Bão đổ bộ, mây đen phủ kín đất, cây cối ngả nghiêng, cả thành phố ngập chìm trong lớp bụi mù dày đặc. Thời tiết tháng bảy là thế, trở trời như cơm
bữa.
Tô Tiểu Lương cùng Quách Đại Dũng đi công tác Bắc Kinh, ra khỏi taxi, cô
đứng trong cánh cửa nhìn ra đất trời u ám đang lất phất mưa phùn bên
ngoài.
Bao nhiêu năm rồi, thói quen này của cô vẫn không đổi.
Bất kể tâm trạng đang vui hay buồn cô đều thích nhìn trời, cứ như thể làm
như vậy sẽ được tiếp thêm sức mạnh, để tiếp tục bước tới, vượt qua từng
cơn nóng lạnh trong cõi đời này.
Chiếc váy màu xanh ngọc khẽ tung bay trong gió, môi hơi run run, cô nhớ lại
ngày học đại học năm thứ hai, khi Dương Duệ trở về từ Úc, gặp lại nhau
anh vừa xoa đầu cô vừa nói: “Nhóc, có người nói con gái thích nhìn lên
bầu trời thực ra không phải là muốn tìm ra điều gì đó mà là do họ đang
cô đơn thôi. Còn em? Cũng cô đơn hả? Anh sợ nhất là thấy khuôn mặt cô
đơn của em, vì nó làm anh có cảm giác mình cách nhau xa quá. Còn nhớ
ngày đầu tiên mình gặp nhau anh đã nói với em Guevara là người đàn ông
rất có niềm tin và đã dũng cảm theo đuổi niềm tin của mình tới cùng chứ? Em biết không, em chính là niềm tin của anh. Vì thế anh sẽ luôn ở bên
em, em đừng có buồn hay cảm thấy cô đơn, hãy mãi mãi là cô nhóc ngây thơ vô tư lự của anh.”
Mọi lo âu và cảm giác bất an của cô đều hòa tan vào những lời thỏ thẻ tình
tứ này của anh, Tô Tiểu Lương vẫn nhớ khi đó cô còn vòng tay ôm anh thật chặt và nói: “Dương Duệ, đừng rời bỏ em. Nếu một ngày lỡ anh bỏ em mà
đi thì trái tim em chỉ có duy nhất một thứ chiếm đóng đó là nỗi cô đơn.”
Ngoài câu này ra cô không nói thêm bất kỳ điều gì khác tựa như một kiểu “thông cáo tình yêu” của các cô nàng đang yêu.
Thực ra hôm đó là ngày cô vừa từ quê nhà quay lại trường. Hai ngày ở nhà cô
phải tận mắt chứng kiến cảnh mẹ mình rửa mặt bằng nước mắt, nhìn bà héo
hon gầy rạc đi từng ngày. Đồng thời cô cũng tình cờ biết được vì sao với thành tích học tập chẳng ra sao của mình mà cô vẫn có thể vào được
trường trung học Hối Văn.
Mẹ của Tô Tiểu Lương có một cái tên hết sức đẹp và hiền dịu, Liễu Nhược Thủy.
Người ta vẫn nói “nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biểu ẩm” (Nước có nông và nhiều bao nhiêu thì cũng chỉ cần uống một muôi là đủ).
Có lẽ đây cũng chính là ước mong của vợ chồng Liễu Thị khi đặt tên cho con gái mình, nhưng tiếc thay, Liễu Nhược Thủy xinh đẹp hút hồn của các cụ
lại gặp phải ông chồng chẳng ra gì. Chồng bà tên Tô Mộc và bà yêu chồng
hết lòng. Cho dù biết chồng mình có người phụ nữ khác ở bên ngoài, bà
vẫn cam chịu và nỗ lực cần mẫn chăm lo vẹn toàn việc nhà cửa con cái,
đánh đổi và trả giá tất cả mọi thứ của mình vì chồng vì con, trong đó
bao gồm cả việc xoay sở mọi cách cho đứa con gái duy nhất của bà và Tô
Mộc vào học trong ngôi trường danh tiếng Hối Văn khi biết không thể làm
hồi tâm chuyển ý ông chồng mình - thứ mà bà phải đánh đổi, là chính bản
thân bà. Năm đó phó hiệu trưởng trường Hối Văn, Từ Chí, là bạn học thời
cấp hai của Liễu Nhược Thủy. Liễu Nhược Thủy vốn đẹp nghiêng nước
nghiêng thành nên cũng từng là đối tượng ngày nhớ đêm mong của ông ta.
Khi Liễu Nhược Thủy tìm đến mình nhờ giúp đỡ, thì Từ Chí đương nhiên
mong muốn được thỏa ý nguyện năm xưa. Không có con đường nào khác, Liễu
Nhược Thủy cam chịu khuất phục. Bà yêu con gái và bà cũng biết rõ lý do
Tô Mộc không muốn ly hôn với mình hoàn toàn chỉ vì muốn giữ thể diện cho con gái họ.
Trong vai trò người chồng thì Tô Mộc là kẻ bạc bẽo phụ tình.
Nhưng ở vai người cha thì Tô Mộc lại là một ông bố hoàn hảo.
Vốn nhận biết chuyện nhân tình thế thái sớm, Tô Tiểu Dương căm hận sự phản
bội của cha vô cùng, cô từng đòi cắt đứt tình cha con với ông. Nhưng kệ
cho con gái có khóc lóc cầu xin thế nào, ông bố từng chính tay ẵm bồng
chăm bẵm cô vẫn kiên quyết không thể dứt tình với người phụ nữ kia. Tô
Mộc vốn là đấng trượng phu cực kỳ coi trọng khí phách và thể diện, thậm
chí đã phải đau khổ òa khóc trước mặt con gái, năm lần bảy lượt bộc bạch tình yêu mù quáng của mình với Lý Y Nhân: “Tiểu Dương, đó gọi là tình
yêu, con có hiểu không?”
Hình như xưa nay mỗi khi lấy thứ danh nghĩa gọi là “tình yêu” để chụp mũ lên quan hệ nam nữ là được người đời ủng hộ lắm thì phải.
Thế nhưng, nếu đi trước là sự phản bội hèn hạ thì Tô Tiểu Dương không thể nào mường tượng được thế nào gọi là “tình yêu”.
Căm hận tràn lòng như cỏ dại mùa hè mọc nhanh vượt quá sự kiểm soát, không
biết nói gì, không biết đi đường nào, và cũng chẳng biết giải sầu ra
sao, Tô Tiểu Dương liền đạp xe một mình đến nhà Lý Y Nhân.
Đó là một buổi chiều mùa hạ tươi đẹp, trời cao biêng biếc không một gợn mây tựa như một con mắt khổng lồ rất đỗi trong sáng.
Băng qua mấy con đường vắng vẻ, mang đầy một lòng thù hận, Tô Tiểu Dương
gồng mình đạp xe hết tốc lực để tới trước cổng một ngôi nhà trong thị
trấn nhỏ.
Ngói xanh, tường trắng, giàn hoa đậu tía màu xanh leo kín hai bên tường,
trong màu xanh tinh khiết rậm rạp đó thỉnh thoảng lác đác thấy mấy bông
hoa màu trắng đang cố gắng khoe sắc, những cánh hoa mềm mại tinh khiết
lấp ló nửa ẩn nửa hiện như cô thiếu nữ thẹn thùng e ấp khi gặp người lạ
vậy. Cánh cổng gỗ to đang mở rộng, qua đó có thể nhìn mảnh vườn nhỏ bị
chia cắt thành hai bởi con đường đá ngoằn ngoèo, bên phải là một giàn
nho um tùm rậm rạp, từng chùm, từng chùm xanh mọng kiêu hãnh vững chải
rũ xuống. Bên trái bày la liệt những chậu cây cảnh với đủ màu sắc, đỏ
có, vàng có, trắng có, rồi những loài hoa không rõ tên tuổi tự do khoe
sắc dưới bóng một cây đa khổng lồ ở bên ngoài bức tường.
Đứng đón ánh mặt trời chói chang trước cổng ngôi nhà cổ kính này một lúc rất lâu rồi nhưng Tô Tiểu Dương vẫn chưa đi vào trong.
Cô phát hiện ra phong cách của con người sống trong ngôi nhà này khác xa so với những gì cô đã tưởng tượng.
Nghe nói Lý Y Nhân là người phụ nữ hấp dẫn, phóng đãng, thời trẻ đã từng
theo một gánh hát nhỏ cũng có tiếng tăm đi tứ xứ giang hồ đàn hát kiếm
sống, đã từng đi đến rất nhiều nơi xa khỏi thị trấn nhỏ này. Khoảng mười năm sau cô ta một thân một mình quay trở về nơi đã sinh ra và nuôi
dưỡng cô ấy trưởng thành, từ đó lặng lẽ sống trong một ngôi nhà nhỏ
trong một góc của thị trấn này. Về chuyện quay trở lại của cô ta, trong
trấn có rất nhiều lời đồn thổi: Có người nói, cô với một người đàn ông
phát sinh tình cảm rồi tình hận, phải trái lẫn lộn, rùm beng mãi không
có kết, cuối cùng đành quay trở về an phận ở ẩn. Lại có người nói gánh
hát làm ăn càng ngày càng sa sút, cô lại thuộc thành phần luống tuổi nên không còn sức bon chen với bên ngoài nữa đành quay trở về. Còn có người nói cô làm ăn mờ ám gì đó ở bên ngoài, kiếm đủ tiền rồi thì quay về an
hưởng cuộc sống nốt quãng đời còn lại thôi. Bất kể những lời đồn thổi
này là thật hay giả nhưng người trong trấn biết Lý Y Nhân đều nói cách
cư xử của bà ta lẳng lơ, đến cười cũng lộ ra mấy phần bản chất phóng
đãng.
Loại phụ nữ này sao lại có sở thích bầu bạn với hoa lá không lời thế này?
Tiểu Dương còn chưa hết ngỡ ngàng bỗng trong ngôi nhà nhỏ phía sau khu vườn
có tiếng đàn nhị uyển chuyển rắt réo cất lên, kèm theo đó còn có giọng
phụ nữ ngân nga một bài kinh kịch: “Sợi tơ mềm mại thổi ngang vườn xuân
chao tựa hồ dây, giữa trưa đứng chỉnh lại trâm hoa, một sủy hoa thâu
nhân bán diện…”
Vốn có tài văn thơ từ nhỏ, bình thường ở nhà Tô Mộc cũng hay thổi sáo kéo
kèn, “Mẫu đơn đình” chính là vở kinh kịch ông thích nhất và thường xuyên ngâm, Từ nhỏ bất đắc dĩ phải nghe đàn ca quá nhiều từ bố nên Tô Tiểu
Dương cũng có chút ấn tượng với giọng ca này. Đến đây, khi giọng hát êm
đềm bay bổng theo tiếng nhạc đệm của đàn nhị càng lúc càng thêm hút hồn, cô nhận ra đoạn này nằm trong khúc Côn Sơn “Mẫu đơn đình”.
Tiếng đàn càng lúc càng truyền cảm, làn điệu như thể đang ở chốn không người, bên hát bên tấu nhịp điệu hòa hợp vô cùng, đáng được gọi thiên y một
mảnh.
Thay vì phải xông vào làm rùm beng lên ngay lập tức thì đến đoạn hí khúc này bỗng Tô Tiểu Dương nghe ra một điều – đó là sự si mê.
Đúng thế, cô cảm nhận thấy sự si mê.
Đứng phơi mình dưới ánh mặt trời nóng bỏng làm mồ hôi thấm ướt toàn thân,
từng giọt, từng giọt mồ hôi từ sống mũi nhỏ giọt xuống làm Tô Tiểu Dương như giật mình bừng tỉnh khỏi trạng thái miên man.
Thầm oán trách bản thân mấy câu, cô co chân chạy vội qua khu vườn, lao thẳng vào trong ngôi nhà đang diễn ra màn ca hát say mê, cô lạnh lùng cất
tiếng nhạo báng:
“Được nghe hát bố quên cả đường về nhà phải không?”
“Tiểu Dương… con, sao con lại đến đây?”
Cuối cùng, Tô Mộc không thể giữ nổi bình tĩnh như thường ngày, bộ mặt thanh
tú của ông chuyển dần từ trạng thái hết sức thỏa mãn sang kinh ngạc,
đồng thời cũng thấy thấp thoáng đâu đó có nỗi thấp thỏm không yên.
“Có kịch hay sao con không được đến? Có điều hình như hát “Mẫu đơn đình”
không được hợp tình hợp cảnh cho lắm, bởi vì bố không thể là Liễu Mộng
Mai!”
Quẳng hết tất cả những gì rung cảm vừa đọng lại ra khỏi não, Tô Tiểu Dương
trừng mắt nhìn bố đầy căm hận, lòng cô đau đớn tột cùng.
Người mẹ dịu hiền đến mức dường như quá nhút nhát của cô, bà còn không có
dũng khí để chất vấn chồng mình, chỉ một mực bao dung, tha thứ, nhẫn
nhịn và rơi nước mắt.
Nhưng sự nhẫn nhịn này của bà chẳng những không thể khiến đức lang quân hồi
tâm chuyển ý, đắng cay hơn thế, trong khi bà ở nhà vật lộn với gia sự
thì ông ta ở đây đàn hát say mê quên đường về.
Mức độ đến thế này chẳng khác gì trăm ngàn nhát dao cắt cứa, rạch xé tan
nát cõi lòng của người phụ nữ trọn đời chỉ biết yêu và yêu sao?
“Con bé này, bình thường ở nhà mồm mép tép nhảy thì không sao, tại sao ở đây lại không biết trên dưới thế hả? Lớn tướng rồi mà kém hiểu biết vậy là
sao?”
Tô Mộc trách cô nhưng giọng điệu lại nghe như chỉ là mắng yêu làm Tô Tiểu
Dương càng thất vọng và đau khổ, khẽ nhếch miệng cười nhạt, cô oán thán:
“Con không hiểu biết? Con không hiểu biết thì cũng là do bố dạy dỗ cả! Cha nào thì con nấy, không phải ư?”
“Con…”
Mấy ngón tay thon thả đang đặt trên chiếc đàn nhị khẽ run rẩy, Tô Mộc cứng
họng cãi không lại những lời lẽ châm biếm đanh thép của con gái. Thấp
thoáng có nỗi đau vụt lướt qua đôi mắt màu nâu, ông đứng dậy, thở dài,
lặng lẽ cúi đầu trước ánh nhìn đầy thù hận của con gái. Ông có thể bất
chấp và xem thường cảm nhận của người vợ, có thể không quan tâm đến sự
chỉ trỏ của người đời nhưng không thể nhắm mắt giả mù trước thái độ thù
địch của con gái.
Sự trầm lặng yên ắng của hai bố con lan rộng khắp không gian bên ngoài,
mãi một lúc thật lâu sau mới có tiếng phụ nữ nhỏ nhẹ lả lướt cất lên từ
bên trái:
“Cháu là Tiểu Dương – con gái của anh Tô đấy à? Cô đã nghe anh Tô kể về cháu
từ lâu, quả nhiên xinh xắn, thông minh, lanh lợi. Lại đây, ngồi xuống
đã, cô pha trà cho.”
Đang làm theo chủ trương “ruồi xanh không bâu khi trứng không vỡ”, vốn thông minh hơn người Tô Tiểu Dương biết không thể mạnh miệng mắng chửi Lý Y
Nhân như kiểu bắt gian phu dâm phụ của người xưa, thế nên cô chỉ chĩa
mũi nhọn về phía bố mình, một mực không thèm để tâm đến người phụ nữ tên Lý Y Nhân ở bên cạnh. Bây giờ bà ta đã tự lên tiếng rồi, Tô Tiểu Dương
cũng không chịu tỏ ra kém vế nữa, đưa ánh mắt lạnh quắc nhìn sang bên
đó, bỗng đâu cô lại ngẩn ngơ, chết lặng. Trong ánh sáng tờ mờ, người phụ nữ có dáng người dong dỏng mặc một chiếc váy dài không tay màu xanh hồ
bích bó sát người, chân váy có mấy cành sen trắng tỏa vươn lên trên, và
nở tung thành một đóa hoa khi lên đến ngực, nhấp nhô cùng bờ ngực cao
vút của cô. Giả sử nếu có cơn gió thổi qua thế nào bông sen cũng sẽ lay
động theo. Cặp lông mày hơi rướn lên, đó là một đôi mắt phượng một mí
không to lắm, long lanh như có bóng nước lấp loáng trong đó, nước da
trắng ngần tưởng như trong suốt, chiếc váy góp phần tô điểm thêm nét dịu dàng uyển chuyển trên từng đường cong hút hồn của Lý Y Nhân.
Làn môi đỏ mọng khẽ mấp máy, cô e ấp cười mỉm như một đóa hoa, bình thản đón nhận ánh mắt soi mói của Tiểu Dương.
Dù đã biết mẹ mình vốn cũng là một tuyệt sắc giai nhân trên đời nhưng Tô
Tiểu Dương không thể không công nhận bản lĩnh của Lý Y Nhân thực sự có
sức cuốn hút đến kỳ lạ, làm vạn vật mê mẩn.
Mặc dù ngũ quan rồi đến dáng vóc đều không có gì để gọi là tuyệt mỹ nhưng
sự hấp dẫn từ cô ta tỏa ra như có ma lực. Giống như một con thủy quái
bỗng vọt lên khỏi mặt nước trong đêm trăng thanh gió mát, trong nháy mắt làm người ta phải hồn bay phách lạc, tim đập thình thịch. Bình thường
màu hồ bích là thứ màu rất khó cách điệu để mặc lên người, tuyệt đại đa
số những người đã mặc lên trông đều rất thường, không có gì nổi bật,
nhưng đối với Lý Y Nhân thì khác, màu hồ bích này lại góp phần tô điểm
thêm bao nhiêu phần đong đưa phong tình cho cô ta, dường như thứ màu này được sinh ra chỉ để dành cho cô ta thôi, để cả hai cùng bổ sung và tôn
nhau lên.
Tô Tiểu Dương biết, người phụ nữ có khả năng khiến bố mình phải chết mê
chết mệt nhất định phải đẹp, nhưng cô không ngờ Lý Y Nhân lại đẹp theo
kiểu phong trần lả lơi thế này.
Đẹp phong trần nhưng không hề thấp hèn, mà cứ trong veo như nước hồ làm
người ta cứ mẩn mê, cứ say đắm dấn thân vào không sao kiềm lòng lại
được.
Diêm dúa!
Hai từ này thoáng hiện lại trong đầu, và bên tai Tô Tiểu Dương chợt vọng lại câu nói của cha khi cô chất vấn ông:
“Cô ta thật sự tốt như vậy ư? Con không tin là trên đời này lại có người phụ nữ dịu hiền và đẹp hơn mẹ con.”
“Đúng, mẹ con rất đẹp, thậm chí Y Nhân cũng không khéo léo và tế nhị được như
mẹ con, nhưng so với cô ấy, mẹ con chẳng khác gì một mỹ nhân bằng gỗ.”
Là người dạy dỗ con gái từ nhỏ, ông luôn nói thẳng vào sự thật và không
biết kiêng nể bao giờ. Nhắc đến Lý Y Nhân, đáy mắt dịu dàng của ông bỗng ngập tràn sự ngưỡng mộ.
Khi đó, Tô Tiểu Dương cũng đủ tinh tế để nhận ra thái độ của cha mình,
nhưng cô không sao lý giải nổi bất kể trên phương diện lý trí hay tình
cảm, suy nghĩ và cảm xúc của cha mình là gì.
Bây giờ thì cô đã hiểu.
So với Lý Y Nhân lả lướt thướt tha và hút hồn người bằng hàng trăm kiểu
phong tình thì bà mẹ vốn ít nói kiệm lời của cô thật đúng chẳng khác gì
khúc gỗ khắc hình mỹ nhân.
“Pha trà? Được, pha đi, để tôi xem rốt cuộc trà cô pha có hương vị đặc biệt
gì mà có thể làm bố tôi lú lẫn đảo điên hồn phách, mải vui quên hết
đường về như vậy.”
Cuối cùng lối ăn nói xấc xược, lạnh tanh, nhạo báng người khác của cô con
gái cũng làm Tô Mộc sôi máu, ông lên tiếng quát Tiểu Dương nhưng Lý Y
Nhân kịp chặn lại bằng giọng ôn hòa:
“Kìa anh, chẳng phải anh nói muốn đến nhà ông Tề chơi mấy ván cờ sao? Anh đi đi, để em và Tiểu Dương nói chuyện riêng với nhau.”
Đương nhiên Tô Mộc không đồng ý, nhưng trước lời đề nghị dịu dàng đầy ma lực
của Lý Y Nhân ông không sao chối được, cuối cùng cũng lưỡng lự bước đi,
đi được mấy bước lại ngoái đầu nhìn lại một cái rồi mới đi tiếp ra khỏi
ngôi nhà nhỏ này.
Dáng người cao ráo thân thuộc đó dần mất hút trong đám cây xanh sau vườn, Tô Tiểu Dương mới lạnh lùng hướng về phía Lý Y Nhân lúc này đang loay hoay lấy bộ đồ pha trà ra. Không nói không rằng, cô ngồi xuống ghế, lặng
nhìn Lý Y Nhân tráng bộ đồ trà bằng đôi bàn tay thon thả ngọc ngà, đun
nước, bỏ trà vào trong ấm. có lẽ bao nhiêu sóng to gió lớn ngoài đời đều đã từng trải qua rồi nên Lý Y Nhân hoàn toàn không lấy làm bối rối
trước chuyến thăm viếng đột ngột của Tô Tiểu Dương, bà cười duyên dáng
nói: “Tiểu Dương, cô có thể gọi cháu như vậy được không? Anh Tô rất
thương cháu, ngày trước anh đã kể với cô rằng cháu không những từng học ở trường Hối Văn mà còn học ở một trường đại học rất tốt nữa.”
“Cái gì? Các người còn kể với nhau về tôi lúc tình tứ á? Rõ chẳng ra làm sao cả, nhạt nhẽo, vô vị…”
Tô Tiểu Dương cũng rất điềm tĩnh, nếu không phải vì đứng trước tình thế
hai bên chiến tuyến trái ngược nhau, cô tin mình không đến nỗi ghét
người phụ nữ yểu điệu thục nữ này lắm, cho dù bà ta có những tai tiếng
chẳng hay ho gì.
Đáng tiếc, quan hệ giữa cô và Lý Y Nhân sớm đã được định sẵn là không được
phép đội trời chung, như bị dãy núi Himalayas nhấp nhô đầy hiểm trở, dài đến vô cùng tận chắn giữa, dẫu có muốn lờ đi cũng không thể làm được.
“Mẹ cháu thật may mắn khi có cô con gái như cháu” Lý Y Nhân dịu dàng tán
dương cô bé cùng đôi mắt phượng hoàng bay qua lượn lại như phát ra thứ
ánh sáng đầy tình tứ.
“Cô không có tư cách nhắc đến mẹ tôi!”
Người phụ nữ có một ông chồng thường xuyên ngủ trên giường của người đàn bà khác thì có gì đáng được gọi là may mắn ở đây?
Bỗng có nét u sầu thoáng phảng qua trên nét mặt, đôi mắt Lý Y Nhân dính chặt vào chiếc ấm đun nước đang sôi sùng sục, trầm ngâm mãi không nói thêm
câu nào.
Rót nước, chao trà, hương trà thơm mát tràn ngập khắp không gian.
Đặt một tách trà xuống trước mặt Tô Tiểu Dương, bà ta nhẹ nhàng mỉm cười
nói: “Anh Tô nói mấy hôm nữa sẽ tới sinh nhật lần thứ mười chín của
cháu, đó là cái tuổi đẹp làm sao. Tiểu Dương, cháu có người thương
chưa?”
“Cô định nói với tôi là cô yêu bố tôi phải không?”
“Thông minh.” Nụ cười lại hiện rõ lên trên khuôn mặt, Lý Y Nhân khẽ thở dài,
bắt đầu đi vào câu chuyện: “Bố cháu không phải là người đầu tiên cô yêu
và cũng không phải là người đàn ông cô yêu nhất, nhưng sẽ là người cô
nguyện đi tới cùng trời cuối đất, đến ngày cuối cùng của cuộc đời.”
Câu nói thẳng thừng không vòng vo, không lảng tránh của bà làm Tô Tiểu
Dương sững sờ, cô không ngờ Lý Y Nhân lại có thể nói ra những lời như
vậy.
Đầu óc bí bách, kín bưng, nhấc tách trà lên tu một hơi hết sạch, cô khẽ mỉm cười đáp: “Rất thẳng thắn. Thế nhưng có lẽ bố tôi chẳng thể biết được
trong lòng cô đang nghĩ như vậy đâu? Nếu biết chắc ông sẽ thất vọng lắm
đây.”
“Ngược lại cháu ạ, anh ấy biết tất cả mọi thứ.”
Điềm đạm cúi xuống nhấp một ngụm trà, ánh mắt Lý Y Nhân dịu dàng lướt qua
khuôn mặt tươi trẻ của Tô Tiểu Dương, tiếp tục nói: “Tiểu Dương, cháu
rất thông minh, cô cũng nhận thấy trong lòng cháu có lẽ đã có người
thương rồi. Nói thế này nhé, tình yêu có rất nhiều kiểu, không phải cứ
là tình yêu thì bắt buộc phải có danh phận và sự thừa nhận thế thường.
Cô cũng không ngại để cháu chê cười, nói thật một câu, cô không quan tâm đến những cái đó. Tất cả chỉ là hư danh mà thôi, có và không có – đâu
có gì khác nhau? Đối với cô bây giờ mà nói, chỉ cần một cuộc sống yên
ổn, người khác nói thế nào cô không mảy may để bụng. Có thể cháu sẽ nghĩ cô rất thiếu tự trọng, ừ thì thế. Cô yêu bố cháu, cô không tính toán
xem anh ấy có thể hay không thể cho cô một danh phận, lại càng không ép
anh ấy phải cho cô một danh phận. Chuyện nam nữ đâu nhất thiết phải làm
nó phức tạp lên như vậy? Khi yêu đơn giản là được ở bên nhau, không yêu
thì chia tay, được vậy thì chẳng có gì ràng buộc vướng chân, như thế
không phải là tốt hơn nhiều sao?”
Đầu ngón tay trắng ngọc ngà nhẹ nhàng lướt qua chiếc bình trà khắc hình hoa mai, thần sắc Lý Y Nhân đang thả hồn đi về nơi xa xôi, ánh mắt bà mênh
mang như thu cả đại dương bao la vào trong đó.
Đời phồn hoa đã từng trải, vượt qua bao cuộc bể dâu, bao sóng gió để đến
được ngày hôm nay chỉ mong được yên ổn sống qua ngày và tâm hồn được
tĩnh lặng. bà ta hẳn là người phụ nữ mà cuộc đời có rất nhiều câu chuyện đau buồn?
“Cô không cần cha tôi cho cô danh phận thì đã sao, cô hủy hoại hạnh phúc của mẹ tôi, đây là sự thật không thể bàn cãi!”
“Đúng, cô có lỗi với mẹ cháu. Phụ nữ ai cũng như vậy cả thôi, không phải là
người chịu tổn thương thì sẽ đi làm tổn thương người khác…”
Nhấp thêm một ngụm trà nữa, dòng nước thơm ngát trôi tuột xuống cổ họng, tận dụng lúc còn ấm áp này, Tiểu Dương hơi nhíu mày, dịu dàng hạ giọng nói:
“Cháu không thích cầu xin người khác nhưng hôm nay cháu hết sức thành khẩn cầu xin cô, xin cô hãy từ bỏ bố cháu.”
Môi hơi mấp máy, nửa như cười nửa như không phải, Lý Y Nhân thu lại ánh mắt thất thần đang chìm đắm trong suy tưởng xa xôi, đáp lại bằng lời từ
chối kiên quyết.
“Bố cháu rốt cuộc đâu có gì tốt đẹp khiến cô can tâm tình nguyện không cần
bất cứ thứ gì, còn phải chịu thêm bao nhiêu tai tiếng nữa?”
Có một chùm ánh sáng nghiêng nghiêng xuyên qua khe ngói của căn nhà, trên
trục ánh sáng đó có thể thấy rõ những hạt bụi nhỏ li ti đang bay lượn vô định trong không gian tôi tối mờ mờ, sự vắng lặng lại bao trùm lên cả
căn nhà.
Câu nói bộc trực của Tô Tiểu Dương làm Lý Y Nhân nhận ra rằng, dù cô bé có
hiểu biết đến mấy thì vẫn chỉ là một đứa trẻ. Không muốn tranh kuận
chuyện người lớn với một đứa trẻ, bà nhẹ nhàng đứng dậy, đưa ánh mắt
trong sáng đầy chân thành nhìn Tô Tiểu Dương. Không có chút cảm giác
thẹn thùng bối rối, càng không có ý lẩn tránh hèn mọn, bà cất giọng nói
êm dịu như gió xuân tháng ba ấm áp thổi qua cành liễu mềm mại và nhánh
hoa hồng đỏ tươi: “Trong mắt cháu, cô là kẻ vô liêm sỉ chen ngang phá
hoại gia đình người khác. Nhưng mà Tiểu Dương ạ, hôm nay được gặp cháu
cô muốn nói với cháu một câu.”
“Xin rửa tai lắng nghe.”
Biết mình có nói thêm điều gì cũng chỉ là vô ích mà thôi, Tô Tiểu Dương
không muốn lãng phí thời gian. Để lại cho Lý Y Nhân một bóng hình lạnh
băng như tuyết, cô dửng dưng đứng trước ngưỡng cửa, sắc mặt không một
biểu cảm, chỉ thoáng trong đáy mắt như có bóng nước đang loang dần ra.
Trong cuộc tình tay ba này, hai người đáng bị lên án nhất thì lại yêu thương
nhau thắm thiết, hai tâm hồn như đã hòa quyện vào nhau từ lâu, nếu đã
vậy, rốt cuộc ai mới là người sai?
Người ta bảo cha nào con nấy, sau ngày gặp mặt Lý Y Nhân, cô đã bắt đầu hiểu ra vì sao cha mình lại yêu bà ta đến vậy.
Đối với đàn ông mà nói, dung nhan tất nhiên rất quan trọng, nhưng quan trọng hơn cả là sự đồng điệu của tâm hồn.
Cũng giống như ông kéo đàn thì bà hát ca, hợp ý vừa lòng như thiên bẩm, ông đâu tôi đấy, quấn quýt bên nhau trọn đời trọn kiếp.
Huống hồ Lý Y Nhân là mẫu người từng trải, bà đã gặp và chứng kiến bao nhiêu
cảnh tình, thừa hiểu nhân tình thế thái trên thế gian, biết ăn nói khéo
léo, thanh nhã dịu dàng.
So với người phụ nữ hút hồn bậc nhất này, bà mẹ suốt ngày chỉ ngồi nhà lo chuyện giặt giũ nước nôi của cô sánh sao nổi?
“Một người phụ nữ sẵn lòng nguyện ở bên cạnh một người đàn ông thường vì hai lý do, một là cô ta yêu người này vô bờ bến, yêu hơn chính bản thân
mình, tình yêu thấm sâu vào tận xương tủy, yêu không so đo tính toán
danh phận được hay mất, chỉ cần được ở bên người đó. Thứ hai là do thời
điểm gặp gỡ thích hợp, có thể chẳng cần phải có tình yêu sâu đậm nhưng
điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến quyết tâm nắm tay nhau đi tiếp
con đường đến cùng trời cuối đất. Cô tin rằng loại thứ nhất cháu dễ dàng hiểu được vì trong lòng cháu đã nảy nở tình yêu rồi. Còn như loại thứ
hai, có lẽ thời gian và cơ hội gặp gỡ sau này sẽ giúp cháu hiểu ra,
nhưng cô hy vọng cháu không bao giờ phải hiểu điều này.”
Thời gian như nước chảy qua cầu, Lý Y Nhân đã hóa kiếp tro bụi từ lâu nhưng
những lời nói của bà vẫn được lưu giữ nguyên vẹn trong đáy lòng Tô Tiểu
Lương.
Thật sự cô đã rất thấm trường hợp thứ nhất như lời Lý Y Nhân nói, yêu sâu
đậm thấm vào từng dòng máu từng thớ thịt, yêu đến nỗi toàn thân nhức
nhối.
Dương Duệ, anh chính là người làm xương cốt em đau tê tái.
Nhưng đáng tiếc, cô không phải là Lý Y Nhân để có dũng khí bỏ mặc tất cả và
quyết tâm làm những gì mình muốn, cô không có gan làm kẻ phá vỡ hạnh
phúc nhà người.
Chính cô cũng từng là một nạn nhân của bi kịch ngoại tình gia đình tan vỡ, phải không?
Còn như loại thứ hai, Tô Tiểu Lương của lúc này lòng dạ băn khoăn và phiền
muộn vô cùng nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi, trong tương lai không xa, thời gian và sự gặp gỡ cũng sẽ cho cô biết rốt cuộc chúng nghĩa là gì.
Có lẽ cũng chỉ sau đó cô mới lĩnh hội được câu nói năm xưa của Lý Y
Nhân: “Cô hy vọng cháu không bao giờ cần hiểu điều này” chính là một lời chúc xót xa đầy thiện chí của bà.
Chuyến bay về miền Bắc rất thuận lợi.
Quách Đại Dũng vốn là người sành sỏi, khéo đưa đẩy nên Tô Tiểu Dương không
phải quá căng thẳng trong chuyến công tác này. Thành phố B nằm ở phương
Bắc mang sắc màu kiến trúc cổ xưa, đi bộ trên những con phố lạ lẫm mà
sạch sẽ nơi đây giúp nỗi ưu sầu trong lòng Tô Tiểu Lương được mặc sức
trải rộng ra như những cành lá đang rung rinh dưới ánh mặt trời kia.
Nhưng trốn tránh không phải là một cách giải quyết vấn đề và thành phố B càng không phải chốn tụ hội của cô.
Lần lượt đến gặp gỡ thăm hỏi hết các nhà thiết kế trong ngành rồi đến các
nhân vật có liên quan tới dự án, sau năm ngày, hai người đáp chuyến bay
đêm lúc 7 giờ trở về thành phố Y.
Máy bay đáp xuống sân bay thành phố Y lúc hơn 10 giờ, đang mệt mỏi rã rời
không có sức để suy nghĩ bất kỳ chuyện gì nữa, bỗng Tô Tiểu Lương nghe
tiếng Quách Đại Dũng thốt lên đầy kinh ngạc: “Kia chẳng phải là Tổng
giám đốc Dương sao?”
Nhìn theo ánh mắt Quách Đại Dũng, Tô Tiểu Dương phản ứng lại bằng vẻ dửng
dưng. Cô nhìn thấy chiếc Mercedes Benz đang đỗ ngay trước mặt, qua cánh
cửa xe đang mở có thể thấy rõ Dương Duệ đang ngồi yên trước tay lái
trong chiếc áo sơ mi trắng, điếu thuốc kẹp trong bàn tay đang đặt trên
vô lăng chầm chậm tuôn ra làn khói trắng quẩn quanh, từng đường nét của
khuôn mặt cực kỳ anh tuấn càng lúc càng hiện rõ, trong cái dáng gầy gò
đó còn chứa đựng một cảm giác thật lạnh lẽo cô độc.
Nghĩ đến việc sẽ phải tiến lên phía trước, trong phút chốc trái tim Tô Tiểu Lương như bị bóp nghẹt, đau đớn vô cùng:
Chẳng lẽ anh ta đích thân đến đây đón Anna?
Quan sát và thử phán đoán trong giây lát, Quách Đại Dũng nhăn mặt cố nở một
nụ cười giả tạo nói: “Giám đốc, chẳng lẽ Tổng giám đốc biết chúng ta về
giờ này sao?”
Cùng lúc đó có một cô gái mặc bộ váy liền bó sát người đang sải bước trên
đôi giày cao gót nhằm hướng chiếc xe của Dương Duệ tiến tới. Thân hình
gợi cảm cùng với cách trang điểm quyến rũ của cô thu hút sự chú ý của
không ít người xung quanh, mái tóc xoăn dài gợn sóng màu nâu mặc sức bay lượn bồng bềnh phía sau như đám rong biển phấp phới trong làn nước
trong suốt.
Đang ngồi yên vị trong xe, Dương Duệ thấy cô gái đó liền chầm chậm mở cửa
bước ra ngoài. Dáng người anh gầy gò nhưng vẫn đầy lịch lãm phong độ,
ánh mắt bình thản, điềm nhiên như thường ngày. Cô gái váy hồng thấy
Dương Duệ thì hiện rõ niềm vui trên khuôn mặt, rảo bước tiến nhanh hơn
nữa về phía anh, hai cánh tay thon dài mượt mà thân mật quàng ngay lên
cổ anh rất tự nhiên, kèm thêm đó là một nụ hôn ngọt ngào và nồng thắm
lên hai bên má của anh. Dương Duệ vẫn đứng bất động tại chỗ, hai cánh
tay dang rộng nhưng không hề đặt lên lưng cô gái đó như để tránh bị hiểu nhầm, rồi anh nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, đưa tay lên xoa đầu cô gái như vỗ về an ủi, đôi môi lịch lãm của anh khẽ nở một nụ cười.
Mỹ nhân này chính là phu nhân Tổng giám đốc sao?
Lén liếc mắt nhìn sang bên cạnh, bắt gặp sắc mặt hơi tái đi của Tô Tiểu
Lương, Quách Đại Dũng lấy làm ngạc nhiên lắm, trong lòng anh ta bỗng dấy lên một cảm giác mừng thầm khó tả.
Thực tế thì Tô Tiểu Lương cũng đang hết sức kinh ngạc.
Trực giác nói với cô rằng người phụ nữ nóng bỏng gợi cảm kia không phải là Anna.
Điều kỳ lạ là hành động của cô ta lại quá đỗi thân tình với Dương Duệ, rốt cuộc cô ta có thân phận gì?
Thoáng có nỗi căm phẫn đang sục sôi trong lòng, bàn tay kéo vali hành lý của
cô nắm chặt lại, từng mối nối giữa các đốt ngón tay hiện lên thứ màu
trắng bệch. Chẳng lẽ cô ta là một nhân tình bên ngoài của Dương Duệ?
Dương Duệ, đồ khốn nhà anh vẫn còn nói đi nói lại là không quên được
những chuyện trước đây giữa anh và tôi, thế thì đây là gì? Anh mong muốn tôi quay trở lại bên anh vì tình yêu, còn hình ảnh trước mắt đang nói
cho tôi biết đó không phải vì tình yêu mà chỉ là thói xấu thích chơi bời mờ ám ngoài hôn nhân của anh mà thôi.
Trái tim vỡ ra thành trăm mảnh, lòng dạ Tô Tiểu Lương ngổn ngang những băn
khoăn, những căm phẫn, bất giác cô không để ý thấy Quách Đại Dũng đã cất bước tiến về phía trước.
Đến khi cô hoàn hồn, Quách Đại Dũng đã vồn vã hào hứng kéo hành lý đến
trước mặt Dương Duệ rồi. Không biết anh ta nói gì, cô nàng váy hồng gợi
cảm kia nồng nhiệt chìa tay ra bắt tay với anh ta, khuôn mặt trái xoan
của cô nở nụ cười rạng rỡ hơn cả mặt trời mùa hạ ở thành phố Y này. Tên
Quách Đại Dũng dễ dãi này lại nói mấy câu gì đó, Dương Duệ cùng nụ cười
kiêu ngạo của anh vẫn còn đọng trên mặt hướng ánh mắt về phía Tô Tiểu
Lương. Dù khoảng cách là một con đường lớn, Tô Tiểu Lương vẫn có thể cảm nhận được nỗi kinh ngạc chất chứa căng thẳng và tiếc nuối nặng nề trong ánh mắt Dương Duệ. Thế nhưng, trong thời điểm này cô ép mình không muốn hiểu bất cứ điều gì, cô thẫn thờ cúi đầu xuống, xoay người bỏ chạy vào
bên trong.
Dương Duệ đâu có ngờ sẽ gặp Tô Tiểu Lương công tác trở về ở sân bay thế này,
thấy cô cố tình trốn chạy, anh chẳng nghĩ chẳng rằng vội vàng gỡ tay cô
gái váy hồng và đuổi theo Tô Tiểu Lương. Ngớ người nhìn Dương Duệ băng
qua đám xe cộ qua lại trên đường, phải mất mấy giây cô gái váy hồng mới
bắt đầu phản ứng trở lại, cô ấm ức giậm gót giày cao gót gọi với theo.
Một người đàn ông đeo kính, dáng người đẫy đà thò đầu ra khỏi đống hành
lý chất cao như núi trên chiếc xe đẩy, chính là Tống Thạch Nhất, trán
anh ta vẫn đang lấm tấm mồ hôi.
Cô gái váy hồng không nói gì chỉ giơ ngón tay trỏ hồng hào hướng về phía
Dương Duệ đang bỏ chạy, sắc mặt không thoải mái chút nào.
Thấy Quách Đại Dũng cũng có mặt, Tống Thạch Nhất đoán ra ngay nguyên nhân
làm Dương Duệ phải chạy như ma đuổi kia nhất định là nhìn thấy Tô Tiểu
Lương rồi. Hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hòng tính toán mong duy trì
cục diện hòa hảo, anh ta đang suy nghĩ xem nên bịa ra câu chuyện nào cho phù hợp để bao biện đây, bỗng nghe có tiếng trách móc của Helen: “Quách tiên sinh, anh có biết người Grand chạy đuổi theo kia là ai không? Đưa
tôi đi tìm họ được không.”
Vốn tưởng cô ta là phu nhân Tổng giám đốc, Quách Đại Dũng đã cố tình chạy
đến vồn vã chào hỏi bắt chuyện, nhưng rồi mới phát hiện ra mình phạm
phải một sai lầm vô cùng nghiêm trọng - Cô gái có tên Helen này không
phải phu nhân Tổng giám đốc đã là một chuyện, chuyện đau đầu hơn là
Helen lại bắt mình đưa cô ta đi tìm Tô Tiểu Lương, người mà Tổng giám
đốc Dương vừa nhìn thấy đã vắt chân lên cổ mà đuổi theo. Giả sử mấy tin
đồn nhảm ở công ty là thật, Tổng giám đốc Dương và Tô Tiểu Lương có quan hệ gì đó không thể nói ra được, vậy mình đưa cô gái này đi tìm họ há
chẳng phải là tự gây thù chuốc oán với hai người bọn họ sao? Tô Tiểu
Lương còn dễ xử lý chứ Tổng giám đốc Dương thì...
Nghĩ đến tác phong làm việc quả quyết một là một hai là hai của Dương Duệ ở
công ty mấy tháng vừa qua, Quách Đại Dũng bắt đầu thấy bất an, mãi không dám lên tiếng trả lời.
Sự im lặng của anh ta làm Helen không hài lòng, phía sau quầng mắt được
đánh màu vàng của cô phảng phất có cơn giận dữ đang sục sôi, cô hỏi bằng giọng không lấy gì vui vẻ:
“Quách tiên sinh, rốt cuộc anh có biết người Grand đang đuổi theo là ai không?”
Tiến thoái lưỡng nan, Quách Đại Dũng đứng gãi đầu gãi tai, thầm chửi mình
sao tự chui đầu vào chuyện rắc rối ngớ ngẩn này cơ chứ.
Đoán ra đoán vào nguyên nhân làm anh bạn kia phải lưỡng lự, Tống Thạch Nhất lau mồ hôi trên trán, cười nói đỡ vào:
“Có nhìn nhầm không? Sao Grand lại có thể bỏ rơi cô em xinh đẹp này được? Đừng sốt ruột, nó quay lại ngay ý mà.”
Khẽ hừ một tiếng, Helen quay sang Tống Thạch Nhất, trừng mắt nhìn anh ta,
cợt nhả: “Leo, đừng tưởng tôi không biết quan hệ của các anh như thế nào nhé. Dẫu anh ta có làm bất cứ chuyện gì, anh đều là người đứng ra hỗ
trợ và che chở. Ai cũng tưởng anh thật thà chất phác, nói gì tin nấy,
bao gồm cả Anna. Xin lỗi, tôi không ngu như nó. Trên đời này cũng chỉ có Anna mới ngốc nghếch đi tin các anh như thế!”
Thở dài một hơi, Tống Thạch Nhất không ngờ Helen vừa mới xuống máy bay mà đã lên mặt ta đây ghê ghớm như vậy rồi.
Có khi sự dịu dàng đằm thắm trước kia của cô ta chỉ là diễn kịch trước mặt Dương Duệ mà thôi.
Nhưng Tống Thạch Nhất cũng đâu phải thằng ngu.
Anh ta nhăn mặt cười khẩy, đáp lại cô nàng bằng giọng điệu điềm nhiên ẩn chứa ý vị khinh miệt:
“Nếu Anna nghe được những gì cô vừa nói hẳn sẽ đau lòng lắm. Cô và cô ấy dù gì cũng là bạn tốt nhất của nhau.”
Hai cánh môi đỏ thắm bĩu lên cong vút, Helen giương ánh mắt đầy hung hăng
lên nhìn Tống Thạch Nhất, xách chiếc túi màu vàng trên tay, một mình cô
nàng cong quẩy lên đường đuổi theo Dương Duệ.
Quệt tay lau mồ hôi lạnh, Quách Đại Dũng và Tống Thạch Nhất cũng đành vứt đồ đạc lại mà chạy theo phía sau.
Trong toà nhà được bao quanh bởi kính, đèn đuốc sáng rực, Tô Tiểu Lương vội
vã sải bước trên đôi giày cao gót dù chẳng biết mình phải đi về đâu, cô
chỉ muốn trốn tránh khỏi Dương Duệ. Nghe tiếng gọi thân thương phía sau, bước chân cô càng lúc càng gấp và rối loạn hơn. Thần trí hoàn toàn
không để tâm đến chuyện đi đứng nhưng lại bước đi quá vội, chẳng may gót giày bên phải bất chợt bước hụt trên bề mặt sàn trơn bóng làm trọng tâm cơ thể mất cân bằng, cô trượt chân, toàn thân nghiêng ngả và ngã nhào
xuống đất, hành lý cũng đổ kềnh càng theo.
Tiếng đổ sầm lớn thu hút sự chú ý của không ít người qua lại, thấy vậy Dương
Duệ đang chạy theo phía sau vội vàng nhào tới, lo lắng hỏi han:
“Cô nhóc ơi, không sao chứ?”
“Đi ra...”
Đẩy cánh tay Dương Duệ đang xoa đầu gối cho mình ra, không biết từ lúc nào
nước mắt đã xuất hiện trong khoé mắt Tô Tiểu Lương. Đau đớn cỏn con về
xác thịt trên cái đầu gối chẳng may bị đập xuống sàn đâu có thấm gì với
nỗi đau cuồn cuộn thét gào trong trái tim như đang bị lửa thiêu của cô?
Vết bầm tím trên đầu gối Tiểu Lương dần lan rộng ra, giọt máu đỏ tươi cũng
đã chảy, vô cùng nổi bật trên làn da trắng ngần của cô.
Không để tâm cô đang căm phẫn dữ dội ra sao, Dương Duệ vẫn đưa tay dìu cô
đứng dậy, dịu dàng nói: “Cô nhóc ngốc nghếch, đứng lên rồi nói. Chỗ này
là lối đi lại, ngồi ở đây không hay. Có bị trẹo mắt cá chân không? Đi
được chứ?”
“Nếu cảm thấy xấu hổ, anh có thể tránh xa tôi ra được không!”
Nghiến răng chịu đau để lấy sức đứng dậy, Tô Tiểu Lương giật lại chiếc túi
xách mà Dương Duệ đã nhặt lên giúp mình, cô nhăn mày đau đớn.
Tay đỡ eo Tô Tiểu Lương trong tư thế thích hợp để cô có thể đứng vững,
Dương Duệ thở dài một hơi, thương xót mà không biết phải làm sao, anh
nói: “Sao bây giờ em thích xuyên tạc lời anh nói vậy? Nhóc kia, chẳng lẽ anh của bây giờ không có chút nào xứng đáng để được em tin tưởng hay
sao?”
“Tin tưởng?” Tô Tiểu Lương cười nhạt, tuy bước khập khiễng nhưng vẫn hối hả
tránh vòng tay của anh, ánh mắt cô tĩnh lặng như những trận gió lạnh từ
xa xưa thổi về: “Một người đàn ông vô trách nhiệm, một người đàn ông
phản bội hôn nhân và gia đình, đàn ông nói dối không chớp mắt, thì hỏi
có đáng tin không? Tai nghe không bằng mắt thấy, mắt chứng kiến mới là
thực, lẽ nào anh định nói tất cả những gì tôi chứng kiến đều là ảo giác? Khỏi cần giải thích, bởi tất cả những lời giải thích của anh cũng chỉ
là ngụy biện, đồng thời, người anh cần nói lời giải thích không phải là
tôi.”
Từ đầu đến giờ Dương Duệ vẫn hết sức hiền hoà nhỏ nhẹ, những lời chỉ trích nặng nề tấn công trực diện vậy làm anh có phần lúng túng. Nhưng đứng
trước mặt anh lúc này là Tô Tiểu Lương, người con gái anh yêu vô cùng
nên anh vẫn cố gắng kiên quyết giữ nguyên phong thái của chính mình, anh chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Thu hết mọi nét sinh động trong từng
nhịp thở của cô vào đáy mắt, trong đôi mắt đen huyền như ngọc đó của anh thấp thoáng có nét tươi cười, đến đây anh mới chậm rãi lên tiếng:
“Không phải là em đang ghen đấy chứ hả nhóc?”
“Thật buồn cười! Sao tôi phải ghen? Anh đang đóng vai con công xoè đuôi tưởng mình đẹp nhất đấy hả! ”
Đôi lông mày mềm mại lạnh như khói sương càng nhíu càng chặt, lập tức cô
đáp lời bằng một câu phủ nhận thẳng thừng, đồng thời Tô Tiểu Lương cũng
nổi giận đùng đùng, một phần vì Dương Duệ, một phần nữa là vì chính bản
thân mình.
Tại nơi sâu thẳm trong lòng, cô đang không cam lòng thừa nhận rằng anh ta
đã nhận ra tình cảm thật của mình, cô đành lúng túng tự nói với chính
mình: Đến ngày hôm nay mình đâu có tư cách để ghen?
Ánh đèn chiếu xuống khuôn mặt hốc hác mà lạnh lùng của Dương Duệ đang toả
ra thứ ánh sáng vô cùng ấm áp dịu nhẹ. Anh chàng áo trắng bỗng cất tiếng cười lớn, ánh mắt càng lúc càng nồng nàn như đang quay trở lại những
năm tháng vô tự lự trước kia, mỗi khi Tô Tiểu Lương vừa hiền lành vừa
cứng đầu cãi vã gây sự với anh, anh chỉ cười và nhìn cô. Tính cách anh
vốn kiêu ngạo, thế nhưng gặp phải Tô Tiểu Lương với bản chất cũng kiêu
ngạo không kém, anh mới nhận ra niềm kiêu hãnh thiết yếu của mình khi
đứng trước mặt người khác hoàn toàn không đáng nhắc tới. Vì cô, anh có
thể sẵn sàng vứt bỏ cả niềm kiêu hãnh của chính mình.
“Em thấy Helen ôm anh phải không?” Anh và cô ấy không hề có quan hệ gì cả.”
“Anh với cô ta có quan hệ gì thì liên quan gì đến tôi? Anh đừng có lúc nào cũng cho mình là đúng!”
Quả nhiên, đó không phải Anna thật mà, nhưng từ cử chỉ và thần thái ban đầu mà đoán, chỉ e là tình cảm của cô Helen này đối với Dương Duệ không đơn giản đâu.
Miệng vẫn nói năng cố chấp như thường, ấy vậy mà Tô Tiểu Lương chẳng hề nhận
ra khi Dương Duệ vừa nói dứt lời, chính cô đã tin ngay lời giải thích
của anh ta một cách vô điều kiện như nằm trong tiềm thức.
Đến khi sực nhận ra điều này, hai bờ má ửng hồng lành lạnh của cô vội
ngoảnh sang hướng khác, cô lại bỏ đi, thẳng về phía cửa ra vào.
Nhìn theo bóng hình mảnh khảnh đang khập khiễng bước dần về phía trước kia,
không hiểu tại sao bỗng Dương Duệ thấy hai mắt mình ươn ướt. Xưa nay cô
chỉ biết che giấu nỗi buồn và sự mềm yếu của bản thân, lúc nào cũng tỏ
ra mạnh mẽ như gió bão; cô cũng kiêu hãnh và kiên cường, giống như một
ngọn cỏ yếu ớt nếu muốn tồn tại hoàn toàn phải dựa vào nghị lực và sự
kiên cường đến cao độ, có vậy mới ẩn nhẫn đứng nổi một mình giữa đất
trời bao la. Bi kịch và những đả kích lớn cùng đổ xuống đầu cô một lúc
sáu năm về trước như muốn ép cô phải thành ra như vậy, lòng dù đau khổ
đến mấy nhưng vẫn mỉm cười hiền lành, cười dũng cảm và cười để sống
tiếp.
Dương Duệ vội đuổi theo, nắm chặt lấy cổ tay Tô Tiểu Lương rồi dắt cô đi.
Tô Tiểu Lương đang bước đi chậm rãi, bỗng có ngoại lực tác động đến mình,
lúc này cô hoàn toàn không còn sức lực và ý chí kháng cự nữa rồi, thân
thể cô như đang bay bồng bềnh, quay một vòng tròn rồi ngã nhào vào vòng
tay đang mở sẵn chờ mình phía sau.
Trong giây phút choáng váng ngỡ ngàng ấy, cô còn chưa kịp nhìn kỹ khuôn mặt
Dương Duệ ra sao, thì hương hoa cỏ mùa xuân quen thuộc thoang thoảng đã
lập tức tấn công khứu giác của cô: Đã rất nhiều lần rồi, lý trí dồn ép
cô phải tự dối mình và lừa người, nhưng cơ thể cô lại chỉ trung thành
với bản năng nguyên thủy nhất và chân thật nhất của nó mà thôi.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lập tức trái tim cứng đầu cứng cổ, cao ngạo
của Tô Tiểu Lương bị kích động liền trở nên mềm yếu ngay lập tức, dù cô
muốn vùng vẫy, tìm lối thoát trốn khỏi đó nhưng không lấy đâu ra sức,
thậm chí cô còn có chút tham vọng muốn kéo dài mãi giây phút này không
thôi. Dương Duệ cũng không để cô có khả năng chống cự lại, hai cánh tay
anh quấn chặt lấy người cô, ép cô dựa hoàn toàn vào mình, sự ấm áp rất
thân thuộc chỉ có trong hoài niệm từ rất lâu rồi lại tràn về, trái tim
anh sung sướng đến run rẩy: “Cô nhóc ngốc nghếch ơi, có biết anh muốn
được ôm em như thế này mãi mãi không? Tại sao không nói với anh?”
Tiếng thì thầm êm đềm như màu xanh thăm thẳm của đại dương nổi cuồn cuộn
sóng, dựa vào lồng ngực rộng mở của anh, Tô Tiểu Lương hít vào thật sâu, trong khoé mắt cô phảng phất đọng lại một hạt nước.
Mãi mãi, mãi mãi là bao xa?
Hòng làm giãn khoảng cách giữa hai người xa ra, Tô Tiểu Lương ngước mắt nói: “Không nói cho anh biết chuyện gì?”
“Chuyện về...”
Dương Duệ vừa nói được hai từ ấy, bỗng vang lên một tiếng gọi thất thanh: “Grand”
Helen vừa kinh ngạc vừa giận dữ hầm hầm tiến đến tiếng giày cao gót lanh
lảnh, chỉ cách họ khoảng 2 mét nữa, bộ ngực căng tròn của cô nhấp nhô dữ dội, thêm đôi mắt nâu không rời khỏi tư thế đang ôm ấp nhau của hai con người phía trước. Cô ta gọi Dương Duệ bằng tên tiếng Anh với ngữ điệu
cao vút, bởi thế lại càng hút thêm bao nhiêu sự chú ý của mọi người xung quanh. Biết rõ tính cách của Dương Duệ, Tống Thạch Nhất vội vàng nhăn
mày, kéo tay cô ta lại, gằn giọng nói nhỏ: “Đừng có quên cô đang ở Trung Quốc, cần phải nhẹ nhàng...”
Lần thứ hai bị nhắc nhở đúng chỗ hiểm, Helen tức tối giằng tay ra khỏi Tống Thạch Nhất, tiếp tục bước tới, ánh mắt dính chặt vào Tô Tiểu Lương hiện rõ nỗi ganh ghét đố kỵ.
Đến lúc này, Tô Tiểu Lương mới nhìn kỹ dung mạo của Helen hơn: Làn da nâu
sáng khoẻ khoắn, mái tóc nâu dài gợn sóng, thêm đôi mắt màu nâu nữa, mũi cao môi mọng, nếu theo gu thẩm mỹ của người phương Đông thì cô nàng
không được gọi là đẹp, nhưng cũng không thể xem thường một thứ khí chất
tỏa ra từ cơ thể cô ta, tựa như con mèo hoang đang nhe nanh múa vuốt,
bởi thế lại mang đến một vẻ đẹp hoang dại. Đồ trên người cô ta đều là
hàng hiệu đứng top trên thế giới, có lẽ cô ta xuất thân trong gia đình
rất giàu.
“Grand, cô ta chính là nguyên nhân để anh từ bỏ tất cả quay về Trung Quốc đó hả? Thì ra mắt mũi anh cũng chỉ có vậy.”
Helen chằm chằm nhìn Tô Tiểu Lương - sơ mi đen, cổ áo và ngực viền ren óng
ánh, váy ngắn xanh sẫm, gầy nhom như thể lỡ có trận gió nào thổi qua sẽ
bị cuốn bay đi ngay lập tức, da trắng như tuyết, lông mày thưa, môi
thắm, đôi mắt đặc biệt có thần. Không có lý do cụ thể nhưng Helen cảm
thấy vô cùng ghét ánh mắt của cô gái đang đứng trước mặt, bởi nó quá
tinh khiết như thể không có chút tạp chất nào, mà lại như có khả năng
nhìn thấu mọi thứ.
Nhưng cô ta tuyệt đối không thích cảm giác bị người khác nhìn thấu bằng đôi mắt như vậy.
Tô Tiểu Lương thấy buồn cười với thái độ thù địch thể hiện ra mặt này.
Đang chuẩn bị lên tiếng thì Dương Duệ đã kéo cô đứng sang một bên, động tác
của anh rõ ràng như đang lo Helen xúc động quá mà làm gì đó hại đến cô:
“Helen, nói chuyện kiểu này cô thấy hay lắm à?”
“Hay, bởi vì em không rõ rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì, nói như thành ngữ thì là không thể lý giải!”
“Cô lặn lội ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để kiếm chuyện gây sự à? Nếu vậy thì rất xin lỗi, tôi không có thời gian tháp tùng!”
“Tôi đến đây để xem một người đàn ông luôn miệng rêu rao mình là kẻ có trách nhiệm vậy mà lại phản bội vợ để tình tự với người đàn bà khác mà không
biết xấu hổ như thế nào.”
Ngữ khí có thấp xuống đôi chút nhưng lời lẽ vẫn cay nghiệt như thường, thấy Tô Tiểu Lương cau mày Dương Duệ vội lên tiếng:
“Tôi cảnh cáo cô, nếu còn để tôi nghe tiếng cô nhục mạ cô ấy nữa thì đừng có trách tôi không khách khí! Đây là lần đầu tiên và cũng là duy nhất,
hiểu chưa?”
Cười khẩy, Helen nuốt không trôi cái giọng điệu này, lập tức nổi khùng lên:
“Cảnh cáo? Grand, giờ anh đáng sợ vậy sao? Tôi cứ nói cô ta là đồ không biết
xấu hổ thì sao nào? Thừa biết anh có vợ rồi vẫn còn đi lại với anh!”
Cánh tay trái đang buông thõng xuống đánh ngón tay kêu tanh tách lên mấy
tiếng, thấy Dương Duệ có vẻ không nhịn nổi nữa rồi, Tống Thạch Nhất vội
vàng chen vào can thiệp, hạ giọng nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh!”
“Em rất muốn giữ bình tĩnh, nhưng có những giới hạn vĩnh viễn không được
xâm phạm. Cô ta muốn nói năng linh tinh điều gì cũng được nhưng tuyệt
đối không được sỉ nhục cô gái này!”
Dương Duệ lạnh lùng đẩy Tống Thạch Nhất tránh ra một bên. Đứng sát bên cạnh,
Tô Tiểu Lương có thể thấy rõ tĩnh mạch trên trán Dương Duệ đang phập
phồng. Theo như câu nói của Tống Thạch Nhất, cùng với phán đoán của bản
thân, người thông minh như cô cảm nhận được Helen này là người không dễ
đối phó, cô vội vàng thoát ra khỏi cánh tav Dương Duệ, sải một bước dài
lên phía trước hòng chặn cơn giận dữ như sấm sét của anh lại, điềm đạm
mỉm cười, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu thư Helen ạ, anh ta có vợ của mình, vì vậy chuyện này có vẻ không đến lượt người ngoài phải nổi giận giùm.
Chị cũng đâu có phải vợ anh ta.”
Hai con mắt màu nâu mở to dần ra, Helen không ngờ Tô Tiểu Lương dám nói mình như vậy, Helen tiếp lời bằng giọng châm biếm:
“Đúng, tôi không phải vợ Grand, nhưng tôi là bạn tốt nhất của Anna. Cô tính thế nào?”
“Helen!”
Dương Duệ hiếm khi nổi giận nhưng hiện giờ mặt mũi anh đang sầm sì như bầu
trời nổi cơn giông báo trước cho một trận mưa gió bạt trời, nghe cô ta
đối đáp bằng khẩu khí khiêu chiến, bất giác Tống Thạch Nhất khẽ thở dài.
Không để Dương Duệ có cơ hội lên tiếng, nụ cười trên môi Tô Tiểu Lương vẫn
nguyên vẹn, đôi mắt trong trẻo dưới ánh đèn lấp lánh như cũng đang phát
ánh sáng:
“Ồ, thì ra Helen là bạn tốt nhất của chị Anna. Thứ lỗi cho tôi lắm lời, chị thể hiện rõ ra ngoài sự quan tâm và lo lắng cho chồng của người ta như
vậy có phải hơi quá không? Chắc chị Helen sinh trưởng ở phương Tây,
không biết đã nghe qua câu thành ngữ: “Thỏ khôn không ăn cỏ gần ổ” bao
giờ chưa. Ý nghĩa của câu này không biết chị Helen có hiểu không, nhưng ở vào vị trí của chị thì thế nào chẳng hiểu.”
Lăn lộn với cuộc sống bao năm nay, vốn có tài hùng biện, giờ đây Tô Tiểu
Lương không còn là con bé non nớt luôn chọn phương án im lặng là vàng
như xưa nữa.
Quả nhiên Helen tức đến xanh xám mặt mày, không ngờ Tô Tiểu Lương vẫn còn gan bật lại.
“Tôi, Grand và Anna đã biết nhau lâu rồi, chuyện đó đâu đến lượt thể loại trên trời rơi xuống như cô chõ miệng vào?”
Cơn thịnh nộ hừng hực như hoả hoạn dần nguôi đi, Dương Duệ không muốn đôi
co nhiều với Helen nữa liền kéo tay Tô Tiểu Lương định bỏ đi.
Nhưng câu nói vừa xong của Helen lại là cú ném đá vào mặt lòng đang điềm tĩnh của Tô Tiểu Lương, bỗng nhiên làm cô khó chịu vô cùng.
Nếu tính về thời gian quen biết Dương Duệ thì trong những người có mặt ở đây có ai lâu hơn được mình?
Thời gian trôi qua, sau mỗi chặng đường đã bước đi, tôi và anh lại trở thành người xa lạ. Nhớ lại năm đó, rất nhiều bạn trong lớp đều không thể hiểu được tại sao người ưu tú xuất sắc như anh ấy lại chọn một đứa quá tầm
thường như tôi, nhưng đến hôm nay, trong con mắt của người khác, chẳng
lẽ tôi lại không có tư cách đứng cạnh anh sao? Đây chính là sự thể không thể đảo ngược, là vướng mắc và định mệnh khó trốn tránh.
Trái tim bỗng cảm thấy trống trải vô cùng như thiếu vắng gì đó.
Thị lực thừa sức nhìn rõ mọi thứ sáng như ban ngày xung quanh, nhưng trong
mắt Tô Tiểu Lương lúc này chỉ có một khoảng trống hoàn toàn hoang vắng.
Lạnh lùng ngẩng lên đón nhận ánh mắt kiêu căng đầy khiêu khích của Helen, cô chậm rãi nói: “Khi Dương Duệ còn chưa biết cô là ai thì tôi và anh ta
đã biết nhau từ lâu rồi! Cô thấy ai mới quen anh ta lâu hơn? Đem so sánh thời gian quen biết để đo mức độ thân thiết cũng như độ sâu đậm của
tình cảm, đây là việc ngu xuẩn nhất trên đời. Tôi biết rõ thân phận của
mình, tiểu thư Helen cũng phải rõ thân rõ phận của mình mới phải. Nói
thêm một câu cuối cùng: Chào mừng cô đến với Trung Quốc, tạm biệt!”
Giải toả được nỗi bức bách trong lòng, Tô Tiểu Lương chẳng cần nhìn lại bất
cứ ai, lạnh lùng quay người nhằm thẳng hướng cửa ra vào mà tiến tới.
Câu nói biết rõ thân phận mình của cô bỗng làm Dương Duệ xót xa khôn xiết,
không chần chừ, chẳng nghĩ ngợi gì, anh cũng vội vàng cất bước đuổi theo ngay lập tức.
Tô Tiểu Lương ra ngoài rồi nhưng cuối cùng vẫn không kháng cự nổi Dương
Duệ, cô bị anh kéo lên xe bằng được. Ngồi vào trong rồi, cô không nói
không rằng, hệt như một bức tượng điêu khắc.
Trời tối đen như mực, trên con đường cao tốc dẫn ra sân bay, xe cộ phóng qua vun vút. Vì chịu ảnh hưởng của bão nên trong quãng thời gian này, trời
về đêm thường xuyên ẩm ướt và u ám hơn thường ngày.
Không ai nói một lời, sự im lặng kéo dài mãi đến vô tận như thể ai lên tiếng
trước thì người đó sẽ bị kéo xuống mười tám tầng địa ngục, vạn kiếp
không được siêu sinh vậy.
Trên thực tế chuyện vạn kiếp không được siêu sinh sớm muộn gì cũng thành sự thật.
Khi suy nghĩ này vụt qua trong đầu Tô Tiểu Lương là cô đang chìm đắm nỗi
khốn khổ muốn nói không ra lẽ, thốt không ra lời của mình. Biết rõ không nên vô cớ đôi co với cô Helen đó nhưng cô lại không chịu nhún nhường,
hơn thế nữa, lại còn cảm thấy khó chịu trước sự chỉ trích của cô ta. Hít vào mấy hơi thật dài, thầm trách mình vẫn còn tính cách của mấy cô nữ
sinh, bỗng có tiếng cười sảng khoái cất lên bên tai. Đưa mắt sang nhìn
thấy Dương Duệ đang cười, khuôn mặt nghiêm nghị trở nên dịu dàng và ấm
áp bao nhiêu.
“Cười cái gì?” Tô Tiểu Lương nhíu mày, lầm bầm hỏi.
Dương Duệ ngoảnh sang nhìn Tô Tiểu Lương, dịu giọng nói:
“Nhớ lại mấy chuyện cũ nên thấy buồn cười, mà cũng rất ấm áp. Còn nhớ lần em cãi nhau với cô bạn tên Hoa Chu Xuyến năm cuối cấp không?”
“Còn nhớ.” Khoan thai đáp lại hai tiếng, Tô Tiểu Lương nhăn mày, chầm chậm cúi đầu xuống.
Cô của năm đó thật sự là dám yêu dám hận, vô lo vô nghĩ lắm.
Đâu có như bây giờ, mỗi một bước đi đều phải đắn trước đo sau, cảnh giác
như một con chuột luôn luôn thấp thỏm lo lắng. Sự kiêu ngạo cùng tính
cách nghĩ gì nói nấy trước kia đã bị năm tháng mài mòn hết những góc
cạnh ương ngạnh rồi, chỉ còn lại một viên bi tròn trịa và bản tính thận
trọng dè dặt thôi. Sự thay đổi này chính là hậu quả của thời gian sao?
Cũng có thể, thực ra không dám ngông cuồng nữa là vì người làm mình kiêu ngạo, người luôn luôn đứng đằng sau sưởi ấm và cổ vũ mình đã không còn
thuộc về mình.
“Anh còn nhớ bạn Chu Xuyến đó là người vừa học giỏi vừa xinh đẹp, bạn ý mà
nhón chân ngẩng mặt lên trời thì không khác gì thiên nga trắng, rất
nhiều con trai trong trường Hối Văn thích bạn ấy...”
Những hạt mưa phùn khẽ bay lượn trong không trung, tấm kính trước xe nhanh
chóng bị một làn nước mờ che phủ, ánh đèn bên đường không còn đủ sức để
tỏa sáng nữa, mờ mịt như trong những thước phim chiếu lại những chuyện
đã qua.
Chuyện đã qua mang màu vàng mờ ảo nhưng ấm áp dịu dàng biết bao.
Hình như có sợi dây vẫn giữ nguyên cảm xúc của bao năm tháng xa xưa không hề thay đổi, trên đó còn có hương vị của thời gian.
Ký ức lúc ẩn lúc hiện đang trỗi dậy, Tô Tiểu Lương khẽ mỉm cười, quên mất rằng vết thương nơi đầu gối đang lên cơn đau:
“Nhớ rõ vậy sao, chẳng lẽ anh không nhớ năm đó cậu ấy cũng thích anh lắm đấy?”
“Không quan tâm lắm nhưng anh nhớ. Bởi vì...”
Bên cạnh có tiếng thở dài khe khẽ, Dương Duệ nghe rõ hết, ngầm hiểu ý cô và nói tiếp:
“Bởi vì đó là lần đầu tiên em phát hiện ra trong mắt của những người khác, em và anh không xứng đôi như thế nào.”
m hưởng của ba tiếng “không xứng đôi” như vang vọng, réo rắt mãi trong
tâm trí hai người, bao nhiêu cảnh tượng, cùng những hình ảnh của một
thời tuổi xuân xanh mướt ấy bắt đầu hiện về rõ mồn một.
Gần đến kỳ thi tốt nghiệp, không khí trong lớp số 9 nóng như một ấm nước
đang sôi sùng sục, ai ai cũng ra sức ngồi lì trong lớp “cày cuốc” bài
vở.
Thế nhưng lại có hai ngoại lệ trong đó: Một là Tô Tiểu Lương, thành tích
học tập thường ngày không có gì xuất sắc, không quan tâm đến bài vở và
không có tính toán gì về kế hoạch học đại học vì thế vẫn thảnh thơi chơi bời như thường ngày, không có chút căng thẳng nào. Hai là, những người
đặc biệt xuất sắc như Chu Xuyến, nó đã nắm chắc suất trong danh sách
được tuyển thẳng rồi, trong khi những bạn khác khổ công “cày cuốc” ngày
đêm đến đen sì hai hốc mắt, thì vẫn ung dung ngồi mơ về cuộc sống của
đời sinh viên. Theo lý mà nói, giữa hai thành phần khác xa một trời một
vực này sẽ chẳng bao giờ nảy sinh vấn đề gì vướng mắc với nhau, ấy thế
mà vẫn có, giữa Chu Xuyến và Tô Tiểu Dương lại có Dương Duệ. Một buổi
tối tự học, khó khăn lắm Tô Tiểu Dương mới hạ quyết tâm ngồi “đọc chữ”.
Giảng đường đang yên ắng nơi cô ngồi đột nhiên ào lên vô số âm thanh hỗn độn như chợ vỡ.
Chu Xuyến vốn là tên tuổi lẫy lừng trong trường trung học Hối Văn này, văn
thể mỹ đạo đức mặt nào cũng mạnh, mặt nào cũng xuất sắc. Thấy bảo tuy bố mẹ là dân buôn bán nhưng chưa từng ngửi thấy mùi tiền trên người cô
nàng bao giờ cả, trái lại dường như bên trong con người lại đang lưu
chuyển dòng máu của một công chúa quý tộc. Tướng mạo xinh tươi, tài năng xuất chúng, chiếm được cảm tình của đại bộ phận dân tình, hình như trời sinh ra là để toả sáng, ánh hào quang nó phát ra có sức hấp dẫn khiến
người ta không thể cưỡng lại được. Hình như do khí chất khác nhau mà từ
lâu Tô Tiểu Lương lại cảm thấy nó cực kỳ giả tạo, bất kể là giọng lưỡi
nó nói chuyện hay là ánh mắt, kiểu cách nào của nó cũng đều thật đáng
sợ. Còn nữa, đó là cái nhìn của nó, thường ngày ai ai nó cũng nhìn bằng
con mắt khinh thường, tuy nhiên riêng chỉ đối với Dương Duệ lại khác,
dịu dàng, khiêm nhường, giống như một câu mà Trương Ái Linh viết cho Hồ
Lan Thành: “Chúi đầu trong đám bụi vẫn nở được bông hoa.”
Có một bóng váy hồng chói mắt lẫn trong đám đông này, hình như là Chu
Xuyến tóc đuôi ngựa. Nhìn đôi má lúm đồng tiền kia của nó lại thấy không được vui vẻ cho lắm, hơn nữa còn đang chất chứa gì đó tức tối.
Để ý đến dáng vẻ lơ đãng thất thần của nó, Tô Tiểu Dương sực nhớ ra Dương
Duệ cũng nằm trong danh sách được tuyển thẳng, chợt cô thấy khó chịu
trong lòng.
Dần thu ánh mắt phức tạp mà xa cách lại, nỗi buồn phiền trong cô bắt đầu
lan toả: Dương Duệ và Chu Xuyến cùng được tuyển thẳng vào trường đại học danh tiếng ở Thượng Hải đó, sợ mình và cậu ấy muốn gặp nhau cũng khó
nhỉ? Miễn cưỡng đi thi đại học thì thế nào, mình thừa hiểu trình độ bản
thân ra sao mà, tuyệt đối không thể vào được trường đại học Lí Công có
tiếng ở Thượng Hải đó đâu. Thế là người đông, người nam, cách nhau cả
nghìn dặm. Người ta đều nói tình cảm đích thực sẽ không bao giờ thay đổi vì không gian và thời gian được, thật tình là không biết thực ra khoảng cách rất đáng sợ, đáng sợ đến nỗi dường như nó có thể thôn tính luôn cả thói quen của con người cơ mà.
Tiện tay gấp quyển sách lại rồi vứt vào trong ngăn bàn, Tô Tiểu Dương đưa
mắt ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, lần đầu tiên trái tim tuổi trẻ của
cô hiểu được thế nào là bó tay bất lực.
Tiếng ồn ào trong phòng càng lúc càng to làm cho Tô Tiểu Dương đang xuống tinh thần lại càng buồn phiền.
Dường như có cả đàn ong mật đang vòng vòng vo ve quanh tai cô, mang phiền
muộn trong lòng, Tô Tiểu Dương liền đứng lên, quyết định đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Tô Tiểu Dương còn chưa kịp cất bước thì con hạc giữa đàn gà Chu Xuyến liền đẩy đám đông vây quanh cô nàng giãn ra, ngẩng đầu vênh mặt tiến lại
phía cô, mặt đằng đằng sát khí: “Tô Tiểu Dương, tớ có chuyện muốn nói
với cậu.”
Giọng lưỡi nghe êm tai này có vẻ ghê ghớm khác thường hơn so với mọi khi, Chu Xuyến nhìn chằm chằm vào Tô Tiểu Dương với ánh mắt mang nỗi căm hận rất khó hiểu.
Tô Tiểu Dương nhạy bén hơn người, chỉ thoáng nhìn thôi đã nhận ra ngay
thái độ thù địch vô cớ của cô nàng, cô điềm nhiên gật đầu.
Không ngờ Tiểu Dương thường ngày trông có vẻ thanh cao ngạo nghễ là thế lại
đồng ý dễ dàng vậy, Chu Xuyến hít vào một hơi dài, hai con mắt sắc nhọn
như lưỡi dao dường như đang căm hận không chém được Tô Tiểu Dương thành
từng mảnh: “Dương Duệ xin rút khỏi danh sách tuyển thẳng rồi.”
Nếu như nói thi tốt nghiệp cấp ba là cây cầu độc mộc thì được ghi danh
trong danh sách tuyển thẳng chính là con đường tắt không cần đi qua cây
cầu độc mộc kia. Đi rút tên khỏi danh sách, một việc làm khiến người ta
quá bất ngờ! Tiếng bàn luận xôn xao của đám người đập vào tai, Tô Tiểu
Dương còn kinh ngạc hơn bất kỳ ai trong đám này. Tâm tư lại được bồi
thêm mấy phần rối rắm nhưng Tô Tiểu Dương vẫn không mất đi sự bình tĩnh. Chuyện này đúng là cần phải bàn luận nhưng là bàn với Dương Duệ chứ
không phải Chu Xuyến. Nghĩ đến đây, Tô Tiểu Dương hơi nhăn mày, giả vờ
không hiểu: “Mình không hiểu ý của cậu.”
“Cậu hiểu, chẳng qua là đang giả vờ không hiểu.”
Khuôn mặt trứng ngỗng của Chu Xuyến ửng đỏ, càng tôn lên làn da trắng mịn,
như của một công chúa cao quý được chiều chuộng từ nhỏ.
“Đương nhiên mình không hiểu. Việc Dương Duệ từ chối nhận suất tuyển thẳng,
nếu lớp trưởng thấy có vấn đề gì khúc mắc thì đi tìm cậu ấy nói chuyện
chứ không phải tìm người ngoài cuộc như mình.”
“Cậu là người ngoài cuộc? Tất cả những người trong phòng học này đều biết thừa là không phải!”
Khẩu khí Chu Xuyến bắt đầu gay gắt, tiếng bàn luận đang lắng dần bỗng lại
vọt lên cao, bầu không khí ngột ngạt và oi bức trong căn phòng dễ dàng
làm người ta vô cớ khó chịu.
Học sinh trung học yêu đương thực ra không có gì phải bí mật, kể cả ở
trường Hối Văn có truyền thống đào tạo những đối tượng chăm chỉ và học
lực cao này. Chu Xuyến nói toạc móng heo ra như thế chẳng trách làm bọn
xung quanh được một phen sửng sốt.
Dương Duệ xuất sắc toàn diện sáng ngời là vậy lại yêu Tô Tiểu Dương chẳng có gì nổi bật này thật à?
Lại có thêm những ánh mắt căm hận bất mãn làm Tô Tiểu Dương thêm bực mình,
trong khi lúc này cô chỉ muốn chạy đi tìm Dương Duệ ngay lập tức, thuyết phục cậu ấy đừng bỏ suất tuyển thẳng đó.
Thấy Tô Tiểu Dương chìm trong im lặng, vẻ kiêu căng của Chu Xuyến lại càng được đà bốc lên ngùn ngụt, cô ta cao giọng nói tiếp:
“Cậu biết để có được cơ hội tuyển thẳng khó khăn thế nào không? Cậu có biết
Dương Duệ từ bỏ cơ hội lần này là việc ngu xuẩn đến thế nào không?”
“Biết.”
“Biết thì tốt! Thế tại sao còn muốn can dự vào lựa chọn của cậu ấy, cản trở tiền đồ của cậu ấy?”
“Tớ không có...”
Hàm răng trắng tựa vỏ ốc cắn chặt xuống môi tạo thành một vết dài thẳng hàng, Tô Tiểu Dương đang cố gắng kiềm chế hết sức.
“Cậu không có?” Đôi mắt phượng trợn tròn, Chu Xuyến đã lạc giọng.
Có trăm miệng cũng không chối được, Tô Tiểu Dương ngoảnh sang bên phải để
tránh ánh mắt Chu Xuyến, trong ô cửa sổ đen ngòm bên đó lại phản chiếu
khuôn mặt thanh nhã gầy gò của cô đang trắng hơn tờ giấy. Nếu đã không
cãi lại được thì tốt nhất không cần nhiều lời. Đi qua Chu Xuyến đang
chau mày trừng mắt, cô lặng lẽ ra cửa, bỏ lại sau lưng những lời bàn
tán, phỏng đoán, nghi ngờ, kinh ngạc, thậm chí là mỉa mai. Ai biết được
Chu Xuyến còn nhanh chân hơn chạy lên trước cản đường: “Tớ nói với cậu
nhiều như vậy mà cậu không có chút phản ứng nào sao? Cậu có biết thế nào là tiết chế tình cảm không? Chẳng lẽ bố mẹ cậu không dạy cậu à? Sao
Dương Duệ có thể thích chơi với loại người như cậu được nhỉ? Không thể
tưởng tượng nổi!”
Dù gì cũng đã mười bảy, mười tám tuổi đầu, kiểu chỉ trích không biết suy
nghĩ của nó làm Tô Tiểu Dương dù đang quyết tâm lặng thinh cho khỏi
phiền cũng không kiềm lòng được mà căm phẫn:
“Nói cái gì? Có gan nói lại một lần nữa!”
“Tớ đã tận tình khuyên bảo hết nước hết cái nhưng cậu quay phắt đi, đáp lại tớ bằng cái lưng của cậu thôi, như thế còn không gọi là không biết tiết chế sao? Còn chuyện biết tiết chế hay không rõ ràng có một phần dạy bảo của gia đình trong đó!”
Chỉ một tiếng hít thở cũng nhẹ nhàng xé toang bầu không khí yên lặng đến
đáng sợ này, trong phòng vẫn tụ tập cả một đống người nhưng không một ai hé răng nửa lời.
“Ý cậu là mình thiếu sự giáo dục của gia đình?”
Vừa nói sắc mặt Tô Tiểu Dương vừa chuyển từ màu trắng sang trạng thái tím
tái, bỗng nhiên hai bàn tay đang buông thõng nắm chặt lại, móng tay đâm
sâu vào trong lòng bàn tay. Cơn thịnh nộ ở nơi sâu thẳm đang cuộn trào
mãnh liệt, dường như muốn dâng lên đến kịch điểm và nổ tung. Những người có mặt trong căn phòng đều cảm nhận được dáng hình mảnh mai của Tô Tiểu Dương đang có con rồng lửa quay lượn điên cuồng. Người nọ nối tiếp
người kia thi nhau thở ra hít vào thật sâu trong im lặng, tất cả đều
không ngờ Tô Tiểu Dương bình thường không có gì nổi trội lại dám đối đầu với Chu Xuyến, lại càng không nghĩ rằng đứa kiệm lời như cô một khi đã
nổi cáu thì trong con mắt đen láy đó lại chứa đựng vẻ lạnh lùng giết
người như vậy.
Thấy đám bạn sớm chiều vẫn đi với nhau đang lén liếc về phía mình, Chu
Xuyến, người khởi xướng ra trận chiến này không muốn bị mất mặt nói:
“Thế thì sao?”
Tét!
Cái tát thẳng tay, dứt khoát, một lần nữa làm những người liên can trợn mắt há mồm, bao gồm cả Chu Xuyến đang đưa tay lên ôm má theo phản xạ.
Ánh đèn sáng trưng trong căn phòng bị mấy chiếc quạt trần quay vèo vèo chém trúng phân tán loạn xạ, cả căn phòng lặng thinh không tiếng động, thời
gian dường như đã bị đóng băng và ngừng trôi.
Từ trạng thái còn ngơ người đứng trơ như phỗng, bỗng một tiếng hét chói
tai đầy căm hận bộc phát từ miệng Chu Xuyến, không nghĩ gì hết, nó chạy
ngay lên phía trước, giơ tay lên rồi hất thẳng vào mặt Tô Tiểu Dương.
Giằng co, lôi kéo, giữ tay, giật tóc, Chu Xuyến thẹn quá hoá giận mặc
kệ, vứt bỏ hết phong thái gì mà thục nữ với thanh lịch ra sau, hùng hổ
xông vào giằng co đấm đá. Hai bóng người một trắng một hồng quấn lấy
nhau, vật lộn tít mù, thỉnh thoảng có đứa dính đòn lại hét toáng lên một tiếng. Đám xung quanh lại được một phen há hốc miệng mắt trợn trừng
không chớp khi chứng kiến trận ẩu đả chưa từng có, mãi đến khi có đứa
sực tỉnh lại mới hô hoán kéo hai người ra.
Phải xông vào ba, bốn lượt, cố gắng lắm mấy cậu con trai mới tách được hai người ra.
Hai cánh tay Chu Xuyến bị giữ chặt, cô nàng vừa khóc vừa gào lên: “Tô Tiểu
Dương, mày dựa vào cái gì mà đánh người? Dựa vào cái gì?”
Bị móng tay Chu Xuyến cào chảy máu, vẫn còn vết tích trên mặt, Tô Tiểu
Dương không khóc, chỉ đưa ánh mắt lạnh ngắt nhìn về phía Chu Xuyến còn
đang cố đạp chân về phía mình:
“Tôi muốn cậu thấy thế nào mới là người không có sự dạy dỗ của gia đình thật sự!”
“Cậu là đứa không có gia giáo! Đừng tưởng tôi không biết bố cậu bỏ nhà theo
hồ ly tinh từ lâu rồi, thế nên vốn dĩ cậu đâu có được sự dạy dỗ của bố.
Mẹ cậu là người phụ nữ bại trận, đến một người đàn ông cũng không giữ
được! Tô Tiểu Dương, cậu tưởng mình giữ được Dương Duệ sao? Không thể
nào! Cậu ấy là người thế nào? Cậu là người thế nào, chẳng lẽ cậu không
biết trong mắt những người khác, hai người đứng với nhau trông lố bịch
lắm à? Nếu không tin thì tự đi mà hỏi người khác xem, rốt cuộc đúng hay
không?”
“Có tin tớ sẽ xé toang cái miệng cậu ra không?”
Tô Tiểu Dương không hiểu làm sao mà Chu Xuyến lại biết chuyện ông bố hào
hoa phong nhã tiêu dao phóng khoáng nói năng ôn hòa của mình có người
phụ nữ khác bên ngoài.
Càng đau hơn nữa là Chu Xuyến lại có thể nói cô và Dương Duệ đứng với nhau trông thật lố bịch!
Tiếng gào thét ồn ào đến tai cô chủ nhiệm, vỗ về động viên Chu Xuyến xong, cô chủ nhiệm giận dữ chĩa mũi nhọn về phía Tô Tiểu Dương, không hỏi rõ đầu đuôi đen trắng thế nào mắng cô ngay tại trận.
Bốn tiếng cuối cùng trong lời nói của cô giáo và câu “lố bịch” đó của Chu
Xuyến như hai đoàn tàu đi ngược chiều đâm sầm vào lòng Tô Tiểu Lương,
trong nháy mắt chúng toé lửa, bốc cháy dữ dội làm cô đau đớn vô cùng.
Dửng dưng đứng trước cửa lớp nhìn Chu Xuyến bằng ánh mắt khinh thị, Tiểu Dương bất chợt nhếch mép cười, rồi cất tiếng:
“Trong truyện cổ tích của Andersen thì vịt con xấu xí vẫn có thể biến thành thiên nga trắng, cô giáo có tin không?”
Không hiểu cô bé nói gì, cô giáo chủ nhiệm đưa tay lên đẩy cao gọng kính.
“Vẫn còn 96 ngày nữa, sau đó em sẽ chứng minh cho cô thấy vịt con xấu xí nhất định sẽ trở thành thiên nga trắng!”
Bỏ lại sau lưng lời tuyên bố hùng hồn này, Tô Tiểu Dương quay người chạy
thẳng, bóng trắng gầy nhom lẫn vào trong bóng tối như mang đầy sự ngang
ngạnh và cố chấp.
“Đấy là lần đầu tiên và là lần duy nhất em đánh nhau với người khác, thật ngốc.”
Xe dừng lại bên vệ đường, Tô Tiểu Dương khẽ nhắm mắt rồi từ từ mở ra như vừa trải qua một giấc mơ.
“Không, không hề ngốc chút nào. Anh thích em như vậy, kiêu hãnh, mãnh liệt
nhưng cũng rất dịu dàng, tinh tế, anh có thể cảm nhận được chính xác sự
quan tâm của em dành cho anh qua những chuyện này.”
“Lại tưởng mình là đúng. Em nói những câu đó với Helen không phải vì anh,
đơn giản chỉ vì em không quen vô duyên vô cớ bị người khác chỉ trích.”
“Thế sau trận đánh nhau đó, em âm thầm quyết tâm thi đỗ vào đại học. Trong
ba tháng ôn thi tốt nghiệp đó, em gầy đến mức không còn hình người, ngày đêm ôm sách, chỉ thiếu nước treo tóc lên cột nhà, dùi thủng bắp chân
thôi. Anh biết chuyện anh từ chối nhận tuyển thẳng cùng em tham dự kỳ
thi chính là một phần nguyên nhân, phần quan trọng hơn là em muốn chứng
minh con vịt xấu xí là mình sẽ biến thành thiên nga trắng để chúng ta
đứng với nhau không còn là trò cười lố bịch của thiên hạ nữa. Nhưng mà
nhóc ơi, vốn dĩ em đâu phải là vịt con xấu xí, chưa bao giờ như vậy cả,
từ xưa đến nay và mãi mãi về sau.”
Khuôn mặt anh tuấn thường xuyên xuất hiện trong những giấc mơ của cô đang ở
gần ngay trước mắt nhưng Tô Tiểu Lương không nhấc nổi cánh tay lên để
chạm vào, cô sợ!
Cô sợ đây chỉ là giấc mơ huyền ảo như hoa trong gương, trăng trong nước
thôi, cô sợ sự mơ tưởng hão huyền về thứ gọi là vĩnh cửu, sợ dục vọng và phần đen tối đang tiềm tàng nơi nào đó trong sâu thẳm trái tim con
người...
“Đó là một sự biến đổi chết người, nhưng không phải vì anh đâu. Rất cảm ơn anh đã nhắc lại những chuyện này, Dương Duệ!”
Trong đáy mắt long lanh ẩn chứa nỗi buồn miên man tưởng như trải dài đến vô
tận, Dương Duệ trầm lặng. Anh giờ không biết phải làm thế nào để lấy lại được niềm tin hoàn toàn của cô dành cho chính bản thân mình như trước
kia nữa. Đến muộn sáu năm nên giờ đây tất cả mọi thứ đều đã muộn màng?
Không gian lặng ngắt đến ngạt thở làm Tô Tiểu Lương thấy ngột ngạt khó
chịu, nói xong lời cảm ơn, cô đẩy cửa xe bước ra, mặc cho mưa phùn lất
phất đua nhau hắt vào mặt.
Khi cô đang bước xuống xe, Dương Duệ đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô, nửa
như cầu xin nửa như trách oán, nói: “Em không muốn biết tại sao lúc đầu
anh lại đồng ý sống cùng Anna ư? Còn cả Helen, lẽ nào em không muốn biết tại sao anh thường xuyên tránh mặt không muốn gặp cô ta? Thậm chí là
tại sao phải sau sáu năm anh mới quay trở lại tìm em, em cũng không muốn biết lý do ư? Tô Tiểu Lương, sao em có thể nhẫn tâm vậy, đến một cơ hội giải thích cũng không cho anh được một lần là sao?”
Một loạt câu hỏi bay lả tả như bụi nước bên ngoài táp tới tấp vào mặt cô, làm cô vừa lạnh vừa xót.
Giờ có gì quan trọng để nhất thiết phải nghe nguyên do và sự nhẫn tâm của sáu năm trước?
Kiên quyết dứt bàn tay nóng ấm trên người ra, cô xuống xe, từ từ quay người
lại trong cơn mưa nghiêng ngả, trong đôi mắt uyển chuyển có thể thấy rõ
sự nguội lạnh dần dần của trái tim:
“Còn nhớ trong “Duyên nửa đời” Man Trinh đã nói với Thế Quân một câu thế nào không? Chúng ta không thể quay trở lại được nữa rồi, thực sự không thể
quay lại được nữa.”
“Chúng ta không phải bọn họ!”
“Chúng ta cũng không thể quay lại được nữa.”
Lôi hành lý từ ghế sau ra, Tô Tiểu Lương chậm rãi đi về phía cổng nhà, mặc
cho mưa làm ướt mái tóc mềm, làm ướt hàng mi, ướt cả trái tim.
Còn mấy bước nữa là Tiểu Lương tới nhà, Dương Duệ nãy giờ vẫn chỉ ngồi trên xe bỗng lao ra, không nói không rằng kéo cô vào trong lòng.
Sau một hồi vùng vẫy theo bản năng, Tô Tiểu Lương mệt mỏi đành bất lực đứng lặng người trong vòng tay anh.
Ôm một lần thì càng ít đi một lần thôi.
Mưa càng lúc càng to, bạt vào người có phần hơi đau rát.
Một hạt nước nóng ấm rơi xuống gáy, Tô Tiểu Lương với đôi mắt đang đẫm nước bỗng ngây người, cô biết đó chắc chắn không phải nước mưa.
Chỉ có thể là nước mắt, là nước mắt của Dương Duệ.
“Cũng như em đã từng chứng minh vịt con xấu xí đương nhiên có thể trở thành
thiên nga trắng, anh cũng có thể chứng minh chúng ta có thể quay trở
lại, nhất định là được!”