Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 49: Chương 49: Say




Edit: Aeng-앵

Không bao lâu sau, người phục vụ mang món ăn tới, Hứa Tiếu Vi vô tình đảo mắt, thoáng thấy Ngô An Toàn đang lén lút quan sát ở cửa, đối phương ghé vào khe cửa, cố gắng dùng cử chỉ để nhắc nhở cô uống rượu để còn làm việc.

Hứa Tiếu Vi muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhưng chai rượu đặt trên bàn lại đặc biệt dễ thấy, như thể muốn nhắc nhở cô mọi lúc, “Nào mau tới uống tôi đi, uống đi tôi còn có thể làm việc.”

Ngay từ đầu, Giang Tấn đã cảm thấy cô và Ngô An Toàn có điều gì đó mờ ám, cho tới bây giờ, sau khi quan sát thấy Hứa Tiếu Vi tâm tình không yên sau bữa ăn, hoặc là ngơ ngác nhìn chai rượu hoặc cứ cách vài phút lại nhìn chằm chằm vào cửa.

Hắn tò mò không biết Hứa Tiếu Vi và Ngô An Toàn đang có kế hoạch gì, tương kế tựu kế rót rượu cho cô, Hứa Tiếu Vi cũng không khách khí, giơ ly rượu lên, cung kính nói: “Chúc mừng năm mới, tôi kính anh “

Giang Tấn giật giật khóe miệng, cười nói 'ân' rồi uống cạn.

Rượu tây xâm nhập vào cổ họng cô, cực kỳ cay, Hứa Tiếu Vi cau mày uống cạn một chén rồi chậm rãi rót thêm một chén khác, Giang Tấn cùng uống vài chén với cô nữa, còn Hứa Tiếu Vi sau vài chén đã chóng mặt.

Giang Tấn nhìn thấy hai má cô ửng hồng, khóe môi khẽ giật, “Say rượu?”

“Làm sao có khả năng?” Hứa Tiếu Vi chống cằm ngốc nghếch nhìn hắn, “Tửu lượng của tôi vô cùng tốt, còn có thể đại chiến 500 hiệp đấy!”

Giang Tấn mím môi, đứng dậy đi tới bên cạnh cô, cúi người, chống tay lên tay vịn ghế, “Nói cho tôi biết, kế hoạch tối nay của em.”

Hứa Tiếu Vi liếc mắt nhìn hắn, “Kế hoạch? Kế hoạch gì?”

Giang Tấn làm ngơ trước sự giả vờ của cô, hơi cong khuỷu tay lại gần cô, lại gần bên tai cô, nơi mẫn cảm nhất của cô, nhẹ nhàng cất lên: “Nói.”

Giọng nói bị khàn khàn vang lên trong tai Hứa Tiếu Vi, đầu cô đột nhiên vang lên, không có phản ứng gì trong một lúc, xương cốt khắp người cô tê dại vì giọng nói trầm thấp của anh.

Hứa Tiếu Vi hơi ngẩng đầu lên, đối diện với cặp mắt như viên ngọc đen chìm dưới vũng nước của Giang Tấn, có lẽ sau khi uống rượu, ánh mắt anh mờ đi vẻ nghiêm nghị thường ngày, mà thay vào đó là ánh mắt dịu dàng chạm vào sâu trong đôi mắt.

Hứa Tiếu Vi nhất thời không chịu nổi đôi mắt của hắn, ấp úng nói “Tôi” trong một thời gian dài. Ngay khi cô ấy sắp không thể nói ra sự thật, một tiếng động lớn đột nhiên vang lên bên ngoài cửa sổ, và ánh sáng đầy màu sắc phản chiếu qua cửa sổ trong suốt, phản chiếu vào sườn mặt của hai người.

Hứa Tiếu Vi tỉnh dậy, vội vàng chống tay chạy ra ngoài cửa sổ, chăm chú nhìn pháo hoa nổ trên bầu trời, bởi vì vừa nhìn thấy ánh mắt của Giang Tấn khiến giờ cô cảm thấy nóng nên đi mở cửa sổ ra hóng gió đêm.

Giang Tấn cũng đi theo, ghé vào bên cạnh cô, cởi áo khoác khoác lên người cô, nửa ngày sau mới khép hờ cửa sổ, “Uống rượu xong đừng đứng hóng gió đêm, ngày mai em sẽ đau đầu.”

Pháo hoa cháy hết trong chốc lát, Hứa Tiếu Vi nhìn những ngôi sao rơi trên bầu trời đêm. Chẳng bao lâu, bầu trời đêm xinh đẹp trở lại yên tĩnh, như thể cảnh tượng tuyệt đẹp chưa từng xuất hiện trước đây, và những người đang xem ở dưới mặt đất cũng bắt đầu để chuyển đi.

Hứa Tiếu Vi vẫn như cũ nhìn chằm chằm bầu trời đen kịt, lúc này cô nhìn thấy người đàn ông đứng cạnh mình từ trong ánh kính phản lên cửa sổ, quai hàm sắc nhọn, quả táo trên cổ của hắn đôi khi sẽ cuộn lên và cuộn xuống cùng với hành động nuốt nước bọt.

“Cô hôn hắn, nếu hắn không đẩy ra, chứng tỏ hắn cũng có ý với cô...”

Bên tai cô vẫn tràn ngập những gì Ngô An Toàn đã nói với cô trước khi rời đi, hai tay Hứa Tiếu Vi kéo căng quần áo của cô, cảm thấy tim mình như muốn bật ra khỏi lồng ngực, thật lâu mới có thể bình tĩnh lại nhịp đập hỗn loạn.

Cô hít một hơi thật sâu, cất tiếng gọi tên Giang Tấn, ngay khi người bên kia quay đầu lại, Hứa Tiếu Vi đặt tay lên vai anh, dùng một ngón tay chặn trước môi mình, rồi áp môi mình lên môi anh.

Sau khi đếm thầm 5 con số trong lòng, Hứa Tiếu Vi mở mắt khi đếm đến 5 và định lùi lại, không ngờ người đàn ông trước mặt đột nhiên túm lấy eo cô, đẩy cô vào góc tường, không cho cô vào. Trong giây tiếp theo, áp môi mình lên môi cô.

Hứa Tiếu Vi lập tức mở to mắt nhìn người đàn ông đang chủ động hôn cô, cô muốn phản kháng, nhưng hai tay bị đối phương nắm chặt áp vào tường, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nổ vang, sáng lạn. Bầu trời đêm bùng nổ, và những tia sáng đầy màu sắc chiếu vào hai người họ, làm tăng thêm một số màu sắc phong phú cho họ.

“Nếu hắn không đẩy ra, có nghĩa là hắn cũng có ý với cô...”

Những gì Ngô An Toàn nói liên tục văng vẳng bên tai Hứa Tiếu Vi, cô ngây người nhìn người vừa cạy khớp hàm mình, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì môi dưới của cô đã bị cắn rất nặng.

Giang Tấn cắn môi dưới, mơ hồ nói: “Cái này là em tự mình giao tới cửa.”

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Giang Tấn: Có trời mới biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi không!!

- -----------------------------

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Và hãy tiếp thêm động lực cho chúng tớ bằng những ngôi sao nhỏ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.