Edit: O'Hara
Lúc Đoạn Di rơi xuống nước, cái đĩa tròn cũng nghiêng theo hướng mà cô ta rơi, các đồng đội ở trên đều lần lượt trượt chân và rơi xuống nước theo, cho đến lúc trọng tài thổi còi tuyên bố đội Hứa Tiếu Vi thắng, thì Đoạn Di vẫn ở trong nước ngẩng đầu trừng hung dữ trừng cô.
Vòng thứ nhất kết thúc, Hứa Tiếu Vi hai tay khoanh tay ngồi xổm trên đĩa từ trên cao nhìn xuống Đoạn Di: “Cần hỗ trợ không?”
“Không cần.”
Hứa Tiếu Vi lên bờ trước, ngồi ở ghế nghỉ chân uống nước, Đoạn Di được nhân viên công tác đỡ lên, cả người ướt như chuột lột, cô ta đẩy trợ lý đang cầm khăn long lại cho mình, nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Hứa Tiếu Vi: “Cô hại tôi.”
Hứa Tiếu Vi chớp mắt: “Đàn chị, chơi thua cũng không thể vu khống em như vậy chứ.”
Đoạn Di khinh thường hừ cười: “Đừng giả bộ, nếu không phải vừa rồi do cô gạt chân tôi, thì tôi sẽ ngã xuống nước à? Hứa Tiếu Vi, tôi lấy chân tình đối đãi với cô vậy mà cô báo đáp tôi thế ư?”
“Chân tình sao?” Hứa Tiếu Vi đứng lên, cơi khăn lông trên vai xuống đưa cho Lê Quả, chỉ vào dấu cào trên vai rồi đưa cho máy quay ghi lại: “Đây là chân tình theo như lời chị? Vậy em không nhận nổi rồi.
“Nếu chị cảm thấy em là người gạt chân chị làm chị bị thua, chị có thể xem lại băng ghi hình, nhưng trước hết em hi vọng chị có thể cho vai của em một lời xin lỗi, vai em nói nó rất đau đó.”
Nửa câu sau của Hứa Tiếu Vi nói bằng giọng của một nhân vật hoạt hình, làm nhân viên công tác vô cùng thích thú, lúc này Đoạn Di mới nghe thấy âm thanh dị nghị về cô ta ở bên cạnh.
Từ lúc debut tới nay Đoạn Di và Đoạn Lam đều là được gán cái danh hiệu 'Thiếu nữ nhà bên', vì vậy đã giúp cho nhà họ Đoạn và xí nghiệp Đoạn thị tăng thêm không ít danh tiếng là nhà có 'gia giáo'.
Đoạn Di cũng có gánh nặng của thần tượng, mặc kệ ở trước máy quay có tức giận thế nào, cô ta cũng sẽ nhẫn nhịn đến khi rời khỏi ống kính máy quay thì mới tìm người tính sổ, nhưng hôm nay là lần đầu tiên cô không thèm quan tâm đến hình tượng mà xông lên chất vấn 'người bạn tốt' Hứa Tiếu Vi.
Đạo diễn thấy vậy cũng nhanh chóng ngăn cản lại, kêu nhân viên công tác dứa nghệ sĩ đến phòng thay quần áo và nghỉ ngơi một chút rồi bắt đầu tiếp tục cuộc đấu, sau đó ông cũng kêu cameraman xóa đoạn ghi hình khi nãy.
Hứa Tiếu Vi đa thay xong quần áo khô đang đứng trước gương sửa lại tóc, đúng lúc thấy Đoạn Di mang vẻ mặt đen thui đi ra từ một phòng thay đồ khác, ánh mắt Hứa Tiếu Vi dừng lại trên người cô ta một lát rồi dịch sang chỗ khác, khóe môi cong lên, nhàn nhạt cười: “Phản ứng của chị sớm hơn dự đoán của tôi đấy, không giống với chị hồi trước, chơi tôi 6 năm rồi, sao mà mới gặp lại mấy ngày đã không kiềm chế được vậy?”
Đoạn Di mang vẻ mặt vô cảm mà đi đến cạnh cô, một số người ở trong phòng thay đồ cũng thức thời mà thay quần áo nhanh rồi rời đi, đợi mọi người đi hết, Đoạn Di mới mở miệng nói: “Đoạn Lam nói không sai, cô và người năm đó cứ như hai con người khác nhau, cái miệng này tuy nhỏ nhưng thật ra lanh lợi hơn rất nhiều. Nhưng mà như vậy thì làm sao, cô có thể làm gì được tôi à?”
“Đàn chị à, chị có tin trên đời này có luật nhân quả không?” Hứa Tiếu Vi thông qua tấm gương nhìn về phía Đoạn Di: “Làm người mà không chừa lại đường lui cho bản thân, chị không sợ sự tình xảy ra với tôi năm đó cũng sẽ buông xuống đầu chị sao?”
“Năm đó? Năm đó tôi làm gì cô?” Đoạn Di lớn tiếng cười, thân mật muốn nắm lấy tay Hứa Tiếu Vi: “Cô là chỉ người năm đó tôi đề cử vào đoàn phim, cũng là tôi đề bạt cô với đạo diễn, năm đó mặc kệ trắc trở gì tôi cũng đều vì cô mà giải quyết? À...... Nói như vậy thì chuyện tốt mà tôi làm đúng là không ít, Hứa Tiếu Vi cô có được thành tựu như bây giờ, ắt hẳn cảm tạ cũng là tôi đó.”
Hứa Tiếu Vi né tránh đụng chạm của cô ta, lặng im chờ cô ta nói tiếp.
Đoạn Di cũng không để ở trong lòng, lấy ra son môi tô lại: “Nếu không có tôi sắp xếp kế hoạch năm đó thật tỉ mỉ, cô nghĩ 6 năm sau cô sẽ gặp được Giang Tấn sao? Nếu cô không gặp gỡ anh ta, cô tưởng bây giờ cô còn có cơ hội nói chuyện với tôi sao?”
Dừng một chút, Đoạn Di nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Tiếu Vi: “Mà cô biết chân tướng sự việc cũng sớm hơn so với dự đoán của tôi đó, nhưng mà cô có bao giờ nghĩ đến người đàn ông luôn bên cạnh giúp đỡ cô kia, thật ra chỉ xem cô như một món đồ chơi, chơi chán thì sẽ vứt đi thôi.”
Giọng điệu Hứa Tiếu Vi vô cùng lạnh lùng: “Nói tiếng người giùm đi.”
Vẻ mặt Đoạn Di thản nhiên, không nhanh không chậm đem son môi để lại trong túi: “Cô đừng tưởng rằng mình chính là chim sẻ đầu cành leo lên làm phượng hoàng, đàn chị khuyên em một câu, quạ đen có làm gì đi nữa cũng mãi là quạ đen, cho dù có bọc thành chim hoàng yến, em cũng vẫn là một con quạ toàn thân màu đen mà thôi, đây là sự thật mà cả đời emcũng không thay đổi được.”
Đoạn Di từ trong túi lấy điện thoại ra ấn lên màn hình vài cái rồi đưa điện thoại đưa cho Hứa Tiếu Vi: “Không tin lời tôi nói, đàn chị sẽ không bao giờ hại em, tự em nhìn tiêu đề bài sáng nay đi, giám đốc Giang cùng một nữ ngôi sao vào khách sạn cả đêm chưa ra. Chậc, chữ rõ như vậy rồi em sẽ không ngốc đến mức không nhìn rõ chứ?”
*Nếu các bạn thấy thắc mắc vì sao xưng hô lộn xộn thì là vì mình nghĩ khi Đoạn Di xưng hô đàn chị thì sẽ có vẻ thảo mai xíu nên để đàn chị- em sẽ kịch tính hơn.
Hứa Tiếu Vi không có động tĩnh gì, chỉ rũ mắt nhìn mắt tâm ảnh trên giao diện của điện thoại, sau đó vẻ mặt thản nhiên, như không chịu bất kì ảnh hưởng gì từ tấm ảnh hỏi cô ta: “Sau đó thì sao?”
Đoạn Di cất điện thoại, cười nhạo: “Tôi mặc kệ cô có phải không thèm để ý hay là giả bộ không để ý, hoặc là nói cô vốn dĩ chả thèm để ý đến Giang Tấn và người này có quan hệ gì, mà cô chỉ để ý vị trí thiếu phu nhân của nhà họ Giang, với tư cách là tiền bối của cô đừng trách tôi không giúp đỡ cô, nếu cô thật mơ ước vị trí thiếu phu nhân nhà họ Giang, thì sau này cô phải thân thiết mà gọi tôi là...... Chị dâu.”
Hứa Tiếu Vi vốn dĩ không để lời cô ta nói ở trong lòng, cũng không quan tâm 'chị dâu' trong miệng Đoạn Di là thật hay giả, Đoạn Di mang theo tiếng cười của mình đi khỏi đi phòng thay đồ, Hứa Tiếu Vi đứng ở đó nửa ngày mà không có động tĩnh gì, cuối cùng vẫn là Lê Quả kéo hồn cô trở về vì nghĩ rằng vì chuyện khi nãy mà nghĩ nhiều.
Cô gái trong ảnh Hứa Tiếu Vi không có ấn tượng quá nhiều, nhưng người đàn ông đi cùng cô ta thì cả đời này Hứa Tiếu Vi cũng không thể quên được, cho dù đối phương cúi đầu, thì chỉ cần một bên mặt, Hứa Tiếu Vi cũng vẫn có thể khẳng định người kia chính là Giang Tấn.
Lê Quả thấy Hứa Tiếu Vi sắc mặt không tốt, hỏi cô bị sao vậy.
Hứa Tiếu Vi lắc đầu nói không có chuyện gì.
Trước khi bắt đầu quay, Lê Quả lấy điện thoại đang vang lên từ trong túi Hứa Tiếu Vi, cô đem điện thoại đưa cho Hứa Tiếu Vi: “Điện thoại của Boss.”
Hứa Tiếu Vi cũng không thèm nhìn tới, “Kệ, không muốn nghe.”
Tác giả có lời muốn nói:
Lê Quả: BOSS ơi anh thảm quá.
Ngô An Toàn: Tôi tin đây là báo ứng, anh nhìn xem, vừa trừ điểm thành tích của tôi thì báo ứng đã tới.
Giang Tấn: Tháng này 20 điểm thành tích cậu đừng hòng có, ngoài ra tiền thưởng cuối năm......
-
Hứa Tiếu Vi: Còn định trừ thêm nữa à
- ------------- biết vì sao lại có thêm một khoảng cách này không? Bởi vì Tiểu Vi nói với tôi rằng cô không muốn thân thiết với Boss lắm --------------
Giang Tấn:......
________
Dạo này Wattpad bị sao á, không ai vào đăng chương được đến hôm nay mới đỡ hơn chút
________
Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.
Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!
#O'Hara