Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 18: Chương 18




Bên này sếp nhớn cùng nhân viên quèn bình tĩnh đối mặt người ngoài lại ngửi thấy mùi thuốc súng nồng nặc.

Bên kia, trên bàn ăn dài, từ cua hoàng đế Alaska đến hàu sống Tasmania, từ bít tết rib-eye Angus đến tôm hùm Boston, Khoa Tín đặt từ nhà hàng làm brunch (breakfast+lunch) tốt nhất Bắc Kinh. Các nhân viên Khoa Tín vừa cảm thấy hôm nay được đỗi ngộ quá tốt vừa đi quanh bàn ăn, nói chuyện vui vẻ, cùng hưởng mỹ vị. Một nhân viên đi tới bên bàn ăn, đang chuẩn bị gắp một con tôm hùm, lại có một bàn tay từ dưới gầm bàn im lặng thò lên bên kia bàn, hiên ngang kéo con tôm hùm này xuống dưới gầm bàn trong ánh mắt khiếp sợ của nhân viên đó.

Cái cái cái cái... cái quái gì thế?

Cơn khiếp sợ này còn chưa trôi qua, bàn tay tà ác đó lại thò lên trên bàn ăn, một lần nữa lấy mất li sâm panh trước mặt nhân viên này.

Nhân viên chết sững ba giây rồi vội vã chạy mất.

Lúc này dưới gầm bàn, bên cạnh Viên Mãn đã xếp một chồng đĩa không cao đến gần nửa mét. Trà giữa buổi mới bắt đầu chưa được 15 phút, thành quả chiến đấu của cô đã bao trùm ba giới hải lục không quân. Cá chình hun khói, thịt bò Tatar, bồ câu non om tiêu, vân vân. Cô giải quyết con tôm hùm vừa lấy được bằng tốc độ nhanh nhất, lại uống thêm một ngụm sâm panh. Ôi... Cuộc đời mới đẹp làm sao!

Đúng lúc này lại có điện thoại gọi đến quấy rầy.

Viên Mãn lưu luyến đặt bộ vỏ tôm hùm đã bị khoét sạch sẽ xuống đất, cho tay vào túi lấy điện thoại di động ra xem, số gọi đến là một số lạ.

Vừa nghe máy, sự nhiệt tình của đối phương đã suýt nữa hất tung chiếc bàn ăn cô Viên đang ẩn nấp: “Viên tiểu thư thân ái, còn nhớ tôi không? Tôi là người của nhà xuất bản XX, lần trước chúng ta đã trao đổi về việc xuất bản sách của tiểu thư, tiểu thư suy nghĩ thế nào rồi?”

Đối phương hết sức nhiệt tình, hoàn toàn không biết Viên tiểu thư thân ái của hắn lúc này đang ngồi xếp bằng dưới gầm bàn không hề có hình tượng. Viên Mãn nghiêng đầu ngồi suy nghĩ rất lâu, quả thật trước kia từng có một nhà xuất bản bàn với cô về việc viết sách về tình yêu của cô và Bác Yến. Nhưng Viên Mãn nhớ rõ khi đó mình đã nhờ trợ lí kiêm bạn thân kiêm đối tác hợp tác Cao Đăng từ chối vụ này. Nhà xuất bản này muốn đưa hình ảnh của cô và Bác Yến lên sách? Lượng fan của cô trên weibo sẽ lập tức giảm từ mấy triệu xuống thành số âm.

Tại sao bây giờ lại gọi điện tới?

“Tôi nhớ tôi đã từ chối các anh rồi. Tôi không bán chuyện riêng tư”.

“Ai da! Sao lại là bán chuyện riêng tư? Tiểu thư nói vậy thì nghiêm trọng quá. Nội dung chủ yếu trong sách là những mẫu chuyện kể trước khi đi ngủ với nhân vật chính là các bệnh nhân FA nghiêm trọng mà tiểu thư đăng trên weibo. Để tăng lượng tiêu thụ, nhân tiện nhờ tiểu thư chia sẻ về chuyện tình yêu của tiểu thư và Bác tiên sinh, nếu hai người có thể xuất hiện công khai thì càng tốt. Bên nhà xuất bản sẽ bỏ tiền cho tiểu thư và Bác tiên sinh đi du lịch châu Âu một chuyến, có thợ ảnh đi cùng, sau đó đưa ảnh vào trong sách là nhất định sẽ có một cuốn best seller. Tên sách tôi cũng đã nghĩ giúp tiểu thư rồi, gọi là “Bệnh án khám chữa FA di căn”, thế nào?”

“Bên chỗ Bác tiên sinh... Sợ rằng không được”.

“Anh ấy không tiện xuất hiện công khai à?”

Hắn đã hiểu lầm ý mình, Viên Mãn cũng dứt khoát đâm lao theo lao: “Đúng vậy”.

“Vì sao?”

Viên Mãn dùng dĩa đâm con tôm hùm trước mặt: “Bởi vì anh ấy chết rồi!”

“...”

“...”

Đối phương kinh ngạc yên lặng một hồi lâu, cuối cùng mới chuyển từ tràn ngập vui mừng sang đau buồn ảo não, mỗi một từ đều tràn ngập đau thương: “Ôi! Xin lỗi tiểu thư! Viên tiểu thư, tiểu thư nhất định phải nén bi thương!”

Viên Mãn cũng sụt sùi không kém: “Vâng, tôi biết. Tôi sẽ cố nén bi thương!”

Nói xong lập tức dừng điện thoại.

Nhìn bộ vỏ tôm hùm bị mình đâm tan nát, Viên Mãn thấy mũi cay cay, vừa xót xa lại vừa hả giận.

Thế là cô quyết định...

Ăn một miếng bít tết nữa để an ủi tâm hồn.

Mà cô không biết thế giới bên ngoài bàn ăn đã xảy ra một thay đổi nghiêng trời lệch đất...

Phó tổng giám đốc Lý của APM thấy Trịnh Diễn Tự lại biết một nhân viên mới nhận của mình, không khỏi coi trọng cậu thanh niên tên là Bác Yến này: “Sao sếp Trịnh lại biết cậu ấy?”

Trịnh Diễn Tự cười cười không đáp.

Mấy năm trước APM có thể nói là công ty đứng đầu ngành điện tử trong nước, bây giờ lại suy yếu đến mức phải bán mảng nghiệp vụ di động mới có thể tiếp tục sinh tồn, đương nhiên phải hạ thấp tư thế một chút. Dù Trịnh Diễn Tự không đáp nhưng phó tổng giám đốc Lý vẫn phải tiếp tục giới thiệu: “Nhóm của Bác Yến vẫn phụ trách phần kĩ thuật cho mảng nghiệp vụ di động của APM. Bác Yến, cố gắng thể hiện thật tốt, sau khi nghiệp vụ di động của Khoa Tín đi vào quỹ đạo, không biết chừng tổng giám đốc Trịnh sẽ trực tiếp đề bạt cậu đấy”.

Một miếng bánh từ trên trời rơi xuống trúng người nhưng Bác Yến lại chỉ cười lúng túng. Phó tổng giám đốc Lý coi như cậu thanh niên này đang ra vẻ khiêm tốn nên cũng không nghĩ nhiều.

Trịnh Diễn Tự vẫn im lặng không nói, chỉ liếc trợ lí hành chính một cái. Trợ lí hành chính lập tức hiểu ý, thoáng nhìn lịch trình trên điện thoại di động rồi vờ thúc giục: “Tổng giám đốc Trịnh, 11 giờ ngài phải đến chỗ bộ phận khai thác phần mềm, bây giờ đã...”

Không cần trợ lí hành chính phải báo giờ, phó tổng giám đốc Lý của APM đã vội vàng xem đồng hồ: “A, đã 10 giờ 50 phút rồi, tổng giám đốc Trịnh bận việc thì cứ đi trước đi!”

Trịnh Diễn Tự gật đầu khách sáo coi như cáo từ.

Chỉ xem tình hình vừa rồi, mọi người đều đã rõ ràng tôn ti cao thấp ra sao, ai là người phải nịnh nọt ai. Mọi người trong mảng nghiệp vụ di động của APM trước kia đều không nhịn được nhìn nhau, cảm thấy mừng vì đã tìm được ông chủ mới. Ngoại trừ Bác Yến. Nhìn bóng lưng Trịnh Diễn Tự nhanh chóng rời đi, hắn thấy mình không khác gì một kẻ xấu số lỡ chọc phải tổ ong vò vẽ, đàn ong đen kịt sắp lao vào người hắn đến nơi.

Trịnh Diễn Tự đi thẳng một mạch ra cửa hội trường.

Trợ lí hành chính bên cạnh báo cáo rất nhanh: “Trưởng phòng Trần của phòng khai thác phần mềm đang đợi ngài. Cô ấy muốn tìm ngài để trao đổi về chuyện ứng dụng khám chữa FA di căn”.

Trần Trình trước đây bị điều chuyển từ phó tổng giám đốc xuống làm trưởng phòng khai thác phần mềm mà không rõ nguyên nhân, bây giờ đang phát triển một phần mềm ứng dụng có tầm nhìn xa, phần mềm cũng đã thông qua thử nghiệm nội bộ nhưng ông chủ vẫn chưa cho phép thử nghiệm beta, trưởng phòng Trần đương nhiên rất oán trách.

Còn ông chủ nhà mình - trợ lí hành chính không nhịn được liếc nhìn Trịnh Diễn Tự - hoàn toàn không hiểu ông chủ nhà mình rốt cuộc đang định làm trò gì.

Trong lúc trợ lí hành chính không nhịn được oán thầm, Trịnh Diễn Tự đột nhiên dừng bước, ánh mắt sắc như dao lia thẳng tới một chiếc bàn ăn trong góc. Trợ lí hành chính suýt nữa đâm vào sau lưng Trịnh Diễn Tự, cố gắng lắm mới phanh lại được, vội vàng trấn an trái tim non nớt đang đập thình thịch.

Phù! Suýt nữa sợ đến tè ra quần!

Trợ lí hành chính thở ngắn than dài rồi mới ngước mắt lên. Ơ? Ông chủ đâu rồi?

***

Lúc này Viên Mãn vẫn ngồi khoanh chân dưới gầm bàn ăn, bấm đốt ngón tay tính toán. Món khai vị đã ăn rồi, món chính cũng ăn rồi, cô cũng đã no được năm phần. Dù sao cô cũng đang giảm béo, nhớ phải ăn ít một chút. Vậy thì thêm hai miếng bánh tráng miệng, ăn no được sáu phần là được rồi.

Như hòa thượng ngồi thiền, vẻ mặt trịnh trọng, Viên Mãn nhắm mắt lại bắt đầu tỉ mỉ hồi tưởng. Khu bày bánh ngọt ở chỗ nào? Trước khi chui xuống dưới gầm bàn, cô đã quan sát hội trường kĩ càng và ghi nhớ trong lòng. Phải ghi nhớ vị trí chính xác của hơn bốn mươi loại đồ ăn trong thời gian ngắn nhất, có thể thấy muốn làm một kẻ tham ăn đạt tiêu chuẩn cũng không phải một chuyện dễ dàng. Viên Mãn cũng cảm thấy bội phục chính mình.

Sau khi đặt chồng đĩa cao nửa người lên trên bàn, Viên Mãn bắt đầu hành động.

Cô khom lưng đi dưới gầm bàn, vị trí đặt bánh ngọt cách chỗ cô hơi xa, phải đi qua hai chiếc bàn ăn dài mới có thể ăn được bánh phô mai, mousse, pudding, chocolate, macaron...

Dưới gầm bàn, người nào đó đang di động về phía mục tiêu, tưởng rằng thần không biết quỷ không hay.

Bên ngoài bàn ăn lúc này ánh mắt của mọi người tất cả đều nhìn về một phía. Tổng giám đốc đại nhân khả kính khả ái của họ đang cau mày chắp tay sau lưng đi vòng quanh bàn ăn.

Trịnh Diễn Tự còn không biết mình đã trở thành tiêu điểm của mọi người, bởi vì còn đang phải chăm chú cúi đầu nhìn xuống dưới gầm bàn. Qua khe hở giữa khăn trải bàn và nền nhà có thể thấy lờ mờ một bóng người đang di chuyển chậm rãi mà kiên định.

Bóng người này thoạt nhìn rất lớn, có thể thấy chủ nhân của bóng người có trọng tải không nhẹ.

Cuối cùng bóng người này dừng lại. Trịnh Diễn Tự nhìn lại vị trí này - ngay bên dưới một tòa tháp được xếp bằng đủ loại bánh ngọt tinh xảo - trong đầu đã hiện lên một câu: Quả nhiên...

Một bàn tay mũm mĩm nhanh chóng và chính xác vươn lên từ dưới khăn trải bàn, nhắm thẳng đến một chiếc bánh mousse.

Lại không sờ thấy gì.

Viên Mãn dưới gầm bàn không khỏi buồn bực, chẳng lẽ mình nhớ nhầm vị trí bày đồ ngọt?

Cô vươn tay dài hơn một chút, sờ một vòng xung quanh với bán kính nửa mét nhưng vẫn không thấy một chiếc bánh nào.

Viên Mãn cau mày chặt hơn.

Không chịu bỏ cuộc, Viên Mãn tiếp tục tìm kiếm trong phạm vi rộng hơn. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Viên Mãn cũng mò được...

Viên Mãn cười đắc ý, một giây sau nụ cười lại đông cứng trên khóe miệng.

Thứ cô sờ thấy tại sao lại có vẻ là lạ? Hơi âm ấm, cảm giác trơn mịn, tại sao lại giống... tay người?

Viên Mãn rùng mình hoảng sợ, lập tức rụt tay về.

Không biết là ảo giác hay là chuyện gì, cô Viên lại lờ mờ cảm thấy thế giới bên ngoài gần bàn đột nhiên yên tĩnh, cũng không có người nào nói chuyện, không có người nào cười đùa nữa.

Một dự cảm chẳng lành thúc giục cô cúi thấp người xuống, nhìn ra ngoài qua khe hở của khăn trải bàn.

Trước mặt cô là một đôi giày da kiểu nam.

Mũi giầy bóng loáng, kiểu cách cầu kì. Viên Mãn lập tức nhận ra, sợ đến mức suýt nữa đứng lên đội lật bàn ăn.

“Đi ra”. Một âm thanh lạnh lùng vang lên bên ngoài: “Lập tức”.

“...”

Viên Mãn thề chết chống cự hai giây rưỡi, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu chui ra khỏi gầm bàn.

Trước mặt cô là Trịnh Diễn Tự vẫn không hề có biểu cảm và ánh mắt khiếp sợ của cả hội trường.

Lúc này mỗi người ôm một suy nghĩ khác nhau.

Viên Mãn ╮(╯▽╰)╭: Lần đầu tiên trở thành tiêu điểm của mọi người trong cuộc sống hiện thực, ngại quá. Mình có nên giơ tay chào mọi người không nhỉ?

Bác Yến (⊙-⊙): Không ngờ người đi ra từ dưới gầm bàn lại là... bạn gái cũ...

Trịnh Diễn Tự ╮(╯_╰)╭: Ngoan cố khó dạy. Kế hoạch A thất bại. Kế hoạch B bắt đầu...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.