“Anh trai em... có phải là...” Ba chữ tiếp theo, Viên Mãn nuốt nước bọt, lại nuốt nước bọt, cuối cùng mới có thể nói ra miệng: “Trịnh Diễn Tự?”
Cô bé giật mình sửng sốt.
Nhìn cái đã biết là Viên Mãn đã đoán đúng.
Không ngờ Trịnh Diễn Tự lại rêu rao khắp nơi rằng công ty của cô không
đáng tin? Nếu không đáng tin thì bây giờ anh ta có thể tương thân tương
ái với Hướng Mông hay sao? Viên Mãn tức giận đến mức chỉ muốn trợn mắt
thổi râu, cô bé này lại xi một tiếng rất khinh thường: “Trịnh Diễn Tự
chẳng qua chỉ là một người có một nửa gien giống tôi mà thôi, anh ta
không phải anh trai tôi”.
Một nửa gien giống nhau? Anh ta không phải anh trai tôi? Viên Mãn nghe cô bé này nói mà chóng mặt ù tai.
Còn cô bé này dường như cũng bị Viên Mãn đâm trúng chỗ đau, lập tức
không còn ham chiến nữa, làm bộ xem đồng hồ rồi trực tiếp đứng lên:
“Thời gian không còn sớm nữa, tôi còn có hẹn. Chị cứ suy nghĩ về vụ của
tôi đi. Tiền thù lao tôi trả chị chắc chắn không ít hơn người lớn đâu”.
Đến tận lúc đưa mắt nhìn cô bé này đi ra khỏi văn phòng, Viên Mãn vẫn
còn đang nghĩ xem một nửa gien giống nhau nghĩa là thế nào. Vậy Trịnh
Diễn Tự không phải là anh trai của cô ta? Tại sao vừa nhắc tới Trịnh
Diễn Tự, cô ta đã ba phần khinh thường, bảy phần kiêng kị?
Nghĩ đi nghĩ lại, vô tình nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường.
Trời! 6 giờ rồi! Mà 7 giờ là giờ hẹn đi xem mắt!
Viên Mãn vội cầm lấy túi xách, quơ áo khoác và khăn quàng lao ra bên
ngoài chạy thẳng đến chỗ thang máy. Không uổng công chạy vội chạy vàng,
cô bắt kịp một chuyến thang máy đang khép cửa lại. Viên Mãn lập tức với
chân ra chặn cửa, cửa thang máy mở ra, Viên Mãn đắc ý gạt tóc ung dung
đi vào.
Ôi, biết làm sao được, cũng tại mình nhanh nhẹn quá mà...
Một giây sau cô giáo Viên đã đần mặt ra.
Trịnh Diễn Ninh đang đứng trong thang máy.
Cô bé quan sát cô từ đầu đến chân, đuôi lông mày nhướng lên, khóe miệng cong lên, tỏ ra rất đắc ý: “Thế nào? Đuổi theo giữ tôi lại à?”
Viên Mãn mỉm cười: “Chị hết giờ làm, tình cờ đi cùng chuyến thang máy với em thôi”.
Viên Mãn xoay người bấm nút đóng cửa, nhìn vào gương trên thành thang
máy thấy cô bé phía sau đã tức giận sầm mặt, nét cười của Viên Mãn sâu
hơn: Chiếu tướng!
Thang máy đi xuống đều đều, điện thoại di động của Viên Mãn đổ chuông, là bà Viên gọi đến nhắc nhở cô đừng đến muộn.
“Mẹ yên tâm, con cũng rất coi trọng lần xem mắt này mà!”
Viên Mãn đang cam đoan với bà Viên, lại bị một âm thanh khinh khỉnh phía sau ngắt lời.
“Gái già không có ai cần mới phải đi xem mắt”.
Viên Mãn nghiến răng cắt điện thoại, quay lại hung hăng trợn mắt nhìn
Trịnh Diễn Ninh. Trịnh Diễn Ninh tỉnh bơ quay mặt sang một bên.
Nhưng không ngờ bên này Viên Mãn vừa dừng điện thoại, bên kia Trịnh
Diễn Ninh đã có điện thoại gọi đến. Trịnh Diễn Ninh nghe điện thoại,
chưa nghe được mấy câu đã nói khinh thường: “Hừ! Có gì tài giỏi chứ? Tất cả đàn ông đều xoay quanh người cô ta”.
Viên Mãn cười, cơ hội trả thù đến rồi.
“Có thể làm cho tất cả đàn ông đều xoay quanh người, cô ta quả thật rất tài giỏi đấy!”
Viên Mãn nói không to không nhỏ, vừa đủ để cô bé đó nghe rõ ràng. Quả
nhiên cô lập tức thấy cô bé trong gương đang nhìn mình đầy giận dữ.
Viên Mãn làm như không nhìn thấy, đúng lúc này thang máy xuống đến tầng một, Viên Mãn lập tức bước dài ra ngoài không cho cô bé có cơ hội trả
đũa.
Trịnh Diễn Ninh còn chưa phản ứng lại, gái già đã biến mất trong tầm nhìn. Cửa thang máy cũng đã đóng lại khiến Trịnh Diễn Ninh
uất ức nghiến răng nghiến lợi.
Thang máy đưa Trịnh Diễn Ninh
xuống thẳng tầng hầm, ở đó có xe đón sẵn. Cô bé đi ngang qua tầng hầm,
mở cửa xe ngồi vào trong xe, đến lúc này vẫn chưa hết uất ức.
Chung Dĩ Mặc xuyên qua gương chiếu hậu nhìn cô bé với bộ mặt hầm hầm ngồi trên ghế phụ lái rồi mới khởi động xe: “Sao thế em?”
“Ôi, đừng nhắc đến nữa”. Trịnh Diễn Ninh trút toàn bộ uất ức vào động
tác thắt dây an toàn, kéo dây an toàn kêu lách cách: “Hôm nay chắc chắn
là em bị sao Thái Tuế chiếu mạng, toàn gặp phải đám gái già đáng ghét”.
Mặc dù bình thường Chung Dĩ Mặc không hề giữ mồm giữ miệng nhưng khi
nói chuyện với trẻ con vẫn rất chú ý đến hình tượng: “Em ăn nói kiểu gì
đấy? Lát nữa gặp Hướng Mông không được mở miệng là gái già nữa”.
Trịnh Diễn Ninh đeo tai nghe nghe nhạc, không để ý đến Chung Dĩ Mặc.
Xe nhanh chóng chạy ra khỏi hầm để xe, chạy ra đường cái. Sắp đến giờ
cao điểm tan tầm, đường đã bắt đầu có dấu hiệu tắc, xe không thể nào
chạy nhanh được. Trịnh Diễn Ninh đang nghe nhạc trên điện thoại di động
đột nhiên nhìn thấy một mục tiêu bên đường, lập tức tháo tai nghe ra,
kéo cánh tay Chung Dĩ Mặc kêu to: “Nhanh nhanh! Mau lao qua vũng nước
phía trước kia!”
Trịnh Diễn Ninh giật tay suýt nữa làm xe mất lái, Chung Dĩ Mặc giật mình vội giữ chặt tay lái: “Chuyện gì thế?”
Trịnh Diễn Ninh chỉ một bóng người đang đứng bên đường trước đó không xa: “Mau tạt ướt hết người cô ta giúp em!”
Chung Dĩ Mặc nhìn theo hướng cô bé chỉ, phía đó quả thật có một phụ nữ
đang đứng, mặc áo gió đơn giản và quần tây ống rộng gọn gàng, thêm một
chiếc khăn quàng to. Trang phục rất bình thường, rất đơn giản, nhưng bởi vì dáng người cao nên tỏ ra rất hợp.
Thấy bà già đó đang sốt
ruột nhìn phải nhìn trái, dường như đang đợi xe, không hề dể ý có một
chiếc xe đầy ác ý đang tới gần để cố tình tạt nước bẩn lên người mình,
hai mắt Trịnh Diễn Ninh sáng rực chờ mong. Một chút nữa, một chút nữa là xe sẽ chạy qua vũng nước...
Nhưng lúc này xe đột nhiên phanh lại.
Trịnh Diễn Ninh còn chưa hiểu ra sao đã thấy Chung Dĩ Mặc vui vẻ hạ cửa kính xe xuống, hớn hở chào người bên ngoài: “Này!”
Trịnh Diễn Ninh trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Đương nhiên không chỉ có một mình Trịnh Diễn Ninh mà Viên Mãn đang đợi xe ven đường cũng trợn tròn mắt.
Nhìn chiếc xe thình lình xuất hiện trước mặt rồi lại nhìn người ngồi
trong xe một hồi lâu, Viên Mãn mới kinh ngạc hỏi: “Chung Dĩ Mặc?”
“Em đi đâu đấy? Tiện đường thì anh cho quá giang”.
“Em...”
Viên Mãn vừa mở miệng đã bị một người khác trong xe lạnh lùng ngắt lời: “Chị ta đi xem mắt, chắc chắn không tiện đường”.
Viên Mãn thấy giọng nói này rất quen tai, nghiêng đầu nhìn sâu vào
trong xe, một giây sau đã thấy cô bé con ngồi trên ghế phụ lái với vẻ
mặt càng thêm uất ức vì trả thù không thành.
Nhưng Viên Mãn còn chưa kịp chào cô bé, Chung Dĩ Mặc đã đoạt mất quyền phát ngôn với vẻ mặt khó tin: “Em đi xem mắt?”
Cô đi xem mắt thôi mà, có cần thiết phải kinh ngạc như vậy không? Viên Mãn lập tức bực bội: “Đúng vậy, không được sao?”
“Được!” Chung Dĩ Mặc vừa nói vừa mở khóa cửa sau xe, vẫy tay với Viên Mãn: “Lên xe!”
Nửa tiếng sau, Viên Mãn khóc không ra nước mắt, bởi vì...
Vốn chỉ định đi nhờ xe mà thôi, nào ngờ lại lên nhầm thuyền cướp!
Khi xe dừng lại bên ngoài một nhà hàng, Viên Mãn há hốc mồm: “Điểm đến mà em nói với anh đâu phải ở đây?”
Chung Dĩ Mặc lại chỉ mỉm cười: “Xem mắt ai mà chẳng như nhau? Em cứ coi như hôm nay anh chính là đối tượng xem mắt của em là được”.
Thế mà cũng được???
“Nhưng...” Viên Mãn vừa mở miệng, nhân viên trông cửa đã nhiệt tình đi tới mở cửa xe cho cô.
“Nhưng tôi...” Viên Mãn định nói tiếp, lần này thì bị Trịnh Diễn Ninh
ngắt lời: “Chung Dĩ Mặc, anh làm vậy là cướp đoạt dân nữ, biết không?”
Còn Chung Dĩ Mặc từ đầu đến cuối vẫn nụ cười vô lại, mặt mày ngả ngớn, như thể muốn nói “Anh cứ thế đấy, có làm sao không?”
***
Ba người ngồi đợi trong đại sảnh. Chung Dĩ Mặc ngồi bắt chân cúi đầu
nghịch điện thoại di động, Trịnh Diễn Ninh đeo tai nghe nghe nhạc, không ai nói với Viên Mãn là đang đợi ai.
Khi Viên Mãn nhìn đồng hồ lần thứ mười, cuối cùng Chung Dĩ Mặc cũng đặt điện thoại xuống, nhìn về phía cô.
“Thực ra anh vẫn muốn hỏi một câu...” Chung Dĩ Mặc ra vẻ ngập ngừng.
Viên Mãn phóng khoáng phất tay lên: “Nói!”
“Em bảo anh nói đấy nhé!” Chung Dĩ Mặc đúng là dài dòng văn tự: “Có phải em phẫu thuật không?”
“Lúc em béo ngũ quan vẫn sắc nét cơ mà?”
Chung Dĩ Mặc nhếch miệng: “Sắc nét? Thật sự là không nhìn ra”.
Viên Mãn giận.
Cô đã phải lăn lê bò trườn trong trại huấn luyện ma quỷ ba tháng trời
mới biến thành như bây giờ, nhẹ nhàng chụp cho cô một cái mũ phẫu thuật
xóa bỏ tất cả mọi nỗ lực của cô, cô có thể nhẫn nhịn được sao?
Viên Mãn tóm tay Chung Dĩ Mặc điên cuồng vầy vò mặt mình. Chung Dĩ Mặc
giật nảy mình vội rút tay về, nhưng người phụ nữ này quả thực là lực sĩ
kim cang, sức khỏe kinh người, lập tức lại kéo tay hắn về phía mình.
“Không tin anh sờ xem! Tôi động dao kéo chỗ nào? Anh nói đi! Anh nói đi!”
Chung Dĩ Mặc chỉ có thể than người phụ nữ này thật tàn nhẫn với chính
mình, nhào nặn mặt mũi không khác gì một tảng bột mì, ngũ quan bị ép vào nhau vặn vẹo làm Chung Dĩ Mặc không nỡ nhìn thẳng.
Cuối cùng Chung Dĩ Mặc không chịu được phải kêu lên: “Được rồi, đủ rồi!”
Dùng hết sức bình sinh nâng mặt Viên Mãn lên không cho cô giàu vò nữa: “Ngoan, ngoan, em đẹp nhất, được chưa? Em đẹp nhất!”
Viên Mãn nhếch miệng, xem ra đã hài lòng...
Nhưng lúc này cả Chung Dĩ Mặc và Viên Mãn đều thấy lạnh sống lưng.
Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn.
Thấy Trịnh Diễn Tự đang đứng cách đó không xa, nhìn hai người họ, vẻ mặt âm trầm khó tả.