Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 61: Chương 61




Bộ trang phục này của cô giáo Viên thật sự là quá mức khác thường, vì vậy Chung Dĩ Mặc chăm chú quan sát cô một hồi lâu rồi mới ý thức được một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Ánh mắt Chung Dĩ Mặc chuyển qua chuyển lại đủ ba lượt giữa Viên Mãn và Trịnh Diễn Tự, cuối cùng nheo mắt lại hồ nghi: “Hai người...”

Cổ họng khô khốc, mắt đảo một vòng, Viên Mãn lập tức lao đến trước giường bệnh của Chung Dĩ Mặc như lạy ông tôi ở bụi này: “Tại sao anh lại bị thương như vậy? Sao lại nghiêm trọng đến mức giờ này vẫn phải nằm trên giường?”

Đánh trống lảng quá mức thô thiển và không hề có kĩ xảo, Chung luật sư nhếch miệng một cái, lại không bóc mẽ Viên Mãn mà cũng chuyển chủ đề theo: “Cô giáo Viên, đêm hôm qua rốt cuộc em đã làm gì anh? Đang yên đang lành, lúc tỉnh dậy tự nhiên thành bị thương cấp 5 rồi”.

“Em?” Bị lên án không hề có dấu hiệu báo trước, cô giáo Viên chỉ vào mũi mình đầy khó tin. Rốt cuộc đêm qua cô đã làm gì mà tạo thành ác mộng và ám ảnh tâm lý cho những hai người đàn ông...

Đáng tiếc đầu óc hoàn toàn mụ mị, mà càng cố nhớ lại càng lệch hướng, thoáng chốc đã nhớ tới cảnh tượng mấy tiếng trước.

Cúc áo sơ mị bị mở ra từng chiếc một, dường như cố tình làm thật chậm. Mỗi một cử động đều khiến thần kinh rung động, mỗi một hơi thở đều nóng bỏng tai: “Chẳng phải cô vẫn tò mò những vết hôn trên người tôi từ đâu mà có sao?”

Chính là từ đây mà có...

Viên Mãn lắc đầu thật mạnh, buộc chính mình hoàn hồn lại, theo bản năng quay sang nhìn Trịnh Diễn Tự lúc này đang đứng bên cạnh cô. Cao cạo lạnh lùng như núi băng, ai có thể ngờ được dưới lớp băng lại là nham thạch nóng chảy, một khi trào ra là không gì cản nổi... Đúng là chỉ được cái ra vẻ đạo mạo.

Cô liếc qua chỉ 0,5 giây, lúc quay lại đã thấy Chung Dĩ Mặc nhìn mình với vẻ nghi ngờ hơn, rõ ràng đã phát hiện vẻ xấu hổ của cô trong 0,5 giây vừa rồi.

Trong phòng bệnh lành lạnh đầy mùi thuốc sát trùng, cô giáo Viên lại thấy miệng khô lưỡi khô. Cô làm bộ hắng giọng: “E hèm, tiền viện phí hết bao nhiêu? Em chi”.

Chung Dĩ Mặc cũng không phải người không biết điều, thấy cô giáo Viên khó xử, hắn thu ánh mắt lại hết sức tự nhiên, lại cười nói như bình thường: “Thổ hào, anh đói lắm rồi đây, em đi mua gì cho anh ăn đi”!

Trịnh Diễn Tự nhướng mày: “Cả ngày cậu không ăn cơm à?”

Lời này rõ ràng là Trịnh Diễn Tự hỏi, Chung Dĩ Mặc lại làm nũng với Viên Mãn, cong môi phụng phịu hết sức đáng thương: “Đúng vậy, bị người ta vứt trong bệnh viện cả ngày, vốn còn có thể dựa vào nhan sắc lừa đám y tá mua cho cái bánh mì mà ăn, bây giờ mặt mũi cũng thê thảm rồi...”

“Đâu có nghiêm trọng như vậy...” Viên Mãn nhìn mặt Chung Dĩ Mặc, rõ ràng chỉ có gò má bầm tím, trán băng bó một chút, nhan sắc chưa hề tổn hại.

Chung Dĩ Mặc không nói tiếp, chỉ nhìn Viên Mãn, hai mắt sắp sửa lấp lánh nước mắt rồi. Cô giáo Viên đâu phải đối thủ, lập tức không thể chống đỡ được, bắt đầu dỗ như dỗ em bé: “Được rồi được rồi! Để em đi mua cho anh! Anh muốn ăn gì?”

Chung luật sư vốn miệng rất rộng, một chiếc bánh mì làm sao vừa? Nghe hắn liệt kê một loạt đồ ăn, Viên Mãn cũng phải choáng váng: “Gần nửa đêm rồi, làm gì ăn nhiều như vậy?”

“Đói đói...”

Cô giáo Viên suýt nữa nôn tại trận, không dám hỏi gì thêm nữa, lập tức quay bước đi ra ngoài.

Đi ra tới cửa lại nghe thấy phía sau có tiếng bước chân đến gần, Viên Mãn dừng lại xem, người đi theo đương nhiên là Trịnh Diễn Tự.

“Anh làm gì vậy?”

“Tôi cùng đi với cô”.

“Không cần không cần!” Viên Mãn vội vàng xua tay.

Nhà ăn Chung Dĩ Mặc chỉ cách đó không xa, cô giáo Viên dựa vào lí do này để kiên quyết từ chối. Cô không muốn thả bước đi dạo với Trịnh Diễn Tự trong bóng đêm, đối với một người như Trịnh Diễn Tự thì chuyện càng lãng mạn lại càng trở nên nhạt nhẽo.

Cô giáo Viên nói xong liền đi mất, chỉ để lại cho Trịnh Diễn Tự một tiếng sập cửa.

Ngay sau đó nghe thấy Chung Dĩ Mặc phì cười.

Trịnh Diễn Tự quay lại, vẻ mặt như thường. Chung Dĩ Mặc đành phải thôi cười, chỉ có điều khóe mắt vẫn còn nguyên vẻ cười nhạo. Trịnh Diễn Tự cũng có lúc méo mặt, quả thực là hả hê lòng người...

Còn cô giáo Viên vừa mới được người ta khen là thổ hào, đi được vài bước đưa tay sờ túi, không ngờ lại phát hiện hai túi trống trơn.

Tên thổ hào nghèo rớt mùng tơi đành phải ê mặt quay lại. Vừa rồi đi rõ là phóng khoáng, chưa được một phút đã ủ rũ quay về xin tiền Trịnh Diễn Tự, ôi... Cô giáo Viên thầm thở dài trong lòng.

Nhanh chóng về đến trước cửa phòng bệnh, Viên Mãn đang định mở cửa đi vào lại nghe thấy tiếng Chung Dĩ Mặc.

“Tiểu Tự Tự, cậu và cô giáo Viên bây giờ thế nào rồi?”

Viên Mãn sửng sốt.

Âm thanh của Chung Dĩ Mặc dường như rơi xuống hồ sâu ngàn trượng, không nghe thấy một tiếng vọng nào. Nhưng Trịnh Diễn Tự càng yên lặng, vị Viên tiểu thư đang nghe trộm ngoài cửa kia lại càng không nhịn được dỏng tai lên, không dám lơ là chút nào.

Cứ thế dỏng tai chờ đợi một hồi lâu, cuối cùng cũng nghe thấy Trịnh Diễn Tự lên tiếng: “Không thế nào cả, thuận theo tự nhiên đi”.

Thuận theo tự nhiên?

Hiển nhiên Chung Dĩ Mặc cũng có cùng câu hỏi như cô, hỏi lại một câu cao giọng hơn: “Thuận theo tự nhiên là thế nào?”

Nói vậy cũng bằng chưa nói... Viên Mãn khom người đứng ngoài cửa không dám thở mạnh, chỉ có thể nhếch miệng tỏ ý bất mãn.

“Tiểu Tự Tự, rốt cuộc cậu định thế nào?”

Cô giáo Viên kích động nắm chặt hai tay đặt trước ngực: Chung luật sư ơi Chung luật sư, ngài quả thực thấu hiểu sự đời, cơ trí hơn người, hỏi đúng vấn đề tôi đang muốn hỏi...

Qua khe cửa, Viên Mãn có thể thấy bóng lưng thẳng thắn của Trịnh Diễn Tự.

Bóng lưng này không cho thấy bất cứ một tâm tình nào, làm người khác không đoán ra một giây sau anh ta sẽ cười giễu cợt hay sẽ dốc bầu tâm sự.

Cuối cùng Trịnh Diễn Tự cũng lên tiếng: “Chuyện khác tôi không xác định được, tôi chỉ xác định một điều, chỉ cần có thể nhìn thấy cô ấy, tâm tình tôi sẽ rất tốt”.

Nghĩa là thế nào? Viên Mãn đảo mắt, luôn cảm thấy sắp đến trọng điểm rồi, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi.

Chung luật sư, tiếp tục đi, tiếp tục đi... Như có một tảng đá lớn đè lên người, cô giáo Viên ngạt thở, cầu khẩn đầy lo âu.

Quả nhiên không phụ sự mong đợi của cô giáo Viên, Chung luật sư một lần nữa hỏi đúng chỗ cần hỏi: “Nhưng cô ấy bây giờ và cô ấy khi bị cậu từ chối trước kia chỉ có điểm khác nhau duy nhất là gầy hơn, đẹp hơn mà thôi. Viên Mãn vẫn là Viên Mãn đó, thái độ của cậu lại hoàn toàn bất đồng, đừng nói với tôi rằng cậu cũng chỉ nhìn mặt...”

“...”

“...”

Lại là một khoảng yên lặng.

“Có lẽ thế”. Trịnh Diễn Tự như cười khổ: “Bời vì tôi cũng không tìm được nguyên nhân khác”.

Rầm một tiếng, tảng đá lớn đè trên người Viên Mãn cuối cùng cũng rơi xuống, lại đè cho cô tan xương nát thịt.

Thẫn thờ một hồi lâu, cuối cùng cười thê lương. Viên Mãn chán nản buông tay đang nắm chặt tay nắm cửa ra.

Cô nên làm gì bây giờ?

A đúng rồi, cô phải đi mua đồ ăn cho Chung Dĩ Mặc.

Xem phim truyền hình máu chó, khi nhân vật nữ thất vọng bỏ đi chẳng phải nên làm ra động tĩnh gì đó hay sao? Đối phương chẳng phải nên chạy theo giải thích hay sao? Cô chẳng phải nên lắc đầu điên cuồng như nhạc công rock 'n roll, không ngừng lặp lại “Tôi không nghe tôi không nghe tôi không nghe” hay sao?

Thì ra thất vọng không phải một chuyện kịch liệt như vậy mà giống như nước chảy, từ từ thấm vào, cuối cùng thấm đẫm cả xương tủy.

Viên Mãn như một bóng ma, bước chân vừa nặng nề vừa bồng bềnh, đi được một đoạn đột nhiên lại cười: Cô và bệnh viện quả thực quá có duyên với nhau. Lần trước Trịnh Diễn Tự đi không từ giã chẳng phải cũng bắt đầu từ bệnh viện hay sao?

Còn cô bây giờ chẳng qua chỉ là chuyện xưa diễn lại mà thôi...

***

Cô giáo Viên đã biến mất.

Nói thế không khỏi quá dọa người. Nói một cách chính xác, chỉ là Trịnh Diễn Tự không tìm được cô mà thôi.

Đến tận lúc này Trịnh Diễn Tự mới bàng hoàng phát hiện, sự ràng buộc giữa anh ta và người phụ nữ này đúng là yếu ớt đến mức đứt là đứt ngay. Anh ta có quá ít cách để tìm cô, điện thoại di động, điện thoại công ty và nhà họ Viên, tổng cộng có ba.

Điện thoại di động luôn trong trạng thái tắt máy.

Tìm đến công ty của cô, vĩnh viễn chỉ có một mình Cao Đăng: “Xin lỗi, cô giáo Viên nghỉ phép đi du lịch rồi”.

Thậm chí tìm lí do đến nhà họ Viên, ông Viên bà Viên hết sức nhất trí: “Viên Mãn à? Nó ra nước ngoài chơi rồi. Trịnh tiên sinh, anh tìm nó...”

Đến một ngày, ngay cả Trịnh Diễn Ninh cũng bị anh ta tìm đến.

“Anh nghe Chung Dĩ Mặc nói em đang tìm cô giáo Viên để nghiên cứu một đề tài, dạo này em có gặp cô ấy không?”

“Anh hỏi chuyện này làm gì?” Trịnh Diễn Ninh không bao giờ khách khí với người anh cùng cha khác mẹ này, giọng nói không có một chút thiện ý nào, trong mắt cũng tràn đầy nghi ngờ. Chỉ có điều trong lòng thầm nghĩ: Coi như Chung Dĩ Mặc anh có lương tâm, chỉ nói tôi tìm người phụ nữ đó là để nghiên cứu...

Trịnh Diễn Tự không đáp, chỉ yên lặng dùng ánh mắt gây áp lực.

Quả nhiên chiêu này lần nào cũng hiệu nghiệm, Trịnh Diễn Ninh cuối cùng thua trận, chỉ có thể khinh thường nhếch miệng: “Rất lâu rồi tôi không gặp cô ta. Có vẻ như cô ta không muốn giúp tôi nên trốn đi rồi”.

***

Ba tháng sau.

Khu vực xung quanh hoàng thành bị sương mù phủ kín. Rõ ràng đã sắp sang xuân, thời tiết vẫn lạnh như trước, thành phố này vẫn xô bồ và kìm nén như xưa.

Bộ phim cải biên dựa trên ý tưởng ứng dụng ung thư độc thân đã khởi quay từ sau tết âm lịch. Thân là tổng giám đốc của Khoa Tín, bên nhượng lại bản quyền, cũng là một trong những công ty quảng cáo cho bộ phim, Trịnh Diễn Tự đã rất nhiều lần được mời đến tham quan, cuối cùng khi phim gần quay xong cũng tranh thủ đến phim trường một chuyến.

Vốn tưởng rằng người trong giới văn nghệ sĩ và người trong thương trường sẽ không có gì để nói với nhau, nhưng Trịnh Diễn Tự đã nhầm. Vị phó đạo diễn nặng giọng Đài Loan có thể nói với anh ta về bất cứ chuyện gì, từ tình hình đất nước đến chỉ số ô nhiễm của thành phố Bắc Kinh, thậm chí chuyện Khoa Tín niêm yết anh ta cũng có thể nói được vài câu.

Vì hành trình lần này, Trịnh Diễn Tự đã dành ra hẳn một tiếng rưỡi, không những đích thân đến tham quan mà còn chuẩn bị đợi diễn viên diễn xong, cùng đạo diễn và nam diễn viên chính ăn cơm trưa. Đối với vị tổng giám đốc Trịnh Diễn Tự thời gian gần đây một giây đồng hồ cũng phải chia ra thành mười phần này, ngay cả trợ lí hành chính cũng không hiểu anh ta nghĩ gì.

Thậm chí lúc đóng phim quá giờ, diễn viên chính diễn xong muộn mất nửa tiếng, ông chủ cũng không hề tỏ ý gì.

Chẳng lẽ ông chủ có hứng thú đầu tư vào mảng điện ảnh?

Đương nhiên không người nào biết tổng giám đốc Khoa Tín chẳng qua chỉ tương đối thấy hứng thú với nhân vật nam chính, anh ta đã quá nhiều lần nghe thấy tên nam diễn viên này từ miệng một người nào đó.

Anh ta muốn xem xem, cũng chỉ là một người đàn ông mồm ngang mũi dọc, có gì mà đáng chú ý đến vậy.

Trịnh Diễn Tự cùng phó đạo diễn và một nhóm người rời khỏi phim trường, chuẩn bị đến nhà hàng trước tiếp tục chờ đợi. Tài xế mở cửa xe cho Trịnh Diễn Tự, Trịnh Diễn Tự đã chui nửa người vào xe, đột nhiên khựng lại.

Qua cửa kính xe trước mặt, anh ta nhìn thấy một bóng người rất quen mắt.

Trịnh Diễn Tự lập tức chui ra khỏi xe, chăm chú nhìn lại, bóng người đó đã đi thẳng vào phim trường từ một lối đi khác.

“Tổng giám đốc Trịnh?” Trợ lí hành chính nghi hoặc lên tiếng, nhưng tổng giám đốc Trịnh đã co giò chạy như điên, thoáng cái đã không còn thấy bóng dáng. Tài xế và trợ lí hành chính đưa mắt nhìn nhau không hiểu ra sao.

Trịnh Diễn Tự đuổi theo suốt một nửa phim trường, rẽ bảy tám lần, suýt nữa mất dấu, cuối cùng cũng đuổi kịp bóng người đó.

Nhìn bóng lưng quen thuộc đó, Trịnh Diễn Tự thở ra một hơi.

“Viên Mãn...”

Có trời mới biết tiếng gọi của anh ta dè dặt đến mức nào.

Nhưng bóng người trước mắt anh ta không hề dừng lại, bước chân thậm chí không hề chần chừ, tiếp tục đi về phía trước không quay đầu lại.

Chẳng lẽ nhìn nhầm rồi?

Trịnh Diễn Tự không tin, vừa dừng bước lại vội vã đuổi theo, suýt nữa lao vào một nhân viên có dáng người vạm vỡ.

Nhân viên đó vừa mới đi ra từ một căn phòng bên cạnh, Trịnh Diễn Tự đang mải đuổi theo bóng người quen thuộc kia, không hề phát hiện nhân viên này. Không biết vì sao, cũng không biết người này đứng yên ở đó từ khi nào, đến lúc suýt nữa va phải đối phương, Trịnh Diễn Tự mới nhìn đối phương một cái: “Xin lỗi...”

Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt gặp ma giữa ban ngày.

Trịnh Diễn Tự xin lỗi qua loa rồi vội vã đi tiếp, nhưng mới đi được hai bước đã dừng phắt lại.

Sau nửa phút yên lặng, anh ta mới chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt cũng như gặp ma giữa ban ngày.

Nhân viên công tác trước mắt anh ta rõ ràng có một bộ mặt của cô giáo Viên, phóng đại.

Trịnh Diễn Tự không thể tin được, lại nhìn tiếp, tiếp tục nhìn, nhìn tỷ mỉ.

Đến tận lúc nhân viên mập mạp trước mặt đẩy kính mắt cười lúng túng với anh ta: “Tình cờ thật đấy...”

Trịnh Diễn Tự lập tức suy sụp.

Đúng vậy. Không sai. Nhân viên siêu mập trước mặt rõ ràng chính là Viên Mãn.

Viên Mãn thoạt nhìn phải đến một tạ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.