Cuối cùng cũng cõng người phụ nữ này đến chỗ đậu xe, Trịnh Diễn Tự đã mướt mồ hôi.
Ghế phụ lái vốn hết sức rộng rãi, bây giờ lại tỏ ra chật chội chưa từng có vì thân hình đồ sộ của Viên Mãn. Viên Mãn không thể không dịch ghế
về phía sau, đáng tiếc tay quá béo nên bị kẹp chặt giữa ghế và thân xe,
rút cũng không rút ra được. Quả thật là... béo thê béo thảm.
Trong lúc Viên Mãn đang chiến đấu kiên cường với khe hở ương ngạnh này, Trịnh Diễn Tự đã im lặng khởi động xe.
Vừa rồi chuyên gia trang điểm đặc hiệu còn khoe khoang với cô bộ đạo cụ này đắt thế nào, cuối cùng Viên Mãn nghiến răng ra sức rút mạnh, lập
tức nghe thấy két một tiếng, bàn tay đã rút ra được nhưng mu bàn tay lại bị lõm vào một mảng. May mà cô đeo găng tay, nếu không...
Viên Mãn mừng thầm trong lòng, ngước mắt lên xem, không ngờ xe đã chạy ra
đường chính. Đang đi đâu đây? Đương nhiên là bệnh viện.
“Tôi không đến bệnh viện!” Viên Mãn lập tức gào lên.
Trịnh Diễn Tự bị tiếng sư tử hống bất ngờ làm giật mình, xe hơi lệch vô lăng một chút nhưng không hề dừng lại. Trịnh Diễn Tự liếc nhìn cô trong gương chiếu hậu, đương nhiên không thể hiểu được sự căng thẳng của cô:
“Cô bị sái chân rồi, không đến bệnh viện thì đi đâu?”
Đến bệnh
viện chẳng phải sẽ lộ tẩy ngay? Viên Mãn chột dạ không dám nhìn anh ta,
cúi đầu đảo mắt không ngừng: “À... ờ... bây giờ tôi như thế này... tôi
không muốn gặp ai!”
Bên này, cô giáo Viên chột dạ không dám ngẩng đầu lên, bên kia trong mắt Trịnh Diễn Tự lại là một Viên Mãn tự ti đến tột cùng.
Cô cúi đầu, cô bối rối, không có người nào hiểu rõ cảm giác tự ti này hơn Trịnh Diễn Tự.
Anh ta suy nghĩ một lát, xe đột nhiên dừng lại.
Nửa tiếng sau, Viên Mãn đã ngồi trên sofa trong nhà Trịnh Diễn Tự, nhìn Trịnh Diễn Tự vội vã đi khắp nơi, lật hòm mở tủ.
Thấy Trịnh Diễn Tự tìm một hồi lâu mà vẫn không thấy, Viên Mãn cũng sốt ruột thay cho anh ta: “Anh chắc chắn là trong nhà anh có hộp thuốc cấp
cứu chứ?”
Cô vừa nói xong, Trịnh Diễn Tự đã ôm hộp thuốc cấp
cứu quay lại. Hộp thuốc tổng cộng có ba ngăn, đúng là cần thứ gì cũng
có. Trịnh Diễn Tự vừa tìm vừa nói: “Lần trước tôi mua khi bị cô đá bị
thương, chắc là vẫn chưa quá hạn”.
Nói tới đây, ngay cả Trịnh
Diễn Tự cũng không khỏi than thở, hai người bọn họ mới chỉ qua lại có
mấy tháng mà những chuyện rắc rối cùng trải qua lại không hề ít.
Nghĩ đến đây, Trịnh Diễn Tự cũng vừa lúc tìm được lọ rượu xoa bóp, ngồi xuống định cởi tất cho Viên Mãn rồi kéo ống quần cô lên.
Nhưng tay vừa chạm vào ống quần cô đã bị cô đá văng ra.
Trịnh Diễn Tự cầm lọ rượu thuốc, đặt mông ngã bệt xuống đất.
“Cô làm cái gì đấy?” Cuối cùng Trịnh Diễn Tự nổi giận.
Lại không ngờ cô cũng hỏi y hệt: “Anh làm cái gì đấy?”
Cô đã đạp ngã anh ta mà lại còn trách móc anh ta? Nếu là trước kia,
Trịnh Diễn Tự đã nổi giận hạ lệnh đuổi khách rồi, nhưng bây giờ...
Anh ta không dễ gì tìm được cô, anh ta đã hiểu quá rõ cảm giác mất tất
cả tin tức của một người đáng sợ đến mức nào, anh ta không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa, vì thế chỉ có thể cố nén giận: “Tôi bôi thuốc
cho cô, đương nhiên phải cởi tất của cô ra”.
“Tự tôi bôi, anh đi lấy cho tôi cốc nước, tôi khát!”
Mấy tháng không gặp, người phụ nữ này không chỉ tăng trưởng về cân nặng mà mức độ cáu kỉnh cũng tăng không ít.
Trịnh Diễn Tự đứng hình hai giây, cuối cùng vẫn đứng lên đi vào bếp.
Lúc anh ta cầm cốc nước quay lại phòng khách, người phụ nữ này dường
như đã bôi thuốc xong, lọ rượu thuốc đặt trên bàn uống nước, tất cũng đã đi vào chân.
Trịnh Diễn Tự đưa cốc nước cho Viên Mãn, cô cầm
lấy uống ừng ực mấy hơi hết sạch, động tác rất nhanh. Trịnh Diễn Tự
không thể không quan sát cô kĩ hơn, toàn thân từ trên xuống dưới đều mặc rất kín, nhiệt độ trong phòng rất ấm áp, vậy mà cô còn không tháo găng
tay, hỏi sao không nóng không khát?
“Cô không nóng à?”
“Không nóng”.
“Cởi găng tay ra”.
“Tôi thật sự không nóng!”
Anh ta đâu có mù, làm gì không nhìn thấy trán cô vẫn đổ mồ hôi? Làm sao có thể không nóng? Rõ ràng là đang cố ý chống đối anh ta...
Cuối cùng Trịnh Diễn Tự lạnh giọng: “Có cởi không?”
Cởi thế nào được? Mu bàn tay cô lõm vào một góc, anh ta mà nhìn thấy sẽ sợ chết khiếp. Viên Mãn chỉ có thể kiên quyết: “Không cởi!”
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi mà bị cô cãi lại vô số lần, Trịnh Diễn Tự cuối cùng nổi giận: “Cô...”
“...”
“...”
Thôi được! Trịnh Diễn Tự lại cố nén ngọn lửa giận trong lồng ngực, suýt nữa nội thương nhưng vẫn im lặng quay đi. Cô không chịu cởi, chẳng lẽ
anh ta cứ để mặc cho cô chết? Đành phải hạ thấp nhiệt độ điều hòa trong
nhà vậy.
Lạnh mặt đi tới bảng điều khiển nhiệt độ gần cửa ra vào, Trịnh Diễn Tự gần như dùng nắm đấm đập lên nút bấm.
Mình chưa bao giờ khoan dung cho một ai chống đối mình ra mặt như vậy.
Nếu cô ta còn tiếp tục lấn tới, nhất định mình sẽ trở mặt! Trịnh Diễn Tự chỉ có thể tự mình an ủi như thế.
Mà lúc này Viên Mãn ngồi
trên sofa, vừa giành được thắng lợi đầu tiên, nhìn bóng lưng xa mãi
ngoài cửa vẫn có thể thấy anh ta đang tức giận đến mức nào.
Không phải tôi cố ý! Dù đã tự kỷ ám thị như vậy, nhưng vốn tính nhát
gan, Viên Mãn chỉ sợ mình không nhịn được quỳ xuống nhận sai, đành thu
ánh mắt lại, đứng dậy đi đến chỗ ti vi.
Xem ti vi để phân tán sức chú ý cũng tốt.
Đi tới trước ti vi, đang chuẩn bị cầm lấy điều khiển, Viên Mãn lại nhìn thấy giá CD bên trên.
Lần trước cô để lại rất nhiều đĩa phim Hàn ở nhà anh ta, không ngờ anh
ta vẫn giữ lại? Viên Mãn vừa nghĩ vừa mở một ngăn, lấy bừa một đĩa ra,
nhưng lại là một đĩa nhạc dương cầm.
Viên Mãn đưa tay lấy một đĩa khác.
Vẫn là một đĩa nhạc dương cầm...
Cuối cùng trong tay cầm một xấp đĩa nhạc, Viên Mãn mới nhận ra đống phim Hàn của cô đã không còn lại một đĩa nào.
Cô lại cúi xuống nhìn những chiếc đĩa dương cầm trên tay.
“Mông”.
Chiếc đĩa này thoạt nhìn đã khá cũ, nét chữ lưu niệm đề trên vỏ đĩa cũng có vẻ non nớt.
Có phải tất cả đàn ông trong tiềm thức đều sẽ chia phụ nữ thành hai loại?
Một số phụ nữ giống như những bản nhạc dương cầm bất hủ, đi cùng năm tháng?
Còn một số phụ nữ thì chỉ là phim Hàn tình huống máu chó, không đáng nhắc tới làm gì?
Đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên phía sau Viên Mãn.
Viên Mãn hơi máy móc quay đầu lại nhìn, trong lòng có một âm thanh trả
lời câu hỏi vừa rồi giúp cô: Ít nhất trong thế giới của Trịnh Diễn Tự là như vậy...
“Đống phim Hàn tôi để ở đây đâu rồi?”
Cô đột nhiên hỏi một câu không liên quan gì, Trịnh Diễn Tự dừng bước.
“Vứt rồi”. Hiển nhiên đây không phải vấn đề Trịnh Diễn Tự chú ý: “Tôi
vừa báo danh đi huấn luyện giảm béo giúp cô. Từ ngày mai bắt đầu, cô
phải chịu khó...”
Trịnh Diễn Tự không nghĩ tới người phụ nữ này đột nhiên lại biến thành núi lửa phun trào ngắt lời anh ta.
“Tôi có giảm béo hay không liên quan quái gì tới anh? Hơn nữa tại sao
tôi phải giảm béo? Tôi như thế này không tốt sao? Thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, đây chính là đây chính là tôi Viên Mãn! Tôi cần gì phải
thay đổi chính mình vì ánh mắt của các người?”
Trịnh Diễn Tự
sửng sốt, đang định mở miệng nói, người phụ nữ này lại như súng liên
thanh chỉ đâu bắn đó, không hề cho anh ta cơ hội lên tiếng: “Tôi đâu có
bắt anh phải chấp nhận con người tôi hiện tại? Anh có thể chấp nhận thì
chấp nhận, không chấp nhận được thì biến đi!”
Nói xong cô quay
đầu bỏ đi, không muốn ở lại thêm một khắc nào. Trịnh Diễn Tự bị quát
tháo vô cớ, đến bây giờ vẫn không hiểu ra sao, nhưng khi thấy bóng lưng
đoạn tuyệt của Viên Mãn, anh ta lập tức bị bao trùm trong một cảm giác
gần như là hoảng sợ.
Anh ta không muốn một lần nữa phải trải
qua cảm giác đi khắp thế giới không tìm được một người. Trong đầu chỉ có ý nghĩ này, Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không có tâm tư để ý một phụ nữ rõ
ràng vừa bị trẹo chân lúc này lại bước đi như bay. Trịnh Diễn Tự vội vã
chạy theo, tóm tay Viên Mãn giữ cô lại.
Cô quay lại nhưng chỉ
giận dữ trợn mắt nhìn anh ta. Ánh mắt này khiến Trịnh Diễn Tự có cảm
giác cô và anh ta trong vài phút ngắn ngủi đã kết thành thù sâu như
biển. Trịnh Diễn Tự hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm tình, tránh
không động vào thùng thuốc súng đó nữa: “Bây giờ cô béo như vậy, vấn đề
không còn là có đẹp hay không nữa rồi, mà đã liên quan đến vấn đề sức
khỏe. Trại huấn luyện giảm béo đó chính là trại huấn luyện lần trước cô
đã tham gia, hiệu quả rất tốt đúng không? Cô chỉ đến đó một lần nữa
thôi, hoàn toàn không cần có gánh nặng tâm lí gì cả”.
Giận dữ
sẽ làm người ta đánh mất lí trí cùng với khả năng phán đoán tối thiểu.
Làm sao anh ta biết cô từng đến trại huấn luyện giảm béo nào? Làm sao
anh ta biết cô ở trại huấn luyện đó có thoải mái hay không? Nhưng đầu óc Viên Mãn không có dung lượng để suy nghĩ đến những vấn đề này.
“Không đi!” Cô lạnh lùng từ chối, nói xong liền vùng thoát khỏi tay anh ta, tiếp tục đi ra phía cửa.
Nhưng Trịnh Diễn Tự nhanh hơn, chỉ nghiêng người đã chắn trước mặt cô,
vẻ mặt hoàn toàn không hiểu được: “Tóm lại là cô làm sao?”
“...”
“...”
Thấy thời gian cứ trôi qua trong sự yên lặng của cô, Trịnh Diễn Tự lại
ép chính mình hít sâu một hơi nữa. Lần đầu tiên, lần thứ hai và lần thứ
ba trong đời anh ta chịu thua đều là vì người phụ nữ trước mặt này.
“Rốt cuộc cô muốn thế nào mới chịu nghe lời tôi?” Anh ta gần như đang thoả hiệp.
Cô lại chỉ cười châm chọc.
Lúc Trịnh Diễn Tự cho rằng người phụ nữ này lại định giật tay anh ta
ra, xoay người bỏ đi mặc kệ mọi chuyện, lúc Trịnh Diễn Tự theo bản năng
nắm tay cô chặt hơn, cô lại không giãy ra mà trả lời anh ta: “Được, có
giỏi anh tìm lại tất cả những thứ tôi để ở nhà anh và bị anh vứt đi, tôi sẽ nghe lời anh”.
“...”
“...”
***
Hôm đó, trong thành phố Bắc Kinh rộng lớn, các siêu thị lớn nhỏ lần lượt nghênh đón một vị khách kì dị.
Vị khách này thoạt nhìn dáng vẻ đường đường, nhưng đầu óc chắc chắn có vấn đề.
Anh ta cần một chiếc khăn mặt, màu nền phải là màu vàng, góc dưới bên
trái in một con minion, không được là hàng xịn, phải là hàng nhái.
Anh ta cần một chiếc áo choàng tắm, trước ngực phải in “Nếu bạn an
lành, thời tiết rất tồi”, sau lưng phải in “Nếu bạn không lên, hôm nay
nắng đẹp”.
Anh ta còn cần một chiếc bàn chải đánh răng chạy
điện, thân bàn chải phải là màu bạc xen màu trắng, lông bàn chải phải là màu đỏ xen màu trắng.
Lòng quyết tâm của vị khách này cuối
cùng làm cảm động trời cao. Từ buổi chiều đi tìm đến tối, cuối cùng tại
một siêu thị sắp đóng cửa, nhân viên phục vụ thông qua lời miêu tả kì
quái của người khách này nhớ ra chiếc bàn chải đánh răng chạy điện đó:
“A a a! Tôi nhớ ra rồi, nhưng loại bàn chải điện đó đã ngừng sản xuất
rồi...”
“Ngừng sản xuất rồi?”
Chỉ là một chiếc bàn
chải đánh răng chạy điện nho nhỏ, Trịnh Diễn Tự lại hiểu được thế nào là thất vọng thật sự. Chính là như nhân viên phục vụ này, nửa câu đầu cho
người ta hi vọng, nửa câu sau lại hủy diệt hi vọng này.
Trịnh Diễn Tự vừa mới đi ra khỏi siêu thị, siêu thị đã tắt đèn, đóng cửa.
Anh ta đứng trong bóng đêm yên tĩnh, nhớ tới một khuôn mặt, nhớ tới một câu nói, được, có giỏi anh tìm lại tất cả những thứ tôi để ở nhà anh và bị anh vứt đi, tôi sẽ nghe lời anh, cảm thấy chưa bao giờ bất lực như
lúc này...