Edit: Bèng.
Ngoại trừ âm thanh côn trùng kêu lọt vào trong tai thì bốn phía yên tĩnh không có một chút tiếng động, hoàn cảnh tối tăm luôn dễ dàng khiến cho lòng người sinh ra sự sợ hãi.
Máu chảy trên đầu Hứa Y đã bắt đầu từ từ ngừng lại, nhưng mất máu quá nhiều vẫn khiến đầu cô choáng váng, không đứng dậy nổi.
Thật ra những lời Hướng Hoán lải nhải ở ngoài phòng cô không nghe thấy chữ nào, chỉ riêng việc giữ tỉnh táo đã khiến cô phí hết toàn bộ sức lực.
Nhưng mà Hứa đại tiểu thư đối với loại chuyện bắt cóc này vẫn rất là lành nghề.
Nếu không phải vì bây giờ cơ thể bị thương nghiêm trọng, ngay cả nhúc nhích cũng khó khăn, thì cô đã sớm nghĩ kỹ được kế hoạch thoát ra.
Hướng Hoán biết cậu ta đã chọc phải hai nhà có thế lực một tay che trời, nhưng cậu ta thật sự không nghĩ được cách gì nữa.
Mẹ nuôi bị bệnh năng, gia cảnh cũng tệ, tiền tiết kiệm ở trong nhà căn bản chống đỡ không được gì cả, lại trùng hợp Tần Kỳ Lâm tìm đến cửa, tuy rằng cậu ta cũng nghi ngờ lời nói của Tần Kỳ Lâm, nhưng cậu ta cũng phải tự mình hiểu lấy, con mẹ nó mẹ cậu ta bệnh quá nghiêm trọng, sau khi do dự một lúc lâu thì cậu ta có thương lượng với ba mình hai câu, hai người ăn nhịp với nhau quyết định bí quá hóa liều.
Hứa Y cũng vì sơ suất, không nghĩ đến nửa đường sẽ bị người ta tính kế.
Nếu không phải chị dâu cô đột nhiên nói muốn cùng cô nói chuyện của anh hai, hai người bọn họ muốn ly hôn, thì Hứa Y cũng sẽ không vì khuyên cô ta mà nói điện thoại nửa ngày trên đường rời khỏi nhà họ Thẩm.
Vì để Thẩm Dục an tâm, nên cô bảo người hầu ở một bên chờ, nói cho Thẩm Dục cô đi ra ngoài một chuyến.
Đáng tiếc cô không biết rằng người hầu chính là người của em trai Thẩm Dục.
Trên đường mang người không đủ bị người ta tính kế, bị tai nạn xe cộ sau đó bị người ta nhân lúc đó trói đi.
Cũng không biết Thẩm Dục thế nào rồi, Hứa Y mơ mơ màng màng, người của cô có liên hệ cho anh chưa?
Hứa Y dự đoán lại một lần thất bại.
Thương tích trên người cô càng ngày càng nghiêm trọng, Hướng Hoán sợ cô chết nên đã đi đến bệnh viện tư nhân.
Bên ngoài không còn ai.
Không biết qua bao lâu, Hứa Y miễn cưỡng duy trì tia thanh tỉnh cuối cùng xác nhận.
Cái thời tiết nóng bức này cho dù ở trên ngoại ô trên núi cũng sẽ không cảm thấy lạnh lắm.
Nhưng Hứa Y lại không cảm thấy thế, cả người cô run rẩy, mỗi tế bào tồn tại trong cơ thể đều giống như bị đông lạnh thành băng, sàn nhà lạnh lẽo cũng từng chút xâm nhập lưu lại nhiệt độ trên người cô.
Cô cảm thấy nếu mình còn tiếp tục như vậy nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Hai chữ “sẽ chết” thật to nhấp nháy trong đầu cô, cô có được khoảng thời gian tỉnh táo ngắn ngủi trong chốc lát.
Dùng sức lực mượn tường Hứa Y miễn cưỡng đứng lên.
Chuyện cũ đột nhiên xuất hiện trước mắt một cách rõ ràng.
Cũng là mùa hè như thế, cũng là ban đêm sáng sủa, cũng là sau khi tham gia bữa tiệc, khác là tội phạm đã thay đổi thành một người khác rồi.
Vận mệnh nhiều chông gai lần đầu tiên trong lòng Hứa đại tiểu thư sinh ra sự kinh ngạc như vậy, có phải mọi người đều biết rằng cô rất dễ bị bắt cóc hay không?
...
Hứa Y khoảng 17 18 tuổi bị trói cả hai tay hai chân, đôi mắt bị miếng vải bố màu đen bịt kín, trên đầu không biết đụng vào nơi nào mà sưng đỏ một cách đáng sợ.
Cô ngã trên mặt đất, không chút nhúc nhích dường như đã hôn mê bất tỉnh, vài vụn cọng cỏ cùng bùn đất dính lên quần áo học sinh sạch sẽ, sợi tóc cũng dán lên trên mặt.
Cửa luôn bị đóng đột nhiên mở ra, ánh đèn nhấp nháy, cho dù đôi mắt bị miếng vải đen bịt kín nhưng độ sáng bất thình lình hiện lên vẫn khiến cô cảm thấy có chút chói mắt.
Tiếng vài người xôn xao bước vào, người cầm đầu thoạt nhìn địa vị không thấp.
Bọn họ tìm đại một vị trí nào đó ngồi xuống, những ánh mắt khác nhau đảo qua Hứa Y, Hứa Y ngay lập tức cảm thấy da đầu tê dại.
Cô tự bảo mình không cần sợ hãi, không cần hoảng loạn, phải bình tĩnh.
Không phải nhà họ Hứa chưa từng huấn luyện cô rằng khi gặp phải tình huống này nên làm thế nào, Hứa Y không dám động đậy tay chân, cô sợ bị bọn họ phát hiện ra gì đó kỳ quái.
Trong phòng yên tĩnh một cách khó có thể miêu tả, tiếng tim đập càng lúc càng lớn, tuy rằng cô rất cố gắng ép buộc chính mình không phải sợ, nhưng đầu Hứa Y vẫn không nhịn được tuôn ra mồ hôi lạnh.
Trong mùa hè, phòng lại không có điều hòa, không có máy quạt, vì vậy cô không có khiến cho bất kỳ kẻ nào chú ý đến.
Cuối cùng có một người thật sự không nhịn được, nhàm chán đặt câu hỏi.
“Chú Trần, chú nói xem Tôn đại ca thật sự thành công chứ? Sao nhà họ Hứa lại dứt khoát đồng ý đưa nhiều tiền như vậy?”
Tuy rằng bọn họ là dân đen, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là cụm nhỏ, chuyện động đến nhân vật lớn trong thành phố như vậy đây là lần đầu tiên bọn họ làm.
Không dám xác nhận, cũng không dám tin tưởng.
Cái người tên chú Trần kia là người từng trải, chuyện cũng đã làm nhiều, tố chất tâm lý mạnh mẽ nhưng cũng không chịu nổi sự khô nóng như vậy.
“Đương nhiên, chút tiền ấy trong mắt cậu là con số xa vời, nhưng trong mắt nhà họ Hứa cũng chỉ là rút đi một sợi lông, dùng chút nhỏ này đổi lấy mạng người đương nhiên bọn họ nguyện ý...” Ông ta lau lau mồ hôi trên trán, quạt nhỏ thổi phần phật: “Hôm nay nóng như vậy, đợi lát nữa trời sắp mưa rồi, dự báo thời tiết cuối cùng cũng đúng một lần.”
“Mà mỹ nữ nũng nịu này phải làm sao?” Một người thở dài: “Lớn lên xinh đẹp như vậy, đáng tiếc, nếu không để lại cho anh em...”
“Đừng có cả ngày chỉ nghĩ đến mấy thứ linh tinh như vậy!” Chú Trần liếc nhìn người nói chuyện kia một cái: “Nếu để lại dấu vết, đến lúc đó điều tra được cậu thì toàn bộ mọi người đều toi.”
“Haiz, chỉ nói đùa mà thôi.” Người nói chuyện sờ đầu nhỏ giọng nói.
Trong lúc lơ đãng bọn họ nói chuyện một hồi, nhưng trái tim Hứa Y lại tùy theo mà nhảy lên nhảy xuống không biết bao nhiêu lần.
Làm sao bây giờ, nhiều người quá, trốn không thoát.
Nhà họ Hứa đã dạy như thế nào?
Không thể hoảng, không thể hoảng.
Đã dạy, trong nhà đã dạy rồi.
Từ từ suy nghĩ, từ từ suy nghĩ.
Quá trình đó không ai hiểu hết, nhưng kết quả đã rõ ràng.
Hứa Y đã chạy thoát.
Ngã từ trên núi xuống.
Toàn thân gãy xương nhiều chỗ, phần đầu còn bị thương nghiêm trọng.
Tránh khỏi sự truy lùng của bọn cướp, cô cũng suýt chút nữa bỏ lỡ sự giải cứu của cảnh sát.
Nằm ở ICU nửa tháng, nửa tháng này cũng chưa truyền ra tin tức thoát khỏi nguy hiểm.
...
Hứa Y không vứt áo mà Hướng Hoán tùy ý phủ thêm cho cô xuống, bởi vì thân thể cô thật sự quá lạnh.
Cô lảo đảo nghiêng ngả cẩn thận đi đến hướng bên ngoài cửa, sờ soạng cửa sắt lạnh lẽo.
Hướng Hoán không phải Tôn Không nhưng về phương diện nào đó lại hoàn mỹ kế thừa của ông ta.
Một khi đã nhẫn tâm, thì mọi chuyện không hề có đường sống để thương lượng.
So với mở điện thoại gọi Thẩm Dục đến thì gọi xe cứu thương đến thì càng thích hợp hơn.
Cửa là cách mở hướng ra ngoài, hơn nữa cửa cũng không có khóa, nhưng mà Hứa Y không biết.
Cô còn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã thẳng tắp mà ngã xuống, áo ngoài rơi xuống, đầu gối cô đụng phải một thứ lạnh lẽo.
Không phải là đá.
Mà là điện thoại do Hướng Hoán ném.
Gió nhẹ nhàng thổi qua lớp cỏ đang đứng thẳng, bánh xe từ phía trên vô tình nghiền nát, dính đầy bùn đất.
Khi Thẩm Dục nhìn thấy Hứa Y thì cô đã bị thương đến nỗi không đứng dậy được.
Cả người anh run rẩy, giống như che chở báu vật nhẹ nhàng đưa tay ôm chầm lấy Hứa Y đang té xỉu ở một bên.
Độ ấm trong lòng ngực nóng đến dọa người, vết máu trên người cũng khiêu chiến đến điểm mấu chốt của Thẩm Dục.
Ngay cả nói Thẩm Dục cũng không nói được đầy đủ: “Tiểu... Y...” hai chữ ngắn ngủn giống như tiêu hết cả sức lực nửa đời của anh.
“A Dục?” Hứa Y mơ mơ màng màng.
“Anh đây, anh đây, anh đây...” Ánh mắt Thẩm Dục tan rã nhìn Hứa Y, trái tim sinh ra dự cảm hoảng loạn: “Không sao đâu, anh đến rồi.”
“Lại đây! Người chết hết rồi sao? Con mẹ nó lại đây cho tôi!” Thẩm Dục hét to về phía đằng sau, âm thanh đã thay đổi hoàn toàn trở thành khủng hoảng: “Tai điếc hết rồi sao? Lại đây hết cho tôi!”
Bình tĩnh hoàn toàn biến mất đại khái chính là như vậy.
Thẩm Dục cảm thấy trái tim mình ngừng đập, rõ ràng nó vẫn còn động, nhưng Thẩm Dục đã không còn cảm giác được gì nữa.
Trên tay còn dính máu sền sệt của cô, sắc mặt tái nhợt của Hứa Y đánh vào thật sâu trong đáy mắt.
Xin em, xin em đừng xảy ra bất kỳ chuyện gì!
Sau này chuyện gì cũng sẽ nghe theo em, cái gì cũng sẽ nghe theo em.
Không phải em muốn anh nghiêm túc khám bác sĩ sao?
Anh khám, anh khám, anh khám mà, anh sẽ để Trần Lý Nguyên trở về.
Anh sẽ không động vào nhà họ Hứa, về sau sẽ không đánh chủ ý vào nhà họ Hứa, xin em, cầu xin em an toàn!
Cả người Thẩm Dục run rẩy.
Một đám người mặc áo blouse trắng vội vội vàng vàng chạy đến, đôi mắt Thẩm Dục nhìn chằm chằm nhóm người đó, con ngươi đỏ bừng như một con sói nổi điên trong bóng đêm.
Tuy rằng bác sĩ có chút sợ dáng vẻ này của anh, nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm mà nói: “Thẩm tổng, trước tiên đừng nhúc nhích, tình huống của cô Hứa thoạt nhìn... không ổn lắm.”
Bây giờ Thẩm Dục đã điên cuồng hoàn toàn, người mỏng như tờ giấy nằm trong lòng ngực anh, vết máu trên lễ phục đã kết thành một vùng màu đen.
Nếu người khác đến nói anh buông Hứa Y ra, thì sói đen trong lòng Thẩm Dục sẽ lập tức nhảy ra cắn chết anh ta.
Anh ngơ ngác nhìn Hứa Y, vẫn không nhúc nhích, bác sĩ cũng không nhìn thấu suy nghĩ của anh, chỉ có thể căng da đầu lên.
Hứa Y biết cảm xúc của Thẩm Dục không thể quá kích động, cô nở một nụ cười tự cho là cười với anh, sau đó dịu dàng nói: “Không sao cả, không phải anh đã đến rồi sao?”
“Nhưng... nhưng mà... anh phải nên đến sớm hơn anh ta một chút... Dựa vào cái gì mà anh ta nói cho anh...” Thẩm Dục nói năng lộn xộn.
“Đợi lát nữa rồi nói.” Giọng của Hứa Y nhỏ bé yếu ớt.
Cô cho rằng người trong miệng Thẩm Dục là nhân cách phụ của anh.
Bác sĩ đều cảm thấy có chút kỳ quái, sau đó lại tự bào chữa rằng: Đại khái là vì Thẩm tổng cực kỳ yêu Hứa đại tiểu thư, vì vậy đã chịu kích thích rồi.
Hứa Y lại lần nữa nhắm mắt lại, suy yếu dựa vào lòng ngực của Thẩm Dục.
Không sao đâu, anh không cần khẩn trương như vậy.
Nhưng thực đáng tiếc, cô đã không thể nói thêm câu nào nữa rồi.
...
Thẩm Dục ngồi ở ngoài phòng phẫu thuật, mặt không biểu tình, nhưng tơ máu che kín trong mắt, đôi tay run rẩy đã để lộ tất cả.
Năm tiếng trôi qua.
Hứa Y đã vào trong đó năm tiếng rồi.
Vẫn chưa đi ra.
Vết thương trên người Hứa Y cũng không phải nhiều lắm, chỉ là chảy quá nhiều máu, vết thương nghiêm trọng thật sự chính là trên đầu chảy rất nhiều lỗ thủng máu.
Không sao, hẳn là không sao, trái tim Thẩm Dục không ngừng thình thịch nhảy lên.
“Ngài Thẩm? Ngài Thẩm?”
Thẩm Dục mờ mịt ngẩng đầu lên, hộ tá mặc đồ phẫu thuật đứng trước mặt anh.
“Cô Hứa bình an không xảy ra chuyện gì...”
Thẩm Dục cảm thấy cả đời này chưa bao giờ nghe qua lời nói nào dễ nghe như vậy, ấm áp đến nỗi khiến cho mũi của anh đau xót.
“Nhưng mà... chúng tôi đã kiểm tra thân thể cho cô Hứa một lần.” Hộ tá ấp a ấp úng nói: “Phát hiện có chút không thích hợp.”