Editor: Ninh Nhiên
Beta-er: Taco
-----•-----
Thẩm Khinh chống hông nhìn chằm chằm Cố Nhược, không tiếng động thở dài một cái. Cậu ngày thường đều trực lai trực vãng* đã quen, thật đúng là không thể ôn nhu nỗi.
(*)Trực lai trực vãng - 直来直往: Thẳng thắn chính trực, không vòng vo quanh co.
Cuối cùng cậu chỉ có thể cố hết sức nhu hòa mà mở miệng, sợ dọa đến đứa nhóc này: “Tôi hỏi cậu mấy vấn đề được không?”
Cố Nhược rũ mi mắt gật đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân dài của Thẩm Khinh.
“Dương Nam có phải chuyển tới trường học các cậu hay không?” Thẩm Khinh hỏi câu thứ nhất.
“Phải.”
“Đm!” Thẩm Khinh nghe xong liền nóng nảy, trực tiếp mắng một tiếng, quên mất khống chế cảm xúc.
Cố Nhược lại một lần nữa bị dọa, thân thể run lên.
Thẩm Khinh hỏi tiếp: “Tôi hỏi cậu, cậu có biết cậu ấy chuyển tới lớp nào không?”
“Ở ban 3, bên cạnh lớp tôi.”
“Cậu dẫn tôi đi vào tìm cậu ấy đi.”
“Không được, đồng phục của cậu không được, lão sư nhìn thấy sẽ không để cậu đi vào.”
Thẩm Khinh nhìn bộ đồng phục thể thao trên người mình, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, đi thẳng đến chỗ mấy học sinh đang quét tước vệ sinh gần đó.
Không lâu sau, Thẩm Khinh cùng Đặng Nghị Nhiên mặc áo khoác vào, chỉ cần đưa 2 cánh tay ra vẫy vẫy nhất định sẽ làm lông vũ trên áo khoác bay ra, theo sau Cố Nhược đi đến khu dạy học.
Kiểu tóc của Thẩm Khinh có chút rêu rao, trực tiếp đội mũ lên, khom lưng đi theo Cố Nhược, sợ bị lão sư bắt được.
Vẫn chưa bắt đầu tiết tự học sớm, học sinh trong trường hầu hết là đến để trực nhật, hành lang trống rỗng chỉ có lác đác vài người.
Dương Nam và bọn Thẩm Khinh đều là học sinh trường thể thao, có thói quen đến sớm chính là để tập thể dục buổi sáng.
Còn Sư Tiêu Khanh và Cố Nhược là mỗi ngày đều đến sớm để đi kiểm tra vệ sinh.
Cho nên thời gian này, bọn họ vừa đúng lúc đều ở trường học.
Dương Nam ở phòng học đọc sách, cảm thấy chính mình như một tên ngốc, trừ bỏ tên của sách, còn lại cái gì cũng xem không hiểu.
“Dương Nam, cậu ra đây.” Thẩm Khinh đứng ở cửa sau ban 3, hướng Dương Nam vẫy vẫy tay.
Dương Nam nhìn về phía Thẩm Khinh, lập tức ghét bỏ mà “hừ” một tiếng, ngữ khí không tốt hỏi: “Cậu tới đây làm gì?”
“Ra đây, đừng ép tôi đánh cậu.”
“Trở về đi, đừng gây chuyện cho tôi, tôi còn muốn làm một học trò ngoan.”
Dương Nam nói xong, liền ghé vào trên bàn, cái ót đưa về phía Thẩm Khinh, hiển nhiên là muốn đuổi người.
“Tôi thao, cho cậu mặt mũi!” Thẩm Khinh nói xong liền trực tiếp đi vào phòng học túm Dương Nam lôi ra ngoài.
Bộ dáng của Thẩm Khinh vừa rồi rất giống chủ nợ cho vay tiền, rất là khí phách, làm cho ban 3 sợ tới mức cả phòng học đều lặng ngắt như tờ, Dương Nam bị túm đi ra ngoài cũng không ai dám xen vào.
Thật sự là.... không muốn bản thân gây chuyện, họ cũng không thân với Dương Nam.
Mới ra khỏi phòng học, Dương Nam liền đem Thẩm Khinh đẩy ra, có chút không kiên nhẫn mà túm túm quần áo của mình, trừng mắt liếc nhìn Thẩm Khinh một cái.
Còn Cố Nhược lại đi tới cửa ban hỏa tiễn, nhìn vào trong kêu: “Khanh Khanh....”
Sư Tiêu Khanh thấy bộ dáng nơm nớp lo sợ của Cố Nhược, lập tức đi ra ngoài. Vừa đến cửa, liền nghe được Thẩm Khinh chất vấn Dương Nam.
“Cậu bị thương bỏ qua tuyển chọn, tâm tình không tốt tôi có thể hiểu được, cậu còn đến nỗi phải trực tiếp chuyển trường sao? A? Tin tức cậu chuyển trường tôi mẹ nó vẫn còn phải nghe người khác ở trường đó nói! Tôi buổi tối đến nhà tìm cậu, cậu vậy mà ngay cả cửa cũng không mở!”
Dương Nam dựa vào vách tường, cà lơ phất phơ hỏi: “Cậu đi tìm tôi lúc nào?”
“Tối qua 7 giờ! Tôi chờ đến 8 giờ rưỡi.”
“Tôi từ 6 giờ 50 bắt đầu học bù, đến 9 giờ rưỡi mới kết thúc, lúc cậu đến tôi vẫn còn ở lớp học thêm.”
Lớp học thêm.
Thẩm Khinh mở to đôi mắt, cười lạnh vài tiếng, đột nhiên không biết phải nói gì.
“Không phải chứ Dương Nam, cậu thật.....” Đặng Nghị Nhiên nhịn không được lẩm bẩm một câu.
“Tôi cũng mười sáu tuổi rồi, bỏ qua đợt tuyển chọn này lần sau phải rất vất vả để được tuyển chọn lại, sau này tham gia thi đấu liền trở thành một cựu chiến binh? Không bằng chính mình tìm một đường ra, học tập thật tốt mỗi ngày hướng về phía trước, nói không chừng còn có thể thi vào đại học.” Dương Nam hữu khí vô lực mà trả lời, trên mặt vẫn là điệu cười nghiền ngẫm, nhưng trong mắt một chút ý cười cũng không có.
“Lần này bỏ lỡ, không phải còn có lần tiếp theo sao?” Thẩm Khinh lập tức ồn ào lên.
“Lời nói này của cậu cùng với đánh rắm đều giống nhau, rất có mùi đó! Mười sáu tuổi thật vất vả cố gắng chờ đến lúc đội tỉnh tuyển danh ngạch, kết quả thời điểm mấu chốt lại bị thương, danh ngạch cũng rơi trên đầu Tôn Diệp. Tôi trực tiếp từ bỏ, tôi biết tôi bị thương bác sĩ cũng có nói vết thương này không ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng thi đấu chuyên nghiệp vẫn sẽ có chút ảnh hưởng, về sau danh ngạch đều sẽ không rơi xuống đầu tôi.”
Kỳ thật suy nghĩ và quyết định của Dương Nam hoàn toàn có thể hiểu được.
Bọn họ từ nhỏ đã học tại trường thể thao nghiệp dư, gian khổ huấn luyện nhiều năm như vậy, cũng vì mong muốn một ngày nào đó có thể tiến vào đội tỉnh, thậm chí là đội quốc gia tham gia thi đấu.
Thế nhưng thời khắc mấu chốt bị thương, Dương Nam cũng nên suy nghĩ lại đường lui của chính mình.
Học sinh chuyên thể thao tham gia thi đại học, bài kiểm tra thể dục có bốn hạng mục. Bọn họ cũng có luyện qua bốn hạng mục này, các hạng mục là nhảy ba lần, đẩy tạ, 100 mét và 800 mét, bài kiểm tra này đối với Dương Nam chỉ giống như một trò chơi.
Đặc biệt là mấy năm nay làm cải cách, thành tích thi cử trọng thể dục, nhẹ văn hóa. Điểm thể dục chiếm bảy, điểm văn hóa chiếm ba, Dương Nam liền càng chiếm ưu thế.
Làm không được vận động viên, ít nhất thi đậu đại học, đi dạy thể dục cũng là lựa chọn không tồi.
Có điều, điểm chuẩn thấp nhất cũng là vấn đề.
Dương Nam lựa chọn chuyển trường đến Nhị Trung theo học lớp văn hóa, tra điểm chuẩn thấp nhất năm vừa rồi, trung bình 295 điểm trở lên, có thể thi 300 điểm đa phần là cũng ổn rồi, so với thí sinh khác thấp hơn không ít.
Hiện tại bắt đầu nỗ lực cũng không tính quá muộn.
Cùng lắm thì học lại một năm.
Nhưng mà Thẩm Khinh không chịu nổi việc này, cậu là xuất phát từ phương diện tình cảm.
Cùng nhau kề vai chiến đấu nhiều năm như vậy, thật vất vả mới sắp hết khổ, Dương Nam đột nhiên từ bỏ, Thẩm Khinh không tiếp thu được.
Bọn họ đều là đối thủ tranh đoạt danh ngạch, Thẩm Khinh cảm thấy có Dương Nam làm đối thủ như vậy khá tốt, có thể gia tăng ý chí chiến đấu của cậu. Vậy mà Dương Nam lại rời khỏi, cậu đi theo tức giận đến phát run.
“Cậu đem đồng phục nhân mô cẩu dạng* này cởi ra cho tôi, tôi nhìn là thấy khó chịu, thủ tục hẳn là chưa làm xong đúng không? Cùng ta quay về trường thể thao đi, tôi cùng huấn luyện viên sẽ an bài tốt huấn luyện cho cậu sau khi hồi phục.” Thẩm Khinh nói xong liền duỗi tay ra kéo Dương Nam, bởi vì đang nổi lên tính tình, động tác rất thô lỗ, kéo đến mức đồng phục của Dương Nam đều xốc xếch.
(*)Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ Trung Quốc: mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì. Ý ở đây là chỉ Thẩm Khinh không thích bộ đồng phục mà Dương Nam đang mặc.
“Cậu đừng như vậy nữa, tôi cũng đã chuyển qua đây, không quay về, về sau các cậu nỗ lực cho tốt, tranh thủ lấy mấy cái huy chương vàng trở về, người cha tôi đây cũng được thơm lây.”
“Cùng tôi trở về!”
“Cậu nghe không hiểu tiếng người sao?” Dương Nam tính tình cũng nổi lên, đẩy Thẩm Khinh ra, giơ tay chỉ chỉ trên ngực Thẩm Khinh, “Cậu làm sao lại phiền như vậy, bớt lo chuyện người khác không được sao? Lăn □□* đi đồ trứng thối, nhìn đến cậu liền phiền, lăn!”
(*) Nguyên văn bản Raw cũng là kí hiệu như vậy, theo mình nghĩ thì đây là từ chửi tục.
Thẩm Khinh tức giận đến thân thể phát run, cầm nắm tay, kết quả bị Đặng Nghị Nhiên ôm đè lại.
Bất quá cái này cũng không có ngăn cản được Thẩm Khinh, Thẩm Khinh trực tiếp một chân đá qua, cũng mặc kệ Dương Nam có phải người bệnh hay không, vén tay áo liền muốn đánh nhau.
Một chân này hoàn toàn không có sức lực, Dương Nam bị đá thì trực tiếp ngã vào trong phòng học ban hỏa tiễn, học sinh trong phòng sợ tới mức phát ra một trận kinh hô.
Cố Nhược vốn dĩ cùng Sư Tiêu Khanh đứng ở cửa, bị liên lụy phải lui vào trong phòng học, đứng ở trước bàn học.
Thẩm Khinh theo vào còn muốn tiếp tục đánh người, tư thế này rõ ràng muốn nói nếu Dương Nam không đi, liền đem Dương Nam đánh phục, kéo cũng phải mang đi.
Dương Nam chật vật mà bò dậy, nhìn Thẩm Khinh rống: “Cậu cho rằng tôi cam tâm? Tôi huấn luyện nhiều năm như vậy cuối cùng lại nháo thành như vậy, tôi so với ai khác đều rất khó chịu. Cậu nghĩ tôi ngốc sao? Dương đại bảo tuy rằng rất đáng ghét, nhưng là hắn nói với tôi những cái đó đều đúng, lòng tôi không thoải mái, tôi vẫn phải đến!”
Thẩm Khinh nhìn bộ dáng Dương Nam, đột nhiên có điểm muốn khóc, đứng tại chỗ nửa ngày không nhúc nhích, cũng không nói cái gì nên lời.
Đạo lý cậu đều hiểu, cậu chỉ là cảm thấy quá đáng tiếc.
Đặng Nghị Nhiên hít hít cái mũi, cũng cảm thấy khó chịu, cũng không lên tiếng.
Một nam sinh vốn dĩ rất hoạt bát, đột nhiên lại trầm mặc ít lời.
“Tôi cũng không tham gia tuyển chọn, tôi chờ cậu sang năm cùng một đợt.” Thẩm Khinh đột nhiên nói.
“Cậu mẹ nó có bệnh hả?” Dương Nam nghe cậu nói như vậy vành mắt đều đỏ, cậu ta thật sợ Thẩm Khinh người này, rất sợ.
“Đúng vậy, tôi chính là có bệnh, tôi không thực tế như cậu nghĩ, tôi ở trường thể thao đợi! Nếu cậu muốn quản tôi, lập tức trở về trường học mà quản.” Thẩm Khinh nói xong liền đi ra cửa, hướng Đặng Nghị Nhiên vẫy tay, “Đi thôi.”
Đặng Nghị Nhiên lập tức chạy tới bên cạnh Thẩm Khinh.
Cố Nhược vây xem toàn bộ quá trình, sau khi xem xong nhỏ giọng cùng Sư Tiêu Khanh nói: “Có chút cảm động....”
“Cái này liền cảm động?”
“Ừm, đều là mãnh nam rơi lệ.”
Dương Nam khập khiễng mà đứng lên, cư nhiên nghe rõ lời thì thầm của Cố Nhược cùng Sư Tiêu Khanh, lập tức xoa xoa đôi mắt cường điệu: “Tôi không khóc.”
Cố Nhược chạy nhanh nói: “Cậu cứ bận việc của cậu, không cần để ý đến tôi.”
Dương Nam: “.....”
Kết quả Cố Nhược vẫn là bị Thẩm Khinh túm đi ra ngoài.
Sư Tiêu Khanh không rõ nguyên do, theo ở phía sau hỏi Thẩm Khinh: “Cậu kéo cậu ấy làm cái gì?!”
“Cùng tôi đi ra ngoài một chuyến, còn đồng phục.” Thẩm Khinh trả lời.
Lúc đi vào trường học Thẩm Khinh nắm kéo vẫn là cổ tay, lần này lại chính là bàn tay.
Cố Nhược đi hai bước lại quay đầu ba lần nhìn về phía Sư Tiêu Khanh xin giúp đỡ, chính là bàn tay của Thẩm Khinh lớn, đem tay cô nắm đến gắt gao căn bản kéo không ra.
Thẩm Khinh tựa hồ là một người mâu thuẫn, bề ngoài hung soái*, kỳ thật là một người có tính cách thoải mái. Ánh mắt nhìn người khác lạnh băng giống như núi sâu vực thẩm, lòng bàn tay lại ấm áp cực kỳ.
(*) Hung soái: hung dữ + đẹp trai.
Đi theo Thẩm Khinh và Đặng Nghị Nhiên ra khu dạy học, rất nhiều học sinh thấy toàn bộ quá trình Thẩm Khinh cùng Cố Nhược nắm tay đi ra ngoài, nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.
Hai người phong cách hoàn toàn không tương đồng.
Thẩm Khinh là tiểu bá vương trong lời đồn, Cố Nhược lại chính là nữ sinh ngoan ngoãn tiêu chuẩn.
Cố Nhược màu tóc đen như mực, đầu tóc luôn bóng mượt, tóc mái từ trước đến nay có chút cong, tùy ý đáp ở trên trán. Cô có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan thanh tú đáng yêu, mắt hạnh tròn xoe, đôi môi nhỏ, tổng thể thoạt nhìn chính là loại hình đáng yêu.
Hình ảnh hai người nắm tay phảng phất như.... bắt cóc.
Trong lúc Sư Tiêu Khanh còn đang đuổi theo lại đây muốn tách hai người ra, Thẩm Khinh lôi kéo Cố Nhược qua một bên, bắt đầu cùng Sư Tiêu Khanh nói chuyện phiếm: “Cậu có thể hỗ trợ khuyên nhủ Dương Nam không?”
“Vì cái gì tôi phải khuyên cậu ta?”
“Coi như là làm việc tốt một ngày, giải cứu chúng sinh?”
“Cậu trước buông tay ra.”
Thẩm Khinh lúc này mới phản ứng lại buông lỏng tay Cố Nhược ra, nhanh chóng đem áo khoác cởi ra cho Cố Nhược: “Cậu luôn sợ hãi cái gì, tôi còn có thể ăn cậu hay sao?”
Cố Nhược tiếp nhận áo khoác không trả lời, ôm quần áo chạy đi.
Sư Tiêu Khanh lạnh lùng mà liếc mắt nhìn Thẩm Khinh một cái: “Cách xa cậu ấy một chút, bằng không đánh chết cậu.”
Thẩm Khinh vui vẻ đáp ứng: “Được được được, chị dâu đừng giận.”
Nói xong liền chạy.
Lúc nhảy qua rào chắn Thẩm Khinh còn cùng Đặng Nghị Nhiên lẩm bẩm: “Giọng nói nghe khá hay, lanh lảnh.”
Đặng Nghị Nhiên căn bản không chú ý việc này, cậu chỉ nhìn mặt, mê mang hỏi: “Cái gì giọng nói?”
“Không có gì.”