“Trịnh Diễn Tự”. Bên kia điện thoại, giọng nói hờ hững.
“...”
“...”
Viên Mãn sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại, luống cuống tay chân như
tung hứng một lúc mới đỡ được điện thoại không rơi xuống đất.
Trịnh Diễn Tự... chẳng lẽ là kiếp nạn Viên Mãn không thể nào tránh được?
Thượng đế đã nhất định bắt hai người bọn họ gặp mặt? Được! Vậy thì nghênh chiến chính diện!
Viên Mãn hắng giọng rồi mới đưa điện thoại di động lên tai, trả lời một câu bằng giọng nói ngạo mạn mà chính cô cũng chưa bao giờ nghe thấy:
“Trịnh Diễn Tự? Là ai?”
Viên Mãn lập tức cảm thấy bầu không khí bên kia điện thoại như đông cứng.
“...” Bên kia điện thoại yên lặng đủ năm giây rồi mới chịu lên tiếng
trả lời: “Nguyên thủ trưởng của cô, cũng là khách hàng cũ của cô”.
Làm người khác ức chế quả thực là hoạt động giải trí rẻ tiền mà hiệu
quả cao nhất trên thế giới này, vừa nghĩ đến vẻ mặt tràn ngập uất ức của Trịnh Diễn Tự khi nói lời này, Viên Mãn đã không nhịn được muốn cười to ba tiếng. Đương nhiên tiếng cười còn chưa bật ra đã bị cô đè lại, làm
bộ như bàng hoàng tỉnh ngộ: “A! Trịnh tiên sinh! Tôi nhớ ra rồi...”
Bầu không khí bên kia điện thoại rõ ràng lại đông cứng thêm vài phần.
Bên kia điện thoại rõ ràng không có bất cứ âm thanh gì, nhưng cô giáo
Viên quả thực đã quá hiểu rõ vị Trịnh tiên sinh bề ngoài như mây mờ gió
nhẹ, trong lòng lại cực kì kiêu ngạo đó, qua sự yên lặng bên đó hoàn
toàn có thể hình dung ra Trịnh Diễn Tự lúc này chắc chắn là giận quá bật cười, khóe miệng cong lên, đưa tay cắt ngay cuộc gọi.
Quả nhiên, một giây sau, Trịnh Diễn Tự đã dừng cuộc gọi.
Ha ha, đồ quỷ sứ, xem ngươi có tức chết không...
Phía sau Viên Mãn chính là tòa nhà WTO, trong vô số người đến người đi, cô vẫn là người cười đắc ý nhất.
Viên Mãn cất điện thoại di động, trong đầu đã hiện ra N hình ảnh.
Lúc anh ta nhìn thấy cô...
Sẽ như người đàn ông phía trước bên trái vừa mới gặp mặt nữ thần? Ánh mắt tràn ngập choáng ngợp?
Hay là sẽ như người đàn ông phía trước bên phải vừa mới cãi nhau với bạn gái? Làm bộ như lạnh lùng?
Hay là sẽ như người đàn ông chính diện phía trước vừa mới tỏ tình với
đối phương, đang chờ đối phương gật đầu? Vẻ mặt bối rối khó xử?
Nhưng bất kể phản ứng của Trịnh Diễn Tự như thế nào, cô đều nhất định
phải bày ra vẻ mặt kênh kiệu, ném một tập nhân dân tệ vào mặt anh ta:
“Khỏi phải tìm nữa”. Sau đó hất đầu quay đi, để lại cho anh ta một bóng
lưng cao ngạo...
Cứ quyết định như vậy đi.
Viên Mãn xắn tay áo, bắt đầu háo hức.
Thời tiết tháng 11 đã có thể làm người ta run lên vì lạnh, những người
xung quanh ai cũng kéo chặt quần áo vội vã lại qua. Chỉ có cô giáo Viên
là khác hẳn, đưa tay kéo thấp cổ áo, cởi cúc áo gió, đôi chân có thể lộ
bao nhiêu tuyệt đối sẽ lộ đủ bấy nhiêu, cứ thế đứng một mình trong gió
lạnh, cảm thấy mình như người mẫu phương Tây trên biển quảng cáo, bị vẻ
đẹp của chính mình làm cảm động, một vệt nước mũi cứ thế chảy xuống.
Thế nào là đến sớm không bằng đến đúng lúc? Thế nào là trời hại ta rồi?
Chính là khi cô đứng trong gió lạnh với một tư thế thanh nhã tuyệt vời, xung quanh lại không có một bóng người. Nhưng khi nước mũi vừa mới chảy xuống, cô vừa mới chuẩn bị lấy khăn giấy, một vệt nước mũi khác lại
chảy ra từ lỗ mũi còn lại. Hai vệt nước mũi như chạy đua với nhau, chưa
kịp rút khăn giấy lau mũi thì một đôi giầy da đã lẳng lặng xuất hiện
trước mặt cô.
Giống hệt đôi giầy da cô nhìn thấy trong gara hơn một tiếng trước.
Ngón tay cô giáo Viên cứng đờ vì gió lạnh, gói khăn giấy rơi thẳng xuống đất. Nói đúng ra là rơi xuống giầy của Trịnh Diễn Tự.
Trịnh Diễn Tự hơi nhíu mày thật khẽ.
Người phụ nữ trước mặt này thoạt nhìn quả thật không nhận ra là cô giáo Viên trước kia, nhưng hai vệt nước mũi hoành tráng đó quả nhiên vẫn là
phong cách nhất quán của cô giáo Viên.
Quả nhiên là hoành
tráng, chỉ thoáng chốc sau nước mũi đã sắp chảy tới miệng cô. Trịnh Diễn Tự nhặt gói khăn giấy lên, rút ra một tờ úp tới.
Viên Mãn vội
tiếp nhận quyền khống chế khăn giấy, quay người đi xì mũi thật mạnh.
Cuối cùng mũi cũng thông, nhưng phong thái của người mẫu phương Tây cũng đã hoàn toàn biến mất trong tiếng xì mũi vừa rồi.
Lúc này Viên Mãn mới ngẩng đầu lên được, sau ba tháng, lần đầu tiên nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.
Anh ta không lộ ra vẻ choáng ngợp như người đàn ông vừa gặp được nữ
thần phía trước bên trái cô, cũng không làm bộ lạnh lùng như người đàn
ông vừa cãi nhau với bạn gái phía trước bên phải cô, càng không bối rối
như người đàn ông vừa tỏ tình đang chờ đối tượng gật đầu thẳng phía
trước cô.
Anh ta chỉ khiếp sợ tạm thời quên mở miệng vì tiếng xì mũi vang dội của cô.
Viên Mãn vội ném khăn giấy vào thùng rác bên cạnh, giả vờ ho một tiếng.
“Trịnh tiên sinh, một chuyện nhỏ như việc đền tiền này sao lại làm phiền ngài phải đích thân đến đây?”
Chỉ có điều bây giờ mới bắt đầu giả bộ có còn kịp không?
Lúc này Trịnh Diễn Tự mới lấy lại được tinh thần sau tiếng xì mũi vang
vọng ba ngày không dứt đó: “Tôi cũng không muốn phải đích thân đến đây”.
Nói thật, người phụ nữ trước mặt nhìn anh ta, ngoài cười nhưng trong không cười, Trịnh Diễn Tự quả thật hơi khó thích ứng.
“Tài xế của tôi bị ngã đau chân, tôi phải lái xe đưa cậu ta tới đây”.
“...” Cô vẫn không tiếp lời, cứ thế nhìn anh ta với vẻ hờ hững mà xa lạ, chờ anh ta tiếp tục.
Trịnh Diễn Tự dừng lại một lát, anh ta thật sự không muốn nói ra miệng
lời này: “Thằng nhóc đó nói sau lần tông xe trước, nó đã tương tư cô
rồi...”
Nói rồi đưa tay lên vẫy, ra hiệu cho người nào đó phía sau: Mau tới đây cho tôi!
Viên Mãn nhìn qua vai Trịnh Diễn Tự ra phía sau, lúc này mới nhìn thấy chỗ đó có một cậu tài xế nhút nhát.
Bị Trịnh Diễn Tự gọi tới, cậu tài xế mới khập khiễng đi đến chỗ cô.
Trên người cậu tài xế này có đủ cả vẻ mặt bối rối, ánh mắt choáng ngợp và vẻ tỉnh táo giả bộ. Viên Mãn há hốc mồm.
Đây là chuyện gì? Tình tay ba sao? Không đúng! Đây rõ ràng là vở “Tây
sương ký” mà! Vậy nếu như cô là Thôi Oanh Oanh, cậu tài xế là Trương
Sinh, vậy Trịnh Diễn Tự chẳng phải sẽ là... Hồng nương???
Suy nghĩ của cô giáo Viên tan tác trong gió.
Còn Trịnh hồng nương thì cực kì tròn vai, bỏ lại một câu: “Hai người cứ nói chuyện đi”, sau đó... đi mất?
Bên kia, Trịnh hồng nương bước đi không hề do dự. Bên này, cô giáo Viên nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, cười cười với cậu tài xế: “Cậu em,
cậu quả thật tinh mắt đấy!”
Cậu tài xế xấu hổ gãi đầu, cười
cười. Một tiếng trước cậu ta suýt nữa mất việc, còn suýt nữa đánh mất cơ hội gặp mặt nữ thần, còn ngã bị thương ở chân. Nhưng bây giờ ông chủ
nhà mình không ngờ lại đích thân đưa mình đến trước mặt nữ thần...
Trước hôm nay, cậu ta vẫn cho rằng ông chủ nhà mình là nhà tư bản máu
lạnh bạc bẽo, nhưng sau hôm nay, trong cảm nhận của cậu ta, ông chủ quả
thực đã trở thành người tri kỉ nhất trong lịch sử.
Còn gã Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không biết mình đã trở thành tri kỉ của cậu tài xế...
Lúc này một mặt đang không ngừng bước chân, mặt khác lại vẫn thu hết đoạn đối thoại phía sau vào tai.
Cái gì gọi là quả thật tinh mắt đấy?
Khóe miệng Trịnh Diễn Tự cong lên: Có người nào khen chính mình như vậy sao?
“Nhưng xin lỗi, chị đã có bạn trai rồi”. Viên Mãn tỏ vẻ bất đắc dĩ.
Hài lòng khi nhìn thấy vẻ mặt sững sờ của cậu tài xế.
Lại không hề phát hiện, bước chân Trịnh Diễn Tự đồng thời cũng lập tức khựng lại.