Không lâu trước, một ngày của Viên Mãn bắt đầu thế này:
Đồng hồ treo tường từ từ chạy tới 8 giờ, Viên Mãn nằm dạng chân dạng
tay trên giường. Điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên điên cuồng
báo thức, Viên Mãn cau mày một hồi lâu rồi mới chậm rãi thò tay từ trong chăn ra, lần mò tắt báo thức tiếp tục ngủ.
8 rưỡi, Viên Mãn bị đồng hồ báo thức đánh thức lần thứ hai, lần này cô còn không thèm nhíu
mày, đưa tay kéo chăn trùm kín đầu tiếp tục ngủ.
9 giờ, lần thứ ba bị đồng hồ báo thức đánh thức, cuối cùng Viên Mãn cũng ngồi dậy, khó chịu gãi đầu. Muốn cô xuống giường bắt đầu một ngày mới? Không có cửa!
Cô hùng hổ tắt tính năng đồng hồ báo thức của điện thoại, ném điện thoại xuống, nằm vật xuống giường ngủ tiếp.
9 rưỡi, điện thoại di động nằm lẻ loi cuối giường, cuối cùng Viên Mãn cũng toại nguyện, ngủ không biết trời đâu đất đâu.
Nhưng mọi chuyện thay đổi nhanh chóng, bây giờ một ngày của Viên Mãn lại bắt đầu như sau:
Lúc đồng hồ treo tường chỉ đến 8 giờ, Viên Mãn đã mặc một bộ đồ thể
thao gọn gàng, trải tấm đệm yoga trong phòng khách, bắt đầu vận động
trao đổi ô xi. Ti vi phát giáo trình video, tư thế chính xác chuẩn mực,
Viên Mãn vụng về tập theo. Ông Viên ngồi trên sofa, vừa nhét một tảng
thịt muối to vào giữa hai lát bánh mì vừa đóng giả chuyên gia chỉ điểm
này nọ, cuối cùng bị một chiếc xẻng gỗ nấu ăn từ tay bà Viên bay tới
đánh trúng, trọng thương.
Bà Viên cầm một chiếc xẻng gỗ khác từ trong bếp lao ra: “Hôm nay khai ân cho phép ông kẹp thịt muối vào bánh
mì, vậy mà ông lại kẹp nguyên một gói thịt muối luôn à?”
Bất
chấp trọng thương, ông Viên vẫn chạy trốn khắp nhà. Bà Viên hùng hổ truy đuổi, liên tiếp vung xẻng đánh trúng gáy quan thù. Hai người đuổi nhau
chạy vòng vòng trong phạm vi hai mét lấy Viên Mãn làm trung tâm, Viên
Mãn lại không hề để ý. Trong mắt cô chỉ có cô bé người Mỹ với dáng người hoàn mỹ trong giáo trình video.
8 rưỡi, Viên Mãn đã tắm xong,
bắt đầu đứng trước gương bôi các loại mỹ phẩm chăm sóc sắc đẹp. Làm phụ
nữ thật sự là phiền phức, chai chai lọ lọ chất đầy một chiếc bồn rửa
tay. Ba tháng trước còn dùng nước sạch rửa mặt, khăn bông lau mặt, Viên
Mãn không thể không dán một mảnh giấy nhỏ lên mỗi loại chai lọ mới có
thể phân biệt được chai này dùng để làm gì, lọ kia nên sử dụng ở bước
thứ mấy.
9 giờ, cuối cùng Viên Mãn cũng ngồi vào bàn ăn. Ba
tháng trong trại huấn luyện ma quỷ, Viên Mãn đã luyện thành mắt lửa
ngươi vàng, mỗi loại đồ ăn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt Viên Mãn đều
có thể được quy đổi chính xác thành số calorie tương ứng. Một lát bánh
mì, nửa quả trứng gà, nửa quả táo... Stop! Hạn mức 300 calorie cho bữa
sáng đã đầy, Viên Mãn đặt đũa đứng dậy.
9 rưỡi, Viên Mãn bắt
đầu trang điểm. Một bên là video hướng dẫn trang điểm đã tải về máy, một bên là lọ lớn lọ nhỏ, các loại mỹ phẩm không đọc được tên. Viên Mãn bắt chước từng bước, phun phun bôi bôi lau lau lên trên mặt, đúng thì tiếp
tục trang điểm, sai thì tẩy trang làm lại.
10 giờ, sau khi thử
mỗi bộ quần áo vài phút, cuối cùng Viên Mãn lựa chọn một chiếc váy đầm
và một chiếc áo gió màu nâu nhạt, ra khỏi nhà đi xem mắt.
Đúng vậy, không sai, cuối cùng cô giáo Viên cũng gia nhập hàng ngũ xem mắt.
Đây chính là lần xem mắt đầu tiên do bà Viên sắp xếp cho Viên Mãn. Cô
cũng đã biết bằng cấp, công việc, điều kiện gia đình, sở thích sở ghét
của đối phương, đương nhiên người ta cũng biết rõ về cô như vậy. Thân
cận chính là thế, ghi rõ giá cả, hàng so với hàng.
Thực ra lần
trước bà Viên đột nhiên đề nghị sắp xếp cho cô xem mắt, Viên Mãn rất
muốn từ chối. Nhưng ba tháng trước, sau tất cả những gì xảy ra tại bữa
tiệc thông gia, dường như cô đã không còn quyền lợi từ chối.
Hôm đó bảy người ăn tối, bề ngoài vui vẻ đầm ấm, trên thực tế mỗi người
một suy tính. Sau khi ăn xong, ông Viên bà Viên vui mừng đi về nhà
trước. Chung Dĩ Mặc diễn cho hết vở, đề nghị đưa Viên Mãn về nhà, Viên
Mãn từ chối khéo, hắn cũng không cố nài. Vốn chính là người lạ, tội gì
hắn phải quan tâm đến hỉ nộ ái ố của cô?
Lúc ngồi vào taxi
chuẩn bị về, qua gương chiếu hậu, Viên Mãn nhìn thấy Trịnh Diễn Tự đi
đến chỗ mình như muốn cáo biệt cô. Cô không làm gì hết, chỉ giục tài xế
mau lái xe đi.
Nhìn bóng dáng Trịnh Diễn Tự càng ngày càng nhỏ
trong gương chiếu hậu, đến cuối cùng không nhìn thấy nữa, Viên Mãn mới
thở phào nhẹ nhõm. Kì thực cô rất muốn gầm lên với anh ta bất chấp hình
tượng: “Dù tôi thích anh thì đã sao? Tôi đâu có phá đám hai người vì
nguyên nhân này? Chẳng phải tôi vẫn giúp anh sao? Anh cứ coi như không
biết không được sao? Tại sao phải vạch rõ giới hạn như vậy?”
Nhưng Viên Mãn biết, cô không thể, cũng sẽ không nói như vậy.
Cho nên, thay vì tạ hạ mình xuống bùn đen, chẳng thà như bây giờ, phóng khoáng quay đi...
Không có đàn ông, không có tình yêu, ít nhất cô còn có tự tôn.
Viên Mãn vốn định về nhà, nhưng vừa nghĩ đến chuyện mẫu thân đại nhân
sẽ vặn hỏi cô về quan hệ với Chung Dĩ Mặc, vừa nghĩ đến chuyện phải bịa
ra nhiều lời nói dối hơn để bưng bít lời nói dối ban đầu, Viên Mãn đã
chùn bước.
Hôm đó, cuối cùng Cao Đăng tìm được cô trong một nhà hàng cô thường xuyên tới.
Lúc Cao Đăng chạy tới, cô vừa uống chếnh choáng chuẩn bị đi, lại phát hiện trong ví chỉ còn chưa đến một trăm tệ.
Viên Mãn đang vắt hết óc hồi tưởng, cô có gọi điện thoại kêu Cao Đăng
chạy tới trả tiền giúp cô không? Cao Đăng đã ngồi xuống đối diện với cô, vẻ mặt đầy trách móc.
“Tiểu Đăng Đăng, cậu tới thật đúng lúc!” Viên Mãn vui vẻ đập ví tiền của mình lên trên bàn, yên tâm gọi bia xả láng.
Vừa uống vừa mặt mày hớn hở kể lại thành tích cơ trí thần dũng, túc trí đa mưu, binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn của mình trong bữa tiệc
thông gia tối nay. Dù sao cũng đã uống đỏ mặt, có khoác lác như thế cũng không sợ mặt đỏ. Hơn nữa càng cười càng vui vẻ, càng cười càng lớn
tiếng, những người bàn khác có khi cho rằng cô uống say lắm rồi.
Bạn thân là gì? Là rõ ràng đã không đành lòng nghe tiếp mà vẫn cười trừ nghe đến hết, không những thế còn phải trợn mắt nói dối: “Được! Chị cơ
trí nhất! Chị hào hiệp nhất! Chị cao tay nhất!”
Cuối cùng, Viên Mãn gục đầu, trán đập vào thành bàn đánh rầm, không nhấc đầu lên nữa.
Cứ thế gục đầu, lẩm bẩm tự nói: “Có phải chị cười rất giả tạo không?”
“Phải”.
“Có phải chị thật sự rất kém không?”
“Phải”.
“Có phải chị thật sự không nên đau lòng như vậy không?”
“...Phải”.
“...”
Sau đó không còn câu nỏi nào nữa.
Cứ thế, cô được Cao Đăng vác về nhà.
Bà Viên còn đang đau đáu chờ con gái về để vặn hỏi về tình yêu mới của
con gái, lại chỉ thấy Viên Mãn đã uống say như chết và Cao Đăng thê thảm vì bị Viên Mãn nôn đầy người.
Đương nhiên bà Viên há hốc mồm vì kinh ngạc: “Tại sao không phải Chung Dĩ Mặc đưa con về?”
Khi đó thần chí cô đã không tỉnh táo, đâu còn nhớ mình trả lời thế nào? Nhưng sau đó nghe Cao Đăng kể lại, khi đó mới đầu cô không nói một lời, sau đó đột nhiên ôm chặt bà Viên, cười cực kì vui vẻ: “Nào là Trịnh
Diễn Tự, nào là Chung Dĩ Mặc... đều không thể thích con gái mẹ được!”
“...”
“Không thể, không thể... Sẽ không có người nào yêu con gái mẹ...”
Em còn chưa bao giờ thấy một người cười nhạo chính mình mà không kiêng
nể gì như vậy. Đây là nguyên của Cao Đăng. Em thực sự muốn khóc thay cho chị.
Ngày hôm sau sự kiện say bia, cô nửa tỉnh nửa mê nghe Cao Đăng kể lại chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại một hồi lâu, cuối cùng vẫn cố
gắng khống chế cảm giác quay cuồng, chủ động nhận lỗi với bà Viên.
Sắc mặt bà Viên khi đó kìm nén đến mức Viên Mãn hoàn toàn xem không
hiểu. Có lẽ thật sự chỉ có người làm mẹ mới có thể hiểu được, con gái
chỉ hơi đau lòng, mẹ đã đau thấu tâm can.
Mà lời bà Viên nói khi đó, có lẽ cả đời Viên Mãn cũng không quên được.
“Năm đó mẹ và bố con chính là do cha mẹ hai bên sắp xếp cho gặp nhau
vài lần, cảm thấy hợp mắt nên kết hôn, hoàn toàn không có đủ thứ tính
toán như lũ trẻ bọn con bây giờ, vậy mà vẫn sống êm đẹp đến tận bây giờ
đấy thôi. Ngược lại, lũ trẻ bọn con bây giờ lại thích vòng vo tam quốc,
giày vò khiến chính mình không được hạnh phúc”.
Sau khi bị bà
Viên chứng kiến khoảnh khắc chật vật nhất của cô, hình như cô không còn
tư cách làm trái những sắp xếp tiếp theo của bà Viên nữa.
Thế là đúng 12 giờ trưa, Viên Mãn cùng đối tượng xem mắt gặp nhau trong nhà hàng.
Không nghe lời người lớn, thu thiệt sẽ đến ngay. Ngay lời người lớn, phải chăng sẽ có thể được mỹ mãn?
Trong lúc đối tượng xem mắt đi vệ sinh, Viên Mãn nhận được điện thoại của bà Viên.
“Thế nào thế nào? Nói chuyện thế nào?”
“Cũng được!”
“Con thấy nó thế nào?” Đối tượng xem mắt có vẻ rất hài lòng với cô. Nhưng cô...
Viên Mãn đang không biết nên trả lời thế nào, đột nhiên một bàn tay kéo thẳng cô ra khỏi chỗ ngồi.
Viên Mãn giật bắn mình, quay đầu nhìn lại, chết sững...
“Tại sao lại là cậu?”