Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 46: Chương 46: Em làm tôi ghen




Edit: Aeng앵

Giang Tấn chống một tay lên lưng ghế sô pha, dùng đầu ngón tay chạm môi cô, nụ cười từ khóe mắt và lông mày anh như muốn trào ra. Anh kìm hãm nhịp tim đập, mới chậm rãi nói:

“Sài Dật và Ngô An Toàn đã ở Tinh Quang từ khi nó mới thành lập. Cô ấy đã giúp đỡ công ty rất nhiều, cho nên ở Tinh Quang dần dần có địa vị. Tôi sẽ cung cấp cho em những nguồn tài nguyên tốt hơn.

Về những tin đồn bên ngoài, đều là đang hợp tác diễn với cô ấy. Khi Sài Dật mới bước chân vào làng giải trí, rất nhiều người lòng lang dạ sói để mắt đến cô ấy, vậy nên cô ấy mới tìm đến tôi để tung ra một vài scandal, nói rằng là nhờ uy quyền của tôi mới có thể khiến người khác không dám làm gì cô ấy nên tôi mới đồng ý “.

Cuối cùng, lo lắng Hứa Tiếu Vi sẽ không tin, Giang Tấn chân thành nói thêm: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè đơn thuần.”

Lê Quả và Sài Dật kỳ thật đều đã giải thích những điều này với Hứa Tiếu Vi, và Hứa Tiếu Vi cũng tự mình biết được rằng mình không có quên ghen tuông như thế này, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu không thể giải thích khi nhìn thấy những vụ scandal giữa Sài Dật và Giang Tấn, mặc dù những vụ bê bối mà cô ấy thấy đều là cách đây vài năm trước.

Thấy Hứa Tiếu Vi cúi đầu không lên tiếng, Giang Tấn lấy điện thoại di động ra, “Nếu em không tin, tôi sẽ gọi điện thoại để cô ấy giải thích cho em.”

“Không, không, không.” Hứa Tiếu Vi nghe thấy tiếng bấm máy, vội vàng đè tay hắn ấn vào tắt cuộc gọi, “Tôi tin hai người là bạn, được chưa? Chỉ là bạn bè cũng có thể trở thành người yêu mà...”

Nhưng mà, cô chỉ cảm thấy không thoải mái.

Vài giây sau khi Hứa Tiếu Vi nói xong, cô cảm thấy người đàn ông trước mặt đang dùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, cô ngượng ngùng nhìn anh ta hai giây rồi xua tay, “Tôi thực sự không ghen tị, không có gì đâu, thôi tôi lên lầu đây. “

Giang Tấn ngăn lại Từ Hiểu Đông đứng lên muốn rời đi, “Em không trả lời câu hỏi của tôi mà muốn rời đi?”

Hứa Tiếu Vi quay đầu nhìn lại anh, lông mày cô ấy nhướng lên vẻ khó hiểu.

Giang Tấn kiên nhẫn hỏi cô: “Hôm nay em có đi gặp Phó Thần không? “

Buổi chiều Hứa Tiếu Vi có hen đi ra ngoài, Hứa Tiếu Vi theo thói quen báo cáo cho Giang Tấn biết hành tung của cô, cô chỉ nói cho anh ta về lời mời của Phó Thần, sau đó cô đến gặp Đoạn Lam chỉ là ngoài ý muốn, cũng không có báo cáo.

Hứa Tiếu Vi vốn muốn giải thích chuyện xảy ra ngày hôm nay, nhưng khi nhớ tới vụ scandal vừa thấy, cô không định giải thích gì, lạng lẽ gật đầu, không có nói gì nữa

Giang Tấn híp nhẹ mắt, dùng sức kéo cô lại sô pha, “Em đi gặp anh ta làm cái gì?”

Hứa Tiếu Vi tránh khỏi tay hắn, lại cầm ly sữa bò lên uống, “Uống cà phê nói chuyện đời.”

Giang Tấn: “Em cùng anh ta có chuyện nhân sinh để nói à?”

“Có chứ, rất nhiều, dù sao cũng hơn anh.”

Giang Tấn nhíu mày nhìn cô, “Thật sao?”

Với giọng điệu nghiêm khắc rơi vào tai cô, Hứa Tiếu Vi quay đầu lại liền nhìn thấy khôn mặt u ám của Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi lo lắng rằng hắn sẽ dùng cách tương tự như lần trước hắn cảnh báo Phó Trần để đối phó với anh ta một lần nữa, cô có chút khẩn trương nhắc nhở Giang Tấn, “Anh không được giống như lần trước nữa, anh ấy vô tội.”

Giang Tấn ánh mắt tối lại, “Vậy nên bây giờ em đang cầu xin cho anh ta?”

“Không phải.”

Giang Tấn bóp cằm cô cười giễu cợt, “Em cho rằng mình có thể khống chế quyết định của tôi sao?”

Từ Hiểu Đông nuốt nước bọt, khí lực của cô đã biến mất từ ​​lâu khi cô đối mặt với Giang Tấn, “Vậy anh định làm gì?”

“Không muốn gì, Tôi chỉ muốn cho em phát triển trí nhớ thôi.” Ngón tay cái của Giang Tấn xoa xoa khóe môi cô, ngón tay hắn không có vết chai nào, làn da mịn màng, nhẹ nhàng xoa lên làn da nơi khóe môi cô, chỉ còn lại những dấu vân tay mờ nhạt. Hắn từ từ tiến lại gần cô, ánh mắt di chuyển từ môi đến đôi mắt sáng của cô, cách môi cô vài cm, anh đột nhiên nói: “Em làm tôi ghen thì phải trả giá đấy.”

Đối mặt với sự xâm lược có mục đích của Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi không khỏi căng thẳng, nhất thời quên chống cự, yên lặng chờ hắn đến.

Không khí trong phòng khách thật yên tĩnh, chỉ có tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và tiếng lá bị gió thổi ngoài cửa sổ, ngay khi Giang Tấn vừa định hôn vào môi cô thì cánh cửa đột nhiên mở ra, dì Vương một tay cầm gà, vừa đi vừa hét to: “ Tiểu Vi, mau tới đây! Dì Vương bắt cho con một con gà mái già để làm súp, giúp bồi bổ thân thể cho con đây!”

Trong khi dì Vương đang nói chuyện, có vài tiếng gà mái kêu, bầu không khí yên tĩnh bỗng chốc trôi đi với hơi thở hỗn tạp.

Hứa Tiếu Vi nghe thấy tiếng dì Vương liền đẩy Giang Tấn ra, cô hốt hoảng đặt sữa xuống rồi che mặt chạy nhanh lên lầu.

Dì Vương không biết Hứa Tiếu Vi làm vậy có phải vì sợ gà mái già nên mới như vậy không, muốn hỏi Giang Tấn một chút, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Giang Tấn ngồi ở đó, có chút khó chịu vò đầu bứt tóc, sau đó cũng bước lên lầu.

Dì Vương vẻ mặt bối rối nhìn con gà mái già trong tay, “Ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Gà mái già trừng mắt: Ta chỉ biết ngươi muốn bắt ta đi nấu canh thôi.” 〒▽〒.

Hứa Tiếu Vi trốn về phòng sau liền đem chính mình giấu trong chăn bông, cả tối cũng không bước xuống lầu.

Cô lăn qua lăn lại trên giường, không để ý lăn qua mức, liền cùng chăn bông rơi xuống đất.

“Ai da.”

Hứa Tiếu Vi chui vào chăn đóng giả làm con nhộng, nhắm mắt đánh một giấc thật ngon, khuôn mặt vô hại của Giang Tấn bỗng hiện ra trước mặt cô ngay khi mí mắt cô nhắm lại.

Hứa Tiếu Vi liền tức giận ngồi dậy, vỗ vỗ đầu, hận không thể dùng gậy đánh chính mình, Hứa Tiếu Vi, mày đã thay đổi! Một người đàn ông hôn mày, mày tuy rằng không cự tuyệt, nhưng lại muốn nhận lấy! mày với anh ta chỉ là quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, mày rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy!!!

Để đánh lạc hướng sự chú ý của mình, Hứa Tiếu Vi liền bò tới máy tính mở trang web, bắt đầu tập trung vào việc... đặt đồ ăn.

Tuy nhiên, ngay khi cô định thôi miên bản thân để quên đi những gì đã xảy ra trong phòng khách vừa rồi thì bên ngoài cánh cửa vang lên, “Hứa Tiếu Vi.”

Giọng nói không phải của dì Vương, mà là của Giang Tấn.

Hứa Tiếu Vi liền giả chết, không phát ra tiếng động nào.

Cửa lại bị gõ hai lần, “Ra ngoài ăn cơm.”

Hứa Tiếu Vi: “......”

“Không ra tôi sẽ đạp cửa mà vào đấy.”

- -------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

~ Gà mái già: Không phải lỗi của ta.

Tiểu Vi không phát hiện một vấn đề mà mọi người đã phát hiện sao?? Chú Giang thừa nhận mình ghen tị đó!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.