Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 57: Chương 57: Tôi tin em




Edit: Haullyn

Hứa Tiếu Vi kéo thân thể vô lực lên tầng, cái đêm nhiều năm trước hiện lên trong đầu cô, tiếng cười, tiếng gào thét đan xen nhau. Càng nhớ đến cảnh này, Hứa Tiếu Vi càng nghiến chặt răng, móng tay như muốn cắm sâu vào lòng bàn tay.

Cô vừa mới đẩy cửa phòng ra, tay phải đã bị một bàn tay khác kéo lại, Hứa tiếu Vi mất hồn mất vía bị Giang Tấn dùng lực kéo qua, phong thư cầm trong tay rơi xuống đất, và bức ảnh đi kèm cũng rơi ra ngoài.

Giang Tấn nhìn vào và thấy khuôn mặt giãy giụa của Hứa Tiếu Vi trong tấm ảnh, trong tấm ảnh còn có một bàn tay không chế cô, bức ảnh chói mắt đập thẳng vào mặt, hai mắt Giang Tấn nhiễm hồng, vẻ mặt lạnh đi vài phần, ánh mắt thâm lãnh nhanh hơn Hứa Tiếu Vi một bước nhặt tấm ảnh cùng phong thư lên, trở về phòng mà không nói lời nào.

Hứa Tiếu Vi cảm nhận được hàn ý quanh người hắn, không hiểu vì sao Giang Tấn lại hành động như vậy, đành bước nhanh theo hắn vào phòng.

Vừa bước chân vào phòng đã thấy Giang Tấn ném hết ảnh đã thiêu đốt vào thùng rác, sau đó vẻ mặt nặng nề gọi điện thoại cho trợ lý yêu cầu điều tra rõ sự việc.

Hứa Tiếu Vi đứng ở cửa phòng, đợi đến khi Giang Tấn cúp điện thoại mới tiến tới phía sau hắn, rũ mắt nhìn xuống đống tro đen cháy trong thùng rác, trầm ngâm một hồi mới nhẹ giọng hỏi: “Anh có phải đã sớm biết chuyện này phải không?”

“...... Ừ.”

“Vậy...”

Hứa Tiếu Vi lại lần nữa chất vấn, người đàn ông trước mặt chợt xoay người lại ôm lấy cô, Hứa Tiếu Vi bị hắn ôm vào ngực, mùi hương thanh lãnh xâm nhập vào mũi cô, làm nhịp tim gia tốc của cô bình tĩnh đập trở lại, “Vậy tại sao anh không hỏi tôi? Vì sao anh vẫn nguyện ý giúp tôi dù đã biết chuyện này?”

Để làm bình ổn cảm xúc của cô, thi thoảng Giang Tấn lại vỗ về lưng cô, đợi lửa giận trong lòng cô tiêu tan bớt mới ấm giọng nói: “Tôi tin em.”

“Sau vụ tai nạn ô tô năm đó, tôi bị công ty ném vào một căn nhà nhỏ bỏ trống, tôi cố gắng tìm bọn họ nói chuyện cho ra lẽ, họ bảo tôi uống nước ngồi đợi, nhưng sự chờ đợi không có kết quả. Nhưng trên đường về tôi bị ngất xỉu, khi tỉnh dậy tôi đã ở trên giường khách sạn, rồi tôi......”

Đây là lần đầu tiên Hứa Tiếu Vi cẩn thận lật lại kí ức mà bao năm qua cô không dám động đến, cô đã kể lại tất cả cho Giang Tấn, không biết là do còn sợ hãi hay gì khác, cô vừa nói vừa gắt gao nắm chặt vạt áo Giang Tấn, toàn thân run lên bần bật.

“Có lẽ tôi đã bị đánh thuốc mê, cả người không còn chút sức lực bị ép trên giường, những người đàn ông đó cởi quần áo của tôi và vây lại chụp ảnh. Nhưng tôi biết rất rõ, Giang Tấn, tôi không phát sinh quan hệ với bọn họ, thật sự, thật sự không phát sinh quan hệ.”

Điều này Hứa Tiếu Vi nhớ rất rõ ràng, bỏi vì khi cô dần dần có ý thức muốn phản kháng, một người đàn ông ở đó nói muốn diễn giả thành thật, người đàn ông chụp ảnh từ chối điều đó, còn có chút lương tâm khuyên bảo, “Chúng ta chỉ làm việc vì tiền, đừng làm những điều vượt quá giới hạn, nhanh chóng chụp cho xong việc đi, thuốc mê sắp hết tác dụng rồi.”

Sợ Giang Tấn không tin mình, Hứa Tiếu Vi lặp lại mấy lần, Giang Tấn vỗ về cô, “Không sao hết, tôi tin em, đừng sợ, tôi ở đây.”

Hứa Tiếu Vi đẩy hắn ra, “Vì sao anh không trách tôi? Hiện tại các giám đốc ở công ty đều bàn luận sau lưng anh nghĩ anh có vấn đề. Sao anh không trách tôi, anh mắng chửi tôi đi, vì sao anh cứ luôn tha thứ cho tôi vô kỷ luật như vậy hả? Giang Tấn, đừng đối tốt với tôi như vậy.”

Giang Tấn tiến lại gần cô, nhẹ nhàng lau đi nước mắt, “Ngốc quá, tôi mắng em để làm gì, chuyện này cũng không phải lỗi của em mà.”

Dứt lời, Giang Tấn lại ôm lấy cô, “Không sao đâu, tôi sẽ không để em phải chịu tổn thương lần nữa, chuyện này đã qua, chúng ta không nhắc lại nữa, được chứ?”

Dựa vào ngực Giang Tấn, Hứa Tiếu Vi khẽ nhắm mắt lại, cảm xúc bất thường chậm rãi biến mất, Giang Tấn hạ giọng: “Tôi sẽ lấy lại công lý cho em, nhất định.”

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress của Tiệm Sách Haulawu.

——

Những sự kiện liên tục gây bão trên mạng, tình cờ trùng hợp với thòi điểm công chiếu bộ phim《 Bây giờ có em 》, vụ lùm xùm của nữ chính Đoạn Lam và nữ phụ 2 Hứa Tiếu Vi phát sinh cungc khiến Tinh Quang chịu gièm pha, bị lỗ không ít tiền, thậm chí cả hình tượng Hứa Tiếu Vi xây dựng cũng sụp đổ, nhưng mà may thay trên mạng vẫn có rất nhiều cư dân mạng tỉnh táo.

Đối phương lần đầu tiên gửi ảnh cho công ty là khi Giang Tấn quyết định ký hợp đồng với Hứa Tiếu Vi, bây giờ người này lại gửi trực tiếp cho Hứa Tiếu Vi. Giang Tấn cảm thấy không thể cứ ngồi chờ chết như vậy, chờ tâm trạng Hứa Tiếu Vi tốt lên liền vội vàng trở lại công ty để giải quyết sự việc, nhưng hắn vẫn lo lắng Hứa Tiếu Vi sẽ lại suy nghĩ lung tung nên phá lệ gọi Ngô An Toàn, Lê Quả, Sài Dật đến trò chuyện với cô.

Lần đầu tiên ba người tiến vào biệt thự nhà Boss mà như bước vào trang viên nhà bà ngoại Lưu, cơ hồ mỗi ngày đến tham quan một lần, hơn nữa còn cảm thán cuối cùng Boss cũng có tính người một lần.

Ba người tính tình vui vẻ, nói chuyện phiếm với Hứa Tiếu Vi mỗi ngày, còn sáng tạo ra nhiều trò chơi với các quy tắc khác nhau. Có vài đêm Giang Tấn trở về, hắn gần như vẫn còn thấy một mảnh hộn độn ở phòng khách, dì Vương không kịp dọn dẹp, còn Hứa Tiếu Vi mệt mỏi ngủ gục trên sô pha.

Theo thông lệ trước đây, Giang Tấn nhất định sẽ phạt ba người họ vài năm tiền lương, nhưng hắn thấy tâm trạng của Hứa Tiếu Vi đã chuyển biến tốt hơn rõ ràng, mới miễn trừ tiền lương.

Vào tuần thứ ba, Hứa Tiếu Vi đề cập với Giang Tấn muốn về nhà chăm mẹ, Giang Tấn không nói hai lời liền đồng ý. Ngày hôm sau, Giang Tấn đích thân đưa Hứa Tiếu Vi đến thành phố C rồi mới trở về công ty mở cuộc họp.

Hứa Tiếu Vi về nhà, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng mẹ Trần Tương đành phải về phòng mình sắp xếp đồ đạc. 5 phút sau, Hứa Tiếu Vi nghe thấy tiếng của mẹ và dì Lý hàng xóm bên cạnh ngoài cửa.

Hứa Tiếu Vi chạy ra đến cửa thì Trần Tương mở cửa đi vào, cô liền nhào tới ôm chầm lấy mẹ, Trần Tương bị giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của Hứa Tiếu Vi, “Đứa nhỏ này, sao con lại đột nhiên trở về mà không báo trước một tiếng vậy?”

“Nhớ mẹ nên con về nhà thôi.” Hứa Tiếu Vi cọ cọ bả vai Trần Tương, “Mẹ, tối nay con ngủ chung với mẹ được không.”

“Nhóc con, bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn không chịu lớn này.” Ngoài miệng nói vậy nhưng Trần Tương thương yêu xoa đầu Hứa Tiếu Vi, “Đi làm mệt quá phải không con?”

Hứa Tiếu Vi ngẩng đầu lên, “Không mệt ạ, chỉ là nhớ đồng chí Trần thôi, làm sao vậy, đồng chí không nhớ tôi à?”

Trần Tương bật cười, “Vậy thì tối nay tôi sẽ nấu canh cá cho đồng chí Hứa, thế nào?”

“Thích lắm ạ!”

- --------------------------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.