Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 24: Chương 24




Điều Viên Mãn cần nhất bây giờ chỉ có hai chữ: Tỉnh táo!

Bị một cái ôm tầm thường làm cho đầu óc đoản mạch, đây không phải phong cách của cô Viên có cả triệu fan trên mạng! Chứ sao nữa, trên đường về phòng Viên Mãn vẫn suy nghĩ xem nên tìm chỗ nào ngồi một lát cho tĩnh tâm. Ngẩng đầu nhìn thấy biển chỉ dẫn đến nhà vệ sinh, Viên Mãn vội vàng gọi Trịnh Diễn Tự đang cắm đầu đi phía trước: “Tôi... tôi vào nhà vệ sinh một lát”.

Trịnh Diễn Tự luôn luôn phản ứng nhanh nhạy lúc này lại như có tâm sự trong lòng, chậm mất nửa nhịp mới quay đầu lại, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Viên Mãn thoáng cái đã biến mất sau chỗ ngoặt.

Trên đường đi vào nhà vệ sinh, Viên Mãn vẫn mải miết tìm cho chính mình một lời giải thích hợp lí, vì sao đến bây giờ mà tim cô vẫn đập nhanh hơn bình thường? Hiển nhiên là bởi vì đã lâu lắm không có người đàn ông nào tốt với mình, đột nhiên lại xuất hiện một người đàn ông giúp đỡ cô vô điều kiện, hơn nữa người này lại có điều kiện mọi mặt đều khá, rất khá! Kết quả là vai trò của tâm lí khiến não cô bắt đầu điên cuồng tiết ra dopamine.

Dừng lại! Không được tiết ra nữa! Viên Mãn thầm hét lên trong lòng. Nhưng hiển nhiên ý chí của cô giáo Viên còn chưa mạnh đến mức có thể khống chế được điều này, đến tận lúc...

“Làm sao tôi biết được? Sau khi chia tay, tôi và cô ta không hề có liên lạc gì nữa”.

Một âm thanh quen thuộc đột nhiên lọt vào tai, lúc này Viên Mãn mới dừng lại.

Vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thì ra cô đã đi tới trước cửa nhà vệ sinh. Trong phòng VIP không cho phép hút thuốc, bên cạnh nhà vệ sinh là khu hút thuốc chuyên dụng. Âm thanh quen thuộc đó vọng ra từ khu hút thuốc này.

Trước đó Viên Mãn không hề biết âm thanh của Bác Yến lại có ma lực đến mức có thể làm cho nhịp tim không chịu khống chế của mình lập tức gần như ngừng đập.

Viên Mãn còn chưa kịp phản ứng gì, một âm thanh khác lại vọng ra từ khu hút thuốc, đó là giọng nói của lớp trưởng: “Vậy theo cậu tại sao Viên đầu to lại câu được thằng cha đó?”

Viên Mãn đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, không phải vì lớp trưởng vừa rồi còn nhiệt tình chào đón mình mà bây giờ lại nói xấu sau lưng mình, mà là bởi vì...

Từ khi cô mập lên tới giờ, cô không bao giờ nghĩ rằng mình còn có ngày trở thành tiêu điểm thảo luận của đám đàn ông. Cô nên cảm thấy đáng buồn hay là đáng giận?

Lớp trưởng vừa dứt lời lại có một âm thanh khác xen vào: “Chuyện này thì cậu phải hỏi Bác Yến. Viên Mãn có gì hấp dẫn, Bác Yến của chúng ta là người rõ ràng nhất, đúng không?”

Giọng nói mang đầy vẻ chế nhạo và giễu cợt. Khi nghe thấy câu này, trong đầu Viên Mãn không còn một suy nghĩ gì khác, cô chỉ muốn biết vẻ mặt của Bác Yến lúc này như thế nào.

Có một cô bạn gái cũ làm hắn mất mặt, mà cô bạn gái cũ này còn bị người ngoài vô cớ chế giễu, hắn sẽ thế nào? Lúng túng? Hay là khó xử? Không muốn nhắc tới? Hay là cười trừ cho qua? Hắn có nghĩ tới chuyện nói đỡ cho cô một câu?

Đáng tiếc Viên Mãn không nghe thấy âm thanh của Bác Yến vọng ra từ khu hút thuốc nữa, chỉ có tiếng lớp trưởng và A Quân trò chuyện sôi nổi.

“Không phải là Viên đầu to mang đến dọa ma chứ? Biết đâu là trai bao thì sao nhỉ?”

“Cậu đừng có suy nghĩ tăm tối thế. Vừa rồi tôi đã soi kĩ lắm, chỉ riêng cặp cúc tay áo người đó đã mấy chục ngàn rồi, làm gì có loại trai bao cao cấp như thế? Lúc nãy tôi còn thấy Viên đầu to và gã đó ôm nhau bên ngoài nhà hàng đấy”.

A Quân không hề biết câu này của mình vô hình trung trở thành một sợi dây thừng kéo người đang nghe trộm bên ngoài phòng hút thuốc từ dưới vực sâu lạnh như băng lên mặt đất. Nhưng Viên Mãn vừa được kéo lên bờ lại bị câu tiếp theo của A Quân đẩy xuống vực sâu.

“Không ngờ khẩu vị của gã đó nặng thật, thích BBW cơ đấy, ha ha ha...” Tiếng cười của A Quân gần như vang vọng ba ngày không dứt.

Có thể thấy một khi đã tọc mạch, đàn ông còn tọc mạch hơn bất cứ một phụ nữ nào.

Có thể thấy một khi đã bậy bạ, đàn ông còn bậy bạ hơn bất cứ một phụ nữ nào.

Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, Viên Mãn cho rằng mình sẽ chỉ sửng sốt một lát, sau khi thấy rõ lòng người liền cười trừ cho qua. Dù sao mức độ chanh chua của đám bạn học cũ này còn chưa bằng một phần mười mẫu thân đại nhân của cô. Nhưng rồi một âm thanh khác lại vang lên trong phòng hút thuốc: “Ha ha...”

Tiếng cười nhạt gần như là âm mũi, Viên Mãn vẫn lập tức nhận ra đó là tiếng cười của Bác Yến.

Chỉ với hai tiếng “Ha ha” này, cô giáo Viên của chúng ta đã bị đánh bại.

Trước khi tới họp lớp, Viên Mãn còn tưởng kẻ thù lớn nhất của mình chính là cô ả Tống Lâm Giai kiêu sa xinh đẹp, vì thế cô đã nghĩ hết mọi cách, dùng hết khả năng, thậm chí còn kéo cả Trịnh Diễn Tự đến phối hợp diễn trò. Nào ngờ...

Người cô yêu trọn tám năm chỉ cười nhạt đúng hai tiếng đã cho cô một nhát dao tàn nhẫn.

Gần như là nhất kiếm phong hầu.

Một âm thanh lành lạnh vang lên như một chậu nước dội thẳng vào đầu, mạnh mẽ kéo Viên Mãn ra khỏi mũi kiếm đang đâm xuyên qua người cô.

“Viên Mãn?”

Âm thanh này...

Viên Mãn quay đầu lại.

Trịnh Diễn Tự đang đứng cách đó không xa.

Viên Mãn vừa định cười với Trịnh Diễn Tự lại phát hiện có gì đó không đúng. Cô vô thức đưa tay sờ khóe mắt rồi mới yên tâm hơn một chút. Rõ ràng mình không chảy nước mắt, vì sao ánh mắt anh ta nhìn mình lại có vẻ căng thẳng?

Câu hỏi này hiển nhiên không có đáp án. Lúc này ánh mắt Trịnh Diễn Tự đã trở lại bình thường, bước chân nhẹ nhàng đi tới chỗ cô.

“Rút thôi. Gã bạn học họ Tôn của cô nhìn tôi mà mắt cứ sáng rực. Chúng ta không thể ở lại được nữa”. Trịnh Diễn Tự nói, còn không quên liếc đồng hồ.

“...”

“...”

Viên Mãn cố gắng kiềm chế không quay lại nhìn khu hút thuốc, chỉ gật đầu thật mạnh với Trịnh Diễn Tự.

***

Thấy Viên Mãn đi thẳng đến thang máy, Trịnh Diễn Tự không khỏi thắc mắc: “Cô không quay lại chào các bạn học của cô à?”

“Thôi khỏi”.

Cứ để những sỉ nhục tối nay cô phải nhận vĩnh viễn ở lại sau cánh cửa này.

Thấy rõ lòng người là thu hoạch lớn nhất của cô hôm nay.

Trên đường về, Viên Mãn không nhịn được hỏi: “Tôi thật sự rất béo đúng không?”

Trịnh Diễn Tự nhìn cô một cái.

Có lẽ bởi vì vẻ trầm tĩnh trên mặt cô quá mức khác thường, ngay cả Trịnh tiên sinh không bao giờ nói lời hay cũng không khỏi uống lưỡi vài lần trước khi nói: “Trong chữ Hán, phần lớn những chữ dùng để chỉ các khí quan trên cơ thể người đều có bộ nguyệt (月) bên cạnh, chẳng hạn như gan, tỳ, phổi (肝, 脾, 肺), cho nên béo (胖) là bình thường. Còn những chữ thể hiện sự không khỏe mạnh phần lớn đều có chữ bệnh (病), chẳng hạn như bệnh, lao, ung thư (病, 痨, 癌), cho nên gầy... Cô hiểu mà”.

Viên Mãn cười cười.

Mặc dù câu trả lời của Trịnh Diễn Tự rất đặc sắc nhưng lí do cô cười lại không phải vì điều này, mà vì cô đột nhiên nhớ lại, trước kia cô cũng đã từng hỏi Bác Yến một câu hỏi tương tự. Khi đó Bác Yến nói với cô, béo một chút mới tốt, hắn không thích phụ nữ gầy như que củi.

Sự thật là hắn đã đá cô để đến với Tống Lâm Giai, một phụ nữ gầy như que củi.

Cho nên...

Lời Trịnh Diễn Tự nói chỉ để nghe cho vui. Mặc dù Trịnh Diễn Tự là một người rất có tiếng nói, là một người không nói một đằng làm một nẻo như Bác Yến.

Vừa rồi cô không lao vào phòng hút thuốc cấu xé, bởi vì làm như vậy là hoàn toàn, hoàn toàn vô nghĩa. Người hóng chuyện vẫn sẽ tiếp tục hóng chuyện, người khinh thường cô sẽ chỉ khinh thường cô hơn. Cô muốn, rất rất muốn báo thù bằng một cách khác.

Viên Mãn quay ra nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ xe.

Bóng đêm say lòng người.

***

(Chương này tác giả viết hơi lủng củng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.