Edit: Haullyn
“Tôi.........”
“Suỵt, đừng nói chuyện bây giờ.” Giang Tấn đưa đầu ngón tay đặt lên môi cô, “Không phải em tò mò không biết tôi thích em hay không sao, nghe tôi nói xong,...”
“Tôi cũng không biết từ khi nào tôi bắt đầu quan tâm tới em, có thể là khi cùng hát trên một sân khấu, cũng có thể sớm hơn. Tôi không biết đó có phải thích hay không, nhưng mỗi lần nghe thấy tên em, tôi đều sẽ đặc biệt chú ý đến. Tôi biết em thích đi dạo ven hồ, vì vậy tôi đã đổi thói quen đến thư viện thành ngồi đọc sách ven hồ. Tôi không biết thế nào để diễn đạt, chỉ có thể lo lắng cho em hết mức có thể, khi em bị dị ứng, tụt huyết áp, tôi không biết phải lấy thân phận gì để quan tâm tới em. Thời điểm tôi lấy hết can đảm muốn nói mọi chuyện với em, em lại biến mất, thật ngoài ý muốn của tôi, tôi tìm em 6 năm nhưng vẫn không có tin tức gì, cũng may ông trời cho chúng ta gặp lại nhau lần nữa, Hứa Tiếu Vi, lần này tôi sẽ không để em đi nữa.”
Hơi dừng lại, Giang Tấn căng thẳng hít sâu, trầm ngâm một lát, “Vậy nên Hứa Tiếu Vi, chúng ta............”
Hãy ở bên nhau.
Bốn chữ cuối chưa nói ra, điện thoại hai người không hẹn cùng lúc vang lên, Hứa Tiếu Vi không quan tâm, tắt điện thoại nói với Giang Tấn, “Nói tiếp đi.”
Giang Tấn mở miệng, chưa kịp nói tiếp điện thoại lại reo, bất đắc dĩ, Hứa Tiếu Vi và Giang Tấn phải tiếp điện thoại.
Điện thoại Giang Tấn là trợ lý gọi tới, còn Hứa Tiếu Vi là Ngô An Toàn gọi, nội dung cuộc gọi gần giống nhau.
Trợ lý: “Ông chủ, hai phút trước ảnh chụp tiểu thư Hứa đã bị một người nặc danh đăng lên mạng, Bộ phận truyền thông không thể chống đỡ được nữa. Cần ngài quay trở lại họp khẩn ra chỉ thị.”
Giang Tấn nhận điện thoại sắc mặt thay đổi, nhìn vẻ mặt của Hứa Tiếu Vi cũng không khá hơn, có vẻ Ngô An Toàn cũng đã nói chuyện này với cô, hắn đứng dậy bảo cô cứ nghỉ ngơi, Hứa Tiếu cũng đứng lên theo, “Đến công ty sao? Tôi đi với anh.”
Giang Tấn suy nghĩ nhanh, nghĩ để cô một mình ở nhà cũng không yên tâm, liền đồng ý đưa cô đến công ty.
Trên đường đi hai người một lời không nói, buổi tối trên đường cũng không nhiều xe cộ lắm, rất nhanh đã đến công ty, Giang Tấn đưa Hứa Tiếu VI tới văn phòng, thông báo với Lê Quả tới lo cho cô, rồi vội vàng đến phòng họp với trợ lý.
Trước khi đi, hắn an ủi cô, “Không sao đâu, có tôi ở đây.”
Giang Tấn rời đi, Lê Quả vẫn chưa tới công ty, Hứa Tiếu Vi sững sờ ngồi trên ghế, đôi mắt dần mơ hồ.
Bên ngoài văn phòng, bởi vì tin tức những bức ảnh bị lộ ra khiến mọi người nhốn nháo, âm thanh ồn ào như muốn xuyên thủng màng nhĩ, ý thức của Hứa Tiếu Vi cũng trở nên rõ ràng hơn, cô dời tầm mắt, vô tình nhìn thấy túi văn kiện trên bàn làm việc, hẳn là nó đã bị vội vàng vứt xuống, tấm ảnh bên trong bị lộ ra một góc, bộ phận trên tấm ảnh lộ ra như hàng nghìn mũi tên bạc đâm vào mắt Hứa Tiếu Vi.
Hứa Tiếu Vi cầm lấy túi văn kiện, những tấm ảnh chụp rơi vương vãi trên mặt bàn, cô rũ mắt nhìn xuống, bức ảnh chụp chính cô trong trạng thái không được chỉnh tề, hai mắt nhắm chặt nằm đó với bộ dạng rời bỏ sự đời, ánh đèn lờ mờ, đèn flash chiếu vào mặt cô, khiến hình ảnh ghi lại càng thêm chật vật bất kham.
Một đoạn kí ức tưởng chừng đã vĩnh viễn ngủ quên dưới tận sâu cõi lòng cô giờ như bị đánh thức trong chiếc thùng sắt tối tăm kia, dưới tiếng cười cuồng vọng của những người đàn ông kia, cô chính là miếng thịt bị giết trên những bàn tay ấy, một chút phản kháng cũng không thể, chỉ có thể mặc cho bọn chúng làm bất cứ điều gì.
Chẳng lẽ Giang Tấn đã sớm biết chuyện này?
Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.
Hứa Tiếu Vi dựa vào thành bàn, lồng ngực dao động do hô hấp không ổn định, phập phồng không ngừng.
Khó trách khi cô vừa kí hợp đồng với Tinh Quang, mọi người đều nói Giang Tấn đã kí hợp đồng với một người phụ nữ có quá khứ đen tối, lúc ấy Giang Tấn đã biết chuyện này sao?
Vào thời điểm ấy, tốp ba tốp năm cứ đi qua đi lại văn phòng.
“Tôi thực sự không hiểu vì sao Giang tổng lại muốn kí hợp đồng với cô ấy chứ, biết rõ cô ấy có quá khứ đen tối thế nào mà vẫn nhất quyết làm hợp đồng, điều này thật ngớ ngẩn, không phải sao.”
“Giấy không thể bao được lửa, Hứa Tiếu Vi có chuyện, kể cả ông chủ có phủng cô ta đi chăng nữa thì việc này nhất định vẫn sẽ bị phơi bày, bằng không thì cũng là khiến công ty chúng ta chịu thiệt thòi.”
“Ngoài vòng giải trí này cũng không biết sẽ nghĩ gì về công ty chúng ta đâu, danh tiếng của Tinh Quang chúng ta bao nhiêu năm nay sẽ bị cô ta huỷ hoại mất.”
“...”
-
Sau cuộc họp, Giang Tấn liền vội vàng chạy ngay về văn phòng, nhưng trong phòng giờ đã không còn một bóng người, hắn gọi điện tìm Hứa Tiếu Vi, điện thoại của đối phương reo lên ngay bên cạnh, Giang Tấn phát hiện túi văn kiện trên bàn làm việc đã không còn, sợ rằng Hứa Tiếu Vi sẽ làm việc gì đó ngốc nghếch khi nhìn thấy những tấm ảnh, vội vàng gọi cho Lê Quả, biết được cô ấy đang đưa Hứa Tiếu Vi về nhà, hắn mới có thể yên tâm.
Giang Tấn giải thích sự việc trong công ty xong xuôi, rồi một mình lái xe về nhà, hắn không bật đèn, giày cũng không đổi mà chạy lên tầng hai.
Đẩy cửa ra, người con gái đã rúc sâu vào bên trong chăn, ánh trăng chiếu từ tấm kính trong suốt nơi tấm rèm được kéo vào, Giang Tấn nhẹ nhàng bước qua giúp cô đóng rèm của lại để ngăn bớt ánh sáng chói mắt từ bên ngoài.
Giang Tấn bước tới bên giường, hắn thực sự an tâm hơn khi cô gái ấy đang ngủ say, hắn khom lưng đem chăm kéo lên đắp qua vai giúp Hứa Tiếu Vi, ánh trăng mờ ảo lọt vào, khiến giọt nước mắt trên khoé mi cô toả sáng, quá đủ để trái tim Giang Tấn thắt chặt lại.
Hắn vươn tay lau đi nước mắt của cô, cúi người lưu lên trán Hứa Tiếu Vi một nụ hôn, thanh sắc trầm thấp, ôn nhu, “Có tôi ở đây, dù trời có sập tôi vẫn sẽ chống lại, tôi sẽ không để em phải chịu tổn thương, không sao đâu...”
- --------------------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự hai người không cách xa nhau đâu mà