nặng như túi đạn chì
Leo khốn khổ tội nghiệp. Nàng sợ rằng không thể làm gì cho anh mình bây giờ nữa. Không thể cứu một người đàn ông không muốn được cứu. Tuy nhiên, nàng chưa bao giờ ngừng từ bỏ hy vọng. Nàng đi đi lại lại xung quanh phòng khách, quá kích động để ngồi và chờ đợi một cách bình tĩnh. Leo đang ở một nơi nào đó, cần phải được cứu thoát. Và không thể nói là bao lâu nữa Rohan sẽ cho họ chút thông tin. “Tôi đi thăm quan nơi này một lát,” nàng nói, hướng về phía cửa. “Tôi sẽ không đi xa đâu. Anh ở đây nhé, Merripen, phòng trường hợp ông Rohan đến.”
Nàng nghe anh lẩm bẩm một cái gì đó không rõ. Lờ đi yêu cầu của nàng, anh theo sát gót khi nàng bước ra ngoài hành lang.
“Điều này không đúng,” anh nói sau lưng nàng.
Amelia dừng lại. Đúng đắn không có sức mạnh với nàng bây giờ.
“Đây là một cơ hội để tôi nhìn thấy những thứ bên trong một sòng bài. Tôi sẽ không bỏ lỡ đâu“
Lần theo những âm thanh của giọng nói, nàng mạo hiểm tiến vào một hành lang bao xung quanh tầng hai nhìn xuống một căn phòng lớn lộng lẫy. Đám đông những quý ông ăn mặc thanh lịch tụ tập xung quanh ba bàn xúc sắc lớn, chăm chú xem ván bài, trong khi những người hồ lì dùng cào để thu thập các con xúc sắc và tiền. Vô số cuộc nói chuyện, hỏi han, không khí đầy sự phấn khích. Các nhân viên di chuyển qua các phòng chơi xúc sắc, một số mang khay thức ăn và rượu vang, số khác mang khay thẻ đổi tiền và các bộ bài mới. Ẩn mình sau một cái cột, Amelia quan sát đám đông từ hàng lang phía trên. Cái nhìn của nàng hướng về Rohan, người đang mặc một chiếc áo khoác màu đen và đeo cà vạt. Mặc dù anh phục trang tương tự như các thành viên câu lạc bộ, trông anh vẫn nổi bật giữa đám đông tựa như một con cáo giữa đàn chim bồ câu. Rohan nửa ngồi, nửa dựa vào bàn gỗ gụ đồ sộ dành cho quản lý ở góc của căn phòng, nơi có thể kiểm soát được toàn bộ sòng bài. Anh có mặt để đưa ra các chỉ dẫn cho nhân viên. Anh ít cử động, nhưng ngay cả như vậy, vẫn hiển hiện một sự tự cao trong cách anh di chuyển, một cử chỉ tự nhiên dễ dàng thu hút ánh nhìn.
Và sau đấy bằng cách nào đó ... anh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Amelia. Anh đưa tay ra sau gáy, và sau đó anh nhìn thẳng vào nàng. Giống hệt như lúc anh làm điều đó nơi con hẻm nhỏ, Amelia cảm thấy sự hồi hộp lan ra khắp người, chân tay và hai bàn tay và bàn chân và thậm chí cả ở đầu gối. Một dòng xoáy khó chịu cuốn qua khắp người nàng. Nàng đứng đắm mình trong cảm giác tội lỗi, nóng bỏng và sửng sốt đỏ mặt như một đứa trẻ, trước khi nàng cuối cùng đã có thể thu thập đầy đủ sự nhanh trí để biến mất phía sau cái cột.
“Cái gì thế?” nàng nghe Merripen hỏi.
“Tôi nghĩ ông Rohan nhìn thấy tôi.” Một nụ cười run rẩy thoát ra. “Ôi, tôi hy vọng tôi đã không làm ông ta phiền lòng. Hãy trở lại phòng khách ngay thôi.”
Và khi nàng liều lĩnh hé mắt nhìn nhanh xuống phía dưới, Rohan đã biến mất.