Bên Người

Chương 11: Chương 11: Mười ngón đan xen




“Trình đại nhân, Trình đại nhân…”

Tôi hoàn hồn lại.

“Sao lại đi chậm thế, lên triều chậm cũng coi như là tội lớn đấy…” Người mới tới đánh thức tôi, khẽ giậm giậm chân để rũ hàn khí quanh người xuống.

Tôi cười nói: “À, ta đang nghĩ chút việc, nên vừa nãy có đi hơi chậm.”

Trên tay tôi vẫn còn cầm đèn, y đến gần tôi, xấu hổ cười nói: “Hôm nay ta vội ra ngoài nên không mang đèn soi đường, trời này tối quá đi không cũng sợ, chẳng hay Trình huynh có nguyện ý cho ta đi cùng không?”

Quan hệ giữa tôi và Cố Nhậm bình thường cũng không tệ, nếu không phải vừa nãy y nhắc nhở tôi sợ rằng tôi cũng lỡ giờ vào triều thật.

“Tất nhiên rồi.” Tôi đổi đèn sang tay gần bên y để y thấy rõ đường hơn.

“Đa tạ Trình huynh.”

Trên đường tôi nói chuyện cùng y, hỏi đến tế tự cuối năm y lại sầu mi khổ kiếm, nói năm nay Thánh thượng không muốn tổ chức tốn kém, lại phải làm sớm. Nhưng tế tự là chuyện trọng đại quốc gia, những năm qua toàn bắt đầu từ ngay chớm thu, giờ mọi người không biết phải tính toán sao đây.

“Mấy lão ở Lễ Bộ cổ hủ lắm…nhất quyết muốn xử lý theo lễ chế cơ, nhưng lại sợ đắc tội với Thánh thượng. Nên ta bị đẩy ra đầu sóng ngọn gió là oan đại đầu, khiến ta chả biết phải sao giờ…”

Tôi bị ngữ điệu oán trách của y chọc cho bật cười, nghe mấy từ lão cổ hủ lại càng hài hơn.

“Huynh không sợ có người nghe thấy sẽ đi tố cáo à, để xem xem có được làm chức Lễ Bộ thị lang tiếp được không.”

Y nghe thế vội nhìn bốn phía, chỉ thấy một mình Trần Du nhưng cách y khá xa.

“Không nghe thấy đâu, xa thế cơ mà.” Cố Nhậm quay đầu lại: “Nói đi cũng phải nói lại, Trình huynh chưởng quản Hộ Bộ nghiêm quá. Muốn xin chút tiền tài chỗ huynh phải tính toán danh mục rõ ràng, nếu không chuẩn thì không cho. Có khi ta…”

Một bóng người xuất hiện.

“Hai vị đại nhân đang nói gì mà thoải mái thế?”

Cố Nhậm bị dọa đến phát run, thấy đó là Trần Du mới cười nói: “À hả, là Trần đại nhân à, còn chưa chúc ngươi lên chức đó.”

Đúng rồi, Trần Du lại lên chức, mới có hơn một năm mà y đã lên đến được chức quan này quả thật là một bước lên mây, cũng chả còn cách xa mấy chuyện chính vụ nữa rồi.

Trần Du nói đa tạ.

Tôi sợ y sẽ chen vào giữa Cố Nhậm và tôi, nhưng may tôi cũng chỉ là nghĩ nhiều. Y tiến tới bên trái tôi, cười nói: “Hai người dùng chung một cái đèn nhìn chen chúc quá, ta với Trình chưởng thư dùng chung chiếc này đi.”

E là Cố Nhậm cũng sợ mình làm phiền đến tới tôi, có Trần Du tới cùng chia sẻ y vui vẻ thay tôi đồng ý.

Trên đường Trần Du chả nói gì, còn Cố Nhậm thì cứ nói tiếp, đang nói y bỗng lộ ra nét mặt vui mừng, nói: “Đúng rồi, mười mấy ngày nữa là đầy tháng của khuyển tử nhà ta, xin mấy vị đại nhân nể mấy phần mặt mũi đến hàn xá uống chút rượu nhạt nhé, đến lúc ta sẽ cho người gửi thiệp đến phủ.”

Tôi vui thay cho Cố Nhậm, vội đồng ý với y, Trần Du nghĩ một lát cũng đồng ý.

Cố Nhậm đánh giá chúng tôi một hồi mới nói: “Niên kỷ của hai vị cũng không còn nhỏ nữa, sao vẫn chưa thành gia vậy?”

Tôi cười nói: “Ta bề bộn sự vụ, chuyện thành gia cứ để sau này rồi tính.”

Trần Du không nói gì, Cố Nhậm lại làm mai mối cho y, muốn giới thiệu mấy tiểu thư khuê các bên nhà ngoại cho y.

“Không cần.” Trần Du cự tuyệt, “Trong lòng ta đã có người rồi.”

Lòng tôi thót lại.

“Ồ?” Cố Nhậm hơi kinh ngạc, cười nói: “Vậy chẳng biết khi nào ta mới có thể uống rượu mừng của đại nhân vậy?”

Giọng Trần Du đầy đắng chát: “Tạ ý tốt của Cố đại nhân, chỉ là sợ không uống được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì…” Y dừng lại một chút.

Lòng tôi giật thót, y chả bao giờ thích lòng vòng, tôi sợ…

Đừng nói y sẽ thú nhận y là đồng tính đấy nhé! Điên à? Việc này sao có thể nói cho người khác biết được! Tôi giật tay áo y, cảnh cáo y nói chuyện cẩn thận.

Trần Du đổi đèn sang tay kia đổ người về phía tôi, lại hạ giọng như là trả lời với Cố Nhậm:

“Bởi vì …lòng người lại chẳng có ta.”

Y lục lọi vươn vào trong tay áo tôi, nắm lấy tay của tôi.

Cố Nhậm nghe xong cũng thở dài: “Thật là đáng tiếc! Xưa nay lưỡng tình tương duyệt là chuyện khó tìm, Trần đại nhân cũng đừng quá khó chịu. Không bằng để ta giới thiệu mấy người quen trong nhà. Đại nhân gặp nhiều rồi khắc có thể quên người kia thôi.”

Trần Du lắc đầu, giọng nói kiên quyết: “Đa tạ ý tốt của ngài, chỉ là trong lòng ta chỉ có một người mà thôi, không phải người ấy thì không muốn.”

Y lại đảo cổ tay, mười ngón đan xen với bàn tay tôi.

Tôi trộm đổ mồ hôi, không dám động đậy chi chỉ cứng ngắc bước đi tiếp, mặc kệ tay y nắm lấy tay mình.

Cố Nhậm như là bị sự si tình của Trần Du đả động, than thở một hồi, rồi cả đường chỉ nói mong Trần Du ôm được giai nhân, thỏa được ước muốn.

Trần Du nói: “Tạ lời chúc của đại nhân, ta hy vọng mình cũng có thể được như mong muốn.”

Triều phục rộng rãi che lấy đôi bàn tay của tôi và Trần Du, tôi nghe bọn họ nói chuyện mà tai nóng tâm cũng nóng theo.

Lúc tách nhau Trần Du mới buông tay tôi ra, thừa dịp Cố Nhậm bước trước hai người tôi thì mới hạ giọng nói với tôi: “Ta hối hận rồi, tối nay ta sẽ đến tìm đệ.”

Y nói xong còn cắn tai tôi một cái, rồi lại làm bộ không phát sinh ra chuyện gì cứ thế mà đi thẳng về phía trước.

Y buông tay ra thì tôi cũng cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi vào tay áo, mới nhận ra tay mình toát mồ hôi hết cả ra rồi.

Trong triều thì bàn luận, đằng sau thì có ánh mắt nhìn chằm chằm, tôi như mọc gai sau lưng, đến bàn tay trái cũng cảm giác dinh dính.

Sau khi bãi triều tôi vội vàng trở về thẳng phủ mình, chỉ sợ nhìn thấy y.

Tôi đến thư phòng tĩnh tâm luyện chữ, nhưng viết chả nhìn nổi nên phiền lòng vứt bút đấy khiến mực văng khắp nơi. Trên tay áo cũng bị dính mực, tâm tôi càng thêm phiền, người khác đưa bữa tối đến cũng chả buồn dùng.

Ngày thu nên trời tối sớm, mặt trời lặn nhanh khiếp.

Tôi không dám đối mặt với Trần Du nên không có về phòng, lại sợ y tìm tới nên cũng không đốt đèn lên.

Tôi cứ một mình ngồi đợi ở thư phòng như thế, bốn phía yên tĩnh, sắc trời tối dần. Tôi nghĩ thầm chắc Trần Du không đến đâu mới thả lỏng tâm tình cả ngày nay xuống, mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng động, tôi bừng tỉnh. Một bóng người tiến đến, cái tư thế kia thật sự phải dùng đến từ ‘xinh đẹp’ mất thôi.

Tôi trợn mắt há mồm, ngồi trên ghế không động đậy.

Trần Du đi tới, giọng điệu nghiến răng nghiến lợi: “Lần này ta tới cũng đâu phải không báo trước như những lần trước đâu, ta đã nói với đệ rồi còn gì.”

Tôi ngập ngừng nói: “Nhưng huynh leo tường…đấy không phải hành vi của quân tử..”

Giọng y lạnh lùng lại thêm cả giận dữ: “Đến đệ cũng là đồng tính đã là tà đạo lễ pháp, còn để ý đến dăm ba cái lễ nghĩa này nữa à?”

Tôi chả nói gì, y lại đi tới. Tôi đứng lên, lui về sau một bước.

Giọng y rầu rĩ: “Ta không động vào đệ đâu, chỉ muốn nói chuyện với đệ một lát thôi.”

Tôi vẫn hơi xấu hổ, cúi đầu nói: “Vậy huynh cứ nói đi.”

“Đệ…đến nhìn cũng thể nhìn ta sao!”

Tôi ngẩng đầu nhìn y, y tiến đến khoảng trăng chiếu vào phòng nên ánh trăng chiếu lên nửa bên mặt của y. Tôi lại nhớ tới cảm giác y nắm lấy tay mình, bất giác càng thêm xấu hổ cúi đầu.

Y đã hơi tức: “Vẫn cứ không thể nhìn ta à? Ghét ta đến thế?”

Tôi bất đắc dĩ, đành phải nhìn y: “Ta… không có ghét huynh mà.”

Thấy tôi ngẩng đầu y mới thoáng giãn cơ mặt ra một tí, lớn giọng nói: “Cái kẻ đệ thích kia…cũng đã thành hôn rồi, cũng đừng nghĩ tới hắn nữa đi. Cứ tự khiến mình khó chịu đến khóc, dù gì cũng chỉ là một thằng đàn ông mà thôi sao phải cố sống cố chết với hắn như thế làm gì. Trên đời này cũng đâu phải chỉ có đệ là đồng tính. Hôm nay đệ cũng nghe rồi đấy, nếu không phải đệ thì ta không muốn, đệ không thể nhìn về phía ta một chút sao?”

Giọng y càng ngày càng to, tôi bị khí thế này của y dọa sợ. Tuy lời này của y nói ra nghe oan ức lắm, lại còn đáng thương nữa, suýt nữa cũng khiến tôi mủi lòng, không mủi không nổi mà.

Không phải tôi thì y không muốn…nghe cảm động thật sự ấy.

Tôi nói: “Chả phải ta cũng chỉ là một tên đàn ông thôi sao, cớ gì huynh cứ phải cố sống cố ch…” Đang nói dở tôi mới nhận ra lời này sai sai, nói như này nghe vẻ tôi tự mình đa tình thế nhỉ.

Trần Du sững sờ, giọng nói đã có chút phẫn uất: “Đệ cũng rõ ta cố sống cố chết vì đệ như thế mà đệ còn nỡ lòng nhẫn tâm.”

“Đệ rõ ràng cũng có ý với ta mà đúng không?”

Y nhanh chân bước tới, tôi lại lui về sau.

“Nếu không phải vì sao lúc ta nắm lấy tay đệ đệ không có phản kháng?”

Y lại tiếp tục tiến lên, còn tôi tiếp tục lùi về sau.

“Lúc ta buông ra còn cảm nhận được mạch của đệ, đập cực kỳ nhanh. Có phải đệ cũng hồi hộp, hoặc là vui vẻ đúng không?”

Sau lưng tôi đã là tường, hai tay y lại chống hai bên đầu tôi.

“Nếu không thì lúc hai ta chia cách, đệ cũng sai người mang thuốc sang cho ta, chả phải đệ lo lắng cho ta đấy ư?”

Tôi ngửa đầu, oán hận nhìn y.

Y vẫn trưng ra vẻ vô tội lắm: “Ta đâu có đụng vào đệ đâu.”

Y cúi người tiến gần, tôi bóp lấy cổ y đẩy y ra. Cái tư thế này quen thế nhỉ, hình như là hôm chúng tôi lần đầu …

“Là đệ đụng ta trước đấy nhé.”

Trần Du bị tôi đụng mà tự sướng rơn lên, không thèm quan tâm gì nữa tiến càng gần hơn, hơi thở nóng rực của y cứ phả lên mặt tôi.

“Chờ ta quên y đi.”

Y dừng lại.

Đưa ra quyết định này cũng khiến tôi đau lòng lắm, tôi tự mình lẩm bẩm: “Chờ ta quên y đi…quên y…có được không?”

Trần Du nhìn tôi thật lâu mới đáp lại: “Được, ta sẽ chờ đệ quên y…”

“Quên đến không còn một mảnh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.