Những chuyện như thuế muối nói lớn thì lớn, nói nhỏ cũng không quá nhỏ, cực kỳ thích hợp làm
khảo nghiệm cho mấy vị tiến sĩ vừa nhận chức quan. Nhưng đối với một
người lão làng, danh tiếng tứ phương như Xích Lung Vương, chuyện nàng
đích thân đi giải quyết thuế muối có phần...hơi gượng ép.
Nói
trắng ra chuyện cỏn con này rơi vào tay nàng chẳng khác nào di ngón tay
giết kiến hôi, nửa điểm sức lực cũng không cần nhấc lên.
Tin này
lan trong kinh thành vô cùng chớp nhoáng, mà theo lời mấy vị đại thần
trong triều kể lại Xích Lung Vương xông vào đại điện xin đi Vĩ Đô cũng
chớp nhoáng không kém. Nghe nói Hoàng Thượng vừa ân chuẩn nàng liền giật lấy tấu chương vụ thuế muối, không nói hai lời bỏ đi.
Tin tức
tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ kinh thành, người người đều chờ xem Xích Lung
Vương huyết tẩy Vĩ Đô, nào ngờ không có chút động tĩnh nào về chuyện
thảm sát truyền về.
Vĩ Đô vô cùng tĩnh lặng. Chuyện thuế muối như chìm vào quên lãng.
Mà Xích Lung Vương đi chuyến này đã hơn ba tháng vẫn chưa thấy trở về, cả đại yến tất niên cũng không đến dự.
Mùa xuân cứ thế chỉ còn chút gió mát tàn tàn chực chờ nghênh đón cái nóng bức của ngày hạ tràn sang.
Người kinh thành bước xuống phố chợ ngày một ít, cái nóng này kỳ thực khiến
người ta nhịn không nổi muốn chửi tục. Mà trong Ngự Thư Phòng, đương kim thánh thượng quả thật đang chửi tục. Đồng Thụy Ly nghiến răng nhìn đám
tấu chương đã phê duyệt hoàn chỉnh. Lạc Đô, Dịch Đô, Tịnh Đô, tại sao
tin tức về tứ đại thành đô đều được báo cáo rõ ràng chỉ thiếu Vĩ Đô?
Người của nàng phái đi cả cái cổng thành Vĩ Đô cũng bước không qua, nửa
điểm tiếng động cũng không nghe ngóng được gì.
“Phản mà!”
Đồng Thụy Ly lật bàn, mặt rồng đại nộ, nặng nhọc thở hừ hừ. Cung nữ cùng ngự tiền thái giám đồng loạt quỳ sụp xuống, đầu không dám ngẩng lên, nhất
nhất cầu xin: “Hoàng Thượng bớt giận.”
Bớt giận? Đồng Thụy Ly kỳ
thực chỉ muốn lật trời! Một nam nhân thôi mà! Trên đời này thứ nàng có
thể cho muội ấy còn ít sao? Mở miệng cầu xin một tiếng khó đến như vậy?
Ban đầu nàng tưởng muội ấy nghĩ không thông, đi thay đổi không khí một
chút, ở nơi xứ lạ thấy trống vắng nhất định sẽ trở về. Vậy mà...vậy mà
muội ấy dám đi một mạch đến bây giờ, một bức thư không gửi về, tin tức
không truyền ra, cả cơm tất niên cũng không thèm về ăn.
Đồng
Thụy Ly nghiến răng, đảo mắt nhìn qua nhìn lại. Nàng hít vào một hơi,
nhíu mày quan sát tán cây xào xạc bên ngoài. Tiền Trung run rẩy bưng
khay vàng đặt chén trà tỏa ra làn khói mỏng, tiến đến bên cạnh nàng, yên lặng cúi đầu. Lão thấp thỏm để ý hơi thở của thánh thượng dần ổn định,
chân mày đang nhíu chặt cũng giãn ra. Đợi một lúc không lâu bên tai lão
đã nghe nàng truyền lệnh: “Gọi Hình bộ thị lang đến đây.”
“Tuân mệnh.”
Tiền Trung ném khay trà cho tiểu đệ tử của mình, không nói hai lời lập tức rời đi.
Đồng Thụy Ly nhìn ra xa xăm, khoé môi nhàn nhạt nhếch lên. Không khí trong
Ngự Thư Phòng ngày càng trầm xuống. Mấy ngày này đối với cung nữ thái
giám mà nói kỳ thực không dễ sống. Thánh thượng càng im lặng tâm trạng
càng không dễ đoán, ngay cả Nhạc Quân cũng không dám vọng động.
Hình bộ thị lang vừa được dẫn đến, toàn bộ cung nữ thái giám đều bị đuổi ra. Bên trong Ngự Thư Phòng chỉ còn mỗi mình hắn mặt đối mặt với thánh
thượng.
Thời gian trôi qua độ hai canh giờ, cánh cửa Ngự Thư
Phòng hé mở. Hình bộ thị lang cầm thánh chỉ trên tay lao ra như một cơn
gió. Ngay trong hôm đó hắn thúc ngựa không ngơi nghỉ tiến thẳng đến Vĩ
Đô.
Bầu trời Vĩ Đô cao vời vợi, ánh nắng gay gắt không thể nhìn
rõ màu trời. Cái nóng ở đây, đặc biệt là vào mùa này, vừa bỏng rát vừa
dễ khiến cho con người mờ mắt vì ảo giác. Vĩ Đô là nơi bốn bề không giáp biển, lác đác vài nhánh sông đủ để không gặp hạn. Dù vậy những thứ như
thủy, hải sản và đặc biệt là muối luôn phải nhập từ vùng Tịnh Đô lân cận để dùng. Cho nên chuyện thuế muối ở đây luôn là vấn đề nóng hổi.
Nhưng loại chuyện thuế má này luôn bị xem nhẹ, cứ bốn, năm năm lại tái diễn.
Mãi rồi mấy vị đại thần coi nó như loại đề thi khảo nghiệm thực tiễn cho ba vị tiến sĩ đầu bảng vừa vào triều nhậm chức. Hà Diên Thanh nhớ năm
hắn đỗ trạng nguyên, bước vào Hàn Lâm Viện làm việc được một tháng cũng
bị điều đến Vĩ Đô làm khâm sai giải quyết thuế muối.
Lúc đầu hắn vô cùng hăng hái, còn không ngừng nhủ với lòng nhất định phải đem đám
bạch nhãn lang ở Vĩ Đô trừ khử hết. Nhưng một trời chí lớn tung hoành
của hắn đều bị Chưởng viện học sĩ đạp đổ hết. Hắn nhớ rất rõ ông đã nói: “Người trong Hàn Lâm Viện chúng ta luôn lấy văn thư làm đầu, là văn đàn của học sĩ uyên thâm, không phải là chỗ chém chém giết giết. Ngươi nghĩ xem chính mình cũng không muốn biên soạn mấy loại văn kiện toàn chữ
nghĩa đậm sát khí có phải không? Vậy thì cái gì nhắm mắt được cứ nhắm
mắt đi.”
Nói rồi lão còn cười hề hề, không quên đùa rằng nếu giải quyết quá triệt để trạng nguyên bảng sau nhất định sẽ oán hắn.
Thế mà vị trạng nguyên bảng sau trong miệng ông chưa kịp bước chân vào Hàn
Lâm Viện đã bị loạn côn đánh chết. Nguyên nhân thì ai cũng biết rồi.
Hà Diên Thanh nhìn xuống hai bàn tay, cảm giác mọi thứ như mới hôm qua.
Ngày đó bước vào Vĩ Đô, quan phụ mẫu ở đây đón tiếp hắn vô cùng nồng
hậu. Cả một nhà của lão cung phụng hắn, chuẩn bị gian phòng khang trang
cho hắn nghỉ ngơi, còn xin hắn thư thả bảy ngày. Hắn vốn muốn thẳng
thừng chặt đứt ý niệm của bọn chúng nhưng nhớ đến lời của Chưởng viện
học sĩ, hắn đành cắn răng gật đầu.
Bảy ngày sau lão ta dẫn hắn
vào tổng kho, lại cùng hắn đi dạo một vòng phố chợ. Giá muối đã hạ xuống như nó chưa từng bị nâng lên đến mức hoang đường, mọi chuyện được giải
quyết dù hắn chưa động một ngón tay làm gì.
Người dân không ai
kêu ca, không ai kiện cáo, án tình khép lại bằng vài nét bút lơ đãng,
hắn thì mơ mơ hồ hồ được thăng chức. Tất cả đến quá dễ dàng, một chút
cảm giác chân thực cũng không có.
Hà Diên Thanh dừng ngựa trước
cổng thành, ngước nhìn chữ “Vĩ” to thật to chạm khắc bên trên. Chữ “Vĩ”
này vẫn luôn vĩ đại như vậy, hoặc có lẽ đó thật sự là ý nghĩa của nó.
Như “Lạc” của “Tây Cung, Nam Nội đa thu thảo, lạc diệp mãn giai hồng bất tảo (1)”. “Dịch” trong “ Thử hề thử hề, kỳ chi dịch dã” (2) . “Tịnh”
của “Tịnh đế dĩ khan linh thước báo(3)”. Hắn nghĩ chữ “Vĩ” này nhất định là chỉ “phong công vĩ nghiệp” (công to nghiệp lớn).
Hắn lặng
nhìn chữ “Vĩ” trên cao kia một lúc mới xuống ngựa, bước đến nắm lấy vòng sắc đính trên hai cái chốt đầu sư tử, đập rầm rầm vào cổng thành. Phía
bên kia truyền đến hàng loạt âm thanh đáng nghi, cái ô cửa to bằng hai
bàn tay trên cổng thành bị kéo ra, để lộ cặp mắt đầy cảnh giác.
“Muốn gì?” Người nọ hỏi nhát gừng.
Hà Diên Thanh lại nghe ra âm giọng gượng gạo như đang kiềm nén sợ hãi cùng chột dạ. Hắn đứng thẳng lưng, hữu lễ chắp tay, lịch sự nói: “Tại hạ họ
Hà, là Hình bộ thị lang được hoàng thượng cử đến đón Xích Lung Vương hồi kinh.”
“RẦM” một tiếng ô cửa đột nhiên đóng sầm lại. Hà Diên Thanh đơ người trong tích tắc. Lời nói của hắn có gì không thỏa đáng sao?
Chưa để hắn kịp nghĩ vẩn vơ cho đủ một vòng lớn, ô cửa trên cổng thành lần
nữa hé mở, người bên trong vẫn gấp gáp phun ra vài chữ: “Xích Lung Vương rất bận, không tiếp!”
Nói rồi lại khép sầm ô cửa lại. Hà Diên
Thanh chớp mắt liên tục mấy lần. Nghe Hoàng Thượng nói những người được
cử đến dò la trước đó cũng bị miễn tiếp như thế này. Bọn họ không phải
chưa từng nghĩ sẽ xông vào, nhưng người bên trong vừa vặn nâng lên thanh Lân Trảo đao của Xích Lung Vương. Thanh đao này chính là một mảnh kim
bài sống, thấy đao như thấy người, nói đến đây không cần nhiều lời cũng
biết kết cục của kẻ bất tuân sẽ thảm thế nào.
Nhưng lần này sẽ khác.
Hà Diên Thanh mở thánh chỉ trong tay ra, dõng dạc cất cao giọng đọc:
“Hoàng Thượng có chỉ, lệnh cho Xích Lung Vương trong vòng mười ngày hồi
kinh. Nếu trái lệnh, chậm trễ một ngày sẽ trảm một tướng lĩnh của Xích
Lung Quân.”
Hắn vừa dứt lời bên trong lại truyền ra hàng loạt âm thanh đáng nghi. Nhưng bọn người đó còn ngoan cố lắm, ô cửa kia không
hé mở lần thứ ba. Hà Diên Thanh đứng đợi hồi lâu mới lặp lại thánh chỉ
lần nữa rồi rời đi tìm khách điếm nghỉ ngơi.
Từ đó mỗi ngày hắn đều đặn đứng trước cổng thành Vĩ Đô đọc thánh chỉ ba lần sáng, trưa, chiều.
Cổng thành Vĩ Đô không chút động tĩnh, ô cửa bằng hai bàn tay cũng không hé mở. Hà Diên Thanh vẫn kiên nhẫn không lùi bước.
Hôm nay đã là lần thứ ba của ngày thứ năm hắn đứng trước cổng thành Vĩ Đô.
Thánh chỉ hắn cầm trong tay đã có phần nhàu nhĩ. Hà Diên Thanh hắng
giọng, chữ “Hoàng” vừa hô lên đã bị tiếng vó ngựa chặn lại.
Lòng hắn rộn ràng theo tiếng vó ngựa. Mang theo phấn khích không lời cùng chờ mong, hắn quay đầu nhìn dáng người trên lưng ngựa.
Đúng thật là Xích Lung Vương!
Nàng cưỡi ngựa như lướt mây, vó ngựa vừa dừng hẳn hắn đã có thể thấy rõ mồ
hôi đọng trên trán nàng. Đoạn đường vó ngựa giẫm qua hẳn là rất dài.
Nàng nhảy xuống ngựa, cũng không để ý hắn đã ngẩn người đến quên hành lễ mà
bước thẳng đến trước cổng thành Vĩ Đô. Nàng gõ ba tiếng liền hai tiếng
rời, âm thanh không lớn nhưng đủ đánh tỉnh Hà Diên Thanh. Hắn chớp mắt
nhìn cổng thành Vĩ Đô hé mở. Người đợi phía bên kia vận một thân lục y
mềm mại, là nam tử, có lẽ cũng thuộc dòng dõi thư hương, loại khí chất
thế gia trên người hắn không thể lẩn vào đâu được.
Chưa để Hà
Diên Thanh kịp mở miệng nói cái gì, Triệu Huyền Nguyệt đã quay ngoắt
sang nhìn hắn, nhíu mày nói nhanh: “Đợi bản vương.”
Ba chữ ngắn
gọn không thừa không thiếu, vừa đủ ý nghĩa trả lời cho toàn bộ câu hỏi
của hắn. Hà Diên Thanh nhận lệnh cúi đầu thi lễ rồi lui sang một bên.
Triệu Huyền Nguyệt không đặt ánh mắt trên người hắn quá lâu, nàng sải
bước chân dài hơn bình thường, hướng binh sĩ gác cổng phân phó: “Lập tức đánh trống lệnh!”
Binh sĩ kia vội vàng làm theo, nam tử lục y
cũng gấp gáp theo sau nàng. Hà Diên Thanh để ý thấy nàng hạ thấp giọng
nói gì đó với nam tử kia. Tên đó phút chốc xanh mặt, sắc xanh kém chút
tiệp màu với y phục trên người, còn liều mạng lắc đầu nguầy nguậy. Sau,
Hà Diên Thanh lại thấy nàng nhíu mày, gương mặt cũng âm trầm hơn hẳn,
nghiến răng nghiến lợi tiếp lời. Gã kia cúi đầu ngẩm nghĩ rất lâu, dân
chúng tụ tập lại đây ngày một nhiều, đến lúc này gã mới ngẩng mặt lên,
dùng đôi mắt sáng ngời đối diện với Triệu Huyền Nguyệt, kiên định gật
đầu.
Nàng dường như vô cùng hài lòng vỗ vai hắn, hắng giọng nhìn sang dân chúng ở Vĩ Đô đã tập hợp đông đủ, dõng dạc cất lời:
“Dân chúng Vĩ Đô nghe đây! Từ hôm nay nha môn Vĩ Đô sẽ do Đại công tử Cựu
gia Cựu Tinh Kỳ quản lý. Thánh chỉ sắc phong và tướng sĩ gác thành rất
nhanh sẽ đến. Bản vương giao Vĩ Đô cho Cựu công tử, phàm là kẻ chống đối hắn chính là nghịch ý bản vương. Ngược lại...”
Nói đến đây ánh
mắt nàng sắc hơn vài phần, âm giọng cũng trầm hơn hẳn: “Nếu bản vương
còn sống một ngày trên đời chỉ cần nghe thấy thuế muối ở Vĩ Đô có vấn
đề, kết cục của Cựu gia ngươi nhất định sẽ thảm hơn họ Hậu kia mười
lần!”
Bàn tay nàng siết chặt lấy bả vai Cựu Tinh Kỳ, nhưng thứ
khiến hắn sợ hãi hơn hết chính là giọng nói lạnh lẽo cùng sát khí trời
sinh của nàng. Giữa một rừng tiếng hô vang của dân chúng, tâm hắn tĩnh
lặng đến khôn cùng. Hắn cảm nhận rất rõ trách nhiệm bản thân đang gánh
trên vai.
Hắn từng đến thư viện đọc sách, không hề hổ thẹn vỗ
ngực tự xưng trên đất Vĩ Đô hắn không thua kém bất kì ai. Hắn nào phải
không muốn lên kinh ứng thí khảo công danh, nhưng phụ thân nói muốn bước trên con đường làm quan nhất định phải gạt được chính mình trước, sau
đó là giả câm giả điếc. Một bụng thi từ, một trời chí khí kia không phải thứ có thể sống trong quan trường.
Hắn không muốn đánh mất chính mình, đành đối với công danh gì đó lẫn tránh thật xa, an an ổn ổn làm một công tử gia tiêu sái.
Chuyện thuế muối biến đổi quái dị hắn không phải không biết, nhưng họ Hậu kia
là họ hàng xa của Lại bộ thượng thư. Lão ta làm thành chủ của Vĩ Đô này
đã hơn chục năm, cái vẻ ngoài hào nhoáng mang tên một trong tứ đại thành đô chỉ còn lớp vỏ bọc, thực chất mọi thứ đã thối nát từ lâu. Nhưng ai
bảo lão có gốc rễ, dân Vĩ Đô lại ngại phiền không muốn kiện cáo nên cứ
mỗi lần triều đình cử khâm sai đến, thuế muối giải quyết ổn thoả, giá
thành hạ xuống, bọn họ lại xem như chẳng có gì xảy ra, không kêu ca,
không tố khổ.
Nhưng ai ngờ được lần này lại khác.
Cựu Tinh Kỳ lắng nghe tiếng hô hào của dân chúng. Bọn họ không ngừng đồng thanh
hô “Xích Lung Vương” với vạn phần kính nể, lại gọi hắn “Cựu đại nhân”
bằng tất cả niềm hy vọng đợi mong cùng tin tưởng.
Ba tháng nay
chính nàng đã đập tan mọi mây đen trong đầu hắn, cho hắn cùng người dân
Vĩ Đô biết cái gì mới chân chân chính chính là sức mạnh của một quan
nhân.
Tuỳ hứng thì đã sao? Ngông cuồng thì đã sao? Nàng nói chỉ
cần là việc chính mình và dân chúng cho là đúng thì dùng cách gì giải
quyết mầm tai họa có quan trọng đâu.
Lời này của nàng so với thi
từ bay bổng trong sách kia càng khắc sâu trong lòng hắn hơn. Cựu Tinh Kỳ cúi đầu, bằng tất cả sự nể phục quỳ dưới chân nàng, hai tay nâng Lân
Trảo đao của nàng cùng sổ sách bọc trong tay nải lên cao, kính cẩn thưa: “Tạ vương gia tin tưởng.”
“Được rồi.” Triệu Huyền Nguyệt nâng
hắn đứng dạy, cười xuề xoà nói nhanh “Bản vương không thể ở lâu, Vĩ Đô
giao lại cho ngươi, thành chủ đại nhân.”
Dứt lời nàng cầm lấy Lân Trảo đao cùng tay nải chứa sổ sách nàng lệnh Cựu Tinh Kỳ soạn mấy tháng nay, quay đầu hướng Hà Diên Thanh nói: “Hồi kinh.”
Hà Diên Thanh lập tức nhận lệnh: “Vâng, thưa vương gia.”
Triệu Huyền Nguyệt nhảy lên ngựa, vó ngựa hất tung cát bụi phi như bay trên
con đường mòn. Tiếng hô hào của người dân Vĩ Đô mờ dần rồi tắt hẳn. Hà
Diên Thanh cưỡi ngựa theo sau nàng, không kiềm được quay đầu nhìn cổng
thành Vĩ Đô khép lại nhưng tiếng hô hào vẫn còn văng vẳng đâu đây.
Hắn nhìn bóng lưng Triệu Huyền Nguyệt, trong lòng không khỏi cảm khái.
Người luôn bị dân chúng kinh thành khiếp sợ phong làm sát thần lại là
người mang đến những đổi thay tốt đẹp cho những nơi nàng đến. Nàng cũng
là người luôn bỏ lại sau lưng những nể phục, những kính trọng, những
ngưỡng mộ của muôn người. Nàng vẫn luôn cao ngạo, vẫn luôn tự do như
vậy.
Phút chốc bóng lưng này khiến hắn phải hổ thẹn khi nghĩ đến chính mình.
Đặt tay lên tim tự vấn với lòng, hắn được xưng tụng là thiếu niên thiên
tài, đường công danh thuận lợi thăng tiến, xuất thân thế gia vọng tộc
nhưng...hắn thật sự có được loại tự do đó sao?
Ngẩng đầu nhìn
bóng lưng nàng ngăn trở ánh sáng của hoàng hôn phía trước, hắn bất chợt
thấy lại cả bầu trời chí lớn tung hoành tưởng chừng đã đánh mất.
Đáy mắt hắn thoáng chốc sâu hơn một tầng.
Chuyến đi này thực dài nhưng cũng thực nhanh. Suốt đoạn đường Triệu Huyền
Nguyệt chỉ dừng lại hai lần bên bờ suối cho ngựa uống nước nghỉ ngơi vài khắc rồi tiếp tục khởi hành.
Bầu trời kinh thành đã hiện ra
trước mắt. Dù nói vào mùa hạ đường xá ở đây vắng đi hẳn nhưng so ra vẫn
đông đúc hơn ngoại thành nhiều. Hà Diên Thanh căn bản không thể dùng tốc độ cũ để theo sát Triệu Huyền Nguyệt. Hắn kéo dây cương thắng ngựa, né
đông né tây cẩn thận không làm tổn thương đến dân chúng. Đến khi ổn định được vó ngựa bước đi chậm chậm, hắn ngẩng mặt lên đã không thấy Xích
Lung Vương đâu nữa.
Cũng đúng. Việc hộ tống Xích Lung Vương hồi
kinh đã hoàn thành, hắn xem như tận trách, kế đến...kế đến liền không
còn quan hệ gì nữa.
Hắn nhảy xuống, dắt ngựa lê bước về phủ. Lúc
trước Hoàng Thượng có nói hắn không cần phải lập tức vào cung phục mệnh. Thôi thì hắn vẫn nên về nhà ngủ một giấc vậy.
Khác với sự tĩnh
lặng đến mất mác trong lòng Hà Diên Thanh, Triệu Huyền Nguyệt quất ngựa
vừa né dân chúng vừa chạy như điên vào cung. Từ lúc Hà thị lang tuyên
đọc thánh chỉ Cựu Tinh Kỳ đã lập tức cho người báo với nàng, tính nên
nay đã vừa đủ mười ngày rồi.
Trong lòng Triệu Huyền Nguyệt không khỏi nóng nảy. A tỷ viết được làm được, trước giờ chưa từng có ngoại
lệ. Dù tỷ ấy dung túng nàng nhưng cũng trong khuôn khổ cho phép, phàm là chuyện đã hạ chỉ nửa chữ cũng không được phạm.
Cửa cung vừa mở
Triệu Huyền Nguyệt lập tức nhảy xuống ngựa, đi như chạy tiến vào trong.
Nàng ngẩng mặt nhìn trời, theo lệ thường vào giờ này a tỷ nhất định đang ở Ngự Thư Phòng. Triệu Huyền Nguyệt tăng nhanh cước bộ, chưa đầy một
khắc đã đứng trước cửa Ngự Thư Phòng.
Thái giám cung nữ đứng canh bên ngoài vẻ mặt vô cùng kỳ dị. Bọn họ chưa kịp hành lễ với nàng đã bị
tiếng quát từ trong vọng ra dọa sợ: “Nghiêm Tấn, ta giết ngươi! Giết!”
Âm giọng dù đã lệch lạc méo mó mấy phần nhưng Triệu Huyền Nguyệt vẫn nhận ra chủ nhân của nó nhất định là a tỷ.
Nàng hoảng hốt gạt hai cung nữ đứng chắn trước cửa sang một bên, giơ chân đạp cửa xông vào:
“A TỶ KHÔNG ĐƯỢC!”
Nàng lớn giọng gào lên. Người bên trong dừng hẳn động tác nhìn về phía nàng. Lúc này Triệu Huyền Nguyệt mới thấy rõ rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra. Ở cái nơi vốn tĩnh lặng nghiêm trang như Ngự Thư Phòng lại đang bày một cái bàn mạc chược. Bốn người Nghiêm Tấn, Phùng Tăng, Mao Nguỵ Phương
còn cả Đồng Thụy Ly vừa vặn đủ bốn tay chơi bài. Mạc Liêu lại đứng sau
Đồng Thụy Ly, hai người có vẻ chung một phe. Mà nàng ấy vẫn còn giữ
nguyên tư thế giơ cao quân bài trên tay định ném xuống.
Sự xuất
hiện của Triệu Huyền Nguyệt khiến khoảng lặng bao trùm cái Ngự Thư Phòng vốn đang náo nhiệt này. Cả sáu người đều ngơ ngác. Mạc Liêu là người
lấy lại phản ứng đầu tiên, hắng giọng bước sang một bên, cúi đầu thi lễ
với Đồng Thụy Ly:
“Chúng thần xin phép cáo lui.”
Lời của
hắn khiến Đồng Thụy Ly sực tỉnh, nàng ho nhẹ, chỉ “ừ” một tiếng đáp ứng
hắn. Vừa rồi nàng quả thật cao hứng quá luống cuống, cả “trẫm” cũng
không xưng mà trực tiếp xưng “ta”. Tứ đại hùng tướng Xích Lung Quân nhận được sự chấp thuận vội vàng lui ra, còn không quên khép cửa Ngự Thư
Phòng lại. Bọn họ vốn định cứ thế bỏ chạy nhưng Tiền Trung đã đứng chờ ở bên ngoài từ lúc nào. Lão ta chìa ra tờ giấy, bên trên ghi rất rõ từng
người bọn họ đã thua Hoàng Thượng bao nhiêu ván, thua bao nhiêu bạc. Ba
người đau khổ lôi ngân phiếu trong người ra đặt vào tay Tiền Trung. Ông
ta cẩn thận đếm lại hai lần, vuốt thẳng đám ngân phiếu đưa cho Mạc Liêu:
“Hoàng Thượng có dặn tiền thắng cược toàn bộ đều thưởng cho Mạc tướng quân.
Ngoài ra Hoàng Thượng đã truyền khẩu dụ ngày hưu mộc mỗi tháng chư vị
tướng quân có thể vào cung cùng thánh thượng chơi mạc chược.”
Lời này của ông khiến bốn người kia mỗi người một sắc mặt, cao hứng nhất
vẫn là Mạc Liêu đi. Hắn cùng ba người họ theo lệnh triệu kiến kia bước
vào Ngự Thư Phòng, Hoàng Thượng vừa liếc nhìn hai cái đã nói mệnh của
hắn vừa hay mang lại may mắn cho người, bảo hắn chỉ cần đứng phía sau
xem thôi.
Ai ngờ lại thực sự linh nghiệm, cả con cáo bài bạc thành tinh như Nghiêm Tấn cũng bị thua te tua chỉ gỡ được có hai ván.
Mạc Liêu cao hứng cầm lấy ngân phiếu, vừa co giò bỏ chạy vừa ngửa mặt cười
sảng khoái, không ngờ chỉ đứng không một chỗ cũng vớ được lợi lộc thế
này. Ba người kia làm sao nhìn lọt mắt dáng vẻ đắc ý của hắn. Cả ba đồng thanh gào thét chém chém giết giết rượt theo hắn.
Bốn vị tướng lĩnh ồn ào vừa mất dạng xung quanh Ngự Thư Phòng liền lấy lại không khí yên tĩnh.
Đồng Thụy Ly nghiêng đầu tựa vào tay phải, ngước mắt nhìn Triệu Huyền
Nguyệt, tay còn lại gõ nhịp nhịp trên bàn, lơ đãng nói: “Ta còn tưởng
muội nhìn trúng Vĩ Đô, đang định sửa tên nơi đó thành Xích Lung Thành
thưởng thêm cho muội toà đất phong.”
“A tỷ nói đùa.”
Triệu Huyền Nguyệt cười không được, khóc không xong. Dáng vẻ này của a tỷ rõ
ràng là đang giận dỗi. Lúc trước nàng đi Cận Thành vùng biên quan duyệt
binh nửa năm không về, a tỷ cũng ở trong Ngự Thư Phòng này nói dự định
đem Cận Thành ban cho nàng làm Xích Lung Thành ở luôn không cần về nữa.
Giờ nghĩ lại cũng phải có trên dưới mười địa phương kém chút bị đổi sang tên Xích Lung Thành rồi.
Triệu Huyền Nguyệt bật cười tháo tay nải trên vai xuống, nhẹ giọng nói: “A tỷ, đây là chi tiết vụ thuế muối ở Vĩ Đô, tỷ xem...”
“Để qua một bên đi, lát nữa tỷ xem.” Đồng Thụy Ly kéo tay Triệu Huyền
Nguyệt đến ngồi xuống bàn gỗ lê, cao giọng hạ lệnh truyền ngự thiện.
Nàng ấy nhìn Triệu Huyền Nguyệt, không nhanh không chậm tiếp lời: “Dùng
thiện trước đi rồi từ từ kể lại mọi chuyện cho tỷ nghe.”
Sổ sách
ghi lại cho có thủ tục thế thôi, nàng vẫn muốn nghe chính miệng vị muội
muội này báo cáo lại hơn. Huống hồ lần này Triệu Huyền Nguyệt đâu phải
chỉ đi giải quyết công vụ.
Triệu Huyền Nguyệt hiểu tính nết của
Đồng Thụy Ly, cũng không có từ chối nàng ấy. Nàng gấp rút thúc ngựa chạy một mạch về kinh thành nên lúc này quả thật vừa đói vừa mệt. Nhìn cả
một bàn ngự thiện đa dạng món ăn, nào cá om xì dầu, sủi cảo, há cảo,
bánh gạo, còn có cả hai bát mì trường thọ và hai bát cơm trắng, trong
lòng Triệu Huyền Nguyệt không khỏi chột dạ.
A tỷ muốn cùng nàng ăn cơm tất niên đây mà.
Nghĩ đến đây đôi mắt Triệu Huyền Nguyệt chợt ảm đạm. Đã qua hơn ba tháng
rồi...có lẽ a tỷ và hắn đã cử hành đại hôn. Vĩ Đô xa kinh thành như vậy không nghe thấy động tĩnh gì cũng là chuyện thường tình.
Đây là kết quả nàng mong muốn, có lẽ vậy.
Đến khi Triệu Huyền Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ vẩn vơ ngự tiền thái giám đã hoàn thành xong công đoạn thử độc lui sang một bên. Đồng Thụy Ly cầm
đũa dẻ cá bỏ vào chén nàng, yêu thương nói: “Ăn đi. Dạo này muội gầy đi
nhiều.”
Triệu Huyền Nguyệt gượng gạo cười, lại gắp một cái sủi cảo cho Đồng Thụy Ly, đáp lời: “Để a tỷ lo lắng rồi.”
“Muội cũng biết ta lo lắng?” Đồng Thụy Ly nhăn mặt “Ta chỉ cần muội sống tốt.”
Lời này của Đồng Thụy Ly luôn làm Triệu Huyền Nguyệt muốn khóc. Hầu như năm nào ăn cơm tất niên xong thay vì cho nhau những câu chúc bay bổng, Đồng Thụy Ly vẫn thủy chung nói với nàng vỏn vẹn một câu: “Ta chỉ cần muội
sống tốt.”
Nhìn cẩm y ngọc thực, lầu các sa hoa tỷ ấy ban cho
nàng mà xem, có cái gì không tốt đâu. Triệu Huyền Nguyệt bật cười, không phải nét cười gượng gạo, như một thói quen đáp lời Đồng Thụy Ly: “Muội
chỉ cầu giang sơn của tỷ thái bình.”
Hai câu nói nhưng đã cùng nhau nói hơn hai mươi năm, và hy vọng sẽ còn nhiều cái hai mươi năm nữa.
Bữa cơm tất niên muộn này như hâm nóng lại cái lạnh thâm trầm bao phủ suốt
mấy tháng qua. Hai người cùng nhau ăn thật vui vẻ, còn cao hứng trò
chuyện thật nhiều.
Triệu Huyền Nguyệt đem mọi chuyện xảy ra
trong ba tháng qua kể hết cho Đồng Thụy Ly. Nàng ấy vừa nghe vừa vỗ bàn
lắc đầu cười. Kỳ thực lúc đầu nàng ấy cũng giống như dân chúng kinh
thành dõi mắt chờ Triệu Huyền Nguyệt một đao dọn sạch cái họ Hậu kia
trong vòng không tới mười ngày liền hồi kinh, để nàng cắt cử thành chủ
mới cho Vĩ Đô. Đó mới thật sự là phong cách xử lý công vụ của Xích Lung
Vương từ trước tới nay, nhanh, gọn, sạch sẽ.
Nào ngờ lần này muội ấy lên cơn điên rãnh rỗi như vậy. Đồng Thuỵ Ly chống cằm, gõ gõ mặt
bàn. Triệu Huyền Nguyệt vậy mà cả một người của nhà họ Hậu ở đất Vĩ Đô
kia cũng không giết, ngược lại còn chơi cái trò áp giải toàn gia hắn ra
Tịnh Đô cào muối. Đồng Thụy Ly yên lặng híp mắt nhìn Triệu Huyền Nguyệt, nàng lại đang cao hứng hỏi:
“Con dân Vĩ Đô bỏ tiền ra nuôi bọn tặc tử kia, đâu thể để bọn chúng chết lãng phí như vậy, tỷ nói có đúng không?”
Đồng Thụy Ly nâng tay xoa xoa mi tâm, nhếch miệng cười: “Vậy là muội bỏ ra
ba tháng giám sát đám họ Hậu kia cào muối, đẩy cung nhiều hơn cầu để giá thuế giảm xuống?”
“Cũng không hẳn.” Triệu Huyền Nguyệt gõ bàn,
chống cằm nói “Giá muối bên Tịnh Đô đưa qua vốn rất được. Họ Hầu kia hét giá lên cao để bòn rút, muội cùng Cựu công tử đã tính ra số bạc hắn ăn
chặn, cứ thế bắt cả họ hắn đi cào cho đủ số muối ứng với số tiền. Hừ,
làm gì có chuyện nhận bạc mà không làm việc.”
Giải thích một tràng hình phạt mình giáng xuống đầu họ Hậu kia, Triệu Huyền Nguyệt không quên khinh thường hừ mũi.
“Hừ, còn không phải muội muốn chiều chiều thả thuyền trôi trên bờ biển ngẩng mặt nhìn trời sao?” Đồng Thụy Ly hừ học theo nàng hừ lạnh, không nể mặt mũi nói thẳng. Mỗi lần muội ấy phiền muộn không phải leo lên mộ phần
phụ mẫu lăn lộn thì ra ao, hồ, sông, suối thả ngửa nhìn trời. Tính nết
này của muội ấy nàng còn lạ gì nữa.
Triệu Huyền Nguyệt biết a tỷ
liếc mắt liền có thể nhìn thấu nàng, nàng không có phản bác, chỉ cười
cười nói lái sang chuyện khác:
“Đừng nói mấy chuyện nhàn rỗi
nhàm chán của muội nữa. A tỷ, họ Cựu ở Vĩ Đô có đại công tử Cựu Tinh Kỳ
tư chất hơn người, ba tháng qua cũng là hắn phụ trách quản thành. Chức
vị thành chủ này giao cho hắn tỷ thấy thế nào?”
Đồng Thụy Ly đảo
mắt nhìn quanh một lúc, cố gắng lục tìm trong số hàng ngàn cái tên đã
từng nghe qua. Cựu Tinh Kỳ? Tài tử Vĩ Đô? Danh tiếng của hắn ở Vĩ Đô quả thực không nhỏ. Lúc trước nàng từng thấy trong cung của Nhạn Quân có
treo một bức tú phẩm bách hoa, bên trên đề bốn câu thơ của hắn. Lời lẽ
trong nhu có cương, trong cái khiêm nhường là cả một trời nhiệt huyết.
Nàng nghĩ người như hắn sớm muộn cũng sẽ đề tên bảng vàng, vậy mà đã mấy năm rồi dù là thi hương thi hội hay thi đình chưa từng thấy tên hắn.
Người như vậy không làm quan kỳ thực rất phí.
“Theo ý muội đi, ngày mai muội đến Binh bộ chọn ra vài người được việc đến Vĩ Đô chấn chỉnh lại quân lực. Tứ đại thành đô không thể chỉ là cái vỏ
rỗng được.” Đồng Thụy Ly gật đầu đồng ý.
Triệu Huyền Nguyệt cảm
thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Người ngoài nhìn vào đều nghĩ lời nàng nói ra a
tỷ sẽ đồng ý ngay tấp lự, nhưng nàng biết a tỷ chưa từng làm việc gì mà
không suy nghĩ kỹ càng.
Lúc trước a tỷ có nhắc qua với nàng bốn
câu thơ của Cựu Tinh Kỳ trên tú phẩm bách hoa, nhờ vậy nàng mới có chút
ấn tượng với người này. Nàng xưa giờ vẫn luôn thiên vị những thứ quen
thuộc khi ở chốn xa lạ. Vẫn may hắn thật sự được việc, không cô phụ sự
thưởng thức của a tỷ.
Chuyện tư nói cũng hết, công vụ bàn cũng
xong, Triệu Huyền Nguyệt quay đầu nhìn sắc trời, chậm rãi đứng lên thi
lễ với Đồng Thụy Ly: “Cũng không còn sớm nữa, muội hồi phủ trước, a tỷ
nghỉ ngơi sớm.”
“Nghỉ ngơi sớm.” Đồng Thụy Ly đơn giản đáp lại nàng.
Triệu Huyền Nguyệt cười cười quay lưng rời khỏi Ngự Thư Phòng. Trời tối dường như có thể nuốt chửng cả hàng cây xanh. Giữa màng đêm bóng dáng bạch y
càng thêm nổi bật. Nàng dừng bước, hắn cũng dừng bước.
Bạch Lang Tự... Ba chữ này lại hung hăng nện vào lòng nàng.
Nhưng rời đi ba tháng qua tâm nàng cũng lặng hơn hẳn. Nàng không trốn tránh,
không quay lưng bỏ chạy, không rẽ lối khác mà đi. Nàng lặng yên quan sát hắn. Hắn lại gầy hơn lần cuối cùng hai người chạm mặt, đến xương quai
xanh dưới lớp y phục cũng nhô lên hẳn.
Bạch Lang Tự chớp mắt
liên tục năm, sáu lần, xác định rõ ràng người mình nhìn thấy là Triệu
Huyền Nguyệt, hắn không nghĩ ngợi vội vàng chạy đến. Ấy mà niềm hứng
khởi trong lòng hắn lại bị ánh mắt lạnh nhạt cùng biểu tình xa cách của
Triệu Huyền Nguyệt dập tắt. Nàng thối lui về sau hai bước, ôm quyền thi
lễ:
“Phượng Quân an khang.”
Trên đất Lưu Quốc này người
có thể khiến Xích Lung Quân hành lễ chỉ có đương kim thánh thượng. Ấy
vậy mà vị vương gia cao cao tại thượng đó lại cúi đầu trước nam tử hao
gầy như nhành mai kia.
Hành động của nàng không chỉ khiến Bạch
Lang Tự ngỡ ngàng mà cả Đồng Thuỵ Ly đứng tựa ngoài cửa Ngự Thư Phòng
cũng phải kinh ngạc. Nàng nhận ra bầu không khí xung quanh Triệu Huyền
Nguyệt không đúng, cả biểu cảm trên gương mặt nàng ấy cũng không đúng.
Hai chữ “A Huyền” nghẹn lại trong cổ họng Bạch Lang Tự. Hắn lấy hết can đảm níu tay áo nàng, đôi mắt đáng thương nhìn nàng chằm chằm, lí nhí hỏi:
“Ngươi không thích Bạch Bạch nữa sao?”
Bị hắn hỏi đến Triệu Huyền Nguyệt trầm mặc trong tích tắc liền cong môi hình bán nguyệt nở rộ nụ
cười, dứt khoác giật tay áo ra, chắp hai tay sau lưng, đứng thẳng người
nhìn hắn, bình thản đáp:
“Phượng Quân là kỳ vọng của người dân Lưu Quốc, ta là thần tử tự nhiên sẽ yêu thích Phượng Quân.”
Giọng nói của nàng không có chút độ ấm. Ánh mắt Bạch Lang Tự chưng hửng, bàn
tay vô lực buông vạt áo nàng ra, bước chân nghiêng ngã.
“Không
đúng! Bạch Bạch không phải Phượng Quân gì đó! Không đúng!” Bạch Lang Tự
bịt hai tai lại, lắc đầu hoang mang “Ngươi không phải A Huyền! A Huyền
không giống mấy người xấu, A Huyền không nói dối! Ngươi...Ngươi nói dối! Ngươi là người xấu! Ngươi rõ ràng không vui, không vui sao lại cười?
Không cho ngươi cười!”
“Được Phượng Quân xem trọng là phúc phận
của thần.” Triệu Huyền Nguyệt không dừng lại, vẫn giữ nguyên nụ cười
trên môi. Nàng cười nhưng trong mắt không hề có ý cười, chỉ có chán ghét thậm chí là xem thường.
“Đừng nói nữa!” Bạch Lang Tự liều mạng
bịt chặt tai lại, co người ngồi xuống đất, lẩm nhẩm “Không cho ngươi
dùng giọng nói của A Huyền nói lời giả dối! Không cho ngươi dùng gương
mặt của A Huyền để cười như vậy! A Huyền không vui sẽ không cười. A
Huyền cười rất đẹp. Không phải thế này. Không phải thế này!”
Hắn
phản ứng lớn như vậy làm Đồng Thụy Ly đứng một bên cũng phải nóng ruột.
Vòng mắt hắn đỏ lên, rưng rưng nước. Đồng Thụy Ly yên lặng quan sát biểu tình trên mặt Triệu Huyền Nguyệt. Chỉ thấy trên mặt nàng ấy một mảng
lạnh nhạt, bờ môi cong lên nụ cười chế giễu còn có chán ghét, lần nữa ôm quyền bình thản nói:
“Phượng Quân đã không khỏe bản vương xin phép cáo lui.”
Dứt lời liền dứt khoác rời đi, một lần quay đầu cũng không có.
Bạch Lang Tự ngẩng mặt nhìn theo bóng lưng nàng, uỷ khuất hít vào một hơi,
nấc lên: “Rõ ràng A Huyền đã nói sẽ không xưng bản vương với Bạch Bạch,
rõ ràng đã kêu Bạch Bạch gọi nàng là A Huyền, rõ ràng đã nói sẽ gọi Bạch Bạch là Tiểu Bạch Thố, rõ ràng đã hứa sẽ mang Bạch Bạch về nuôi, rõ
ràng còn ôm Bạch Bạch ngủ, rõ ràng rất thích Bạch Bạch. Rõ ràng...rõ
ràng... A Huyền không thích Bạch Bạch nữa sao?”
Hắn ôm gối co
người thành một cục, huyên thuyên nói một mình. Đến khi nhìn thấy vạt áo bào hoàng kim của Đồng Thụy Ly dừng trước mặt mình hắn mới ngẩng đầu
nhìn nàng, nghẹn ngào hỏi:
“Ly Ly, A Huyền không thích Bạch Bạch nữa sao?”
Đồng Thụy Ly đối mặt với đôi mắt ngấn nước của hắn trầm mặc rất lâu. Nàng
trầm giọng đáp lời, trên mặt không có lấy một nét cười:
“Ừ. Nàng không thích ngươi nữa.”
Một lời khẳng định trực tiếp phá vỡ sức chịu đựng của hắn, Bạch Lang Tự túm lấy vạt áo hoàng kim của Đồng Thụy Ly, lớn tiếng gào khóc. Nước mắt thi nhau tràn ra làm gương mặt hắn ướt đẫm khó coi, hắn vừa khóc vừa gào
lên:
“Không đúng! A Huyền cứu Bạch Bạch khỏi người xấu. A Huyền
vì cứu Bạch Bạch mà làm dơ khắp người. Bạch Bạch giúp A Huyền lau, A
Huyền lại cùng Bạch Bạch ăn vịt, tắm cho Bạch Bạch. Rất vui vẻ, rất vui
vẻ. A Huyền sẽ không có không thích Bạch Bạch. Không có đâu!”
Đồng Thụy Ly đứng chôn chân tại chỗ, tiếp tục lắng nghe câu chuyện mà hắn đã kể với nàng không dưới trăm lần. Mỗi lần gặp mặt nàng hắn đều nói về
Triệu Huyền Nguyệt, còn kêu tên muội ấy đến quen miệng như vậy. Nam nhân mỗi lần đứng trước mặt nàng liền nhắc đến nữ nhân khác, trong tâm đã
khắc sâu một bóng hình khác thật sự thích hợp làm Phượng Quân của nàng
sao?
Đồng Thụy Ly ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kín không một ánh
sao, trong đầu liên tục mang tổ huấn ra làm bản thân phân tâm. Nhưng tổ
huấn cũng không thể xoá được hình ảnh Triệu Huyền Nguyệt ra khỏi đầu
nàng. Người treo trên mặt biểu tình miệt thị người khác, dối trá ngứa
mắt đó là muội muội kim lan của nàng sao? Nàng lại cúi đầu nhìn nam tử
co gối ngồi dưới đất không ngừng lẩm nhẩm kể đi kể lại một câu chuyện.
Âm giọng hắn ngày càng trầm thấp, đôi mắt hoen đỏ ánh lên tia nguy hiểm
không lời.
Đồng Thụy Ly rùng mình. Nàng không nhớ đã thấy qua
đôi mắt này ở đâu, nàng chỉ biết con người một khi trong lòng quá nặng
tình chỉ cần bị chèn ép đến nghẹt thở sẽ dễ dàng làm ra những hành động
không thể kiểm soát.
Dù là kẻ ngốc đi nữa. Càng ngốc càng khó lường, càng ngốc càng nguy hiểm.
Đôi môi đương kim thánh thượng cong lên, đáy mắt ánh lên tia hứng thú chờ xem chuyện vui.
(1) Trích hai câu thơ trong “Trường hận ca” của Bạch Cư Dị.
Dịch thơ: Tây cung Nam nội đầy thu thảo,
Phủ kín thềm hoang lá úa hồng. (Nguồn: vnthuquan)
(2)Trích hai câu thơ trong “Quân tử giai lão 2” của Khổng Tử.
Dịch thơ: Sắc lộng lẫy rườm rà đẹp quý,
Là áo thêu chim trĩ của người. (Nguồn: Thi Viện)
(3) Trích “Ký Văn Mậu” của Triều Thái.
Dịch nghĩa: Đài sen đã thấy ló, chim thước linh thiêng đã báo điềm lành (Nguồn: Thi Viện)