Sáng chủ nhật, Chung Mẫn vừa gội đầu xong, cô đang phơi nắng tại ban công.
“Tớ phân tích xong rồi.” Cô Hồng Minh đi tới.
“Cậu không đi chơi bóng ư?” Cô hơi ngượng ngùng. Cô mặc một chiếc áo len màu hồng, ống tay áo đã tuôn sợi len, mẹ đã dùng sợi len màu đen nối lại. Tóc sắp hong khô đang xõa ra, cô vén tóc mái ra sau tai.
Anh ngơ ngác một lúc, “Lát nữa mới đi. Cậu có việc gì không?”
“Không có! Cậu làm xong rồi à? Lập kế hoạch hoàng kim cho tớ?” Cô chà tay nói.
“Ừ, kế hoạch hoàng kim.” Anh cười phụ họa, nhưng không ngẩng đầu.
Sao vậy? Chung Mẫn nghĩ thầm, nhưng sau đó cô chợt nhận ra. Haiz, thôi rồi! Trong nhà có con trai lại mặc quần áo cũ, khó coi quá đi!
Cô không biết, dưới ánh mặt trời, mái tóc màu nâu của cô phát sáng. Trải qua giấc ngủ đầy đủ, làn da cô hồng hào bóng loáng, mày đen thanh tú. Áo len cũ tuy rằng mất đi hình dạng, rộng thùng thình khác thường, nhưng nó khiến cô trông có vẻ rất lanh lợi đáng yêu. Trên bệ cửa sổ đặt một chậu hoa cúc màu vàng đang nở rộ. Người hoa đối lập, cả hai cùng tỏa sáng. Cô không biết, bức họa xinh đẹp này đã khuấy động sợi dây thần kinh mềm dẻo nhất trong đáy lòng chàng trai, trở thành ký ức tồn tại mãi mãi.
“Tổng kết cuối cùng của tớ là, tớ phát hiện cậu dễ sai nhất ở những chỗ này.” Anh đưa cô tờ giấy, trước sau viết chi chít mấy chục dòng. “Đây là công thức tương ứng với số trang, bút đỏ viết số lần sai. Bây giờ cậu hãy học thuộc lòng những công thức này trước, mỗi ngày đọc một lần, sẽ nhanh chóng thuộc lòng.”
“Được.”
“Thật ra các đề bài đều áp dụng đủ loại công thức. Thuộc công thức rồi, khi thấy đề bài thì sẽ nhớ ngay. Không nghĩ ra là bởi vì chưa học thuộc, làm sai cũng là vì thế.”
“Được.”
“Vậy cậu học trước đi. Tớ đi chơi bóng về sẽ kiểm tra.”
“Được, thầy Khổng ——” Cô cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh.
Anh cười gượng hai tiếng rồi rời đi.
Anh quả nhiên như người thầy làm tròn bổn phận. Đợi cô ngủ được hai mươi phút, đúng giờ anh gọi cô dậy, “Phương trình tuyến tính ở đâu?”
Chung Mẫn lật sách, “Trong này —— chương bốn, ở đây.”
“Chương bốn nói gì?”
“Nói về đường thẳng và phương trình, độ dốc của đường thẳng, hệ phương trình tuyến tính.”
“Chương bốn có bao nhiêu công thức?”
“Cái này cũng phải biết?”
“Đương nhiên.” Anh nói thẳng.
“Được rồi —— cậu bảo tớ học thuộc công thức, tới giờ bài tập vẫn chưa làm xong —— làm sao đây?”
“Đằng sau có đáp án đó.” Anh cười nói.
“Gì cơ?”
“Tham nhiều sẽ nhai không nổi, không bằng sao chép đáp án đi.”
Cô giật mình, “Lẽ nào cậu! Lẽ nào —— cậu thật nham hiểm!”
“Tớ không cần sao chép đáp án, nham hiểm cái gì?”
“Thật sự được chứ?” Cô liếm môi.
“Tớ không mật báo đâu.” Anh cười nói.
“Cậu đang xem gì thế?”
“Tài liệu ôn tập —— tớ cũng phải thi mà!”
“Thần ơi! Thần rốt cuộc ôn tập rồi! Thần à —— để tớ xem nhé! Giấy bút đâu rồi, tớ phải ghi xuống —— đây là thời khắc lịch sử trang trọng! Thầy Khổng bắt đầu ôn tập rồi!”
“Thần kinh.”
“Không khách khí.”
Giữa bọn họ đã không còn lời nói khách sáo. Sau bốn tháng, câu nệ và cẩn trọng rốt cuộc đã bị phá vỡ.
Hình như kế hoạch học tập không hiệu quả. Thành tích kỳ thi thống nhất của tháng thứ ba đã có, không được lý tưởng. Mùa xuân se se lạnh, Chung Mẫn rùng mình một cái, trong lòng lạnh như băng tuyết. Mỗi ngày đi qua đầu ngõ, nó là một cái miệng rộng tối om, chờ cô bước vào. Không ngờ ham muốn về nhà mãnh liệt như vậy.
Nếu có thể đi tiếp thì tốt biết bao, không có suy nghĩ, không có cảm giác, chỉ là con đường hướng về phương xa vắng vẻ.
Cô đến trước tháp nước. Bên trong cửa vào tháp nước u ám tỏa ra khí lạnh.
“Chung Mẫn!” Là tiếng của Cô Hồng Minh.
Cô lấy làm kinh hãi, “Sao cậu lại ở đây?”
“Về nhà đi, khuya rồi ——”
“Cậu về trước đi.”
“Dì sẽ sốt ruột đó.”
“Lát nữa tớ về. Cậu đi trước đi.” Cô đi vào cánh cửa tối đen như mực.
Tối tăm đập vào tầm mắt, nhanh chóng tản ra cảm giác ngột ngạt áp bức. Đêm tối ở đây càng có vẻ sền sệt, tựa như đáy nước lạnh như băng. Cô đột nhiên cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi, liền ngồi xuống bậc thang lạnh lẽo.
Loại áp bức này cũng ngấm vào bên trong ý nghĩ, đẩy ra đủ loại suy nghĩ. Trước đó, những ý nghĩ này giống như máy hát, không ngừng xoay vòng trong não cô, không thể nào thoát khỏi. Hiện tại tâm trí cô rỗng tuếch, đánh vào có lẽ sẽ có tiếng vang.
Cô co chân lại ngồi im, hai tay đỡ quai hàm, hưởng thụ một chút yên tĩnh bình thản. Không khí nơi này có mùi mốc nhè nhẹ, cô cũng rất thích.
Đột nhiên vang lên tiếng “sàn sạt”.
“Ai đó!”
“Tớ đây, cậu đang ở đâu? Tớ không nhìn thấy.” Là tiếng của Cô Hồng Minh.
“Đã bảo cậu về trước rồi mà!” Chung Mẫn không kiên nhẫn nói. Cô không muốn phát cáu.
“Tớ tưởng cậu leo lên trên rồi.” Anh nói trong bóng tối.
Chung Mẫn bất đắc dĩ cười nói, “Tớ sẽ không tự sát đâu! Cậu thật là có óc tưởng tượng. Tớ muốn ngồi một mình một lúc thôi, được chứ!”
Âm thanh “sàn sạt” tiếp tục di chuyển. Đột nhiên “đinh” một tiếng, âm thanh vang vọng trong tháp, lập tức có tiếng rít lên đau đớn.
“Cậu sao vậy?”
“Đụng vào thứ gì đấy, hình như là ống sắt.” Có tiếng xoa đầu gối.
“Thế nên tớ mới bảo cậu trở về đi!”
“Tớ muốn leo lên nhìn thử!”
Đã vậy còn muốn leo lên đỉnh tháp? Đi lên nửa đường có lăn xuống không nhỉ? Chung Mẫn sốt ruột suy nghĩ, rồi đi qua kéo cánh tay anh.
Anh hoảng sợ, tay hơi run, lúc sau ngoan ngoãn đi theo cô dẫn đến trước cầu thang.
“Nhấc chân, vịn vào tường —— cậu đi lên đi.”
Âm thanh “sàn sạt” trong chần chừ càng đi càng xa, rốt cuộc im lặng.
Với tốc độ của anh, đi lên rồi xuống ít nhất cần mười phút. Cô có thể hưởng thụ mười phút thanh tịnh.
Nỗ lực tương đương với hồi báo sao? Có lẽ cô đã bị người ta ếm bùa, cho dù cố gắng thế nào —— cũng không thể bắt kịp anh chàng thông minh này.
Trong lòng cô nghĩ đến nỗi khổ của sự nỗ lực của mình, lại nghĩ đến sự thoải mái của anh, đột nhiên khó có thể tự kiềm chế. Lòng tràn đầy ấm ức không thể kể rõ, vành mắt ướt nhẹp. Giọt nước mắt nho nhỏ tựa như đập nước bị vỡ, trong khoảnh khắc cơn lũ bất chợt trào dâng.
Cô ôm hai đầu gối, lạnh run trong bóng đêm. Đầu tiên vốn run rẩy, tiếp đó khóc lớn lên. Cho dù cậu ấy ở trên lầu thì như thế nào? Mình không mời cậu ấy đến, ở đây cũng chẳng phải hội âm nhạc, là cậu ấy đứng ỳ tại chỗ không đi, lại không đuổi đi được. Khụ! Thích nghe thì nghe đi ——
Khóc có lẽ là phương thức phát tiết tốt nhất. Bằng không cô sẽ giống như một chiếc bong bóng, chỉ cần một cây kim bé xíu đâm vào thì sẽ nứt ra thành những mảnh vỡ.
Khóc trút ra hết toàn bộ áp lực trong cơ thể, đợi đến khi hơi thở được thông suốt, khôi phục lại lớp da cao su lép xẹp, cô lại là con gián kiên cường dẻo dai, có bao nhiêu gian nan cũng không thể đánh ngã.
Sao cậu ấy còn chưa trở lại? Rốt cuộc cô phục hồi lại tinh thần. Thời gian qua bao lâu rồi? Cậu ấy đang ở đâu? Sẽ không —— sợ đến đau tim chứ.
Cô cuống quýt chạy về phía trước, “Cô Hồng Minh!”
“Tớ ở đây!” Trong bóng đêm truyền đến giọng nói trấn tĩnh.
“Cậu ——” Cô buồn bực dừng bước, thì ra anh vẫn ngồi cách đó không xa.
“Không phải cậu đã đi lên rồi sao!”
“Tớ mắc chứng quáng gà. Tớ sợ sẽ ngã xuống.”
“Cậu thật vô dụng!” Cô vừa tức giận vừa buồn cười.
“Bị cậu phát hiện rồi.”
Cô cười ha ha hai tiếng, chán nản lại ập tới, “Người vô dụng là tớ. Tớ thật vô dụng, tớ ghét chính mình ——”
“Đừng nói bản thân như vậy, vĩnh viễn đừng nói bản thân cậu như vậy.”
“Tại sao?”
“Một người chỉ khi có tự tin mới có thể chiến thắng khó khăn. Nhất thiết đừng tự coi nhẹ chính mình.”
“Tự tin thì có ích lợi gì? Tớ ngốc vậy, cho dù cố gắng thế nào thì vẫn là công dã tràng múc nước giỏ tre.”
Anh vịn vào tường đi tới, “Cậu hãy tin tớ —— tớ không sai đâu. Cậu nhất định có thể thi tốt, cậu nhất định có thể thi đậu đại học trọng điểm.”
Cô dẹt miệng, gần như khóc ra, “Không đâu —— tớ chắc chắn phải học lại.”
“Thật mà, cậu phải tin tớ. Cậu rất thông minh, trí nhớ cũng tốt. Năm ngoái tớ dạy kèm cho một cậu bạn lớp chín, cậu ta còn kém hơn cậu! Cuối cùng cậu ta thi đậu lên lớp 10, đứng hạng năm. Cậu khẳng định lợi hại hơn cậu ta.”
“Thật sao?” Cô nửa tin nửa ngờ.
“Tớ thề với trời.”
“Cậu lợi hại vậy ư?”
“Thật ra học tập đều có bí quyết, cách thức của mỗi người không giống nhau. Tớ đặc chế một phương thức đặc biệt cho cậu.”
“Nếu tớ thi không được —— từ nay về sau cuộc sống của tớ bị hủy trong tay cậu! Tớ sẽ hận cậu suốt đời!”
“Tớ chờ cậu đến lấy mạng.”
Cô cười rộ lên.
Hai người lên đường đi về nhà.
“Cậu thích ăn cà rốt không?”
“Cà rốt?”
“Cà rốt trị bệnh quáng gà.”
Mắt mẹ trừng to như là tứ đại hộ pháp trong chùa, chỉ thiếu động tác cầm chùy nữa thôi.
“Dì ơi, Chung Mẫn cậu ấy rất mệt, để cậu ấy ngủ trước đi ạ.” Anh đứng giữa hai người, vẻ mặt tươi vui.
Mẹ nghi hoặc nhìn anh, ánh mắt anh trong veo thản nhiên. Rốt cuộc mẹ nhượng bộ.
Chung Mẫn không còn sức giải thích, cô đi thẳng về phòng. Có lẽ mẹ sẽ tìm cậu ấy hỏi rõ, lo cậu ấy nói gì chứ! Cô mệt đến nỗi không thể suy nghĩ.