Bên Ngoài Gió Lớn, Theo Em Về Nhà

Chương 20: Chương 20: Trò chơi của chúng ta




Edit: O'Hara

Trong một đêm đầy trang và sao, từng cơn gió nhẹ khẽ lướt qua những ngọn cây, bầu trời đầy sao lấp lánh,giống những viên kim cương sáng treo trên bầu trời xanh thẳm.

Vũ hội đã tổ chức được một nửa, Hứa Tiếu Vi lên tầng thượng của tòa cao ốc Thụy Phong cao 40 tầng, Hứa Tiếu Vi đứng một mình ở đó, gió lạnh nhè nhẹ mơn trớn da thịt cô, lạnh lẽo đến tận xương.

Nhưng hình như cô không cảm nhận được cơn gió lạnh hung hãn đang thổi qua, cô khoanh tay đứng gần mép sân thượng, Hứa Tiếu Vi cởi giày cao gót rồi đặt ở một bên, cặp mắt cá chân dưới làn váy bị gió thổi lay động, cô rũ mắt nhìn những ngươi ra vào tòa cao ốc, bỗng nhiên cô nhớ tới cuộc đối thoại với Giang Tấn lúc nãy.

“Vậy tôi có thể hiểu là anh sẽ chống lưng tôi cho dù tôi có làm gì, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Sống hơn hai mươi năm, ngoài được cha che, bảo vệ thì Hứa Tiếu Vi không gặp được ai có thể bảo bọc cô vô điều kiện như cha.

Giang Tấn đối với Hứa Tiếu Vi mà nói, chính là bạn bè, là ân nhân. Quay lại giới giải trí cô đi đâu làm gì cũng phải thật cẩn thận, chỉ sợ một bước bất cẩn bị paparazzi bắt được điểm yếu gây bất lợi cho Tinh Quang, sợ gián tiếp hại Giang Tấn.

Nhưng cô không ngờ Giang Tấn lại cho cô nhiều như vậy, thậm chí còn nói với cô: “Cứ làm theo ý mình, hậu quả tôi sẽ gánh cho em.”, những lời này tựa như một hồi chuông vang, đọng lại dư âm trong trái tim Hứa Tiếu Vi, mãi không tiêu tán.

Lúc này, sân thượng lại xuất hiện thêm một người, Đoạn Lam dẫm lên giày cao gót lộc cộc đi tới chỗ Hứa Tiếu Vi, rồi dừng lại ở sau lưng cô: “Hứa Tiếu Vi, tôi tìm cô có việc.”

Đoạn Lam xuất hiện ở đây đã nằm trong dự kiến của Hứa Tiếu Vi, trước khi lên đây cô cố ý tìm Phó Thần hàn huyên một lúc, quả nhiên, sau đó Đoạn Lam liền đi theo cô lên đây.

Hứa Tiếu Vi đứng ở đó, cũng không quay đầu lại, thanh âm như giọng chim hoàng anh: “Nói.”

“Với tư cách từng là một người bạn của cô, tôi khuyên cô nên rời khỏi giới giải trí, nếu cô muốn tiền thì nói, tôi có thể cho cô.”

Bên tai rơi vào giọng điệu chắc chắn của Đoạn Lam, nhưng Hứa Tiếu Vi nghe chỉ cảm thấy toàn châm chọc cùng mỉa mai, cô hơi nhếch mày: “Cô đến đây để khuyên bảo hay cảnh cáo vậy?”

Ngừng một chút, Hứa Tiếu Vi Mỉm cười nhìn cô ta: “Nếu tôi nói không thì sao.”

Trước khi vũ hội bắt đầu Đoạn Lam đã nói trợ lý đem một bộ lễ phục mới, tính cả mặt nạ thì chính là 'combo' một màu hồng, nhìn giống như một thiên sứ giáng xuống trần thế, nhưng khi nói chuyện với Hứa Tiếu Vi thì bất cẩn mà mất đi sự đoan trang vốn có: “Vậy thì đừng trách Tôi không niệm tình xưa nghĩa cũ.”

Hứa Tiếu Vi nghe xong thì ngửa đầu cười to, chờ cô cười đủ rồi, thì cất bước đến trước mặt Đoạn Lam: “Vị tiểu thư này, 6 năm trước lúc cô cố ý sắp đặt tai nạn xe, cô có niệm tình xưa nghĩa cũ giữa chúng ta sao? Bây giờ cô lại nói với tôi mấy chữ đó, không sợ ông trời báo ứng à?”

Lúc này Hứa Tiếu Vi sát khí trên người quá mạnh, khiến Đoạn Lam cũng đôi đồng tử như mãnh của cô dọa lùi mấy bước, nhưng Đoạn Lam vẫn là một diễn viên giỏi, cô ta đã sớm đem sự sợ hãi thu vào trong đáy mắt, nâng nâng cằm nhìn thẳng Hứa Tiếu Vi: “Tôi mặc kệ kim chủ phía sau cô là ai, nhưng cô cảm thấy hắn sẽ chấp nhận một người có lịch sử đen tối như cô sao? Đừng có tưởng bở, nếu như cô không nghe lời tôi nói, vậy thì người mẹ dưới quê của cô......”

“Chát ——”

Lời còn chưa dứt, thì đã bị âm thanh của cái tát thay thế, Đoạn Lam đơ mặt đứng sững tại chỗ, trợn tròn đôi mắt tràn ngập sự khó tin, sau đó bụm mặt trừng mắt Hứa Tiếu Vi nhưng lại chẳng thốt lên câu nào. Hứa Tiếu Vi không chút sợ hãi đối mặt với cô ta, ánh mắt có chút lạnh lung: “Chỉ cần cô dám có ý nghĩ đó, vậy thì hãy thử xem, xem là cô khiến tôi thống khổ trước, hay là tôi làm cô phải bỏ mình trước.”

Đoạn Lam từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, cha mẹ thậm chí bà con xa thân thích đều yêu thương cô ta như hòn ngọc quý, nên cái tát hôm nay của Hứa Tiếu Vi đã nhanh chóng khiến mặt cô ta có một vết đỏ rực, Đoạn Lam lập tức thẹn quá hóa giận, lao về phía Hứa Tiếu Vi ý muốn đẩy cô xuống.

Phía sau Hứa Tiếu Vi không có lan can bảo hộ, những cơn gió lạnh đánh vào lưng cô, cô chợt cười rộ lên, né tránh đòn công kích của Đoạn Lam, còn thuận thế kéo Đoạn Lam từ bên cạnh trở về.

Hứa Tiếu Vi không cho Đoạn Lam cơ hội thở dốc, còn chưa đứng vững chuẩn xát bóp lấy cổ đối phương, đôi mắt híp lại, cực kỳ giống như con sư tử bị đánh thức, vừa phẫn nộ lại vừa điên cuồng: “Cô cho rằng tôi vẫn còn là Hứa Tiếu Vi có thể tùy tiện bị bắt nạt như 6 năm trước sao?”

Khi nói chuyện, Hứa Tiếu Vi bóp cổ Đoạn Lam ép cô ta ra mép sân thượng: “Cô nói xem nếu bây giờ nếu tôi đẩy cô từ đây xuống, thì ngày mai có được lên trang tin tức không nhỉ?”

Đoạn Lam bị dọa đến sắc mặt trắng xanh, hai tay muốn gỡ những ngón tay của Hứa Tiếu Vi, nhưng Hứa Tiếu Vi lại càng bóp mạnh hơn, cô ta đã bị bóp chặt đến nổi không làm được gì: “Cô, cô bỏ tôi ra...... Tôi, tôi mà bị đẩy xuống...... Cô cũng sẽ không sống tốt đâu......”

Hứa Tiếu Vi cười nhạo: “Lần này tôi trở về tìm cô, đã không nghĩ tới sẽ không hao tổn gì. Có điều.......”

Hứa Tiếu Vi lại tăng thêm lực bóp, đưa tay kéo mặt nạ trên mặt Đoạn Lam xuống rồi nắm chặt trong tay: “Cô yên tâm, tôi sẽ không để cô được lợi nhanh như vậy đâu, vậy nên cô cũng không cần sợ hãi như vậy, lúc trước cô cho tôi món quà lớn bao nhiêu, thì bây giờ tôi sẽ báo đáp lại món quà lớn hơn.”

Nói xong, Hứa Tiếu Vi ném cô ta ra, sau đó lùi về sau hai bước rồi dang hai tay ra: “Tới đây, không phải vừa rồi cô muốn đẩy tôi xuống sao, bây giờ tôi cho cô cơ hội đó, nhưng mà...... Cô có gan làm sao?”

Đúng lúc đó, những trận gió lớn thổi từ bên hông tòa cáo ốc, đạp vào mấy nhánh cây tạo nên âm thanh đáng sợ, nhưng Hứa Tiếu Vi vẫn dang hai tay đứng ở đó, đôi mắt như là một hồ nước, môi đỏ nhếch lên tạo thành một vòng cung hoàn hảo, giống như cánh hoa của hoa Mạn Châu Sa, vừa lạnh lùng lại vừa bắt mắt. Một trận gió lớn lại nổi lên làm cho mái tóc dài và làn váy của Hứa Tiếu Vi lay động, nhưng cô vẫn đứng ở đó, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh hơn là có thể thổi bay cả người cô.

Đoạn Lam ở vũ hội đã uống không ít rượu, lúc này đã trong trạng thái hơi say, lại còn bị hành động của Hứa Tiếu Vi dọa không nhẹ, cho nên bây giờ nhìn thấy nụ cười ấy của Hứa Tiếu Vi, khiến cô ta hoảng sợ, cổ họng giống như bị ngàn vạn cây kim đâm đâm vào làm cô ta không nói nên lời.

Hứa Tiếu Vi đứng đó một lúc lâu, rồi mới đi đến trước mặt Đoạn Lam, cô nghiêng đầu nghịch cái mặt nạ màu hồng nhạt trong tay một lát, ý cười trên khóe môi ngày càng đậm: “Khuyên cô, không nên cố ý đánh thức một con mèo đang ngủ, bởi vì cô sẽ không biết sự phẫn nộ khi tỉnh dậy của nó có kém con sư tử hay không đâu.”* Ngừng lại một chút, cô hơi nâng mắt nhìn Đoạn Lam: “Tôi không sợ chết, và hy vọng cô cũng không sợ, trò chơi của chúng ta phải chơi từ từ mới vui.”

*Edit: Cái câu này chị Vi nói làm mình cũng hoang mang lắm nhưng mình chỉ có thể dịch sát nghĩa nhất thôi

Vừa dứt lời, Hứa Tiếu Vi liền ném cái mặt nạ màu hồng trong tay vào trong ngực cô ta, trước khi rời đi, còn lạnh lùng nói một câu: “Cô không xứng sử dụng đồ màu hồng.”

Đến khi Hứa Tiếu Vi mang giày cao gót rời đi, tiếng bước chân ngày một xa dần, thì Đoạn Lam mới vô lực ngã xuống đất, mái tóc dài sau lung bị gió thổi điên cuồng, còn có một vài sợi dính trên mặt, anh trăng trắng bạc treo trên bầu trờ, chiếu xuống khiến cô ta càng thêm chật vật.

Hứa Tiếu Vi rời đi quá nhanh, nên không chú ý tới cái bóng của người đàn ông ở sau cánh cửa sân.

Người đàn ông đứng song song với cửa đôi mắt giống như viên ngọc đen chìm dưới một đầm nước, vô cảm nhìn thân ảnh suy sụp của Đoạn Lam.

Khi Hứa Tiếu Vi xuống lầu, thì vũ hội đã kết thúc.

Cô vừa xuống lầu đã nhận được tin nhắn của Ngô An Toàn, báo cho cô vị trí đậu xe.

Trên đường về nhà, Giang Tấn đều nhắm mắt, Hứa Tiếu Vi nhìn trộm hắn rất nhiều lần, chỉ thấy cặp chân mày đang nhíu chặt lại của đối phương.

Trong xe yên tĩnh lạ thường còn trong lòng Hứa Tiếu Vi thì thấy vô cùng tò mò việc Giang Tấn đồng ý với cô, nhưng bởi vì không khí vô cùng “vi diệu” nên cô lựa chọn ngậm miệng và không đề cập tới.

Khi vũ hội bắt đầu được một nửa, Ngô An Toàn đã bị Giang Tấn gọi tới đây đón hắn, cho nên vừa rồi Hứa Tiếu Vi lên sân thượng đã xảy ra những gì, anh đều nhìn thấy tất cả nhưng vì không muốn đại Boss đem lửa giận trút lên người mình, Ngô An Toàn đã lựa chọn làm một tài xế để hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

Trong xe không bật đèn, ngoài cửa sổ những ánh đèn neon xẹt qua hiện lên trên mặt của Giang Tấn, không biết hắn đang suy tư điều gì, vẻ mặt nghiêm nghị, uy nghiêm trời sinh của bậc đế vương trên thiên hạ. Ngũ quan như được tạc bằng đá cẩm thạch, góc cạnh rõ ràng. Đôi môi vô thức mím chặt tạo cho người đối diện cảm giác áp bức.

Hứa Tiếu Vi không biết đây là lần thứ mấy cô nhìn trộm Giang Tấn, thế nhưng mấy ngón tay của cô cứ muốn chạm vào hành chân mày đang chau lại, muốn giúp hắn vuốt cho phẳng lại một chút.

Đầu ngón tay hơi lạnh của Hứa Tiếu Vi chạm vào Giang Tấn, khiến vết nhăn giữa mày đậm hơn. Trong khoảnh khắc, cổ tay của Hứa Tiếu Vi bị hắn cầm chặt lại, hai mắt xanh biếc như sóng biển của Giang Tấn dường như đang bốc cháy. Ngọn lửa hỗn loạn ấy đốt cả đáy mắt Hứa Tiếu Vi.

Xe phía trước thắng gấp, Ngô An Toàn đạp phanh giữ khoảng cách nhỏ, Hứa Tiếu Vi vừa rồi không ngồi vững nên ngã vào ghế trước, Giang Tấn liền nhanh chóng ôm eo cô.

Hứa Tiếu Vi không hề chuẩn bị nên đè cả người lên Giang Tấn, một tay vịn trên vai hắn, hai mắt cô trợn lên, cả người bàng hoàng giống như bị điện giật.

Hai người nhìn nhau nửa ngày, giọng nói trầm thấp của Giang Tấn mới từ từ vang bên tai cô.

“Hứa Tiếu Vi, tôi đang tức giận.”

______________________________

Tác giả có lời muốn nói: Hứa Tiếu Vi:???

______________________________

Mong các bạn sẽ có những giây phút đọc truyện hay.

Nếu thích hãy để lại ngôi sao nhỏ⭐ và COMT để tạo động lực cho chúng tớ tiếp tục làm truyện nhé!

#O'Hara

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.