Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 20: Chương 20




Tần Kính lần này tìm đến Trầm Lương Sinh là có chính sự liên quan đến mạng người, không phải vì bản thân, mà là vì tiểu Lưu.

Kỳ thật tiểu lưu cũng không làm ra chuyện lớn gì —- tiểu tử này nhìn tựa tựa phật Di Lặc, cả ngày híp đôi mắt nhỏ, nhưng cũng là người có tâm huyết tính tình trượng nghĩa, chính là biết mẹ tuổi đã cao, ba em gái thì hai đứa còn chưa gả chồng, trên người mình trọng trách nuôi sống một nhà già trẻ, không dám không làm một “Thuận dân”. Tần Kính bình thường làm gì cũng không nói với hắn, thậm chí ngay cả nhà họ cũng ít ghé qua, chính là sợ chẳng may mình có xảy ra cái gì không hay liên lụy đến hắn.

Bất quá cho dù rơi vào tay giặc, bị người Nhật Bản khống chế báo chí dư luận, nhiều ít cũng thu được chút tin tức bên ngoài —- quân Nhật khi công tiến Nam Kinh cũng đủ khiến bọn hắn mỗi người chết không yên lành, chết một ngàn lần cũng chuộc tội không hết —- tiểu Lưu không thể làm gì, chỉ nghẹn trong lòng, sau cùng vài anh em hợp lại tính kế, liền cùng nhau diễn tiết mục châm biếm bọn Hán gian, trên đài nói “Chuyên xưa hư cấu” —- nghe cũng biết là chuyện gì, không dám vạch trần, cùng nhau mắng vài ba câu hết giận thôi.

Kết quả cuối tháng mười năm trước, có ngụy cảnh tìm tới quán trà, không có chứng cứ rõ ràng thì bắt tiểu Lưu mang về cục cảnh sát thẩm vấn, chung quy là vì vòi tiền. Em gái của Tiểu lưu hoảng sợ, đi tìm Tần Kính Tần Kính vội vã mang tiền lo liệu, kèm thêm khuôn mặt tươi cười xin lỗi chuộc người về, tiểu Lưu cũng không còn dám diễn mấy tiết mục ngầm châm biếm này nữa, lại không ngờ tới qua hai tháng sau, lại bị bắt tới cục cảnh sát.

Lúc này chuyện tình đã vượt mức khống chế —- không chỉ mình tiểu Lưu xui xẻo mà còn những người khác cũng bị bắt giữ oan uổng, bởi vì người Nhật Bản nhận thấy Trung cộng ở khu kiến lập Bình Tân nổi lên tuyến giao thông chuyển vận tiếp tế tiếp viện dược phẩm bí mật, hạ lệnh tra tìm ” Cộng phỉ ở Thiên Tân”. Ngụy cảnh vì muốn tranh công trước mặt người Nhật lung tung bắt người, ngay cả tiền cũng không mua chuộc được, Tần Kính nghe được mọi người bị bắt sẽ bị đưa đến cơ sở quân Nhật, vì vậy dặn dò em gái tiểu Lưu chăm sóc mẹ cẩn thận rồi đi tìm Trầm Lương Sinh.

Sáng sớm ngày 22 Tần Kính đi Kiếm Kiều, khi đang ngừng lại nhìn cửa sắt quen thuộc, đứng ở góc đường một lúc lâu. Cậu cảm thấy bản thân làm chuyện này thật sự vô lý —- lúc trước là chính mình quyết ý muốn cùng Trầm Lương Sinh phân rõ, ngay cả cha của hắn mất cũng không chịu đi thăm hắn, hiện giờ cần giúp đỡ mới tìm đến, Tần Kính không biết Trầm Lương Sinh sẽ nghĩ về mình như thế nào.

Nếu như là chuyện của mình cậu chắc chắn sẽ không làm phiền Trầm Lương Sinh, nhưng hiện nay là mạng của người thân cậu. Tần Kính im lặng suy nghĩ một lát, vừa định nhấc chân cất bước, liền thấy cửa sắt mở rộng, có một chiếc xe hơi chạy ra ngoài. Cậu không biết Trầm Lương Sinh ở nhà hay trên xe, đang do dự phải mở miệng thế nào, lại thấy xe đột nhiên dừng lại, người kia đẩy cửa xuống xe, đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình.

Ở ngã tư đường vắng lặng, cách nhau không đến một trăm mét, Tần Kính thấy không rõ khuôn mặt Trầm Lương Sinh, trong đầu chỉ có từng nét từng nét phác họa dáng mặt của hắn.

Hai người tới bước đường này, cậu chưa từng hối hận, nhưng trong lòng thì rất rõ ràng, kỳ thật cậu vẫn thích hắn. Dẫu không nên thích, cậu vẫn cứ thích.

Khi không thấy người này, tựa hồ tình cảm không thỏa đáng này cũng không sao cả, mỗi ngày vội vội vàng vàng, đều không phải là thường xuyên nhớ hắn. Thời điểm ngẫu nhiên khó chịu, ngẫm lại con đường này là tự mình chọn, cũng sẽ không sao hết.

Thế nhưng hiện tại gặp lại… Tần Kính đột nhiên cảm thấy trái tim đau nhói. Không phải ẩn ẩn, mà là thật sự đau, đập một chút lại ngừng một chút, đầu óc đều có chút hỗn độn, chỉ cảm thấy một mảnh mờ mịt chói lòa, giống ánh nắng ngày chia tay ấy, cũng giống như con đường phủ tuyết lúc này.

Tần Kính yên lặng nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng lấy lại tinh thần, bước về phía đối phương.

Trầm Lương Sinh đã thu lại tâm tình bối rối khi gọi lái xe dừng xe, thấy Tần Kính động, liền cũng cất bước về phía cậu. Tay nhét trong túi áo khoác, bước chân gấp gáp hơn hẳn bình thường, nhưng cũng thập phần vững chắc, đi đến trước người Tần Kính, như trước hỏi han một câu đúng mực: ” Đã lâu không gặp.”

“ … Chào…” Tần Kính thật vất vả ba hồn bảy vía mới trở về rồi khi nghe được thanh âm quen thuộc lại bay đi một nửa, lăng lăng đáp, cũng không biết phải nói thêm cái gì.

“ Tìm anh có việc sao?”

“ Vâng…”

“ Đi vào rồi nói sau.”

Tiểu thư kí làm người thông minh thấy Trầm Lương Sinh xuống xe, cũng chui ra theo hắn, lúc này thấy Trầm Lương Sinh khoát tay, liền biết là bảo cậu rời đi trước, lại quay về trong xe nói với Thôi Chiêu Đệ: “Thôi tiểu thư, nhị thiếu gia có khách, chúng ta đi trước thôi, đừng để trễ xe lửa.”

“ ….Có thể chờ một lát được không?”

“ Hả?”

Tiểu thư kí tưởng là Thôi Chiêu Đệ là muốn chờ Trầm Lương Sinh cùng đi, vừa định bảo cô đừng chờ đã thấy cô đẩy cửa xuống xe, đứng bên xe nửa phút, lại chẳng cần mình thúc dục đã tự ngồi vào chỗ, đóng chặt cửa xe, nhỏ giọng nói: ” Làm phiền anh đợi.” Rồi mới cúi đầu không nói gì nữa.

—- Cô không dám thích hắn. Hắn ở trên trời, ở nơi cao, khiến cô ngay cả tâm tư trộm thích cũng không dám có. Nhưng cô biết, lần từ biệt này, chính là cả đời không gặp. Cho nên cũng cố lấy chút dũng khí, nghĩ muốn nhìn hắn lần cuối cùng, cũng ít nhiều trông mong hắn sẽ quay lại nhìn mình dẫu chỉ một giây, phất tay tạm biệt mình.

Trầm Lương Sinh không phải không thấy được Thôi Chiêu Đệ xuống xe, nhưng ngay cả chút tâm tư chu toàn lễ phép cũng không để tâm —- hắn cùng sóng vai với Tần Kính đi về phía cửa sắt, khóe mắt quét qua đôi tay buông thõng của Tần Kính, mắt thấy ngón tay đông lạnh đỏ bừng, liền có chút khó chịu, thiếu chút nữa thốt ra lời nhắc cậu trời lạnh cũng không biết mang bao tay, lại nghĩ đến mình không có lập trường để nói những lời này, tâm phiền ý loạn cũng chẳng hơi đâu mà quản người khác thế nào.

Trầm Lương Sinh thấy được, Tần Kính dĩ nhiên cũng trông thấy —- cậu chưa từng gặp Thôi Chiêu Đệ, không biết cùng Trầm Lương Sinh là quan hệ gì, chỉ thấy cô một tay đỡ bụng, một tay nắm cửa xe nhìn về phía này. Ánh mắt xem như ôn nhu mềm mại, thấy mình nhìn lại liền ngượng ngùng cúi đầu, ngồi vào trong xe.

Kết hôn rồi sao? Hẳn là chưa có đi. Hắn nếu kết hôn, trên báo nhất định là phải đăng tin rầm rộ. Có lẽ là bởi vì cha mới mất chưa qua một năm nên không thể lo liệu việc cưới. Nhưng đứa nhỏ cũng đã có, dù sao vẫn phải mở tiệc mừng.

Tần Kính suy nghĩ loạn thất bát tao đi theo Trầm Lương Sinh vào nhà, lúc trước trái tim còn đau xót hiện tại lại như chẳng có việc gì, một chút đau đớn cũng không.

Hai người đi vào phòng khách, người hầu nhìn thấy Tần Kính thì sửng sốt, khi dâng trà nhịn không được nhìn cậu cười tươi. Tần Kính cũng cười với cô, khi nhìn phía Trầm Lương Sinh ý cười chưa thu hồi, thấy Trầm Lương Sinh trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

“ Tìm anh có chuyện gì?” Hắn cúi đầu hút thuốc —- ít nhiều có thể che giấu được tâm trạng lúc này —- rồi lại nhẹ giọng hỏi.

Tần Kính cũng không thừa lời, đi thẳng vào vấn đề mà đem sự tình kể rõ, nhìn sắc mặt Trầm Lương Sinh chờ hắn trả lời.

“ Anh đã biết, em yên tâm chờ tin đi.” Trầm Lương Sinh thật không làm khó cậu, cũng không nhiều lời, sảng khoái đồng ý.

“ Xin lỗi, làm phiền anh nhiều như thế.”

“ Không có gì.”

Việc chính nói xong, trong phòng khách nhất thời có chút tĩnh lặng, qua một lát, hai người đồng thời mở miệng:

“ Tôi…”

“ Ở lại dùng cơm trưa đi.”

“ Không được,” Tần Kính lắc đầu, ” Tôi phải về đây.”

“…….” Trầm Lương Sinh nhìn Tần Kính không trả lời, Tần Kính đối diện với hắn vài giây, mới nói tiếp, ” Tôi về đây, cảm ơn anh.”

“ Anh sẽ không tiễn,” Trầm Lương Sinh nghe vậy đứng lên, ” Tạm biệt.”

Lúc trước khi chia tay, tuy rằng nghĩ tình yêu này dễ hợp dễ tan nhưng trong lòng Trầm Lương Sinh chung quy có cổ oán khí tự tôn không thể nắm bắt —- khi đó hắn không phải không ôm hy vọng, hy vọng phân lượng mình ở trong cảm thụ của Tần Kính quan trọng hơn bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, hy vọng cậu có thể lựa chọn ở lại.

Hiện giờ Trầm Lương Sinh thật không trách Tần Kính có chuyện mới tìm hắn, cũng không trách cậu nói xong chuyện liền muốn rời đi, trong lòng không những không cảm thấy khó chịu, thậm chí là có chút vui vẻ —- khi gặp mặt chỉ cần liếc một cái, hắn liền nhìn ra Tần Kính vẫn còn thích hắn, khi Thôi Chiêu Đệ xuống xe, bị Tần Kính nhìn thấy, lúc đó xảy ra hiểu lầm gì Trầm Lương Sinh đương nhiên hiểu được, lại không giải thích rõ ràng, mặc cậu tự mình khó chịu hai ngày nói sau.

“ Tần Kính,” Trầm Lương Sinh miệng nói không tiễn nhưng vẫn đưa cậu ra cửa, còn cố ý ôn nhu dặn dò một câu, ” Nhìn em so với trước gầy quá, tự mình phải biết chăm sóc chứ.”

“… Vâng…” Tần Kính đi trước Trầm Lương Sinh nửa bước, nghe vậy bước chân khẽ ngừng, chưa quay đầu lại, chỉ thấp giọng đáp ứng một chữ.

Trầm Lương Sinh không nói thêm lời nào, nhìn cậu xuyên qua hoa viên đi về phía cổng, trong lòng mang sung sướng thầm nghĩ, rõ ràng buông không được còn cố chấp muốn buông, Tần Kính, em đây là tự làm khổ mình.

Tần Kính rời khỏi Trầm trạch, đi đến trên đường, yên lặng dạo bước, tới trạm đón tàu điện cũng bước qua.

Hôm qua tuyết ước chừng còn chưa ngớt, sắc trời mù mịt không thấy mặt trời, bầu trời chỉ loáng thoáng chút mảng xanh trắng, tuyết bao phủ mặt đất giống như một cái chén sứ, người buồn phiền bị giam bên trong, ngột ngạt hồi lâu chẳng thể hô hấp.

Tần Kính cũng không cảm giác quá khó chịu, mới vừa rồi khi cùng Trầm Lương Sinh nói chuyện chính, cũng rõ ràng mạch lạc, đầu óc một chút cũng không hồ đồ.

Mãi đến bây giờ khi đi xa rồi, thả lỏng tâm tình dồn nén hồi lâu, mới có chút hoảng hốt, hoảng hốt thầm nghĩ, đã hơn một năm không gặp, hắn coi như là có gia đình có đứa nhỏ. Ngẫm cũng đã bao nhiêu tuổi rồi, chính mình trước kia đầu óc bất động không chịu nghĩ, đợi đến khi tận mắt thấy mới ngạc nhiên, thật sự có chút buồn cười. Lại nghĩ đến hắn dặn mình tự chăm sóc, thật giống như… giống như…

Tần Kính đột nhiên nghĩ đến trước khi mẹ qua đời, thời điểm còn có thể nhận ra người, cũng từng nói với cậu: “Bảo nhi, về sau một mình con phải cố sống tốt.” Sau đến khi mẹ không còn nhận ra cậu nữa, vẫn mê man, cũng không còn mở mắt nhìn cậu nữa.

Tần Kính bỗng nhiên cảm thấy ủy khuất. Cũng không phải cảm giác Trầm Lương Sinh có lỗi với mình —- là chính mình rời hắn trước, cũng không thể không biết điều bắt người ta đối với mình nhớ mãi không quên —- chính là cảm thấy được ủy khuất, không thể đối Trầm Lương Sinh không biết điều, thì liền đối mẹ mình không nói phải trái, hệt như tiểu hài tử, ở trong lòng càn quấy nói với mẹ: người đi theo cha rồi cũng chẳng cần con, còn bảo con làm sao một mình sống tốt đây?

Bất quá ủy khuất thì ủy khuất, tim thật ra nửa điểm không đau. Tần Kính lại đi một đoạn, đột nhiên cảm thấy dạ dày có chút nhộn nhạo, không phải cái loại cảm giác đau dạ dày bình thường, buổi sáng cũng chưa ăn gì, nhưng càng lúc càng muốn nôn.

Tần Kính đi nhanh hai bước, đến bên một gốc cây, mới vừa tóm được thân cây liền nôn ra. Dạ dày không có gì cũng chỉ nôn ra nước chua, rồi nôn ra thứ gì đó, Tần Kính ngẩn người, mới nhìn cẩn thận đó là máu.

Không phải máu đỏ tươi chảy ròng ròng, mà là không biết từ lúc nào nghẹn ở nơi đó, hiện giờ cuối cùng phun ra, lẫn lộn trong tuyết đọng dưới tàng cây, màu sắc thẫm đen, tựa như rỉ sắt đục ngầu cũ kĩ.

Tựa như có thứ gì trong thân thể, không biết thời điểm nào, sớm lẳng lặng chết khô bên trong. Thi thể hư thối lúc này mới thấy ánh sáng.

Tần Kính mới rồi đầu óc có điểm choáng váng mơ hồ, nôn ra búng máu lại kéo về chút thanh tỉnh.

Cậu tựa vào gốc cây nghỉ một lát, cúi đầu nhìn vết máu trên tuyết, dùng mũi chân chôn vùi thứ đáng sợ kia, gạt tuyết bên cạnh tỉ mỉ che giấu, mới lại tiếp tục đi phía trước.

Trầm Lương Sinh tuy rằng mang oán khí khó hiểu trong lòng, cố ý muốn cho Tần Kính hiểu lầm khó chịu hai ngày, nhưng việc cậu nhờ thì không chút trì hoãn, sáng sớm hôm sau tiểu Lưu liền được thả ra.

Tần Kính sợ hắn băn khoăn, không dám nói với hắn là tìm Trầm Lương Sinh giúp đỡ, chỉ nói là dùng tiền để chuộc. Tiểu Lưu mới chịu kinh hách, đầu óc còn chưa yên ổn, nhất thời không suy nghĩ cẩn thận, thầm nghĩ Tần Kính sợ là đem hết tiền tích cóp ra dùng rồi, vẻ mặt hối hận theo sát cậu nhận lỗi, còn nói muốn đem quán trà bán trả tiền cho cậu, bị Tần Kính ném cho một câu: “Bán quán trà rồi cả nhà cậu uống gió tây bắc để sống hả?”

“Này… em… anh…”

“ Nói cho cậu căn bản là không tốn bao nhiêu,” Tần Kính biết nếu nói toàn bộ tiền là do mẹ nuôi trả, tiểu Lưu nhất định sẽ không tin, liền cười trừ đánh vào gáy hắn, thuận miệng nói ra một con số nhỏ lừa hắn, “Dù sao một mình anh ăn cũng chẳng bao nhiêu, tiền tiêu thì đã tiêu, chờ mấy đứa em nhà cậu đều gả chồng hết rồi, cậu cũng cưới vợ rồi trả anh là được.”

Bất quá lúc này thật ra nhắc nhở Tần Kính, cậu nợ Trầm Lương Sinh phần ân tình này không có cách nào khác hoàn trả, nhưng về chuyện tiền nong thì phải trả cho hắn. Tần Kính không hiểu được Trầm Lương Sinh làm thế nào giúp người được thả, chỉ đoán trừ bỏ quan hệ cá nhân, không thể thiếu tặng quà biếu lễ, hỏi hắn nhất định sẽ không nói, nhưng có thể trả bao nhiêu liền trả bấy nhiêu vậy.

Chạng vạng tuần mới Tần Kính đi Trầm trạch nói lời cảm tạ, đến vào trước giờ cơm chiều, đoán lúc này Trầm Lương Sinh hẳn là ở nhà. Kết quả Trầm Lương Sinh ngày hôm đó có tiệc xã giao, Tần Kính chờ một hồi cũng không thấy người về, người hầu muốn mời Tần Kính ăn cơm chiều, Tần Kính lòng thầm nghĩ, Trầm Lương Sinh không có nhà, cậu ở nhà hắn ăn cơm sao coi được, liền kiên quyết chối từ, đợi cho tới tận chín giờ tối.

Trầm Lương Sinh Về đến nhà, vào phòng khách liền thấy Tần Kính ngồi ở sô pha, cùng người hầu thân quen với cậu nói chuyện, hai người cười vô cùng vui vẻ.

“ Thiếu gia.” Người hầu cùng Tần Kính nói chuyện phiếm nhìn qua, thấy Trầm Lương Sinh vào phòng khách mới vội vàng đứng lên, lui qua một bên.

Tần Kính cũng đứng lên, gật đầu cười với Trầm Lương Sinh.

“ Em tới lúc nào?” Trầm Lương Sinh trên người còn mang hơi lạnh bên ngoài, lúc này lại cảm thấy trong lòng ấm áp, đến gần hỏi Tần Kính một câu, ngữ khí không khách khí như lần trước gặp mặt.

“ Vừa tới.”

“ Đã ăn cơm chưa?”

“ Ăn rồi.”

“ Ăn cái gì?”

“…….”

Trầm Lương Sinh kỳ thật một chút cũng không tin cậu vừa mới tới, lời này bất quá là nghĩ muốn đùa cậu, nghe vậy xoay mặt nhìn nữ hầu đứng bên cạnh, cô biết hắn có ý gì, vội vàng lắc đầu.

“ Cùng anh ăn thêm đi, bên ngoài anh cũng chưa ăn được cái gì.” Trầm Lương Sinh không vạch trần lời nói dối của Tần Kính, chỉ nhẹ giọng phân phó người hầu đi chuẩn bị đồ ăn, trong lúc chờ cơm, nhàn hạ ngồi xuống sô-pha cạnh cậu.

Tần Kính chủ định không nghĩ cùng người này ăn cơm, cũng không muốn cùng hắn ngồi gần như thế, nhưng mà còn có việc muốn nói, liền cũng không nhích ra, chỉ mở miệng nói: ” Chuyện tình Tiểu lưu cám ơn anh, tôi nghĩ…”

“ Cơm nước xong nói sau.” Trầm Lương Sinh ngắt lời cậu, mới quay đầu thản nhiên quan sát cậu, làm như không chút để ý nói, ” Sao mới hai ngày không gặp, em tựa như lại gầy đi?”

“ Không có đâu.” Hắn càng nói như thế Tần Kính càng cảm thấy mất tự nhiên, rốt cuộc nhịn không được xích sang bên một chút, cùng hắn tạo ra khoảng cách nho nhỏ.

Trầm Lương Sinh cũng không ngại cậu trốn mình —- hiểu lầm còn chưa cởi bỏ đâu, lấy tính tình người nọ, nếu không né mới là kì quái —- hơn nữa hắn thực sự cảm thấy Tần Kính sắc mặt không tốt, liền cũng có chút hối hận lúc trước cố ý dối cậu, thầm nghĩ vẫn là nhanh nhanh nói rõ đi thôi, đừng làm cho cậu lại âm thầm khó chịu trong lòng.

“ Cha anh năm ngoái… Hẳn là trên báo em đã thấy.” Thế là liền từ chuyện Trầm phụ qua đời bắt đầu nói chuyện, cho tới chuyện anh trai hắn chết —- Trầm Lương Sinh tất nhiên là sẽ không nói cho Tần Kính hắn làm gì đối với anh trai, chỉ nói gã nghiện thuốc phiện mà chết —- lại cho tới hắn lưu lại đứa nhỏ mồ côi trong bụng mẹ, đem chuyện Thôi Chiêu Đệ từ đầu đến cuối giải thích rõ ràng.

“ Trầm Lương Sinh…” Tần Kính cũng không hoài nghi lời của Trầm Lương Sinh, nam thị bên kia còn có không ít nơi bán thuốc phiện, ngẫu nhiên cũng có thể gặp thi thể ngã lăn ven đường, lập tức vô cùng chân thành an ủi hắn một câu, ” Đừng quá bi thương.”

Tần Kính nói thật sự là chân thành, Trầm Lương Sinh cũng không quá vừa lòng, hắn muốn cũng không phải là phản ứng này —- nghe nói Thôi Chiêu Đệ cùng chính mình không quan hệ, trên mặt người nọ cũng không có nửa điểm nhẹ nhõm, cao hứng hay mất hứng đều nhìn không ra.

“ Tần Kính…” Trầm Lương Sinh vừa muốn nói tiếp, đã thấy đồ ăn bày ra, liền chuyển lời, ” Ăn cơm trước đã.”

Tần Kính đã đi khám bệnh, thuốc cũng đã uống, theo lời dặn của bác sĩ cấm ăn nhiều ngày, sau thành thành thật thật chỉ ăn cháo trắng. Hiện tại nhìn đồ ăn đầy bàn, Tần Kính có chút không muốn động đũa, nhưng không muốn làm cho Trầm Lương Sinh biết cậu ăn uống không tốt, cố ăn một chút, lại cảm thấy buồn nôn, liền vội ngừng.

Trầm Lương Sinh nhìn cậu ngừng đũa, sắc mặt hơi trắng bệch, lường trước cậu là đói quá mức, ăn đồ này nọ ngược lại đau dạ dày, cũng không dám khuyên cậu ăn nhiều, chỉ múc chén canh đưa cho cậu, nhìn cậu uống từng ngụm từng ngụm, nhẹ nhàng hỏi: ” Còn đau không?”

“ Không đau.” Tần Kính mắt thấy giấu cũng không giấu được, thành thật gật đầu, đặt chén canh xuống rồi đứng lên, quyết tâm nói rõ với hắn rồi dời đi, ” Chuyện Tiểu lưu thật sự cám ơn anh, ơn này tôi trả không được, tôi nợ anh cũng không chỉ việc này…”

“ Tần Kính, Trầm Lương Sinh cũng đứng lên, vòng qua cái bàn đi đến trước người cậu, đôi mắt nhìn cậu chăm chú, ” Anh đã từng nói, ơn nghĩa gì đó không cần em trả…”

Lần trước hắn nói lời này, thật là tồn tại chút ý tứ tạm biệt, nhưng hiện giờ nhắc lại, cũng là mang tâm tư muốn nối lại tình xưa.

Trầm Lương Sinh cho là việc tiểu Lưu xem như một cơ hội, tựa như ở bếp lò tro tàn chưa tắt ném thêm thêm củi, ngọn lửa trong lòng lại bừng bừng rực cháy. Nhưng mặc dù tồn ý niệm dỗ người trở về cũng không dễ nói, Trầm Lương Sinh đang do dự mở miệng thế nào, lại nghe Tần Kính lên tiếng:

“ Tôi biết lời cảm ơn này chẳng đáng giá gì, nhưng ngoài cảm ơn, tôi cũng không biết nên nói gì… Tóm lại cám ơn anh không cần trả ân tình, những thứ khác… tỷ như tiền, tôi…”

“ Không cần.”

“ Thế không được, sao có thể để anh tốn kém vì chuyện này.”

“ Em…” Trầm Lương Sinh nghĩ muốn giải thích chuyện đưa tiểu Lưu ra căn bản không tốn tiền, nhưng thái độ Tần Kính cố ý phải cùng hắn tính toán rõ ràng thật sự làm cho tim hắn phát hoảng, cuối cùng đơn giản hiểu được khẽ hỏi, ” Em thật sự muốn khách khí với anh như thế?”

Tần Kính không đáp lời, chỉ lắc lắc đầu, không biết là chỉ “Không khách khí với anh” hay là “Không cần nói nữa”. Hai người trầm mặc vài giây, Tần Kính mở miệng trước: “Đã trễ rồi, tôi về đây.”

“ … Anh đưa em về.”

“ Không cần.”

“ Hay là…”

“ Thật sự không cần.”

Trầm Lương Sinh nhất thời không biết nên nói gì, trong lòng cũng có chút lo lắng, giống như lần trước theo cậu đi tới cửa, còn muốn đưa ra bên ngoài, lại nghe Tần Kính nói: ” Dừng bước đi.”

Trong phòng đốt hơi nước ấm, mặc dù cũng không quá nóng nhưng Tần Kính mặc áo khoác đợi nửa ngày, trên đầu cũng chảy ra tầng mồ hôi mỏng. Trầm Lương Sinh sợ cậu cảm lạnh, thấy cậu muốn ra ngoài, vội đưa tay giữ cậu lại, nén tính tình, hòa nhã nói: ” Đợi khô mồ hôi rồi đi.”

“ Ừm, quàng khăn là đủ rồi.” Tần Kính liền đem khăn quàng cổ trong tay quấn hai vòng, lại gật đầu chào Trầm Lương Sinh, dứt khoát rời đi.

Đêm đông tuyết đọng chưa tan dĩ nhiên rất lạnh, vẫn là một đoạn đường quen thuộc, Tần Kính lại đi không quá mức khó khăn như lần trước.

Cậu không phải không thấy Trầm Lương Sinh có ý muốn hợp lại, cũng biết chuyện lần trước là một là một hiểu lầm, nhưng trong lòng đã quyết định, lúc này đây nói gì cũng không thể hối hận —- hiểu lầm lần trước tựa như một hồi diễn thử, làm cho Tần Kính hoàn toàn hiểu rõ, Trầm Lương Sinh sớm muộn gì cũng có một ngày phải kết hôn sinh con, khi yêu đương cuồng nhiệt cậu cho rằng mình sẽ không bận tâm nhắm mắt đi từng bước tính từng bước, nhưng sau lần này, cuối cùng phá vỡ mê chướng.

Đến nỗi Trầm Lương Sinh cùng người Nhật Bản có lui tới, Tần Kính phát giác mình cũng lợi dụng quan hệ này của hắn, cũng chẳng có tư cách đi chỉ trích hắn cái gì. Bất quá chính mình quyết định sẽ buông tha trơ mắt nhìn, nói trắng ra đơn giản là ba chữ “không cùng đường” mà thôi.

—- bọn họ căn bản là không chung đường. Không phải chưa từng yêu, đáng tiếc yêu như vậy ngay từ đầu không có tương lai, cuối cùng lẳng lặng chết trong thân thể, thi thể hài cốt tùy theo phun ra một búng máu, đục ngầu, tựa như rỉ sắt hoen ố.

Tần Kính men theo ven đường chậm rãi bước đi, đầu óc vô cùng trấn tĩnh, trên người cũng là ấm áp —- khăn quàng cổ là mẹ cậu đan trước đây, dùng len sợi tốt nhấ , nhiều năm như vậy, vẫn rất ấm áp.

Kỳ thật thân nhân đã mất chưa từng rời xa, vẫn như cũ ấm áp mà bao bọc lấy cậu.

Người sống một đời, chung quy luôn chia ly như thế, nhưng chỉ cần không lãng phí chính mình, cũng không phải không thể sống tiếp.

Vừa rồi khi muốn trả tiền cho Trầm Lương Sinh, Tần Kính liền quyết định bán nhà —- kì thực cậu cũng không dành dụm được nhiều, tiền để giành đều đã dùng hết, hiện tại cần khoản tiền này ngoại trừ bán nhà cũng chẳng còn cách nào khác.

Trường học nghỉ đông, bất quá đồng nghiệp cũng thường lui tới, nghe nói cậu muốn bán nhà, liền giúp cậu hỏi thăm tin tức, Tần Kính cũng thấy nếu như có thể bán cho người quen là tốt nhất, bất quá không chắc về sau còn dám trở về nhìn nữa hay không.

Tháng hai Phương Hoa kết hôn, đối tượng chính là người Tần Kính ít giao tiếp, đồng nghiệp đã khổ sở đuổi theo người ta đã nhiều năm, xem như trời không phụ lòng người, cuối cùng tu thành chính quả.

Hôn lễ trừ bỏ thân thích bạn bè thì chính là đồng nghiệp trong trường, Tần Kính cùng nhiều người làm thành một bàn hi hi ha ha vui vẻ náo nhiệt, nhưng một chút rượu cậu cũng không uống, cậu biết rõ dạ dày của cậu không thể tiếp tục tàn phá được nữa.

“ Tần Kính, người khác mời rượu cậu không uống, chén này tôi mời nhất định phải uống đó!” Rượu quá ba tuần, chú rể đi đến trước mặt Tần Kính, khoác vai cậu mà nói, ” Tôi cám ơn cậu… thật sự cám ơn cậu! Nếu không phải cậu…”

“ Ngừng!” Tần Kính thấy hắn đã muốn say, đoán được hắn muốn nói gì, vội ngắt lời, cùng hắn cụng ly, ” Tiểu tử nhà cậu cái gì cũng đừng nói, tôi kính cậu một ly.”

“ Không, tôi phải nói, cậu để cho tôi nói…” Đối phương cũng không buông tha, có thể thấy được thật sự là say, uống xong rượu, kéo tay Tần Kính chân thành thảm thiết mà nói, ” Nếu không phải cậu nhường tôi, tôi cũng không cưới được cô ấy…”

“ Ai, cậu uống ít thôi.” Tần Kính buồn cười thở dài, vỗ vỗ lưng hắn. Kì thực cùng Trầm Lương Sinh chia tay, Phương Hoa cũng đã nhìn ra, lại ám chỉ một lần với cậu, vẫn bị Tần Kính cự tuyệt, cuối cùng đã hoàn toàn chết tâm.

Tần Kính cảm giác có lỗi với cô, nhưng lại không muốn hại cô —- mặc dù là tại giờ phút này, đã quyết định sẽ không quay lại, Tần Kính thừa nhận, cả cuộc đời này, cậu sẽ không còn yêu một ai được nữa.

Nếu không thích người ta cũng đừng hại nguời ta. Hiện tại cô đã có người đàn ông khác, nam nhân đều giữ thể diện, cho dù là lời nói lúc say, hắn nói như thế có thể thấy được hắn là thật lòng với cô.

Thời điểm tiệc tan, một đám người nhao nhao muốn đi phá động phòng, Tần Kính không muốn theo thêm phiền, liền đứng ở một bên cười cười xem.

“ Không đi theo chân bọn họ náo loạn sao?” Lão Ngô bình thường mặc dù cùng bọn họ hỗn thành một đám, nhưng rốt cuộc là trưởng bối, lúc này đi đến bên người Tần Kính, cười hỏi cậu một câu.

“ Không được, xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, cháu rất ngoan nha, không đi phá thời gian quý báu của người ta.”

“ Ha hả,” lão Ngô cười hai tiếng, lại hỏi, ” Nghe nói cậu muốn bán nhà?”

“ Vâng, bác cũng giúp cháu tìm ạ?”

“ Được, nhưng bán nhà rồi cậu tính ở đâu?”

“ Tiểu Lý nói bạn cậu ấy có nhà để không, cháu nghĩ thuê ở tạm. Dù sao chỉ có một người, thế nào cũng được hết.”

“ Tần Kính…” Lão Ngô nghe vậy do dự, hạ giọng nói, ” Có chuyện này bác vẫn muốn hỏi cậu…”

“ Bác cứ nói ạ.”

“ Chuyện cha mẹ cậu bác cũng biết, cậu chính là con trai duy nhất trong nhà, đáng ra bác không nên nói…”

“ Ôi, bác chớ dông dài mà.”

“ Tiểu Tần, có nguyện ý đi Thiểm Bắc không?”

“ Dạ?” Tần Kính nghe vậy ngây ngẩn cả người, quay đầu bình tĩnh nhìn lão Ngô, mở miệng muốn nói nhưng rồi im lặng.

“ Bác có bạn bên đó,” lão Ngô hạ thấp giọng, ” Bọn họ hợp sức xây dựng hai trường học, nhưng quả thật thiếu người. Tình thế hiện giờ cậu cũng biết, chiến sự cứ mãi kéo dài, hậu phương…”

“ Bác không cần nói nữa,” Tần Kính đột nhiên ngắt lời lão, dứt khoát gật đầu, “Cháu muốn đi.”

“ Thực sự nguyện ý đi?”

“ Vâng!”

Lão Ngô nhìn Tần Kính, nhìn ánh mắt của hắn, nhìn đến chân thành bên trong, cười gật gật đầu: “Chỉ hỏi ý tứ cậu trước, phải tầm tháng chín tháng mười năm nay cơ, hai học trò của bác cũng đi, lúc đó cậu có bạn đồng hành, trên đường sẽ an toàn hơn.”

“ Không thành vấn đề.”

Tần Kính cũng cười tươi, bỗng nhiên cảm thấy tương lai rộng mở tươi sáng, lòng tràn đầy vui sướng.

Đúng vậy, đến hậu phương đi. Có thể dạy học cũng có thể làm việc khác, nhất định có thể làm rất nhiều chuyện.

Trong lòng đã không còn gông cùm xiềng xích, như đã đem phần tình yêu này vùi trong mưa tuyết, chôn vùi dưới tàng cây kia.

Mà toàn bộ sinh mệnh còn lại, liền nguyện cùng ngàn vạn người vì quốc gia mà chiến đấu, kính dâng cho mảnh đất rộng lớn xinh đẹp nơi sinh ra cậu này

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.