- Mày là đứa khôn nhà dại chợ. Chẳng bao giờ mày chịu nghe lời tao hết, tao đã nói rồi hôn nhân của mày phải do tao quyết định mà mày đâu có nghe mặt mũi tao để đâu.
- Hơ...ông cũng chỉ vì cái cơ ngơi của ông thui ông có lo đc jì cho tui. Bao nhiu năm qa tui ở trong cái nhà này cũng chỉ như là ko có mà thui.
- Mày nói hay lắm, z thì mày đi đi, đi khỏi cái nhà này và đừng bao giờ qay lại.
- Được thui...ông đừng hỏi vì sao mà từ nhỏ đến lớn tui lại lạnh lùng như z...vì sống trrong cái nhà ko một chút tình thương này đấy...
- Mày...
Ken chạy lên phòng khoảng 10' sau Ken cầm chiếc balo đầy ấp đi xuống.
- Có giỏi thì mày đi lun đi, sống tự lập sẽ khiến mày cảm thấy tự do hơn đấy...
- Ông ko cần phải nói thì tui cũng ko qay về đâu - Ken bước đi
Vừa ra đến cửa thì Ken dừng lại và ngạc nhiên khi thấy My vs bộ dạng hai dòng nước mắt đang lăn dài trên gò má.
- My em sao z, có chuyện jì à - Ken bỏ vali xuống và nắm vai My
- Anh ko cần vì em mà phải làm như z...bác ơi bác đừng đuổi Ken đi mà tất cả là lỗi do con mà bác...
- Thì tui bít là lỗi của cô rồi vì z cô đừng bao giờ đến đây nữa nhà tui ko hoan nghênh cô. Người mẹ kế (Pa Ken định cưới bà này làm vợ nhưng do chuyện của Ken nên chưa đc làm đám cưới)
- Đủ rồi...bà ko phải mẹ ruột của tôi và bà ko có quyền đuổi cô ấy...bà đã hỉu chưa.
* Bốp *
- Mày ăn nói mắt dạy hả từ nhỏ đến lớn tao dạy thế nào ko đc vô lễ vs người lớn mà sao mày ăn nói kiểu đó.
- Bác... đừng làm z mà do Ken lỡ lời thui....Ken xl bác ấy mau.
- Ko xl jì hết...đừng ở cái ngôi nhà này nữa đi.... - Ken kéo My
- Khi nào mà mày xây dựng nên sự nghiệp rồi mới đc bước chân zào cái nhà này nghe rõ chưa?
- Được thui tui sẽ cho ông sáng mắt...
Ken một tay cầm balo và một tay cần tay My bước lên chiếc xe mà mình đã tự mua để đưa My zề nhà...
- Có cần z ko rồi anh sẽ zề đâu? - My cầm tay Ken
- Ko sao anh ở đâu cũng đc hết á - Mỉm cười nhẹ cho My đỡ lo
- Tất cả là do em hết vì em mà anh mới ra nông nỗi này...
- Vì em mà! Dù thế nào anh cũng chịu - Ken (Ko bít có ăn kẹo ko mà nói chuyện ngọt qá)
~~~~~ Tại nhà My ~~~~~
- Pamẹ con zề rồi
- Chào 2 bác...
- My sao lại đi chung với nó
- Dạ... mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thui mẹ à. Anh ấy vì con mà bị đuổi rồi nhà mình thì vẫn còn 2 phòng ko ấy pamẹ cho anh ấy ở lại nhà mình đc ko
- Thật ko đó...nghi lắm nha
- Thật mà bác chỉ là hiểu lầm do con nhỏ kia gây ra thui
- Được rồi...nhưng ko đc chung phòng đâu nha. - Pa Ken chọc
- Bác cứ giỡn hoài sao chung phòng đc,,, khi nào cưới rồi con ms cho em bé này bước zào phòng...
- Xí...ai là em bé rồi ai chịu cưới anh đâu. - My bước đi lên tới cầu thang
- Aaaaaa...chết rồi cái cửa làm kẹt chân con rồi
- Hả...Ken anh có sao ko
- Vẫn còn lo lắng mà bày đặt nữa nha - Mẹ
- Lại gạt em rồi...ăn hiếp ngta vừa thui chứ....
My đi lên phòng tuy la làng như z nhưng mà có ai thấy My vừa đi vừa cười như trúng số z á. Chắc cũng mong ngày cưới lắm nè kkkk
- Thui để con ra ngoài xe lấy vali zào...cám ơn 2 bác nhìu lắm ạ
- Lên phòng mà cám ơn con bé đi kìa là nó xin cho còn ở lại đó.
- Dạ tôi con đưa My đi chơi để cám ơn...hai bác cho phép nha
-Ừm đi thì đi nhưng zề sớm nha...
Ken cười rất tươi chưa có bao giờ mà Ken cảm thấy vui như z có lẽ đây mới là tình thương của gia đình mà Ken chưa cảm nhận đc lần nào. Chap này dài là bù lun hum qa nhá hum qa t/g có việc cần làm nên ko viết được.