Bên Kia Cánh Đồng Lúa Mì

Chương 7: Chương 7: Bên kia cánh đồng lúa mì




Mấy năm sau đó, khi Tô Noãn mặc chiếc váy giản dị, đánh cây đàn điện tử rẻ tiền, dạy bọn trẻ ca hát, hồi tưởng lại chuyện xảy ra ngày ấy, vẫn không thể nào xác định được, sự căng thẳng của mình lúc đó, là xuất phát từ sự bài xích của bản thân đối với người khác phái, hay là sự mờ mịt đối với tình cảm còn chưa rõ ràng.

Cô chỉ biết rằng, lúc ấy cô bày tỏ thái độ cự tuyệt, còn Âu Tiện Thái, lại một lần nữa, không ép buộc cô.

Ngẫm lại, thực ra anh đối với cô trước giờ vẫn là cầu sao được vậy, không bao giờ cưỡng ép. Chỉ là khi ấy quả thực còn quá trẻ dại, đối mặt với sự yêu mến đến bất ngờ như thế, không biết cách đáp lại, càng không biết phải làm sao. Vì vậy, chỉ có thể trước tiên là trốn chạy, sau đó vờ như không hay biết.

Có lẽ chỉ vì quá thông minh. Thông minh nên ngay từ đầu đã biết, có một số hạt giống, sẽ không thể trổ bông.

Như năm mười tám tuổi, lần thứ ba gặp mặt cha nuôi, khi Âu Bùi dùng ánh mắt thâm trầm dị thường quan sát cô thật lâu, có những lời chẳng cần phải nói nhiều, đã đoán ngay ra được đầu mối.

Âu Bùi nói: “Con đã trưởng thành rồi.”

Còn cô lập tức tiếp lời: “Dạ vâng, cảm ơn người đã chiếu cố con bốn năm nay. Ngay ngày mai con sẽ chuyển ra ngoài, con cũng cần phải học cách độc lập rồi ạ.”

Con ngươi Âu Bùi từ sâu chuyển cạn: “Năm đó hỏi con muốn một cuộc sống như thế nào, đáp án đến nay vẫn không thay đổi sao?”

Cô khẽ cười, lễ phép mà dè dặt: “Vâng ạ. Con là một người rất bình thường, cho nên, chỉ cần bình an khỏe mạnh sống qua cả đời này, như vậy là đã đủ rồi ạ.”

Ngày hôm sau, cô mang theo rương da rời khỏi dinh thự nhà họ Âu, khi đó, Tô Ý đang tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu Vienna, được ngợi ca là tân tú dương cầm chói mắt nhất thế kỷ này, mà Âu Tiện Thái, thì trở thành sinh viên xuất sắc của khoa thương mại quốc tế, mùa hè năm ấy cùng đội bóng rổ của trường đi huấn luyện ở Mỹ.

Không một ai biết cô rời đi.

Đến khi họ phát hiện ra cô đã biến mất, cũng sẽ không tìm cô được nữa.

Trên máy bay cất cánh từ thành phố S, ngồi bên cạnh cô là vị luật sư, là người bốn năm trước đưa cô đến dinh thự nhà họ Âu. Thời gian bốn năm thấm thoắt thoi đưa, rất nhiều thứ đều đã đổi thay, nhưng chỉ có cô và ông ấy, lại không hề thay đổi.

Luật sư nhìn cô, cười lễ độ: “Nào có ngờ, lúc trước người đón cô tới là tôi, bây giờ người tiễn cô đi, vẫn là tôi.”

“Chúng ta thật là hữu duyên, không phải sao?”

Luật sư nhìn cô, trong ánh mắt khó nén thổn thức: “Thật không ngờ, lại là cô... Tôi vốn nghĩ rằng, người sẽ xảy ra chuyện, là một người khác…”

Bởi vì Âu Tiện Thái thích cô, mà yêu thích như thế nhất định sẽ không được sự cho phép của Âu Bùi. Bởi vậy để cho cô rời đi.

Đến như luật sư còn không ngờ, người được Thiên Chi Tử quan tâm lại là người thoạt trông khá bình thường trong hai cô gái như cô, chính cô làm sao ngờ tới?

Đổi lại góc độ, nếu người được con trai mình thích là chị, một cô gái xuất sắc ưu tú như thế, có phải Âu Bùi sẽ không phản đối không?

Năm năm sau, Tô Noãn đã biết câu trả lời — Ngay sau ngày Âu thị cùng một đại tài phiệt người Hoa nổi danh toàn cầu khác là Chu thị quyết định kết thông gia, Tô Ý ở trên cây dương cầm cô vẫn lấy làm kiêu hãnh nhất, dùng cách thức tự sát để tuyên cáo phản kháng với số mệnh.

Chỉ có điều, Tô Noãn không ngờ tới, cô ấy chết là vì Âu Mộ Ngọc.

Năm đó, người chị thích, rõ ràng là... Âu Tiện Thái mà...

Cuộc sống giống như kính vạn hoa, mỗi một giây đều có biến hóa, không tuân theo một quy luật nào. Cuộc đời của một số người sáng lạn, cuộc đời của một số người bình thường. Sáng lạn cũng tốt, bình thường cũng được, chỉ cần khỏe mạnh, chỉ cần bình an, là đã không có gì để oán trách rồi.

Tô Noãn đánh đàn, dời mắt đến bức tường trước mặt. Ngoài dán lên bài tập làm văn của bọn trẻ, còn có mấy tờ thông cáo lẻ tẻ.

Tờ thứ nhất, hôn lễ thế kỷ của trưởng tử Âu thị cùng thiên kim Chu thị;

Tờ thứ hai, poster album cuối cùng lúc sinh tiền của nữ hoàng dương cầm Tô Ý;

Tờ thứ ba, khi tham dự một dạ tiệc quốc tế, chủ tịch Âu thị không may phát bệnh tim qua đời;

Tờ thứ tư, chàng trai mặc đồng phục màu đỏ của đội The Bulls đang được ái mộ, chân mày khóe mắt, sắc sảo vô cùng...

Từng tờ từng tờ thông cáo, cách cô ấy gần như vậy, lại xa đến thế.

Tiếng chuông tan học vang lên, bọn trẻ nhảy nhót, vui sướng về nhà.

“Hẹn gặp lại cô! Hẹn gặp lại cô —”

“Hẹn gặp lại.” Tô Noãn tiễn ra đến cửa, nhìn các em được cha mẹ đón đi, ánh mặt trời rạng rỡ rọi lên người các em, sức sống tràn trề, tốt đẹp là thế.

Cô không nhịn được mỉm cười.

Một bóng người không hề báo trước xông vào tầm mắt. Đập vào mắt, vẫn là màu đỏ tươi.

Tô Noãn ngẩn ra, chớp chớp mắt, lại nhìn qua phía đối phương, phố đối diện, chàng trai mặc áo len màu đỏ đang nghiêng người tựa vào cột điện, trên cánh tay phải còn bó thạch cao, thấy ánh mắt cô nhìn sang, liền giơ cánh tay quấn băng lên, chào cô.

Trên phố dài xe tới người đi, ở trong nháy mắt này, hóa thành hư vô.

Cô chỉ trông thấy chiếc áo màu đỏ của đối phương, y như lần đầu gặp gỡ, giữa bốn bề lá xanh, rõ ràng là vậy.

Sau đó, chậm rãi tới gần.

“Anh... Sao anh lại... xuất hiện ở đây...” Làm sao có thể? Người ngày hôm qua vẫn còn tham gia trận đấu phát sóng trực tiếp trên truyền hình, sao hôm nay đã có thể đi đến trước mặt? Người này, người này không phải là nên ở Detroit tham gia đấu vòng tròn hay sao?

“Bị thương rút khỏi thi đấu, buộc phải tĩnh dưỡng, nghe nói thành phố Y sơn minh thủy tú, rất hợp để dưỡng thương, cho nên đến đây.” Âu Tiện Thái trả lời rất ung dung, nhưng trong mắt giăng đầy tia máu, lại có quầng thâm không che giấu được. Đã bao lâu rồi anh không nghỉ ngơi? Còn tìm kiếm bao lâu, mới biết được nơi này?

Tô Noãn nhìn anh, sáu năm không gặp, người này, sao có thể, cùng hình ảnh trong đầu cô, hoàn toàn trùng khớp, chẳng thay đổi chút nào? Rõ ràng đã cao lớn không ít, rõ ràng từ thiếu niên lột xác thành thanh niên, vậy mà, cô nhìn anh, mỗi một chỗ, đều quen thuộc như vậy, rõ ràng in dấu tận đáy lòng, chưa hề phai nhạt.

Mà lần này, cô nên làm thế nào nữa đây?

Khi mười bốn tuổi chỉ biết phải thật cẩn thận không nên trêu chọc; mười lăm tuổi đã biết nhút nhát đi lấy lòng; mười sáu tuổi bối rối trốn trốn tránh tránh; mười tám tuổi, cuối cùng lựa chọn dứt khoát ra đi.

Lần này, lần này nên dùng thái độ ra sao để đáp lại?

Trong trường học lại vang lên tiếng chuông, cô hốt hoảng nói: “A, đến giờ cơm tối rồi, em phải đi mua cơm.” Một mặt xoay người, một mặt lại không nhịn được tự trách mình — không có tiền đồ như thế, vậy mà vẫn chỉ biết trốn tránh.

Một trận gió nổi lên, trong gió truyền đến một câu nói rất bình thản của người nọ, bình thản như đã lặp lại ngàn vạn lần — “Tô Noãn, anh tìm em đã bao năm.”

Tô Noãn dừng bước, trong tầm mắt, lá ngô đồng úa vàng bồng bềnh rơi bốn phía, cùng với tám chữ đơn giản như thế, thổi tung lên, tâm tư vô bờ —

Cáo nói, a, tớ sắp khóc lên đây.

Cáo nói, người ta chỉ nhìn thấy thật rõ ràng bằng trái tim. Cái cốt yếu thì con mắt không nhìn thấy.

Cáo nói, chính thời giờ cậu đã mất cho đoá hồng của cậu, mới làm cho đoá hồng của cậu trở nên quan trọng đến thế.

Loài người đã quên mất chân lý này, cáo nói. Nhưng cậu không được quên. Cậu phải có trách nhiệm tới cùng với những gì cậu đã cảm hoá. Cậu phải có trách nhiệm với đóa hồng của cậu.

Cô như đã thấy cánh đồng lúa mì vàng óng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.