Lễ Thất Tịch, tôi biết. Tôi hôm nay anh kể cho tôi nghe câu chuyện đó. Bắt đầu từ cuối tuần trước anh kiên trì đọc tiểu thuyết, ngâm thơ, kể chuyện cho tôi nghe, anh cảm thấy làm vậy hữu ích cho việc khôi phục các kỹ năng ngôn ngữ của tôi. Giọng anh rất hay, cũng rất dịu dàng, như khẽ thì thầm bên tai tôi. Chính vì thế nên tôi nằm trên đù anh nghe anh đọc truyện.
Câu chuyện này tôi nghĩ các bạn đều biết. Ngưu Lang và Chức Nữ yêu nhau nhưng không thể ở bên nhau, chỉ có thể một năm gặp mặt nhau một lần trên cầu Ô Kiều.
Tôi nghĩ rằng Ngưu Lang là người bình thường, Chức Nữ là thần tiên, một ngày trên trời của thần tiên bằng một năm ở dưới đất, vậy người khổ sở chờ đợi không phải chỉ có một mình Ngưu Lang sao? Tôi nói cho anh nghe suy nghĩ của mình, chuyện này đối với Ngưu Lang rất không công bằng.
Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch tai tôi rồi nói, vì một người đồng ý trả giá thì không có gì là không công bằng. Cũng như con bò đực kia giúp Ngưu Lang, cuối cùng da cũng lột để làm giày cho Ngưu Lang, nó cũng chưa từng yêu cầu Ngưu Lang báo đáp lại cho nó.
Nghĩ như vậy, bò đực quả thực rất đáng thương, nó cũng không có vợ bò, mỗi ngày chỉ có thể ăn cỏ, lúc Ngưu Lang Chức Nữ sống bên nhau nó chỉ có thể ở một bên mở to mắt nhìn.
“Vì vậy nên, nó là một con bò độc thân.”
Anh lấy tay đỡ trán cười không ngừng, khép sách lại để ở một bên.”Được rồi, đến lượt em đi ngủ.”
Tôi chưa muốn ngủ.
Từ khi nghỉ hè tới nay, thời gian làm việc và nghỉ ngơi của tôi trở nên rối tinh rối mù, sau khi anh đi làm sau tôi liền bắt đầu ngủ say như chết, chờ đến tối thì chuyển ra bàn vẽ cùng và bắt đầu đọc sách. Điện thoại chơi cũng rất vui, bạn ngồi cùng bàn dạy tôi rất nhiều, bạn ấy kéo tôi vào trong group các bạn trong lớp, như vậy là có thể nói chuyện với mọi người. Còn dạy tôi chơi game, nhưng các trò chơi chơi một lúc mắt rất mỏi, may mà mọi người đều giúp tôi, tôi chỉ cần trốn để người khác không đánh tôi là được.
Có điều sắp khai giảng rồi, anh không cho phép tôi chơi như vậy nữa. Còn nói nếu sau này còn như vậy nữa thì các kỳ nghỉ tôi phải về nhà meh.
Tôi không phục, nói với anh tôi muốn ngủ lúc nào thì ngủ đó là sự tự do của tôi. Anh không nói lời nào, cau mày cúi mặt thấp xuống, tôi chỉ có thể nhìn thấy gò má của anh. Một lát sau anh mở miệng, “Hôm qua em cả ngày không ăn cơm chỉ ăn khoai chiên, em cảm thấy cái này cũng là sự tự do của em sao?”
“Hamburger cũng ăn khoai chiên.” Tôi vội vã quay đầu nhìn quanh, nhìn lên nóc nhà nhìn đèn, nhìn cái ghế nhìn dép. Hamburger nghe thấy âm thanh ồn ào, “Meow” một tiếng rồi chạy.
Cái đồ lâm trận thì bỏ chạy!
“Hamburger quá phận quá đáng, em giúp anh dạy nó!” Nói rồi tôi vơ quyển báo cạnh đó cuộn thành cái gậy nắmtrên tay, một đường truy sát Hamburger đến nhà bếp, tôi đương nhiên sẽ không đánh nó, tôi chỉ đang hù dọa nó.
“Còn dám ăn khoai chiên không!”
“Meow.”
“Còn muốn ăn cá khô không!”
“Meowww.”
“Có nghe lời anh không…”
Nói được một nửa, anh chặn tôi lại rồi vác tôi lên lưng, một cái dép của tôi rơi xuống sàn nhà. Tôi kinh ngạc sững sờ, tập báo bị nắm đến không còn ra hình dạng.” Đến lượt em ngủ, ” anh khiêng tôi đến phòng của tôi “Liên quan đến cái gì là tự do, anh nghĩ một ngày nào đó em sẽ thực sự hiểu được, bây giờ, nhắm mắt lại.”
Tôi nhìn anh, anh cũng đang nhìn thẳng vào tôi. Anh hiếm khi tức giận mất khống chế, nhưng nếu như bạn thấy con mắt của anh sẽ hiểu được sự kiên trì của anh. Đó là… thứ tôi không nói ra được.
Tôi nhắm mắt lại.
Bóng tối dần xâm lấn đôi mắt, tôi cảm nhận được anh đanh tới gần, anh hôn lên đôi môi tôi. Tôi không mở mắt, thở gấp.
“Thất Tịch vui vẻ.”
Anh tắt đèn bàn, chúc ngủ ngon, đóng cửa lại sau đó rời đi.
endTheo tác giả thì 2 người vẫn ngủ riêng nhé
Tác giả Lão Thử Chi Chi đã xin phép các bạn tham gia truyện (comment) để đăng các bình luận vào sách. Sách cũng có và siêu cưng gồm các hình minh họa và truyện. Nhưng khi mình hỏi giá thì hơn triệu lận. Vì chỉ duy nhất một nơi bán nên chém giá cao