Bên Người

Chương 47: Chương 47: Mê tình kiều diễm




Tuy hôm qua tôi đã nghe y nói mấy lời này rồi nhưng giờ nghe lại vẫn thấy xấu hổ muôn phần thật sự.

Tôi biết tối nay nhất định sẽ đến, tuy vẫn tự an ủi chính mình phải thật bình tĩnh. Việc này là thuận theo tự nhiên mà, rồi sẽ xảy ra thôi. Nhưng chân chính tới lúc ra trận tôi vẫn thấy thật bồn chồn, thậm chí còn dâng lên chút sợ hãi khẩn trương.

Nhất định tôi sẽ rất mệt, nói không chừng còn sẽ rất đau nữa.

Tôi vốn chỉ muốn an ổn ngủ một giấc thôi mà…

Y đỉnh rồi lại đẩy, sau đó bế thẳng tôi lên. Tôi vô thức quặp hai chân vòng qua y, y cũng bế lấy mông tôi. Mượn bức tường làm điểm tựa, y để tôi ngồi vững vàng trên cánh tay của y.

Giọng y cũng hân hoan: “Ta không ngờ rằng đệ sẽ tiếp nhận nhanh vậy!” Y liếm lên ngực tôi, ậm ừ nói: “Ta còn sợ sẽ dọa đến đệ cơ, đệ sẽ trách ta không cho ta thân mật ấy. Ta còn tưởng phải tốn mấy canh giờ để thuyết phục đệ nên chuẩn bị đầy đủ hết luôn, trong lòng cũng rất khẩn trương…”

Y nói thế tôi cũng chột dạ, ta đành không nói gì. Thật ra tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa, tôi bị y liếm đến đầu choáng mắt hoa, dương v*t lại càng cứng hơn. Trong bóng tối tôi cứ cảm giác mình chênh hênh chỗ cao nên có hơi sợ. Tôi vỗ vai y bảo y thả tôi xuống.

Hình như y nghiêng đầu một chút, thổi vào nhũ châu của tôi rồi nói: “Ta ở đây rồi đệ vẫn thấy sợ à?”

“Nếu sợ thì ta buông đệ ra nhé.”

Trong đầu tôi tưởng tượng thực ra cũng không phải cao quá, chỉ là chân tôi không chạm đất mắt lại không nhìn thấy gì nên cứ cảm giác mình chênh hênh kiểu gì ấy.

Tôi bám vào vai y nói: “Vậy huynh ôm chặt ta vào, đừng để ta bị rơi đấy.”

Y ‘ừm’ rồi lại sát vào hơn. Ngực của y cọ vào dương v*t của tôi, giọng điệu vừa kinh ngạc mà cũng hàm ý trêu chọc: “Xem thường ta à? Dù đệ có ngất đi thì ta vẫn còn sức ôm chặt đệ đấy.”

Ngất á! Còn lâu nhá!

Tôi đập y một cái.

Y lại cười: “Nếu vừa nãy đệ cũng chỉ đánh ta như vậy thì mặt ta cũng chả sưng thành cái dạng này rồi.”

Ầyyyyy, mặt của y đúng là…khổ thân.

Tôi nhẹ nhàng sờ lên mặt y.

Chỗ đó vừa cứng vừa nóng.

Uiii… hình như lại càng sưng lên rồi.

Y cũng không để ý tay tôi mân mê trên mặt mình, y chỉ chăm chú cúi đầu xuống liếm láp ngực tôi thôi. Vậy mà y cứ không chịu liếm lên nhũ châu mà chỉ cứ liếm mạn xung quanh đó, vừa mút vừa cắn.

Tôi lại ngại không dám mở miệng, nhưng y cứ chỉ như vậy, liếm vùng xung quanh cả hai bên ngực. Miệng y cứ chép chép ra vẻ đang ăn thứ gì ngon lắm vậy, tôi lại cảm thấy hơi không thoải mái nên nhún nhún eo, dương v*t lại cọ cọ vào lồng ngực y.

Một tay y cố định lại tôi, tay kia thì mần mò sờ soạng cái thứ của tôi. Y nhỏ giọng: “Ướt rồi…”

Tôi nghe xong mà đầu cũng bốc khói. Y muốn bỏ một tay ra để tháo lưng quần của tôi, nhưng đang ở tư thế này nên không dám buông tay ôm tôi ra.

Y cúi đầu thở hổn hển, hơi nóng không ngừng phả lên … cái thứ cứng đến chảy nước của tôi.

Cuối cùng y cũng thấy chút thất bại: “Thôi quên đi, ta cũng sợ làm đau đệ lắm. Vẫn nên về giường hơn, chơi mấy cái trò này làm gì.” Nói xong y cũng bế tôi đặt lên giường.

Y vội vàng kéo lưng quần tôi ra ném ra giường, hai chân tôi trống không. Y quỳ trước mặt tôi một lúc, sau đó loạt xoạt tiếng quần áo cởi ra.

Y đè lên tôi, cười cười: “Đệ không nhìn thấy gì thật đấy à? Sao mở to mắt thế? Lại còn gật gù đắc ý nữa chứ.”

Thật á?

Tôi không biết trong mắt y tôi nhìn ngu ngốc thế, đâm ra lại càng xấu hổ.

Tôi nhỏ giọng nói: “Thật sự không nhìn thấy gì cả mà…”

Y im lặng một lúc mới nói: “Không thể làm như thế này được.”

Y nói gì cơ? Tôi lại càng trừng mắt to hơn, sau đó mới nhớ ra lời của y lúc nãy lại thành híp híp mắt lại một chút, nhưng tôi thực sự không quen lại trợn mắt lên.

Y nhìn thấy tôi như vậy lại càng cười ác hơn, rồi hôn tôi.

Tay y trườn tới hạ thân của tôi, cứ vân vê mò xoài. Lại còn dùng vết chai trên tay cọ cọ quy đầu của tôi nữa chứ.

Y cũng ý vị đâm chim nhớn mấy lần vào người tôi, tôi đành duỗi tay ra mò. Tôi rờ đến hạ thân rậm rạp của y, gân xanh nổi lên, nóng hổi cương cứng vô cùng.

Y vừa mút vừa cắn, nụ hôn nóng bỏng này dần dời xuống, y liếm ngực tôi, hôn lên nhũ châu nhưng vẫn không làm gì nó, vẫn chỉ liếm cắn vùng chung quanh thôi. Chóp mũi y cọ cọ mân mê lên nhũ châu, còn răng thì gặm chung quanh…

Ây ngứa thế nhỉ…Tôi muốn…

“Đệ nói gì?”

Hả… Nói gì?

Tôi mơ màng nghĩ lại, cảm giác y cũng dừng lại mới mờ mịt hỏi y: “Sao cơ?”

“Vừa nãy đệ nói đệ ngứa…”

Cái gì, tôi nói ra rồi á!

Mặt tôi lại thành quả cà chua.

Y cầm dương v*t đập vào lòng bàn tay của tôi mấy cái, nhăn nhó nói: “Có phải đệ thấy ta chậm rì đúng không?” Y lại hơi xê ra: “Ta vốn sợ là đệ đau, nên muốn từ từ một chút…”

Tôi nghe thấy tiếng bình sứ mở ra vang lên trong trẻo, một mùi thơm bay đến. Tôi hoang mang chớp mắt, còn chưa kịp phản ứng thì y đã mở bung chân tôi ra, bôi cái mỡ lành lạnh trên ngón tay vào sau mông tôi, lại còn nhẹ nhàng ấn vào chỗ đó.

Tôi nghĩ chắc mặt tôi chưa từng nóng như bây giờ, e là con mắt cũng đỏ hết cả lên rồi. Y lần nào cũng có thể nhìn rõ trong bóng tôi, tôi thì xấu hổ không dám để y nhìn thấy mặt mình nên giơ hai tay lên che.

Y cúi người tới hôn lên bờ môi còn lộ ra của tôi, đồng thời dưới tay cũng dùng lực đút vào.

Y đưa đẩy mấy lần rồi nhỏ giọng hỏi: “Đệ háo sắc thật ấy…có phải bên trong ngứa rồi đúng không?”

Tôi định phản bác y nhưng mỡ bên trong tan ra vừa nóng vừa trơn như nước của chính cơ thể tôi tạo ra vậy. Bên trong tôi căng trướng, run lên mấy đợt. Y vẫn tiếp tục càn quấy bên trong, giống như đang tìm kiếm cái gì.

“A ha…”

Đột nhiên y nhấn ở một chỗ nào đó thì trong cơ thể tôi bỗng tê dại, lập tức rên lên.

Y nâng một chân tôi gác lên vai y, tay lại càng không ngừng ra ra vào vào tấn công vào cái điểm kia, còn miệng thì lại tiếp tục cắn vùng xung quanh nhũ châu. Một chân khác của tôi vắt vẻo rơi bên ngoài giường, bắp chân đung đưa theo từng động tác của y.

Trong phòng thơm quá, sao mỡ kia thơm quá vậy…

Tôi ngửi mùi thơm mà nằm phê pha trên giường, cảm thấy kêu ra cũng chả phải chuyện to tát gì. Hiện giờ tôi chỉ thấy thật khó chịu, chỉ muốn y nhanh nhanh tiến vào. Ngón tay cứ từ từ mài đến, từng ngón từng ngón một. Chả biết khi nào y mới dùng cái thứ của y đây….

“A…”

Tôi ôm đầu của y, không nhịn nổi nữa mà nâng người mình dậy, muốn dí nhũ châu vào miệng y. Tôi giống như mất trí mất rồi, chỉ muốn y cắn tôi thôi, cắn đau cũng không sao cả.

Y cũng kinh ngạc: “Không phải là đệ đau ư…Ưm…”

Tôi dí nhũ châu vào thẳng mồm y luôn.

Tôi nhỏ giọng rên lên: “Ta ngứa…Ta muốn huynh cắn ta…” Hai chân tôi vòng quanh thắt lưng y, lại lấy gót chăn đá lưng y, giục y mau cắn nó đi.

Y ngẩn người, sau đó lại cắn. Dùng răng nhay nhay nó một tí, rồi lại liếm lưỡi lên. Một tay khác thì đỡ lấy thắt lưng của tôi để đủn nó lên cao hơn, ngón tay ở miệng huyệt lại càng kịch liệt hơn. Trong phòng vừa tối vừa im ắng, tiếng nhóp nhép truyền vào tai khiến tôi vừa nóng lại vừa dễ chịu.

Chẳng biết y đã cho mấy ngón tay vào huyệt của tôi, nhưng tôi vẫn chưa hài lòng, tôi muốn nhiều hơn cơ.

Tôi thở phì phò, thỉnh thoảng lại rên lên vài tiếng tình sắc. Hai chân tôi banh ra, mặc y nhìn thấy hết thảy. Tôi rờ xuống dương v*t chính mình, cầm nó cọ cọ vào người y, bao nhiêu tinh thủy đều cọ hết lên bụng y cả.

Y hít sâu một hơi, rốt cuộc phát hiện ra tôi không đúng chỗ nào rồi. Y đứng lên, giống như là đang nhìn dáng vẻ ghẹo người nóng rực này của tôi vậy.

Y cũng buồn phiền: “Biết vậy không cầm theo thuốc thôi tình làm gì, ta còn tưởng thứ này sẽ giúp đệ thoải mái hơn chút.” Y thở dài rồi lại hôn tôi.

“Thuốc này đến nhanh đi nhanh, đến lúc đệ tỉnh táo rồi chẳng biết sẽ xấu hổ đến mức nào đây…”

Y nói cái gì đó…

Tôi bị kích thích đến trào ra nước mắt đọng bên khoé mi, tôi nhíu mày bĩu môi đánh y một cái, oán trách y bỗng dưng không cắn nữa.

Y cũng cười một chút, giọng hàm hồ: “Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy dáng vẻ này của đệ cũng không tệ…” Y lại vùi đầu xuống liếm hôn càng dùng sức hơn. Chân tôi run lẩy bẩy nhưng vẫn một mực quấn lấy thắt lưng y. Tôi cọ cả hạ thân lên người y, quy đầu cũng bị gân xanh với đám lông rậm mài đến chảy nước.

Y nắm eo tôi lại không cho tôi động đậy, tôi lại thấy bất mãn đánh y một cái.

Y nhỏ giọng phân trần: “Tuy ta là người bôi thuốc, nhưng đây là đệ giục ta đấy nhé.”

Y đút tay vào cửa huyệt rồi lại hỏi tôi: “Có ngứa không…”

Tôi vô thức vẫn cảm thấy câu này không thể trả lời, có hơi xấu hổ nên không nói chuyện. Nhưng y lại rút tay ra, tôi cảm thấy quá trống không chỉ muốn y tiến vào.

Tôi cọ lòng bàn chân vào cái vật đã cứng như đá kia của y, thở dốc nói: “Muốn huynh tiến vào…”

Giọng y kiềm nén: “Vậy đệ quay lại được không? Như đêm qua ấy.”

Tôi nghe lời quay lưng lại, lấy tay chống thân mình.

Y sờ lên mông tôi, rồi cắn một cái.

Tôi nghẹn ngào một tiếng, một cảm giác nóng rực xuất hiện ở khe mông. Y mài mài cọ cọ, y rù rì: “Ta thấy ổn rồi ấy…Mặc Bạn, thật sự ta không nhịn được nữa rồi.”

Y nắm lấy thắt lưng tôi, nhấn xương hông một cái rồi đẩy vào.

Oa…quả nhiên rất đau.

Tôi hấp háy mũi, mùi hương vẫn quẩn quanh đâu đây khiến tôi nóng rực cả mặt. Trong người như có một ngọn lửa thiêu cháy hết mọi cảm giác đau đớn, chỉ càng khiến thân thể tôi nóng rực hơn.

Giọng của y thật là tiêu hồn, thở ra một hơi khoan khoái: “Đệ chặt thật ấy…” Y sờ chim nhỏ của tôi, không có vuốt mà chỉ gãi gãi lên quy đầu yếu ớt run rẩy. Tôi run lên, sau đó y lạ đẩy sâu vào hơn, tất cả đều đút vào hết rồi.

Tôi thê lương khóc lên. Đến cả tôi cũng giật nảy mình, đầu óc lập tức thanh tỉnh, mùi thơm cũng dần phai nhạt đi. Tôi giật mình nhận ra mình lại hành động đến mức này, cảm giác xấu hổ và đau đớn cùng dâng lên.

Y bất động lập tức, nhỏ giọng hỏi tôi: “Đệ đau à?”

Y cũng run: “Ta cũng bị đệ kẹp đau lắm, Mặc Bạn đệ thả lỏng ra chút nha…”

Tôi tranh thủ thời gian thả lỏng hết sức, nhưng thật sự làm không nổi. Phía sau đau đến phát run, y lại bị tôi kẹp ở trong, tôi gấp đến độ không được, cũng chẳng biết phải làm thế nào bây giờ. Đột nhiên tôi cảm thấy mình rất vô dụng, cái gì cũng không biết. Năm đó không chỉ bị kích động mắng mỏ y rồi đẩy y ra xa, đến đêm nay quan trọng thế này vẫn không thể phối hợp với y trên giường được.

Việc tôi lo lắng bấy lâu quả nhiên đã xảy ra! Tôi biết mà, tôi biết mình không thể làm được mà!

Nhất định bây giờ y rất khó chịu, tôi cũng thật mất mặt.

Tôi nức nở chôn mặt vào trong chăn mà khóc. Sau đó tôi lại thấy lúng túng hơn, sao tôi cứ khóc trước mặt y thế này.

Nhất định tôi khiến y mất hứng lắm rồi.

Lần này tôi cũng thả lỏng được ra, y lui lại một chút rồi rút ra, ‘pập’ một tiếng. Y xoay người tôi lại, tôi vẫn lấy chăn che lên mặt mình không chịu buông ra.

Y sốt ruột: “Đệ đau ư? Hay là bị thương rồi?” Y nâng chân tôi lên, chăm chú nhìn cửa huyệt của tôi. Y ghé sát đến nỗi tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của y ở nơi đó. Y vuốt túi tinh rồi lại sờ sờ lên miệng huyệt.

Y áy náy: “Ta, ta không nhìn thấy được…Đệ có ổn không?”

Giờ tôi đã hoàn toàn thanh tỉnh sao có thể chịu đựng tầm mắt này của y nổi, y hỏi như thế lại khiến tôi cảm thấy y phải kìm nén đến khó chịu lắm rồi mà vẫn hỏi đến cảm giác của tôi trước, tôi lại càng muốn khóc hơn. Không biết khóc là bởi vì đau, hay là khóc vì đau lòng cho y nữa. Hoặc có thể là lúc nãy khóc vẫn còn chưa thỏa đây.

Tôi nghĩ lại vừa nãy mình phóng đãng như vậy chỉ muốn ngất đi, vậy mà tôi vẫn đau lắm, nhưng sao hai người chúng tôi lại đứt đoạn ngay lúc này cơ chứ. Chuyện này cũng không tốt cho y. Tôi quyết định bỏ chăn ra để nói với y tôi không sao.

Tôi còn chưa bỏ ra y đã lắp bắp: “Ta, ta…vội quá…Ta không nên…”

Giọng y ngập tràn áy náy, tôi vội vàng đáp: “Cũng không phải đau quá mà…” Tôi kéo chăn xuống, nắm lấy tay y đặt ra sau mông mình: “Huynh vào lại đi.”

Nhưng y vẫn không nói gì, cũng không động đậy.

Tôi vẫn luôn nghĩ mình biểu hiện không tốt, thấy y thế này thì lại càng suy nghĩ nhiều, nhất thời cảm thấy tủi thân không chịu được. Tôi mếu máo ừng ực nước mắt hỏi y:

“Có phải huynh chê ta đúng không…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.