Edit: O'Hara
Những ngày qua cả đoàn phim làm việc ngày đêm không ngừng nghỉ, Hứa Tiếu Vi cơ hồ là một chạm vào gối đầu liền, Cô không biết mình ngủ gật trên xe sau khi đi ăn hồi tối hôm qua như thế nào chỉ biết hôm sau tỉnh lại đã gần 10 giờ.
Mở mắt ra, Hứa Tiếu Vi nhìn trần nhà hoàn hồn một lát, mới phản ứng được tối qua mình đi ngủ mà quên tẩy trang, vội vàng xuống giường giày cũng không thèm mang đã chạy vọt vào phòng tắm.
Khi Hứa Tiếu Vi nhìn gương, phát hiện lớp trang điểm trên mặt mình đã không còn, cô nghĩ rằng là do dì Vương giúp cô tẩy trang.
Sau khi tắm rửa xong, cô đi sang cách vách tìm Giang Tấn ăn sáng, cửa phòng đang đóng bị mở ra, Hứa Tiếu Vi chạy lon ton từ bên ngoài vào, mang dép bông rồi mới đi ra ngoài.
Không biết từ khi nào, mỗi ngày sáng sớm sau tỉnh ngủ Hứa Tiếu Vi đều sẽ tiện đường đến phòng Giang Tấn kêu hắn xuống lầu ăn sang như mọi ngày, mới đầu là bởi vì dì Vương nhờ cô, sau đó dần dần đã trở thành thói quen, rất nhiều lần, Giang Tấn đã tỉnh ở trong phòng, cũng sẽ chờ Hứa Tiếu Vi tới kêu thì hắn mới cùng nhau xuống lầu.
Nhưng hôm nay, Hứa Tiếu Vi cửa gõ hồi lâu cũng chưa thấy động tĩnh gì, đẩy cửa đi vào, trong phòng cũng không thấy bóng dáng Giang Tấn.
Hứa Tiếu Vi tưởng hắn đã đi rồi mà không nói một lời, kinh hoảng xuống lầu tìm dì Vương. Cô mới vừa chạy một nửa, vừa lúc cùng đứng đầu cầu thang thì đối mặt với Giang Tấn.
Hắn mặc áo sơ mi xanh nhạt và quần tây đen dựa vào lan can, trên tay cầm ly nước, hơi ngẩng đầu nhìn cô, thấy vẻ mặt thấy Hứa Tiếu Vi hơi lạ, bước hai bước đi về phía cô, đưa tay đặt lên trán Hứa Tiếu Vi, sau đó mới hỏi cô: “Em gặp ác mộng?”
Hứa Tiếu Vi lắc đầu: “Tôi tưởng anh không nói gì đã đi rồi.”
Giang Tấn nghe xong hơi khựng lại, rồi sau đó đưa tay xoa xoa tóc cô: “Không đâu.”
Về sau cũng vậy.
Hứa Tiếu Vi thở hắt ra: “Về sau đi đâu nhớ báo một tiếng được chưa, Giang tổng.”
Giang Tấn bị ngữ điệu của cô làm cho bật cười, vừa nói vừa đem cái ly đưa cô: “Uống nước.”
Hứa Tiếu Vi cũng không nghĩ nhiều, nhận lấy ly nước uống vài, uống xong mới hậu tri hậu giác mà nhớ tới vừa rồi khi cô chạy xuống tới thì Giang Tấn hình như bưng cái ly này uống nước, rồi sau đó cái ly này......
Hứa Tiếu Vi đem hết suy nghĩ trong đầu viết ở trên mặt, Giang Tấn thấy sắc mặt của cô lúc đỏ lúc trắng, nhịn cười nói với cô: “Em suy nghĩ gì vậy?”
Hứa Tiếu Vi lo sợ ngẩng đầu: “Hả? À không có gì, tôi chỉ cảm thấy nước hôm nay thật ngọt.”
Ăn sang xong, Giang Tấn lên lầu lấy chìa khóa xe, nói là sẵn tiện đường đưa cô đi đến phòng thu. Hứa Tiếu Vi phụ dì Vương thu dọn chén đũa, nhân tiện cảm ơn bà.
Dì Vương mặt lộ vẻ mặt khó hiểu: “Cô sao lại cảm ơn tôi?”
“Vì tối hôm qua dì giúp con cách tẩy trang.”
Dì Vương hớn hở cười rộ lên: “Con phải cảm ơn tiên sinh ấy, là tiên sinh giúp con đó.”
Hứa Tiếu Vi trợn tròn hai mắt: “Giang Tấn?!”
“Đúng vậy!” Vương dì cầm chén bỏ vào máy rửa chén: “Tối hôm qua tiên sinh còn cố ý tới hỏi tôi muốn tẩy trang phải làm như thế nào, tôi lo tiên sinh không làm được nên đi lên xem thử, thấy động tác tiên sinh giúp cô tẩy trang rất nhẹ nhàng, liên tục hỏi liệu khi tẩy trang có làm cô đau không.”
Hứa Tiếu Vi còn chưa kịp tiếp thu tin tức này, thì đã thấy Giang Tấn từ trên lầu xuống, đang ở phòng khách gọi Hứa Tiếu Vi.
Hứa Tiếu Vi lập tức thu lại suy nghĩ tạm biệt dì Vương, rồi cùng Giang Tấn lái xe rời đi.
Hôm nay đến phòng thu là để thu âm OST phim truyền hình với nam hai.
Giang Tấn nói hắn cũng có việc muốn tới bên đó, nên tiện đường đưa Hứa Tiếu Vi qua luôn.
Ngô An Toàn và Kỳ Hách đang đợi Hứa Tiếu Vi đến rồi vào phòng thu âm, cô tưởng rằng Giang Tấn đã đi công chuyện rồi, ai biết được đến khi cô thu âm xong thì ra thấy Giang Tấn còn ngồi ở phòng nghỉ mà chơi điện thoại.
Hứa Tiếu Vi ngồi xuống hỏi hắn: “Anh không phải nói có việc nên mới tới đây sao?”
Giang Tấn nhàn nhạt trả lời ' ừ ' một tiếng: “Chờ em.”
“Anh nói có việc là chờ tôi sao?”
“Nếu không thì sao?”
Kỳ Hách từ phòng thu đi ra, đúng lúc thấy Giang Tấn và Hứa Tiếu Vi đang nói chuyện, trầm mặc hai giây sau đó liền lập tức thức thời mà quay lại phòng thu, hơn nữa còn kéo kỹ thuật viên điều âm chuẩn bị đi WC về lại chỗ cũ.
Kỹ thuật viên điều âm muôn đứng lên: “Tôi muốn đi tiểu mà......”
Kỳ Hách sốt sắng nói: “Giang tổng và Hứa Tiếu Vi đang ở bên ngoài nói chuyện, anh bây giờ nhịn tiểu chính là có lợi cho trái đất này đấy, nên nhịn đi là tốt nhất.”
“......”
“Nếu không tôi tìm đại cho anh cái chai để giải quyết một chút được không?”
“......”
Hứa Tiếu Vi vốn định mượn cơ hội cùng Giang Tấn nói lời cảm ơn, nhưng lời nói vừa đến bên miệng thì Giang Tấn đã đem một lọ nước đưa tới trước mặt cô: “Nước tốt cho cổ họng.”
Được hắn nhắc nhở, Hứa Tiếu Vi mới cảm thấy cổ họng của mình có chút khô, vừa rồi phải ghi đi ghi lại mấy lần mới thông qua với lại từ sáng đến giờ cô cũng không uống nhiều nước lắm, chỉ uống vài ngụm nước.
Chờ Hứa Tiếu Vi uống xong, mới nhớ tới máy lọc nước ở phòng nghỉ bị hỏng rồi, nên cô hỏi Giang Tấn cái bình nước này lấy ở đâu.
Người ở phía sau liếc cô một cái: “Của tôi...”
Ngô An Toàn mua đồ uống nóng cho hai người trở về, vừa đến cửa phòng nghỉ đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong:
“Em uống xong rồi?”
“Ừ.”
“......”
“Cũng không phải là chưa hôn bao giờ, còn ngại gì nữa?”
Ngô An Toàn chớp mắt tỏ vẻ không tin được, kích động đến mức đồ uống nóng trong tay suýt rơi xuống đất, dung chân đạp của vào bên trong.
Bắt gặp ánh mắt của hai người ngồi trên ghế sô pha, Ngô An Toàn cơ trí khom lưng hô to: “Chào ông chủ, chào phu nhân!”
Giang Tấn: “......”
Hứa Tiếu Vi: “......”
_____________________
Ngài Ngô nào đó thật thức thời :)))
_____________________
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#O'Hara