Thủ đô Râykiavích, Ai-len. Đến tới nơi, trời vừa chập choạng tối, bầu trời
trong lành khi hoàng hôn sắp buông xuống nơi đây hệt như một viên ngọc
tinh khiết kết tinh từ đất trời. Mặc dù đang là mùa hạ nhưng nhiệt độ ở
đây không cao quá 10 độ, không chênh lệch là mấy so với độ cuối thu đầu
đông của thành phố Y. Trong chiếc áo khoác dài đến đầu gối màu lam nhạt, Tô Tiểu Lương xách theo túi đồ, gió chầm chậm thổi qua, gió luồn vào
vạt áo thi nhau phát ra thứ âm thanh vù vù heo hút. Người đàn ông trong
bộ đồ màu nâu kéo va li hành lý đi theo sau cô chính là Hạ Thần. Đã hơn
nửa năm trôi qua, càng ngày tính tình anh càng ôn hòa và hiền dịu hơn,
tưởng như đôi mắt cong cong lưỡi liềm của anh chính là hiện thân đặc
trưng cho cái nhìn sáng suốt và sâu sắc nhất trong đời.
Ra khỏi sân bay, ánh mặt trời nghiêng nghiêng kéo bóng người trải dài ra
đến cực độ. Mùa hạ ở đây, thời gian dành cho ban ngày rất dài và đêm đến khá muộn.
Trong khuôn mặt mộc không son phấn, Tô Tiểu Lương ngước mắt nhìn về ánh hào
quang rực rỡ cuối chân trời, đôi mắt long lanh của cô nheo lại tạo thành một khe hở cong vút, trái tim bình lặng như không thể bình lặng hơn
được nữa của cô chợt dậy lên những con sóng lăn tăn lâu rồi chưa gặp
lại: Ai-len, tôi đến đây. Bạn có biết rằng, suýt chút nữa bạn đã trở
thành bến đậu cuối cùng trong cuộc đời tôi không, nếu tất cả thành sự
thật, thì có lẽ tôi đã có một mái nhà nhỏ màu xanh da trời kết hợp với
màu be rồi đấy, đã có một người chồng đồng cảm, yêu thương và nâng niu
tôi rồi đấy, cũng có thể sẽ có những đứa con đáng yêu hoạt bát lắm đấy.
Thế nhưng, cuối cùng thì bạn cũng chỉ là một người bạn đi ngang qua đời tôi mà thôi. Chỉ được đi ngang qua bạn mà thôi, đó không phải là lỗi của ai khác, mà chính là tôi, tôi không thể không mắc lỗi.
Cách cô vài bước chân, Hạ Thần không thể rời mắt khỏi cô, thế nhưng, anh
cũng không muốn khuấy động mạch suy tư trầm lắng của cô lúc này.
Từ ngày Dương Duệ đi khỏi, cô không còn nhận được tin tức gì của anh. Sau
khi đắn đo, cân nhắc, cuối cùng cô quyết định quay trở về ECO làm Tổng
giám đốc phụ trách khu vực Châu Á – Thái Bình Dương, dường như tất cả
lại quay trở lại vạch xuất phát. Vị trí càng cao, công việc của cô lại
càng bận, có lẽ Hạ Thần chính là chút tàn tích ấm lòng cuối cùng sau khi cơn bão đi qua. Bất kể là ở đâu, bất kể là có bận đến thế nào, nhưng cô vẫn luôn nhận được những tin nhắn, cuộc điện thoại hết sức tinh tế và
chu đáo từ anh, thậm chí là những sự quan tâm ngoài mong đợi dành cho
cô. Những điều này đối với cô không phải là không có sự cảm động tồn tại trong lòng, mà là cô không hiểu liệu sự cảm động này có thể được coi là rung động hay không. Nói ở một mức độ nào đó, tình trường của cô có vẻ
như tương đối phong phú, có những tình tiết biến động hết sức gay cấn.
Nhưng nhìn từ một phương diện khác, lộ trình tình cảm của cô lại rất đơn giản, ngoài Dương Duệ ra, cuộc đời cô không còn dấu tích của bất kỳ
người đàn ông nào khác.
Vì vậy, cô không thể nào nhận ra rốt cuộc mình đang ấp ủ thứ tình cảm như
thế nào với Hạ Thần, cảm kích thì là đương nhiên rồi, liệu có chút nào
gọi là yêu chưa?
Cô đã từ chối hết lần này đến lần khác, nhưng Hạ Thần vẫn bình tĩnh chờ đợi, chờ đợi hết sức êm đềm và chờ đợi trong kiên định.
Bất kể cô có để tâm hay không, anh vẫn chờ đợi, đây chính là điều đáng quý, đáng trân trọng nhất ở anh.
Theo lời khuyên của Hạ Thần và Tiểu Lăng, cuối cùng con người quanh năm cắm
đầu cắm cổ vào công việc của cô đã đồng ý sắp xếp thời gian xin nghỉ
phép theo chế độ nghỉ phép hàng năm. Vừa hay Hạ Thần cũng đang trong
thời gian nghỉ hè, anh đề nghị ba người cùng nhau đi du lịch cho khuây
khỏa, nhưng Tiểu Lăng càng ngày càng hiểu biết, lấy cớ bận làm thêm và
luyện tập mà từ chối đi cùng. Chuẩn bị cho chuyến du lịch này, Hạ Thần
đã đến hỏi xem cô muốn đi đâu, cô đã nghĩ rất lâu và cuối cùng nói ra
hai tiếng: Ai-len.
Chợt nhận ra lựa chọn này rất dễ khiến Hạ Thần không được thoải mái, cô định đổi ý, nhưng Hạ Thần đã đáp lời đồng ý với cô bằng giọng điệu dịu dàng
nhất:
“Được, đi Ai-len nhé, anh biết nơi đó có ý nghĩa thế nào với em, đổi lại nếu là anh, anh cũng muốn đến đó xem sao.”
Không biết điều này có được coi là “yêu em yêu cả đường đi lối về” như người
ta vẫn nói hay không, nhưng cô hiểu rất rõ tình yêu của người đàn ông
này có sức bao dung sáng ngời nhất so với bất kỳ nơi nào trên đời.
Cảnh tượng trong nửa năm trời thoáng vụt qua trước mắt, bỗng đâu cô ngược
gió để ngoảnh đầu lại, nhoẻn miệng cười với anh một nụ cười rạng rỡ như
hoa nở:
“Hạ Thần, điểm đến đầu tiên của chúng ta là ở đâu?”
“Đương nhiên là Blue Lagoon (Eo Biển Xanh). Gió hơi to rồi đấy, chúng ta đến khách sạn trước kẻo bị lạnh.”
Đến tới khu trung tâm 101 của thành phố, một tòa biệt thự mang phong cách
cổ châu u lặng lẽ đứng trong màn đêm lạnh lẽo, không đủ nguy nga nhưng
có đủ hào hoa phú quý.
Những tác phẩm hội họa trên thủy tinh đầy màu sắc làm khách sạn có đủ hơi
hướng nhân văn, Tô Tiểu Lương nhanh chóng bị cuốn hút bởi phong cách của khách sạn này, nhân lúc Hạ Thần đang làm thủ tục Check-in, cô dạo một
vòng ngắm nghía. Hai người vừa thưởng thức vừa xuýt xoa tán tụng trên
đường đi nhận phòng, đến khi vào đến phòng, Hạ Thần trao trả cô va li
hành lý rồi hình như không định ở lại mà quay ra cửa phòng, nhẹ nhàng
nói: “Chuyến bay dài như vậy chắc chắn là em đã rất mệt rồi, tối nay ngủ sớm một chút đi, anh ở phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi anh nhé.
Sáng mai anh sẽ gọi em dậy.”
Hai tay đút trong túi áo khoác, Tô Tiểu Lương cúi đầu nhìn xuống mũi giày
của chính mình, trước khi cánh cửa kịp đóng kín lại, bất chợt có tiếng
gọi khe khẽ của Tô Tiểu Lương cất lên: “Hạ Thần.”
“Ơi?” Hạ Thần quay lại, ánh mắt tỏa sáng trong ánh đèn vàng vọt mang không
khí ấm áp, tỏa sáng nhưng không pha loãng, hệt như một viên đá quý tỏa
ánh sáng dịu dàng.
“Em…” Đến chính bản thân cô cũng không hiểu trái tim mình đã nghĩ gì khi gọi
cái tên này lên, Tô Tiểu Lương ngẩng đôi mắt mơ hồ lên, ngập ngừng không nói thành lời.
Nở một nụ cười ấm áp, anh quay lại, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, nói:
“Đừng suy nghĩ gì hết, chỉ cần giải tỏa được càng nhiều càng tốt. Anh mong em có được nguồn động viên tốt nhất khi đến tới nơi này.”
Cái ôm quá bất ngờ chợt làm toàn thân Tô Tiểu Lương cứng đờ, đột nhiên cô
nhớ ra, đây là lần đầu tiên hai người họ ôm nhau thật sự sau khoảng thời gian đã khá xa như vậy.
Điều may mắn là, ngoài sự vững chắc, ấm áp và hương nước hoa dìu dịu ra, cô không hề cảm nhận thấy bất kỳ điều gì khác.
Cơ thể đang được ôm chặt trong vòng tay Hạ Thần của cô dần mềm mại và thư
thái hơn, hai cánh tay cô đã nhấc lên nhấc xuống mấy lần rồi, nhưng cuối cùng vẫn không thể đặt chúng lên người anh:
“Cảm ơn anh! Ngoài câu này ra, em không biết mình còn có thể nói được gì với anh.”
“Anh hiểu những gì em nói, anh cũng đoán được những gì em không nói ra, nhưng…”
Đẩy khoảng cách giữa hai người rộng ra, Hạ Thần nắm chặt lấy hai vai cô,
đôi mắt anh sáng rực như thể có hàng ngàn vì sao lấp lánh bên trong:
“Thế nhưng, em có thể không cần nói gì cả, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, anh cũng vẫn cho em thời gian mà, hãy tin anh.”
“Em tin anh.” Chưa bao giờ cô có bất kỳ nghi ngờ nào về điều này.
Cùng chúc nhau ngủ ngon, Hạ Thần dặn dò cô mấy câu rồi đi ra.
Tắm giặt thay đồ xong xuôi, cuộn mình trong chăn đệm, Tô Tiểu Lương nhanh chóng chìm vào cơn mộng mị.
Trước khi nhắm mắt, bất chợt cô nghĩ tới Dương Duệ, không biết liệu đêm nay Dương Duệ có đi vào giấc mơ của cô hay không.
Điều bất ngờ là, cả đêm cô không mơ thấy gì cả.
Đêm đầu tiên trên đất nước xa lạ này, cô đã ngủ rất ngon, rất sâu giấc.
Ngày hôm sau, tỉnh dậy từ sáng sớm, ăn qua bữa sáng tại khách sạn, hai người liền bắt xe bus đến Blue Lagoon. Ánh mặt trời lơ lửng trên cao, không
khí trong lành của thành phố Râykiavích làm da thịt con người bắt đầu
thấy thích thú và hoan hỉ đến lạ kỳ. Trên hành trình, những dung nham
núi lửa nhấp nhô bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn trông thấy những
ngọn núi phủ đầy tuyết. Dưới bầu trời xanh ngát bất tận mở ra giữa hai
đỉnh núi đứng sát bên nhau, sương khói có thể thấy ở khắp nơi giống hệt
như hơi nước đang bốc lên từ mặt đất. Mải miết trong cảnh thiên nhiên kỳ thú này, Tô Tiểu Lương và Hạ Thần vừa đi vừa rôm rả cười nói suốt hành
trình, thời gian vì thế mà qua rất nhanh.
Vừa xuống xe, tấm biển đề dòng chữ Blue Lagoon chình ình ngay trước cổng báo cho họ biết, hai người đã tới đích cần đến.
Bốn bề đều là đất dung nham, tiêu đất màu đen lồ lộ dưới ánh mặt trời lấp
lánh một thứ ánh sáng vừa đen huyền vừa sáng rực, người qua kẻ lại khá
vắng vẻ, mang đến cảm giác tương đối hoang vắng và lạnh lẽo.
Đi sâu vào trong khoảng trăm mét thì gặp một hồ nước trong veo, trông nó
hệt như một giọt nước mắt khổng lồ, âm thầm nằm lại nơi đây hàng triệu
năm rồi.
Màu xanh da trời là màu sắc Tô Tiểu Lương thích nhất và cũng là thứ màu
Dương Duệ cũng từng yêu thích nhất: là màu của hòa bình, mà lại cao quý, tưởng như rất thanh thản nhưng cũng yêu kiều.
Ngẩn ngơ nhìn về hồ nước xanh biếc dễ làm con người ta rơi lệ ấy, cô lại gần bờ hồ, tay không thò ra khỏi túi áo nhưng đã cảm thấy cái lạnh buốt
xương thấm vào từng đầu ngón tay.
Hạ Thần đi sát theo ngay bên cạnh, nhìn đôi mắt đau thương của Tô Tiểu
Lương, bỗng nhiên anh cảm thấy hai người họ đến đây có lẽ là một sai
lầm.
Như cảnh tượng lúc này, mái tóc mượt mà của cô đang để xõa ra, trong chiếc
áo khoác trắng như tuyết, cô ấy đang quỳ bên bờ hồ, ánh mắt phát ra thứ
cảm giác âu sầu còn sâu đậm hơn cả nước hồ nơi đây. Rõ ràng cô ấy đang ở ngay gần anh, chỉ cần chìa tay ra là với tới nhưng sao anh thấy bóng
dáng đó lại xa xôi đến vậy. Thậm chí anh còn cảm thấy, chỉ cần mình mất
cảnh giác một chút thôi, là cô ấy sẽ trầm mình xuống hồ nước lạnh băng
này bất cứ lúc nào, để linh hồn cô được ở lại nơi đất nước xa lạ, nơi cô từng định đến sinh sống cả đời này.
Thế nhưng, anh cũng hiểu rất rõ rằng, ngoài im lặng ra, mình có nói gì lúc này đều không thích hợp.
Nếu như nói chuyến du lịch Ai-len này là chuyến thăm lại những nơi kỷ niệm, thì anh tin rằng đây là chuyến đi thăm lại chốn kỷ niệm xưa của riêng
cô.
Nếu có người có thể cùng chia sẻ, chỉ cũng có Dương Duệ, người đang ở đất nước phía Nam bán cầu kia.
Nhưng trong lòng anh lại vô cùng mâu thuẫn, anh cảm thấy trong đáy lòng mình
có một vài điều muốn nói đang dâng trào mãnh liệt, đã đến lúc không thể
không nói ra.
“Bọn mình đến suối nước nóng đi.”
Hai giọt nước mắt chạm xuống mặt nước trong hồ, Tô Tiểu Lương nhìn thấy
bóng Hạ Thần dưới bóng nước lạnh lẽo như băng ấy, nhìn thấy cả ánh mắt
chứa đầy âu lo của anh nữa, bất giác cô cảm thấy mình có lỗi với anh.
Cho dù chuyến đi này có là để hoài niệm về tình yêu đã vĩnh viễn mất đi,
thì cô cũng không nên nhẫn tâm mà bỏ mặc người đàn ông ở bên cạnh mình
lúc này.
Sự kiên quyết, kiên trì của anh, cô hiểu.
Anh vẫn ngồi đó bên cạnh cô, không nhúc nhích, anh khẽ đặt bàn tay lạnh ngắt của cô lên ngực mình, dịu dàng mà kiên định nói:
“Trước khi đến anh từng nghĩ, sau khi đến đây du lịch em sẽ bắt đầu học được
cách từ bỏ, thế nhưng, anh biết, suy nghĩ của anh thật ích kỷ…”
“Không, anh không ích kỷ.” Tô Tiểu Lương sửng sốt, làn sương mù bao phủ ánh mắt cô như tan dần ra.
“Đừng cuống, nghe anh nói xong đã…” Hạ Thần nở một nụ cười, vẫn là nụ cười ấm áp, êm đềm thường trực của anh: “Không cần biết là em có tin hay không, thực ra anh rất hiểu em. Vì thế, anh hiểu muốn quên toàn bộ tình cảm đã hình thành trong hơn mười năm trời của bọn em đi là điều tuyệt đối
không thể làm được, giả sử nếu đổi lại là anh, thực sự anh cũng không
thể buông xuôi tất cả. Anh còn nhớ một câu nói em từng nói, bất kể thế
giới này có rộng lớn đến đâu, thì tình yêu của em dành cho cậu ấy và
tình yêu của cậu ấy dành cho em chỉ có thể tồn tại ở một nơi nằm bên
ngoài thế giới. Điều anh muốn nói là, em có thể lưu giữ toàn bộ, toàn bộ tình yêu với cậu ấy ở một nơi bên ngoài thế giới, còn tình yêu trong
thế giới này, hãy dành cho anh, có được không?”
Cổ họng nghẹn ngào như có vô số thứ chặn lại bên trong, Tô Tiểu Lương cảm
thấy mấy đầu ngón tay của mình đang ấm dần lên, nhịp đập của trái tim
anh cũng đang truyền đến cô qua những ngón tay: “Em…”
Ánh mắt trùng xuống, đứng trước những lời tỏ tình sâu đậm thế này, cô hoàn toàn không biết mình nên trả lời ra sao.
Tình yêu của một người liệu có thể chia ra làm hai nơi như lời Hạ Thần nói
hay không. Điều cô không hiểu là liệu tình yêu này sẽ sâu đậm được đến
mức nào.
“Không cần phải khó nghĩ về câu trả lời đâu, anh có thể đợi câu trả lời của
em. Đi thôi, bây giờ chúng ta đi đến suối nước nóng.”
Nói ra những điều này, Hạ Thần chỉ cảm thấy lòng mình trống trải, hụt hẫng
vô cùng, thế nhưng anh không nhẫn tâm để Tô Tiểu Lương phải chịu bất cứ
áp lực nào, một chút cũng không muốn.
Khuôn mặt của Hạ Thần và Dương Duệ chen nhau thoắt ẩn thoắt hiện không ngừng
trước mắt cô, hệt như một thước phim đen trắng khiến người xem phải
chóng mặt, cuối cùng cả hai dần trở nên mơ hồ, mơ hồ dần.
Một tuần du lịch nhanh chóng kết thúc, thành phố trong lành và bình yên ở
chốn xa xôi này đi vào cuộc đời Tô Tiểu Lương hệt như một giấc mộng đẹp.
Là giấc mộng, đã đến lúc phải tỉnh dậy thôi.
Đến tận lúc tới sân bay, Tô Tiểu Lương mới chầm chậm choàng tỉnh khỏi giấc
mơ, ngoảnh mặt sang nhìn Hạ Thần đang chăm chú ngồi đọc tạp chí bên cạnh mình, bỗng lòng cô dâng trào một nỗi xót xa. Bản thân cô vốn không phải là một cô gái cố chấp, nhưng thứ duy nhất cô dành cho anh vẫn là khoảng cách, một thứ khoảng cách mang tính cố chấp. Nếu như có một ngày anh
không còn bao dung với sự cố chấp của cô nữa, không còn đứng chờ đợi
phía sau để khi nào cô ngoảnh đầu lại vẫn thấy có anh là bờ nữa, liệu
bản thân cô có thể không thích nghi được với điều đó hay không, thậm chí là nhớ mong?
Có thể gặp được người đàn ông vô tư, đáng tin cậy như anh, còn có gì may mắn hơn?
Có thể may mắn không có nghĩa là hạnh phúc, thế nhưng chỉ cần có may mắn
tồn tại, sớm muộn gì rồi hạnh phúc cũng sẽ đến thôi, có phải không?
“Hạ Thần…” Tô Tiểu Lương khẽ cất tiếng gọi, khóe mắt cô nóng bừng, hàng lông mi như ươn ướt.
“Ơi?” Đôi mắt sáng trong như mặt trăng của anh lại tỏa ra thứ ánh sáng dịu
dàng, tinh khiết, Hạ Thần ngẩng đầu lên, bất giác anh hốt hoảng: “Sao
đang yên đang lành lại khóc thế? Em không nỡ đi khỏi đây à? Đợi lần sau
chúng ta sẽ quay lại đây, có được không?”
“Không phải. Chỉ là em cảm thấy mình đang rất hạnh phúc, bởi vì có anh.” Chầm
chậm nói ra được câu này, Tô Tiểu Lương dừng lại hít thở thật sâu, tiếp
tục chân thành nói: “Anh nói anh chờ câu trả lời của em, nếu anh đồng ý, chúng mình thử yêu nhau đi, được không? Em biết câu nói này của mình
nghe hơi quá đáng…”
Đưa tay lên khóe môi Tô Tiểu Lương ngăn không để cô tiếp tục nói những lời
phía sau nữa, Hạ Thần mỉm cười, đồng thời cũng chân tình đáp lại:
“Không cần nói những lời phía sau nữa, chỉ cần câu này là đủ rồi.”
Bốn mươi phút sau, chuyến bay từ Râykiavích đến Frankfurt cất cánh, đưa Hạ Thần cùng Tô Tiểu Lương theo.
Cùng lúc đó, một chuyến bay khác từ London hạ cánh, trong những hành khách đi ra, có một bóng người cao gầy.
Bầu trời Ai-len sao mà lạnh, lạnh đến thế…
Người đời chẳng gặp được nhau, như sao Sâm sao Thương.
Khi bất chợt trong lòng nghĩ tới vần thơ này, Dương Duệ đang ở trong một
khách sạn Hyatt, Chicago, nước Mỹ. Bên ngoài cửa sổ là khu Magnificent
Mile trên đại lộ Michigan, nơi được coi là chốn phồn hoa nhất của thành
phố, màn đêm buông xuống thật đẹp. Ánh đèn phát ra từ những tòa nhà cao
tầng chiếu sáng cả bầu trời rộng lớn, dòng xe qua lại như mắc cửi trên
đường.
Đang là đầu hạ, nhiệt độ vừa phải, ngay đến những vì sao nơi chân trời kia cũng như đang vui đùa bên nhau.
Lại sáu năm nữa đã vội vã trôi qua, anh cũng đã từ bỏ nghiệp con buôn và
quyết chí theo nghề y, thân hình anh vẫn cao lớn, anh tuấn như ngày nào, thần thái cũng tăng thêm mấy phần ung dung, lãnh đạm.
Ánh mắt lại hướng ra nơi đèn đuốc sáng rực bên ngoài cửa sổ, hội thảo, họp
hành liên miên ba ngày trời, dường như anh không có thời gian để đi dạo
quanh Chicago này nữa. Khi con người ta bận bù đầu đến một mức độ nào
đó, khi bất chợt ngừng lại, thường rất dễ sinh ra cảm giác mệt mỏi khó
mà kháng cự được. Trong giờ này phút này, Dương Duệ đang ở trong trạng
thái đó. Trong lúc này, có lẽ một ly rượu vang đỏ để thư thái tâm tình
là phù hợp nhất, rượu vào, những ký ức tựa như tảng đá kiên cố chìm sâu
trong đáy lòng chầm chậm sống dậy.
Đối với anh mà nói, Tô Tiểu Lương ở bên kia địa cầu chính là toàn bộ ký ức của anh.
Hành trình từ thành phố Y trở về Sydney với anh thật kinh khủng, cảm giác
như đang hoang mang trong một cơn ác mộng. Khi thực sự đứng trước tòa
biệt thự, nơi anh đã chuyển đến sáu năm trời, nhưng lại là nơi anh ít
trở về nhất, anh mới bất chợt nhận ra tất cả đều đã kết thúc rồi. Tất cả những nỗ lực tranh đấu, những tưởng tượng đẹp đẽ về cái ngày hạnh phúc
bên Tô Tiểu Lương đều như bong bóng xà phòng, chạm vào là vỡ tan, tan
biến không để lại một chút dấu vết. Có lẽ, chỉ có vết sẹo trên cổ tay
mới có thể chứng minh tất cả đã thực sự xảy ra. Người thông minh như anh đương nhiên hiểu rõ, tất cả những gì có thể làm tiếp theo là an phận
sống cho qua ngày, cho dù với anh, một ngày dài đằng đẵng như cả năm
trời.
Không phản kháng, không kháng cự nữa, anh ngoan ngoãn bắt đầu lại từ đầu cuộc sống ở Sydney. Chỉ có điều, khi Vu Anna thích thú mua về một loại thuốc được coi là xóa sẹo hiệu quả nhất trên đời, nói muốn xóa vết sẹo trên
cổ tay của anh, anh đã từ chối, từ chối quyết liệt. Vết sẹo lồi lõm, xấu xí ấy chính là minh chứng, là thứ anh phải dựa dẫm để an ủi cho cõi
lòng mình, là hồi ức sẽ đi theo anh cả đời.
Anh chưa bao giờ muốn nó mất đi.
Vết sẹo trên cơ thể thì có thể xóa đi không để lại dấu vết, nhưng những vết rách trong tâm hồn thì dù có thuốc tiên cũng không thể hàn gắn lại được đâu.
Anh muốn giữ lại nó, giữ lại cho đến giây phút cuối cùng của cuộc đời anh.
Ngày qua ngày trôi qua theo sợi dây hoài niệm, Dương Duệ không nghe được bất kỳ thông tin nào của Tô Tiểu Lương, anh tin là, không có sự can dự của
mình, cuộc sống của cô ấy sẽ tốt hơn nhiều. Chỉ có điều, cứ sau một
khoảng thời gian nhất định, anh lại tìm đến Ai-len một lần, ở nơi ngày
dài hơn đêm, khắp nơi được bao bọc bởi thứ màu trắng bạc ấy, anh cảm
giác chốn đó thân thuộc như chính nhà mình. Chỉ có anh và ông trời mới
biết được, suýt chút nữa anh đã có một mái nhà hạnh phúc ở đó rồi.
“Daddy, ba nhìn chiếc váy mới của con này, it is blue, có đẹp không ạ?”
Tiếng con trẻ cắt ngang mạch suy nghĩ miên man như đại dương của anh, anh
quay người lại, ánh mắt dịu dàng, khuôn mặt đau đớn khổ sở nhanh chóng
nở một nụ cười.
Trong bộ đồ màu phấn xanh, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa tựa viên ngọc, đôi
tay trần để lộ ra ngoài mũm mĩm, trắng như tuyết, đôi mắt sáng lấp lánh
tựa hai vì sao tuyệt đẹp nhất trên bầu trời. Nó ngẩng đầu lên nhìn bố,
dang hai cánh tay ra như đòi bế. Dương Duệ thấy vậy vội vàng đặt ly rượu xuống, ôm con vào lòng, dịu dàng nói:
“Đẹp lắm, Ức Tô mặc cái gì cũng rất đẹp. Nói cho Daddy nghe nào, tối nay con gái có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Cô bé nghiêng nghiêng cái đầu, sau đó nói: “Mommy nói Ức Tô phải ngoan, phải nghe lời Daddy, bởi vì Daddy còn bận họp.”
Dương Duệ đưa tay lên ấn nhẹ vào mũi cô bé, nhẹ nhàng khen ngợi: “Ức Tô của
ba đương nhiên là ngoan rồi, sau này Daddy đi đâu cũng sẽ đưa con đi
cùng, ok?”
“That’s fine.” Cô bé nở một nụ cười tươi rạng rỡ, cho tay lên vuốt tóc, ánh mắt lại sáng lên: “Daddy có đưa Ức Tô đến Trung Quốc không? Mommy nói Trung Quốc rất đẹp, còn nói Trung Quốc có rất nhiều, rất nhiều bạn nhỏ, Ức Tô có thể chơi với các bạn ấy, Daddy, bao giờ Daddy đến Trung Quốc?”
“Trung Quốc…”
Nụ cười của anh chầm chậm lạnh dần đi, Dương Duệ lặng người, không biết nên trả lời thế nào.
Thực tế, sáu năm nay anh chưa quay về Trung Quốc một lần nào, thậm chí đến châu Á cũng không đặt chân đến
“Sue ơi, mình đi xem hoạt hình đi.” Tâm tư đang rối loạn, bỗng một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi đi vào, bà khẽ nở nụ cười, dang tay bế
Ức Tô vào lòng. Bà chính là bảo mẫu của Ức Tô. Vì muốn con gái có thể
nói được tiếng Trung khi sống trong môi trường dùng tiếng Anh, anh và
Anna đã cố tìm một bảo mẫu là người Hoa. Bà là người phụ nữ tinh tế biết quan sát thái độ mọi người, nên sự ngỡ ngàng của Dương Duệ cũng không
qua được mắt bà. Những tiếng cười hi hi ha ha từ chiếc ti vi truyền đến, Dương Duệ đứng ngây người tại chỗ một lúc lâu rồi mới tỉnh lại, đi đến
bên giường nhìn cô con gái bé nhỏ.
Dương Ức Tô, năm nay bốn tuổi, là con gái của anh và Anna, chính xác mà nói,
thì là con gái hai người có được sau nhiều lần tiến hành thụ tinh nhân
tạo.
Tên tiếng Anh của nó là Sue, phiên âm sang tiếng Trung là Tô, cả tiếng Anh và tiếng Trung đều có một cách phát âm giống nhau.
Cả hai tên đều là do Anna đặt, khi cô nói ra, Dương Duệ đã ngỡ ngàng rất lâu.
Không phải là Hoài Tô, không phải là Niệm Tô, mà là Ức Tô.
Một chữ Ức đó đã thể hiện sự tôn trọng và thấu hiểu của người vợ với chồng mình, nhưng lại có thể phân tán nỗi buồn sầu.
Có nhiều chuyện trên đời chỉ có thể là ký ức thôi, lạnh giá biết bao nhiêu.
Khi đặt cái tên này, Vu Chấn và những người biết rõ sự tình xung quanh đều
phản đối kịch liệt, nhưng Anna vẫn kiên quyết, cuối cùng quyết định bắt
buộc phải là hai tên này. Ức Tô bé nhỏ rất thông minh, tương đối bám
người, đặc biệt là ba cô bé. Vì thế, dù phải ra nước ngoài dự họp, nhưng Dương Duệ cũng không nỡ phũ phàng trước ánh mắt đòi theo ba của cô bé,
vì sức khỏe Anna không cho phép cô ngồi máy bay trong hành trình dài,
nên anh đành cho bà bảo mẫu theo để trông cô bé.
Ánh mắt dõi theo cô bé, bất giác Dương Duệ lại nở một nụ cười nồng ấm.
Con gái chính là sự an ủi, vỗ về lớn nhất của anh cho đến lúc này.
“Daddy, con gọi điện cho Mommy, mẹ hỏi ba đưa con đến Lincoln Park ở đây chưa?” Ức Tô đang ngồi xem hoạt hình bỗng dưng lại nhớ tới chuyện khác, cô bé
bò lên ghế sô pha, nhìn ba với ánh mắt chứa đầy mong chờ. Bởi vì sinh
trưởng trong môi trường sử dụng tiếng Anh lẫn với tiếng Trung, nên nhiều lúc cô bé nói chuyện cũng lẫn lộn hai thứ tiếng này với nhau.
“Ngày mai hoặc ngày kia đi nhé, ok không?” Đương nhiên Dương Duệ không thể từ chối trước ánh mắt của cô con gái bé nhỏ, mà dù sao hội nghị cũng sắp
kết thúc rồi, cũng đến lúc đưa con bé đi thăm thú khắp nơi rồi.
“Yeah!” Ức Tô thích thú reo hò, cả căn phòng ấm tràn ngập không khí vui vẻ.
Dương Duệ cũng vui lây niềm vui của con trẻ, tâm tư nặng nề của anh vơi đi không ít.
Chicago là thành phố có đầy đủ bốn mùa phân biệt, từ bây giờ cho đến mùa thu,
bầu trời lúc nào cũng quang đãng, không một gợn mây, ánh mặt trời ấm áp
trải khắp mọi nơi.
Dương Duệ đưa con gái đến công viên Lincoln chơi, không khí nơi đây trong
lành hết sức, hương hoa cỏ theo gió tràn ngập khứu giác, một màu xanh
bạt ngàn trải rộng trước tầm mắt làm Ức Tô vô cùng thích chí, cười cười
nói nói không ngớt, nhảy nhót khắp nơi hệt như chú chim non vừa được thả khỏi lồng. Cô bé thỏa sức chạy nhảy trong chiếc áo phông màu vàng nhạt, chiếc quần bò ngố màu xanh da trời, đầu đội chiếc mũ chống nắng rộng
vành, càng chơi càng tỏ ra nhanh nhẹn, hoạt bát. Công viên Lincoln rộng
lớn nằm gần hồ Michigan, đối với Dương Duệ, việc đưa một đứa trẻ bốn
tuổi đi thăm quan khắp mọi nơi là rất khó, vì vậy, trước tiên anh đưa
con gái đi xem các con vật trong công viên.
Thời gian nhanh chóng trôi qua trong những tiếng hỏi không ngừng nghỉ của Ức Tô và tiếng trả lời không ngớt của Dương Duệ, khi hai cha con chuẩn bị
trở về khách sạn, trời đã nhá nhem tối.
Chạy nhảy cả ngày trời rồi, đến giờ Ức Tô đã mệt, cô bé lắc lắc cánh tay của bố nói:
“Daddy, I am so tired.”
“Ba con mình đến chỗ ghế đá bên bờ hồ ngoài công viên ngồi nghỉ nhé, phải
nhanh chóng ra ngoài trước khi công viên đóng cửa mà, ok?”
Cúi xuống bên cạnh con, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay lau mồ hôi
nhễ nhại trên trán cô bé, Dương Duệ nở một nụ cười thân thương tràn đầy
khích lệ với cô con gái. Đối với việc nuôi dưỡng con, anh nghiêng về
cách giáo dục của phương Tây hơn, theo sát và động viên con bé cố gắng
làm bằng được những việc trong khả năng nó có thể làm, chẳng hạn như
việc tự mình ăn cơm. Đương nhiên, quan trọng nhất là phải để cô bé học
cách đối diện và chấp nhận, chẳng hạn như việc đến công viên chơi ngày
hôm nay là yêu cầu do chính cô bé đặt ra, vì vậy, anh phải cho cô bé
biết, đi kèm sau quãng thời gian vui chơi thoải mái, phấn khích vô cùng
ấy, lúc nào cũng là sự mệt mỏi. Có lẽ, cách dạy dỗ này có phần nghiêm
khắc đối với một đứa trẻ bốn tuổi, thế nhưng, anh tin là như vậy sẽ rất
có lợi cho tương lai của cô bé.
May mắn là, Tiểu Ức Tô thông minh ngoan ngoãn của anh cũng tỏ ra rất phù
hợp với phương pháp này, cô bé rất ít khi vô cớ gây chuyện, lúc nào cũng tỏ ra là một cô bé hoạt bát với nụ cười luôn nở trên môi.
Cho tay lên vân vê vành mũ, nghiêng nghiêng cái đầu để suy nghĩ, đôi mắt
đen láy của cô bé nhìn về phía mặt hồ nằm về bên phải công viên, cách
hai bố con không xa lắm, lém lỉnh nói:
“Ok, nhưng mà, Daddy, con có thể đến chỗ những con chim màu trắng bên bờ hồ kia chơi không?”
“Đương nhiên là được.”
Dương Duệ thơm lên má con hai cái, rồi dắt cô bé đi về phía bờ hồ. Mặt trời
lặn dần phía Tây, nhưng vẫn đủ sức mang đến làn ánh sáng bạch kim phơn
phớt trên mặt hồ, kết hợp cùng những gợn sóng lăn tăn tạo ra những tinh
thể pha lê lấp lánh. Nhiều vô số những chú chim không rõ tên là gì đang
đậu bên bờ hồ, trắng có, xám có, xám đậm cũng có, có con đang thong dong đi dạo, con cắm đầu xuống tìm mồi, hoặc túm năm tụm ba lại nằm nghỉ
ngơi dưới những chùm nắng chiều cuối cùng còn sót lại trong ngày, cảnh
tượng yên bình làm sao, hệt như đang theo dõi từ xa một thước phim vô
cùng sống động.
Nghỉ ngơi được một lát, cuối cùng Ức Tô cũng không ngồi yên được trên chiếc
ghế băng, mấy ngày trời nhốt mình trong phòng khách sạn thực sự làm cô
bé cuồng chân lắm.
“Daddy, con đến chỗ đàn chim kia chơi đây, Daddy ngồi đây đợi con nhé.”
“Đi đi, nhưng đừng đi quá xa, cẩn thận đấy.”
Dương Duệ ngồi tựa vào thành ghế, ánh mắt dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn của cô
con gái đang chạy về phía hồ. Những con chim bên bờ hồ kia cũng không sợ người, vẫn không con nào bay đi, tiếp tục thong dong với cuộc sống tự
do tự tại của chúng. Ức Tô nhìn hết con này rồi lại nhìn con khác, ngón
tay nhỏ nhắn của cô bé chỉ hết bên này sang bên kia, hình như đang muốn
đếm xem có tất cả bao nhiêu con chim. Mặt trời đã gần khuất hẳn, bóng
tối sắp ập xuống, Dương Duệ rút điện thoại ra nhắn cho Anna một tin
nhắn, rồi lặng lẽ đi vào dòng thời gian cùng hàng vạn điều biến đổi
trong nháy mắt vừa rồi. Trong những năm qua, mỗi khi ngồi một mình, tâm
tư của anh thường bay đi rất xa, bay đến tận đâu chính anh cũng không
rõ, nhưng chỉ biết nó rất lửng lơ.
May mắn là công việc và con gái cũng đã lấp đầy phần lớn thời gian của anh, vì vậy không có nhiều thời gian để thả tâm hồn như bây giờ, còn nhớ có
một lần, đang lúc nửa đêm, bỗng Anna tỉnh dậy khỏi giấc mơ, hỏi anh:
“Dương Duệ, cuộc sống như thế này, anh có thấy vui không?”
Khi đó anh đã không thể đoán được vợ mình đang ám chỉ điều gì, vì vậy không biết phải trả lời ra làm sao, chỉ biết giả vờ vẫn đang ngủ.
Thế nhưng, anh lại tiếp tục nghe tiếng cô cất lên từ sau lưng:
“Em biết bản thân mình không thể mang hạnh phúc đến cho anh được, nhưng em
mong anh có thể được sống vui vẻ. Dương Duệ, chúng mình có con đi. Có
con rồi, có lẽ anh sẽ vui hơn.”
“Được, thế chúng ta có con thôi.”
Dương Duệ vẫn nhớ mãi câu chuyện khi lần đầu tiên anh khẳng định với Anna là
mình muốn có con ấy, đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao đêm đó mình
lại đồng ý với cô ấy, có lẽ do câu nói cuối cùng của Anna đã chạm đến
lòng anh. Quả thực là vậy, khó khăn lắm Ức Tô mới đến được cuộc đời anh, có thêm Ức Tô cuộc sống của anh rõ ràng đã vui hơn rất nhiều, nhưng chỉ có ông trời mới biết được, trái tim anh đã sứt đi một mảnh, mãi mãi
không bao giờ bồi đắp, phục hồi trở lại được nữa.
Màu xanh của mặt hồ trước mặt làm anh nhớ tới bầu trời xanh ngắt ở Ai-len,
quá nhiều hoài niệm tích tụ đã phải chế ngự đã lâu trào đến như dòng
nước trong hồ kia, lẳng lặng không một tiếng động.
Ức Tô thấy ba đang không để ý đến mình, cô bé len lén đi dọc bờ hồ để sang bờ bên kia, nơi có những đàn chim lông vũ cánh trắng, một nụ cười tinh
quái đầy đắc ý nở trên môi cô, cuối cùng khi đã thấm mệt, sắp không thở
ra hơi nữa thì cô bé sang được bờ bên kia. Đứng ở đây nhìn sang, hình
ảnh ba cô bé bây giờ thu lại chỉ còn là một chấm đen xa xa. Cô bé chấm
một chú chim trắng đáng yêu, chầm chậm lại gần nó, nhưng ai ngờ, chẳng
hiểu sao con chim phát hiện ra cô bé đang áp sát mà nó tung cánh bay vút vào khu rừng bên trong.
Tiếc quá, cô bé chạy theo mấy bước về khu rừng, thế nhưng cuối cùng lại không dám đi vào.
Đang trong lúc chán nản bỗng có một bóng cô gái váy màu trắng thanh nhã đi
ra khỏi con đường dẫn vào rừng cây, nhìn thấy Ức Tô đang đứng giữa
đường, cô gái đứng lại.
“Hi, are you Chinese?” Ức Tô thấy cô gái tóc đen, mắt đen này cười với mình, cô bé cũng nở một nụ cười tươi rói và hỏi chuyện cô ấy.
“Yes.” Cô gái váy dài trắng quỳ xuống gần với Ức Tô hơn, cô cảm thấy hình như
mình có thể nhìn thấy một bóng hình rất thân thuộc từ cô bé ngây thơ
trước mắt mình, “Would you like to tell me your name?”
Cô có thể nói tiếng Hoa với cháu, cháu nói được.” Ức Tô gật đầu, lễ phép
trả lời: “Tên tiếng Anh của cháu là Sue, tên tiếng Hoa của cháu là Dương Ức Tô.”
Đôi mắt bình lặng như mặt nước mùa thu của cô gái bỗng dưng ngân ngấn một
làn nước mỏng manh, một lúc lâu sau cô gái váy trắng vẫn không nói gì,
chỉ hướng ánh mắt bất động vào cô bé.
Lặng nhìn cô gái một lúc, Ức Tô lại hỏi: “Aunt, cô khóc kia, anything unhappy?”
Khi tiếng cô bé cất lên, vô số những ngọn sóng nhấp nhô trong cõi lòng cô
dâng trào lên đến mức cao nhất, cô vội vàng lau đi giọt nước mắt ướt đẫm nơi khóe mắt.
Cô, chính là Tô Tiểu Lương, cô sang Chicago để tham dự hội nghị bán hàng toàn cầu năm năm một lần của ECO.
Từ cái nhìn đầu tiên khi bắt gặp cô bé với làn tóc mái dày che kín trán
này, dường như ánh mắt tưởng đã rất quen thuộc ấy của cô bé đã kéo tầng
ký ức kín đáo ở nơi đáy sâu nhất của cô lên. Thậm chí cô còn không tin
trên đời lại có một đứa trẻ mang ánh mắt giống người đàn ông không bao
giờ nhạt phai trong cô đến vậy, vì vậy, cô đã cất tiếng hỏi tên cô bé,
dù rằng trước nay tính cô vẫn điềm tĩnh, và chế ngự bản thân rất tốt.
Ức Tô, Dương Ức Tô.
Cô tin là cô bé này chắc chắn có quan hệ rất lớn với người đàn ông đó, thế nên mới giống người ấy đến vậy.
Tình yêu có thể dừng lại và trở thành ký ức, chỉ có điều nó buồn quá.
Thời gian sáu năm trời thoáng qua trước mắt, thì ra cô vẫn có thể sống tiếp, vẫn kiên cường và vui vẻ, thế nhưng, chỉ có ông trời mới biết được,
không một ngày nào cô thực sự từ bỏ hoài niệm.
Nắm lấy hai cánh tay cô gái nhỏ, Tô Tiểu Lương nở một nụ cười nhàn nhạt:
“Để cô đoán xem nhé, cháu không phải là người Mỹ, mà cháu sống ở Sydney, Australia phải không?”
“Yes.” Ức Tô không sợ hãi gì hết, thành thật trả lời, gật đầu chắc nịch.
“Ừ, lại để cô đoán tiếp nhé, ba cháu có phải tên là Grand Yang, mẹ cháu là Anna Yu phải không?”
“Yeah! Sao cô biết được thế?”
Hình như thích thú lắm, Ức Tô nhìn theo cô gái cùng mang màu mắt đen, mái tóc đen giống mình, ngạc nhiên hỏi lớn:
“Are you the fairy living in this park?” (Cô có phải là cô tiên sống trong công viên này không?)
Nụ cười dãn ra trên khuôn mặt xinh đẹp, Tô Tiểu Lương cho tay gạt sợi tóc
vướng trên mắt cô bé ra, dịu dàng nói: “Cháu thấy có phải không?”
“Cháu không biết.” Ức Tô thật thà lắc đầu, nghiêng nghiêng cái đầu phán đoán: “Nếu như không phải thì tại sao cô biết tên ba mẹ cháu?”
“Nhóc con.” Ngón tay ấn nhẹ lên đầu mũi cô bé, đang đắm chìm trong một mớ
tương tư hỗn độn, bây giờ cô mới nhận ra xung quanh cô bé không có ai
cả, “Ức Tô, nói cho cô biết, cháu đến đây với ai, sao lại ở đây một
mình?”
Ngoảnh đầu lại nhìn về phía bờ hồ bên kia, Dương Ức Tô tinh nghịch cười hi hi, nhìn bộ dạng thích thú của cô bé càng thấy nó rất hiếu động. Cô bé chỉ
tay về trước mặt, cười nói:
“Daddy đưa cháu đến công viên, ba con cháu đến đây nghỉ chân, lát nữa lại về.
Cô, vừa rồi cô có nhìn thấy con chim xinh đẹp bay vào rừng không?”
“Không, cô không nhìn thấy.” Nhìn theo cánh tay của cô bé, run rẩy trả lời, Tô
Tiểu Lương lờ mờ nhìn thấy bóng một người đàn ông mặc áo màu xanh ngọc
ngồi trên chiếc ghế băng dưới một cây cổ thụ phía bên kia hồ, mặc dù
không nhìn rõ khuôn mặt anh đang biểu cảm ra sao, nhưng cô có thể chắc
chắn dáng người anh tuấn đó thực sự rất quen thuộc, dáng dấp cực kỳ
giống với người đàn ông trong ký ức của cô. Trái tim cô run lên mãnh
liệt, như thể có một dòng điện vừa được truyền vào trong người, đến khi
hoàn hồn lại cô mới nghiêm giọng nói tiếp với cô bé:
“Cháu chạy đi xa như vậy, Daddy không tìm được cháu sẽ lo lắng lắm đấy, mau
quay về bên ba đi, cô sẽ đứng đây nhìn cháu đi, được không?”
“Thế nhưng, con chim đó…” Mặt mũi Ức Tô đầy vẻ tiếc ngậm ngùi, cứ tiếc mãi con chim xinh đẹp đã mất hút ở trong rừng.
“Chim đã bay đi rồi sẽ không quay lại đâu, cũng giống như có rất nhiều chuyện trên đời không thể quay lại được nữa.”
Bất giác nhận ra mình đang nói những lời lẽ đầy thương cảm như vậy với một
đứa trẻ, cô lấy lại tinh thần, dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của cô
bé: “Ức Tô, công viên sắp đến giờ đóng cửa rồi, mau quay về chỗ Daddy
đi. Chắc chắn Mommy có dặn cháu phải ngoan đúng không?”
“Vâng.” Gật đầu lia lịa xong, Ức Tô bắt đầu quay đầu bước đi, đi được mấy bước lại ngoảnh lại chào: “Aunt, bye!”
Vẫn quỳ tại chỗ, Tô Tiểu Lương giơ tay chào tạm biệt, ánh mắt cô vẫn không
dứt khỏi Ức Tô, sóng lòng dữ dội đã đổ ập xuống người cô từ nãy.
Đây có phải là đất nước có niềm tin vào Thượng đế không? Thật sự, lần gặp gỡ này chính là sự sắp đặt của Thượng đế thật sao?
Thế nhưng, Thượng đế thân mến ơi, Người có biết rằng con và Dương Duệ không nên gặp lại nhau, tuyệt đối không được gặp lại nhau.
Góc trời đó là mái nhà của anh ấy, góc trời này là gia đình của con, vì
vậy, xin người hãy giữ khoảng cách chân trời góc bể ấy giữa hai chúng
con cho đến ngày cả hai đều đã đầu bạc răng long.
Lâu rồi không khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má mang đến cảm giác
lạ lẫm cho Tô Tiểu Lương, lặng lẽ đứng nhìn theo bóng dáng tung tăng như chú chim non của cô bé càng lúc càng xa, đến khi thấy bóng người áo
xanh trầm ngâm dưới gốc cây kia cử động, cô vội vàng quay trở lại con
đường cô vừa đi ra khỏi rừng cây vừa rồi. Không gặp, không gặp, không
gặp lại nữa, từ nay quên mình trong sông hồ.
Thực tế, khi tỉnh lại khỏi dòng suy nghĩ lan man, Dương Duệ đã thoáng thấy
phía bên kia hồ có bóng hình màu trắng vừa quay lưng chạy đi.
Thế nhưng, đang lo lắng cho con gái, anh lại không suy nghĩ nhiều nữa, vội
vàng tìm kiếm bóng dáng bé nhỏ của con gái mình trước, không ngừng thầm
chửi rủa, trách móc bản thân.
“Daddy, daddy…” Khi tiếng Ức Tô vang lên bên bờ hồ bên tay phải, Dương Duệ mới
hoàn hồn, vội vàng chạy đến ôm chầm lấy con gái trong cơ thể mồ hôi đầm
đìa vì sợ hãi của anh. Anh hôn lên má con hai cái, rồi trách móc: “Dọa
Daddy sợ chết khiếp, con đi chơi ở đâu vậy?”
“Con sang bên kia, bên đấy có con chim đẹp lắm.”
Ức Tô hoàn toàn không để ý thấy sự lo lắng của ba, tự hào chỉ tay về bên
kia bờ xa tít, như thể cô bé mới hoàn thành thành công một cuộc thám
hiểm.
“Lần sau có đi đâu xa nhớ nói trước cho Daddy biết một tiếng nghe không?
Được rồi, chúng ta về khách sạn thôi, con có đói không?”
“Đói lắm, con muốn ăn chân gà.” Ức Tô vui thích bám vào cổ ba, nhìn khu rừng xanh trước mặt đã chuyển sang tối sẫm, cô bé lại nói thêm một câu:
“Daddy, con vừa gặp một cô ở bên kia, cô ấy cứ khóc.”
“Tại sao cô ấy khóc? Ức Tô có dỗ cô ấy không?” Ánh sáng mặt trời đã tắt hẳn, vừa bế con gái trở ra cổng, Dương Duệ vừa nhẹ nhàng đáp lời con. “Có,
nhưng mà, Daddy ơi, có cô tiên sống ở trong rừng không?”
Trước câu hỏi không đi theo mạch logic của cô con gái, Dương Duệ bỗng tẩn
ngẩn trong mấy giây, nghĩ có lẽ do Anna hay kể chuyện cổ tích cho con
gái nghe nên anh cười nói:
“Tại sao con lại hỏi thế, Ức Tô gặp cô tiên ở trong rừng à?”
“Con không biết, nhưng mà, cô ấy biết tên của cả Daddy và Mommy đấy, còn
biết con sống ở Sydney nữa. Mommy nói trên đời này chỉ có cô tiên mới
biết tất cả mọi chuyện ở trên đời, vì thế con đoán cô ấy là cô tiên.
Fairy, cô tiên, Daddy, con nói có đúng không?” Ức Tô còn định nhắc lại
hai tiếng “cô tiên” một lần nữa, bất giác cô bé nhận ra, ba đang nhìn
mình với ánh mắt sững sờ quá.
Nhìn vào đôi mắt cực kỳ giống mình trên khuôn mặt đầy tự hào của cô con gái, cơ bản Dương Duệ không nghe rõ câu sau cô bé đã nói thêm cái gì nữa.
Trong mắt anh lại thoáng hiện lên hình ảnh người phụ nữ trong bộ đồ màu trắng lướt qua ánh mắt anh ban nãy. Đứng dưới bầu trời tối om, bất chợt trong lòng anh dâng lên một thứ cảm giác mịt mù của tiền kiếp hậu kiếp.
Nhóc ơi, là em đến phải không?
Sydney.
Kết thúc chuyến du lịch mười ngày tại Mỹ, Dương Duệ đưa con gái trở về nhà. Con gái bé nhỏ xa mẹ lâu ngày quá, vừa xuống xe lập tức chạy ùa vào
lòng mẹ.
Lòng dạ vẫn mang nặng nỗi hoài nghi, nghỉ ngơi một lát, Dương Duệ liền liên
lạc ngay với Tống Thạch Nhất, nhờ anh ta kiểm tra xem gần đây ECO có sự
kiện gì lớn không.
Đến chiều tối thì Tống Thạch Nhất nhắn lại một tin nhắn:
ECO tổ chức hội nghị bán hàng toàn cầu năm năm một lần tại Chicago, thời
gian diễn ra trong bốn ngày, cô ấy là một trong những người có mặt trong danh sách khách mời.
Sau nhiều năm quen biết, nói chung Thạch Nhất là người bạn có thể hiểu được tâm sự của anh. Dương Duệ mệt mỏi thả mình trong chiếc ghế bên ngoài
ban công, đây là lần đầu tiên anh hỏi thăm tin tức của Tô Tiểu Lương
trong sáu năm qua. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, gân xanh nổi
cuồn cuộn trên cánh, đầu óc anh trải ra muôn sông nghìn núi hiểm trở:
Bóng hình ấy, chính là cô ấy, chính là cô ấy! Đáng tiếc, cô ấy không thể gặp mình. Cho dù có gặp, thì có thể nói được gì đây? Cười và giới thiệu con gái tên Ức Tô với cô ấy ư? Hay để cho nước mắt tang thương nói hộ
lòng nhau?
Không, không, tất cả đều không được, vì thế, có lẽ không gặp lại là cách tốt nhất.
Cô ấy, chắc chắn cô ấy cũng hiểu rõ những điều này, cho nên đã bỏ đi xa mất.
Cô ấy, lúc nào cô ấy cũng là một cô gái thông minh, không phải sao?
Những năm tháng sau này, sẽ không gặp nhau nữa.
Cuộc đời này, sẽ dần dà mà kết thúc thế này thôi.
Một dòng cảm xúc không sao diễn tả được bằng lời trải rộng trong lòng anh,
Dương Duệ nhắm mắt lại, chôn giấu tất cả những hình ảnh và xúc cảm ấy
vào đáy lòng.
Chôn chúng vào nơi sâu nhất, chôn giấu vào góc tối nhất, kín nhất ở tận sâu đáy lòng anh.
Thành phố Y.
Chuyến bay kéo dài mười mấy giờ đồng hồ khiến Tô Tiểu Lương hoàn toàn kiệt
sức, dù bên ngoài ánh nắng mặt trời thật đẹp nhưng cô chẳng hề quan tâm, nhanh chóng tắm rửa rồi thả mình vào chiếc giường êm ái.
Trên đầu giường treo một bức ảnh cưới rất đẹp. Người đàn ông trong bức ảnh là Hạ Thần với khuôn mặt dịu dàng như gió mùa xuân.
Hơn hai năm về trước, cô và Hạ Thần kết hôn. Sau khi kết hôn, hai người
chuyển tới một căn hộ mới. Bản thân cô, dù cho rằng bố mẹ của Hạ Thần sẽ không thích và không chấp nhận mình, nhưng sau mấy năm sống cùng nhau,
mọi việc lại trở nên khá tốt, mẹ chồng Kiều Vanh tuy có hơi nghiêm khắc
một chút nhưng không phải là khó hòa hợp, hơn thế nữa, hai ông bà đều là những người được tiếp thu nền giáo dục cao cấp nên cũng không đến nỗi
làm khó con dâu. Tuy nhiên, chỉ có một việc khiến hai người phải nói qua nói lại mãi, là con dâu mãi không có con, những người nghỉ hưu sớm như
ông bà rất mong có cháu bế.
Về việc này, Hạ Thần vẫn rất bình tĩnh.
Anh không yêu cầu Tô Tiểu Lương phải làm bất cứ việc gì, huống hồ là chuyện đại sự như sinh con.
Tô Tiểu Lương không rõ cô đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh dậy khỏi giấc ngủ ngon lành, cô thấy Hạ Thần đã về, thay quần áo ngủ và ngồi đọc sách bên chiếc bàn cách cô không xa là mấy.
Ánh sáng vàng ấm áp từ chiếc đèn bàn ôm lấy anh, từng vòng sáng tối tĩnh
lặng đan xen quanh bóng anh mang đến một cảm giác ấm áp đặc biệt.
Thu mình vào chiếc chăn mỏng, lặng lẽ nhìn anh rất lâu, Tô Tiểu Lương mới sột soạt bò dậy, Hạ Thần quay đầu lại:
“Dậy rồi à? Nghĩ em ở Mỹ ăn uống không quen, anh nấu sẵn cho em một bát canh rồi, em uống một chút cho đỡ xót ruột nhé.”
“Hạ Thần…” Cô ngồi ở đầu giường, ánh mắt dõi theo anh đang đi ra cửa, nhẹ nhàng gọi anh.
“Ơi, sao thế?”
“Chúng ta… Chúng ta nên có con thôi.”
Ánh mắt của anh chợt tỏa ra thứ ánh sáng sáng vô cùng, niềm vui đến với anh có lẽ phải dùng từ long trời lở đất mới có thể diễn tả được, luống
cuống chạy ngay lại bên giường, hỏi cô:
“Thật không?”
“Thật đấy.”
Từ thái độ vui mừng hớn hở của anh có thể thấy rõ, anh đã rất muốn có con
từ lâu rồi, chỉ là không dám nói ra thôi, và cố giả vờ tỏ ra không quan
trọng khi đứng trước bố mẹ. Cách nghĩ này của anh thực sự rất hiếm người có được. Nếu một người đàn ông, qua bao nhiêu ngày tháng, vẫn đối xử
với bạn trước sau như một, chưa từng đòi hỏi, yêu cầu bạn phải làm bất
cứ việc gì bạn không mong muốn, chẳng lẽ lại vẫn không đáng để sinh cho
anh ấy một đứa con sao?
Nhìn theo Hạ Thần đi vào bếp, khi bóng anh đã khuất, cô quay sang nhìn vào bóng đêm lặng lẽ tối đen như mực bên ngoài cửa sổ.
Cuộc đời con người có mấy khúc, có lẽ, cứ cho nó trôi đi trong vô thức như vậy đi.
HẾT