Lập tức một luồng hơi lạnh chạy thẳng xuống gan bàn chân cô giáo Viên,
sau đó chạy theo kì kinh bát mạch lan tràn khắp toàn thân, làm cả người
cô đông cứng không thể nào nhúc nhích.
Tối qua cô cùng với ai?
Chung Dĩ Mặc...
Không đúng, Chung Dĩ Mặc rõ ràng còn uống say hơn cô. Cuối cùng lúc cô
dìu Chung Dĩ Mặc ra khỏi quán đồ nướng, cô còn nhớ mình không cẩn thận
làm hắn ngã sấp mặt. Nhưng dù bị ngã đến mức Viên Mãn nhìn cũng thấy đau thay cho hắn, Chung Dĩ Mặc lại vẫn nằm thẳng cẳng dưới đất, trên mặt
vẫn giữ nụ cười ngây ngốc đặc trưng của kẻ nát rượu.
Cho nên không thể là Chung Dĩ Mặc đã làm gì cô...
Nhưng nghĩ lại, Viên Mãn lập tức không nhịn được hít sâu một hơi kinh
hãi: Nếu không phải Chung Dĩ Mặc làm gì cô, vậy có khả năng là cô đã làm gì Chung Dĩ Mặc!
Cô đã không chỉ một lần nghe thấy mọi người xung quanh trách móc cô phát điên thế nào mỗi khi uống say...
Ngẩng đầu nhìn xung quanh, một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Cúi đầu nhìn
chính mình, một chiếc sơ mi nam hoàn toàn xa lạ. Cô giáo Viên hoàn toàn
có lí do tin tưởng, chính mình có thể lực, có năng lực, cũng có tinh
lực, cho dù đã uống say cũng có khả năng làm ra một chuyện kinh người
như vậy...
Trong lúc toàn thân cô giáo Viên cứng đờ không điều
khiển được, bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở cửa lách cách. Cô giáo
Viên lập tức bật về trên giường như lò xo, trùm kín chăn không dám thở
mạnh.
Dư âm của tiếng mở cửa còn chưa dứt, tiếng bước chân đã
nhanh chóng vang lên. Tiếng bước chân mang theo một chút do dự, đi vào
không nhanh không chậm, mỗi một bước chân lại khiến tim cô giáo Viên đập nhanh hơn.
Lúc trái tim Viên Mãn sắp nhảy lên đến cổ họng, tiếng bước chân cuối cùng cũng dừng lại bên giường.
“Viên tiểu thư, cô dậy chưa?”
Đang liều mạng cắn móng tay, Viên Mãn lập tức sững sờ.
Âm thanh này...
Là một phụ nữ?
Còn là một phụ nữ hơi đứng tuổi???
Tối qua rốt cuộc mình đã làm chuyện tồi tệ gì!!! Một loạt dấu chấm than đập cho Viên Mãn hai mắt tối sầm, hai tai ù đặc.
“Viên tiểu thư?” Đối phương lại gọi một tiếng thăm dò.
Gần như là ôm quyết tâm hi sinh anh dũng, Viên Mãn từ từ kéo chăn che
mặt xuống, lộ ra đôi mắt. Người đứng bên cạnh giường quả thật là một phụ nữ đứng tuổi.
“Cô... cháu...” Với nhận thức có hạn của Viên Mãn 27 năm qua, cô hoàn toàn không thể chắp vá nổi một lời dạo đầu ra hồn.
Đặc biệt là người phụ nữ này còn đang mỉm cười với cô không hề khúc mắc...
“Vừa rồi tôi còn lo đi vào hút bụi sẽ đách thức tiểu thư, nay tiểu thư
đã tỉnh rồi thì tốt”. Thấy Viên Mãn ngẩn ra một hồi lâu không cử động,
người phụ nữ trung niên quay lại đi lấy máy hút bụi mà không trưng cầu ý kiến cô nữa.
Trong phòng ngủ nhanh chóng vang lên tiếng máy
hút bụi hoạt động ù ù. Trong khung cảnh ồn ào chỉ có Viên Mãn là yên
lặng. Cô còn chưa hoàn hồn trước cảnh tượng này, chỉ có thể vô thức nhìn theo bóng dáng người phụ nữ trung niên đang lao động chăm chỉ trước
mặt.
Người phụ nữ này xem ra chắc là người giúp việc. Nghĩa là...
Chủ nhân của nhà này rốt cuộc là ai?
Trong lúc cô giáo Viên sắp bị vô số câu hỏi quay cuồng khiến đầu óc nổ
tung, bà giúp việc đột nhiên lên tiếng: “Trịnh tiên sinh ghét nhất là
trong nhà bừa bộn, chỉ hút bụi đã phải hút hai lần. Nếu tiểu thư còn
chưa dậy, sợ là tôi còn không kịp đi đón cháu trai đi học về”.
“Cô nói cái gì?”
Hai chữ “Khiếp sợ” hiện rõ trên mặt Viên Mãn. Bà giúp việc nghe thấy
câu hỏi thảng thốt của Viên Mãn cũng khiếp sợ. Mình nói sai gì sao? Tại
sao vị tiểu thư một giây trước thoạt nhìn còn vô cùng mệt mỏi này, một
giây sau đã trợn trừng mắt như gà chọi say đòn thế kia?
Lúc này cô giáo Viên hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình dọa người thế nào, chỉ nghe thấy bà giúp việc lắp bắp nhắc lại: “Đón... đón cháu
trai... đi học về”.
“Không không không, cháu hỏi không phải câu này”. Một giây trước Viên Mãn còn đang vội vã xua tay, một giây sau đã
nói run rẩy theo bản năng: “Trịnh tiên sinh mà cô nói... Không phải
là... Trịnh... Trịnh Diễn...”
Ba chữ vô cùng đơn giản mà cô gái này cũng không nói lưu loát được, bà giúp việc cũng sốt ruột thay cho
cô, cuối cùng không nhịn được ngắt lời cô, nói ra đầy đủ giúp cô: “Trịnh Diễn Tự”.
“...”
“...”
Lúc này Trịnh Diễn Tự vừa đi vào cổng bệnh viện, đột nhiên hắt xì một cái.
“Hắt xì!”
Anh ta cả đêm không ngủ ngon, lúc này mang một đôi vành mắt thâm đen,
chỉ hắt hơi một cái cũng chấn động buốt óc. Đương nhiên chuyện làm anh
ta đau đầu hơn vẫn còn ở phía sau.
Trịnh Diễn Tự nhanh chóng đi tới phòng bệnh, vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy Chung Dĩ Mặc đang nằm nhe
răng trợn mắt trên giường bệnh.
Trịnh Diễn Tự đứng bên cửa một hồi lâu, than thở một hồi rồi mới cất bước đi vào.
Nghe thấy động tĩnh, Chung Dĩ Mặc vất vả quay đầu nhìn ra. Thấy người
vào phòng là Trịnh Diễn Tự, đầu tiên hắn sửng sốt, sau đó lại cười, thở
phào nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng có một người quen mặt. Nào nào, mau giải
thích với tôi xem rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
Chung Dĩ Mặc hạ cằm ám chỉ chính mình. Trịnh Diễn Tự đưa ánh mắt nhìn theo, quả thực là vô cùng thê thảm.
Đầu bị rách một vệt, gò má xây xát, quần tây sứt chỉ xẻ dọc đến tận bắp đùi, mắt cá chân sưng vù, đầu gối tím tái, trên đùi còn có một dấu răng hết sức rõ ràng.
Trịnh Diễn Tự thu ánh mắt lại, bởi vì thật sự không đành lòng nhìn nữa.
Lại nhìn vẻ mặt ngơ ngác và hình dáng thê thảm của Chung Dĩ Mặc, Trịnh
Diễn Tự không nhịn được thở dài: “Cậu thật sự không nhớ chút nào sao?”
Nghe anh ta hỏi như vậy, Chung Dĩ Mặc không khỏi nghiêng đầu nhíu mày
hồi tưởng: “Hôm qua tôi rời khỏi tiệc rượu từ sớm, cùng cô giáo Viên đi
ăn đồ nướng, nói chuyện suốt đêm, uống thật sự không ít, sau đó...”
Hiển nhiên kí ức của Chung Dĩ Mặc đến chỗ này đã triệt để vỡ vụn. Chung Dĩ Mặc vùng vẫy nghĩ tiếp, chung quy không nhớ được gì nữa, chỉ có thể
ngẩng đầu nhìn Trịnh Diễn Tự, hỏi: “Sau đó tôi bị cướp à?”
“...” Trịnh Diễn Tự vừa định lắc đầu, sau khi suy nghĩ lại chuyển thành
gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt nghiêm trang: “Đúng thế. Sau đó bọn cướp tìm tôi đòi tiền chuộc, tôi chuộc cậu ra đưa đến bệnh viện”.
Chung Dĩ
Mặc nhướng mày khiếp sợ. Với mức độ chấn thương của hắn, lúc này lông
mày là khí quan duy nhất có thể sử dụng linh hoạt được: “Thật à?”
Trịnh Diễn Tự trả lời với vẻ mặt lạnh lùng: “Thật”.
Chuyện bắt cóc nếu xảy ra với loại thổ hào như Trịnh Diễn Tự thì còn có thể tin một chút, còn đối với loại người như Chung Dĩ Mặc? Chung Dĩ Mặc tuyệt đối không tin. Mà với những gì Chung Dĩ Mặc hiểu về Trịnh Diễn
Tự, gã này thực ra rất có tài nói láo với vẻ mặt nghiêm nghị. Chung Dĩ
Mặc đang định nhếch miệng nghi ngờ đột nhiên khựng lại.
Bởi vì hắn nhìn thấy bên cổ Trịnh Diễn Tự có một vết máu bầm...
Không phải là đánh nhau với lũ cướp để cứu mình rồi bị thương đấy chứ?
Nhưng vết máu đó thoạt nhìn lại không giống như là vết thương do đánh nhau gây nên...
Trịnh Diễn Tự nhanh chóng phát hiện gã bạn thân đang nghi hoặc nhìn
chằm chằm cổ mình. Anh ta khẽ cau mày, đột nhiên trong mắt lóe lên một
nét hoang mang, vội vã đưa tay định che cổ mình.
Đúng lúc này y tá trực đi vào phòng bệnh, Chung Dĩ Mặc vội vã nhờ vả: “Y tá tiểu thư,
bạn tôi hình như bị thương rồi, tiểu thư xem giúp tôi xem bị thương có
nghiêm trọng không?”
Y tá nghe lời đi tới, Trịnh Diễn Tự lại
đứng phắt dậy khỏi ghế, giả vờ đưa tay xem đồng hồ, nhưng ánh mắt hoàn
toàn không nhìn vào mặt đồng hồ: “Buổi trưa tôi còn có hẹn, phải đi
trước. Có việc gì gọi điện thoại cho tôi”.
Nói xong không đợi Chung Dĩ Mặc kịp phản ứng, Trịnh Diễn Tự đi qua bên cạnh y tá, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Chung Dĩ Mặc muốn gọi anh ta lại mà không kịp, Trịnh Diễn Tự đã nghiêng người ra khỏi phòng bệnh. Tiếng đóng cửa vang lên như sét đánh không
kịp bưng tai, Chung Dĩ Mặc ngẩn ra một hồi lâu mới phản ứng lại, hết
nhìn cửa phòng bệnh đóng chặt lại nhìn tình trạng thê thảm của mình,
cuối cùng ánh mắt chuyển đến tủ đầu giường.
Trên chiếc tủ đầu
giường là điện thoại di động của hắn, chỉ có điều không biết khi nào, ở
đâu, vì sao bị ngâm trong rượu, đã trở thành một cục sắt vụn.
Lời Trịnh Diễn Tự nói trước lúc đi còn văng vẳng bên tai: “Có việc gì
gọi điện thoại cho tôi”. Điện thoại hỏng rồi, hắn biết gọi điện thoại
cho Trịnh Diễn Tự kiểu gì?
Đăm chiêu suy nghĩ, vẻ mặt xanh xao.
***
Trịnh Diễn Tự lần này lại không hề nói dối, thật sự có một cuộc họp cần anh ta chủ trì. Mẫu điện thoại di động kiểu mới của Khoa Tín vừa được
đưa ra thị trường, là phát pháo đầu tiên trước khi niêm yết, số lượng
đặt mua trước hết sức khả quan nhưng cũng không thể sở suất, tiếp theo
còn một loạt các biện pháp marketing cần được triển khai...
Một hội nghị quan trọng như vậy mà ngài tổng giám đốc Trịnh lại luôn lơ
đãng. Các phó tổng giám đốc nhìn sếp tổng ngồi trên ghế chủ tọa, cổ có
vẻ không được thoải mái, thỉnh thoảng lại văn cổ, toàn bộ đề hoài nghi
tối qua ông chủ nắm sai tư thế nên bị vẹo cổ.
Nhưng chỉ có một mình Trịnh Diễn Tự biết, đó chỉ là bởi vì anh ta bôi nhiều kem che khuyết điểm quá...
Sau khi rời khỏi bệnh viện, vốn anh ta định về nhà thay một chiếc áo
len cao cổ hoặc áo sơ mi cổ đứng... tóm lại là áo gì cũng được, chỉ cần
có thể che được vết bầm trên cổ anh ta.
Có điều... Về nhà? Vạn nhất người nào đó còn chưa đi, chẳng phải nhất định sẽ chạm mặt hay sao?
Trong lúc đang do dự xem có cần gọi điện cho cô giúp việc hỏi tình hình một chút hay không, Trịnh Diễn Tự lại phát hiện thấy mấy thứ trên xe
mình.
Son, tất... Mà thôi, những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là anh ta phát hiện một thỏi kem che khuyết điểm.
Mặc dù không hề hiểu biết gì về mỹ phẩm, nhưng kem che khuyết điểm...
Chắc chắn là dùng để che khuyết điểm, đúng không?
Trịnh Diễn Tự trầm ngâm suy tư một lúc lâu, lặng lẽ nhìn lên ghế lái.
Cậu tài xế nhỏ ngây thơ chắc hẳn không phát hiện những thứ lộn xộn trên
ghế sau này.
Trịnh Diễn Tự yên lòng, đồng thời không khỏi ngồi thẳng lên, nghiêm nghị ra lệnh cho cậu tài xế: “Dừng xe”.
Cậu tài xế sợ hãi phanh gấp.
“Xuống xe”. Trịnh Diễn Tự vẫn nói trịnh trọng.
Thế là cậu tài xế bị đuổi xuống xe, có lẽ còn tưởng là mình lại phạm
lỗi gì đó, trước khi xuống xe còn không quên quay lại nhìn một cái, đôi
mắt long lanh nước tràn ngập tủi thân.
Cậu tài xế tuyệt đối sẽ
không ngờ rằng, chỉ một giây sau khi cậu ta đóng cửa xe lại, ông chủ
mình đã lập tức biến từ cao ngạo lạnh lùng thành bối rối, luống cuống
tay chân nhét hết những thứ không nên xuất hiện đó vào ngăn chứa đồ, sau đó mới thở phào một hơi, bắt đầu ngồi trước gương tỉ mỉ nghiên cứu,
loại kem che khuyết điểm này rốt cuộc sử dụng thế nào?
Thực tế
chứng minh, mỹ phẩm là một thứ có độ phiền phức tương xứng với phụ nữ,
việc bôi bôi quét quét này lại càng phức tạp hơn trong tưởng tượng. Nếu
không anh ta cũng chưa đến mức đứng ngồi không yên trong suốt thời gian
họp.
Cuối cùng cuộc họp kết thúc, Trịnh Diễn Tự cũng chấm dứt
đứng ngồi không yên, tài xế cũng không chờ sai khiến, tự ý lái xe chạy
thẳng về nhà.
Vội vã chạy một mạch về nhà, nhưng đến lúc đi tới trước cửa, Trịnh Diễn Tự lại ngập ngừng dừng bước.
Nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, Trịnh Diễn Tự do dự một lát, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho cô giúp việc.
“Viên tiểu thư đi rồi à?”
“Vâng, buổi trưa cùng đi với tôi”.
Cô giúp việc nói như vậy, Trịnh Diễn Tự cũng yên tâm, cất điện thoại đi vào nhà.
Chuyện đầu tiên cần làm đương nhiên là đi tắm, nhanh chóng tẩy sạch lớp kem che khuyết điểm đó, đương nhiên một số kí ức cũng phải tẩy sạch
luôn thể.
Mặc áo choàng tắm mở cửa phòng tắm ra, hơi nước trong phòng tắm vẫn mịt mù, cuối cùng Trịnh Diễn Tự cảm thấy như mình vừa
sống lại.
Nhưng chỉ một giây sau, Trịnh Diễn Tự đã chết sững.
Viên Mãn đứng trước mặt anh ta, nói với anh ta: “Hi!”
Sau khi chào hỏi xong, Viên Mãn cũng chết sững theo.
Áo choàng trên người Trịnh Diễn Tự thắt không hề chặt, lộ ra hơn nửa ngực. Những vết đỏ từ cổ chạy thẳng xuống ngực đó là...