Cam đưa Amelia và em gái ra khỏi phòng ăn, qua một cánh cửa đôi kiểu Pháp dẫn tới một nhà kính [[8]]. Căn phòng chỉ bày vài cái ghế tựa bằng mây và một trường kỷ. Những cây cột trắng xung quanh nhà kính có treo rải rác mấy cây leo xanh mướt. Những đám mây lững lờ trôi trên bầu trời u ám, trong khi ánh đèn tạo nên một vũ điệu sôi động của ánh sáng trên mặt đất
Ngay khi cánh cửa được đóng lại, Amelia đến bên cô em gái, tay giơ lên. Thoạt nhìn Cam tưởng nàng giận dữ định lắc vai cô bé, nhưng thay vào đó Amelia lại ôm Beatrix sát vào mình, hai vai nàng run run. Nàng đang cố hít thở vì cười.
“Bea… em làm việc này có mục đích, đúng không? Chị không thể tin vào mắt mình… con thằn lằn đáng nguyền rủa đó đang chạy dọc bàn ăn.”
“Em phải làm điều gì đó”, cô bé giải thích bằng một giọng nghèn nghẹn. “Leo cư xử thật tồi tệ - em không hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng em thấy khuôn mặt của Ngài Westcliff”
“Ôi…ôi..” Amelia nghẹn thở vì cười khúc khích. “Ôi, Westcliff đáng thương, vào lúc đó, ngài ấy đang bảo vệ những tá điền khỏi sự chuyên chế của Leo, và sau đó Spot xuất hiện, trượt qua những cái đĩa đựng thức ăn”
“Spot đâu rồi ạ?” Nhoài ra khỏi vòng tay của chị mình, Beatrix tiến đến gần Cam. Anh trao con thằn lằn vào lòng bàn tay mở rộng của cô bé. “Cám ơn anh, anh Rohan. Anh rất nhanh tay ạ”
“Anh từng được cho biết” Anh mỉm cười với cô bé. “Thằn lằn là một con vật may mắn. Một vài người nói rằng nó tạo ra các giấc mộng tiên tri nữa đấy”
“Thật thế ạ” Beatrix nhìn chằm chằm vào anh đầy thích thú “Nhắc đến mới nhớ, gần đây em thường xuyên nằm mơ”
“Em gái tôi không cần khuyến khích trong những việc như thế này” Amelia xen vào. Nàng nhìn Beatrix bằng cái nhìn đầy ý nghĩa. “Đến lúc nói lời chia tay với Spot rồi, em yêu”
“Vâng, em biết” Beatrix thốt ra một tiếng thở dài và nhòm vào bên trong những ngón tay khép chặt như cái lồng nhốt con vật cưng của cô bé, “Em sẽ để nó đi bây giờ. Em nghĩ Spot sẽ thích sống ở đây hơn là ở điền trang Ramsay”
“Ai lại không cơ chứ? Đi tìm một chỗ dễ chịu cho nó đi, Bea. Chị sẽ đợi em ở đây”
Khi cô em gái chạy vụt đi, Amelia quay lại và nhìn chằm chằm vào hình dáng lờ mờ của chái nhà đầu hồi khu dinh thự, nối tiếp với nó là bức tường đá dựng đứng ngăn với dòng sông phía dưới.
“Cô đang làm gì vậy?” Cam hỏi, tiến lại gần nàng.
“Tôi đang nhìn lại lần cuối quang cảnh tuyệt vời của dinh thự Stony Cross, đây có lẽ là lần cuối cùng tôi trông thấy nó”
Anh cười toe toét. “Tôi nghi ngờ điều đó đấy. Gia đình Westcliffs đã chào đón sự trở lại của các vị khách từng làm những điều còn tồi tệ hơn thế nhiều”.
“Tồi tệ hơn cả việc để một sinh vật hoang dã xổng ra tại bàn tiệc ư? Lạy Chúa tôi, họ chắc phải tiếp đón những vị khách kì cục lắm.”
“Họ chịu đựng rất giỏi những thứ kỳ cục” Anh ngừng lại một lát rồi nói thêm. “Cái mà họ không tiếp nhận, tôi e chính là sự nhẫn tâm”
Sự ám chỉ đến anh trai nàng khiến một loạt những cảm xúc tinh tế lóe lên trên khuôn mặt nàng, từ tâm trạng vui vẻ chuyển sang phiền muộn. “Trước đây Leo không thế.” Nàng ôm chặt hai tay vào ngực, như thể nàng muốn khép mình vào trong một lớp vỏ bọc bảo vệ. “Chỉ từ năm ngoái, anh ấy mới trở nên quá quắt như vậy. Anh ấy đã không còn là chính mình nữa”
“Bởi vì anh ta thừa kế tước vị?”
“Không, không có vấn đề gì với việc đó cả. Đó là bởi…” tránh nhìn anh, nàng nuốt nghẹn. Anh nghe thấy tiếng gõ nhịp lo lắng của một chân ló ra phân nửa bên dưới chân váy nàng. “Leo đã mất đi một người quan trọng” cuối cùng nàng nói “Cơn sốt tấn công nhiều người trong làng, bao gồm cả cô gái mà anh ấy… ôi anh ấy là chồng chưa cưới của Laura”. Cái tên dường như mắc lại trong cổ nàng. “Cô ấy là người bạn thân nhất của tôi, và cả của Win nữa. Một cô gái xinh đẹp. Cô ấy thích vẽ và trang điểm. Cô ấy có nụ cười khiến cho mọi người cảm thấy vui vẻ ngay khi mới nghe thấy”
Amelia im lặng giây lát, lạc trong những kỷ niệm của nàng “Laura là một trong những người đầu tiên ngã bệnh”, nàng nói. “Leo đã ở bên cô ấy bất kỳ khi nào có thể. Không ai nghĩ rằng cô ấy sẽ chết… nhưng nó đến thật nhanh. Chỉ ba ngày sau, cô ấy sốt và yếu đến nỗi không thể cảm nhận được mạch đập. Cuối cùng, cô ấy mất tỉnh táo và ra đi vài giờ sau đó trong vòng tay Leo. Anh ấy về nhà, suy sụp, và chúng tôi nhận ra rằng anh ấy cũng bị sốt. Sau đó Win cũng bị”
“Nhưng những người khác thì không?
Amelia lắc đầu “Tôi đã gửi Beatrix và Poppy đi xa. Chẳng biết làm sao mà cả tôi lẫn Merripen đều không bị bệnh. Merripen giúp tôi chăm sóc cả hai qua cơn sốt. Nếu không có sự giúp đỡ của anh ấy, họ đều sẽ chết. Merripen đã làm một thứ xirô từ một vài loại cây có độc”
“Cà độc dược” Cam nói “Không dễ kiếm”
“Đúng thế” Nàng nhìn anh đầy tò mò “Sao ông lại biết? Ông học nó từ bà của ông à, tôi đoán là vậy”
Anh gật đầu thừa nhận “Bí quyết là dùng một lượng vừa đủ để trung hòa chất độc trong máu, nhưng không đủ để giết chết bệnh nhân”
“Ồ, cả hai người đã sống sót. Cảm ơn Chúa. Nhưng Win thì khá yếu ớt, như ông có thể thấy và Leo… bây giờ anh ấy chẳng quan tâm đến bất kỳ thứ gì hay bất kỳ ai. Thậm chí ngay cả bản thân mình”
Chân nàng lại bắt đầu gõ nhịp vì lo lắng “Tôi không biết làm thế nào để giúp anh ấy. Tôi hiểu cảm giác như thế nào khi mất đi một ai đó quan trọng, nhưng…” Nàng lắc đầu tuyệt vọng.
“Cô đang nói đến Mr Frost?”, anh hỏi.
Amelia nhìn sững vào anh, vô cùng xúc động “Làm sao ông biết? Anh ta đã nói những gì? Đó chỉ là những chuyện ngồi lê đôi mách hay..”
“Không, không có gì giống thế. Tôi nhận ra điều đó khi em nói chuyện với anh ta mới đây”
Lắc đầu, Amelia sờ tay lên hai má đang đỏ bừng của nàng. “Ôi, Lạy chúa, chẳng nhẽ tôi dễ đọc đến vậy sao?”
“Có lẽ tôi là một Phuri Dae” anh nói, mỉm cười với cô. “Một người Gypsy thần bí. Vậy là em đã từng yêu anh ta?”
“Đó không phải là mối quan tâm của ông”, nàng nói, có chút gấp gáp.
Anh quan sát nàng thật gần “Tại sao anh ta lại bỏ rơi cô?”
“Làm sao mà ông…” Nàng sững lại và cau có khi nàng hiểu điều anh đang làm, quăng ra những câu hỏi khiêu khích và lượm lặt sự thật từ những phản ứng của nàng. “Phiền thật đấy. Thôi được, Tôi sẽ kể cho ông. Anh ta bỏ rơi tôi vì một phụ nữ khác. Một người phụ nữ trẻ trung hơn, xinh đẹp hơn, người ngẫu nhiên làm sao lại là con gái của ông chủ anh ta. Nó sẽ là một cuộc hôn nhân rất hời cho anh ta,”
“Em sai rồi”
Amelia nhìn anh đầy bối rối “Tôi đảm bảo với ông, đó sẽ là một cuộc cuộc hôn nhân cực kỳ có lợi”
“Cô ấy không thể nào đẹp hơn em được”
Đôi mắt nàng mở to vì lời tán tỉnh “Ồ”. Nàng thì thầm
Lại gần nàng, Cam chạm chân mình vào đôi chân đang run run của nàng. Tiếng gõ nhịp lập tức ngưng lại “Một thói quen xấu”, Amelia lúng túng nói. “Tôi hình như không thể tống khứ nó đi được”
“Một chú chim ong [[9]] cũng làm thế vào mùa xuân. Nó treo mình bên mép tổ và dùng chân còn lại gõ nện xuống đáy tổ.
Nàng đảo mắt nhìn khắp căn phòng như thể nàng không quyết định được nên nhìn vào cái gì.
“Miss Hathaway.” Cam dịu dàng nói, trong khi nàng cựa quậy bồn chồn trước mặt anh. Anh muốn ôm nàng trong vòng tay và giữ nàng đứng yên cho đến khi nàng dịu lại “Tôi làm em lo sợ à?”
Nàng buộc mình phải nhìn vào anh, đôi mắt nàng chan chứa những ánh xanh đen lấp lánh của hồ nước dưới ánh trăng. “Không”, nàng nói tức thì “Không, tất nhiên là ông…có. Vâng, ông làm tôi sợ”
Câu trả lời thành thực đến mức mãnh liệt làm chính nàng và cả Cam nữa phải ngạc nhiên. Màn đêm buông dần, một ngọn đuốc đã tàn - và cuộc nói chuyện của họ chuyển thành một thứ gì đó ngập ngừng, đứt quãng và ngọt ngào, giống như những viên đường lúa mạch tan chảy trên đầu lưỡi.
“Anh sẽ không bao giờ làm em tổn thương” Cam trầm giọng nói.
“Tôi biết. Nó không phải chỉ là…”
“Chỉ là vì anh đã hôn em thôi, phải không?”
“Ông… ông đã nói rằng ông không nhớ gì cả.”
“Anh nhớ.”
“Tại sao ông làm thế chứ” nàng thì thầm hỏi.
“Sự thôi thúc. Cơ hội”. Bị khuấy động bởi sự gần gũi của nàng, Cam cố gắng lờ đi sự sẵn sàng của chính cơ thể anh.
“Chắc chắn là em không có nhiều kỳ vọng bằng một người Digan. Những người Digan sẽ luôn đoạt lấy thứ mà họ muốn. Nếu một người digan khao khát một phụ nữ, anh ta sẽ cướp lấy người đó cho mình. Đôi khi có thể là cướp người phụ nữ ấy ra khỏi chính cuộc hôn nhân của cô ấy”
Thậm chí ngay trong bóng tối, anh vẫn có thể thấy sắc hồng ửng của khuôn mặt nàng.
“Ông vừa nói ông sẽ không bao giờ làm tôi tổn thương”
“Nếu anh mang em trốn đi với anh…” Chỉ tưởng tưởng về nó, về cơ thể nàng mềm mại, cuộn trong vòng tay anh đã làm cho máu huyết anh dâng trào. Anh đã bị tóm bởi sức hấp dẫn nguyên thủy của ham muốn, tất cả mọi lý do đều bị nghiền nát dưới sự khao khát quá mức của sự nóng bỏng. “Điều cuối cùng trong ý nghĩ của anh làm tổn thương em”
“Ông sẽ không bao giờ làm những điều như thế” Nàng cố gắng nói sao cho nghe có vẻ thực tế “Cả hai chúng ta đều biết ông quá lịch sự”
“Cả hai chúng ta ư? Hãy tin anh, vấn đề về tính lịch sự của anh hòan toàn là một câu hỏi mở”
“Mr Rohan”, nàng run rẩy hỏi “Ông đang cố gắng làm tôi lo sợ phải không”
“Không hề” Như thể từ đó cần được nhấn mạnh, anh lặp lại một cách dịu dàng “Không”
Địa ngục, quỷ thần ơi, anh thầm nghĩ, tự hỏi anh đang làm cái gì. Anh không hiểu tại sao người phụ nữ thông minh, ngây thơ này lại có thể làm anh đắm say hoàn toàn như vậy. Tất cả những gì anh biết là khao khát mãnh liệt chạm tới một nơi nào đó trong nàng, cởi bỏ hết những phục trang rườm kia ra, vứt bỏ lớp áo lót viền đăng ten, giầy, áo choàng và cả những cái kẹp tóc nhỏ xinh trên mái tóc nàng.
Amelia hít vàp một hơi thật sâu “Điều mà ông đã không đề cập đến, Rohan, là khi một người Digan cướp một phụ nữ ra khỏi hôn nhân theo truyền thống thì việc đó có thể hiểu là một cuộc hôn nhân có chủ đích. Và cái việc được gọi là cướp vợ kia đã được chuẩn bị trước và được người sẽ làm chú rể khuyến khích”
Cam dành cho nàng một nụ cười quyến rũ,cố tình xua đi sự căng thẳng “Hơi thiếu sự tinh tế, nhưng nó lại đẩy nhanh một cách đáng kể các nghi thức, phải không? Không cần sự cho phép của Đức cha, không có công bố hôn nhân ở nhà thời, không có thời gian hứa hôn kéo dài. Việc tán tỉnh ve vãn của người Digan ấy, rất hiệu quả.”
Cuộc nói chuyện của họ bị ngưng lại vì Beatrix quay lại, “Spot đã đi rồi”, cô bé thông báo. “Nó có vẻ khá hạnh phúc khi chọn nơi trú ngụ là Stony Cross Park”
Dường như sự quay trở lại của em gái đã khiến Amelia cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng đến bên Beatrix, phủi những bụi đất trên ống tay áo và vuốt thẳng cái nơ trên tóc cô bé “Chúc may mắn Spot. Em đã sẵn sàng quay trở lại bữa tiệc chưa, em yêu quý”
“Ôi, không”
“Ồ, mọi thứ sẽ ổn thôi. Chỉ cần em nhớ tỏ ra mình đã bị trừng phạt trong khi đó chị làm điệu bộ có uy một chút. Chị chắc chắn là họ sẽ cho phép chúng ta ở lại đến phần món tráng miệng.”
“Em không muốn trở lại đó đâu” Beatrix rên rỉ “Nó tẻ nhạt một cách khủng khiếp và em không thích tất cả các thứ đồ ăn béo ngậy đó. Em ngồi bên cạnh cha xứ. Ông ấy chỉ muốn nói chuyện về quyển sách tôn giáo của mình. Thật là phiền phức khi cứ phải trích dẫn lời một ai đó, chị có nghĩ vậy không?
“Giống như phải chịu đựng một sự bất lịch sự hiển nhiên vậy” Amelia đồng ý với một nụ cười toe toét, vuốt mái tóc đen óng của cô em gái “Tội nghiệp Bea. Em có thể không cần quay lại, nếu em không muốn. Chị chắc là một người hầu có thể dẫn em tới một chỗ thật là dễ chịu để em có thể đợi cho đến khi bữa tiệc kết thúc. Thư viện chẳng hạn”
“Ôi, cám ơn chị, Amelia” Beatrix thở dài nhẹ nhõm “Nhưng ai sẽ phân tán sự chú ý của mọi người nếu Leo lại bắt đầu tỏ ra khó chịu nữa”
“Anh sẽ làm điều đó” Cam trang trọng quả quyết với cô bé “Anh có thể gây sửng sốt trong phút chốc chỉ bằng một thông tin nào đó”
“Tôi không ngạc nhiên” Amelia nói “Thực ra tôi thực sự chắc là ông sẽ rất thích làm điều đó”.