Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 87: Chương 87: Chấm dứt




Cách một cánh cửa nhà giam kiên cố vững chắc, vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực vô cùng tha thiết của người kia. Tô Nghiêu mặt không biến sắc, bình tĩnh lùi lại phía sau một bước, cứ tưởng người này đã bị ma nhập, không ngờ rằng có thể nghe hiểu lời của nàng đến tận lúc này. Nếu như hiểu được sớm hơn thì thật là tốt.

“Ngày trước ta đã nói Tô Dao đã chết nhưng ngươi không nghe ta. Hôm nay ngươi lại hỏi lại ta, thì ta vẫn chỉ cho ngươi đáp án như vậy thôi.” Tô Nghiêu không hề che giấu mà quang minh chính đại nói rõ ràng cho hắn nghe: “Tô Dao sớm đã chết, lúc người từ Bình Khê trở về thì nàng đã chết rồi.”

Người kia lại càng thêm điên cuồng, mãnh liệt túm chặt lấy cửa nhà giam ngăn cách giữa hai người, hận không thể thoát ra khỏi phòng giam mà tóm lấy nàng, “Không thể nào!”

Không thể nào ư? Tô Nghiêu lắc đầu, “Ngươi đã biết Tô Dao vì ngươi mà quỳ suốt một đêm ở từ đường của Tô gia rồi sinh bệnh nặng. Nhưng ngươi không biết nàng còn vì ngươi mà uống Say Hồng Trần, nghiêm túc cắt đứt sinh mạng mình. Ta vốn không phải nàng ấy, mấy ngày nay thấy ngươi oán hận nàng như vậy thật là oan uổng cho nàng. Nếu ngươi yêu nàng như vậy, vì sao lại trở về quá trễ? Vì tới trễ nên nàng không thể đấu tranh, chỉ có thể đặt cược chính mạng sống của mình, lấy cái chết để thể hiện quyết tâm. Cho tới bây giờ Tô Dao chưa hề thay lòng đổi dạ, mãi cho đến tận lúc chết, trong lòng nàng không có ai khác ngoài một mình ngươi.”

“Không thể nào…” Người kia ngoài miệng vẫn kiên cường, nhưng thân thể lại như ngay lập tức

bị rút hết toàn bộ khí lực, hai tay đang túm lấy cửa nhà giam cũng buông thõng xuống, cả người đều thất thần, ánh mắt không còn thấy ánh sáng, lẩm bẩm nói: “Không thể nào…”

Nhiều lời cũng vô ích, ngươi vĩnh viễn cũng không thể thuyết phục được kẻ tự lừa mình dối người kia, giống như ngươi vĩnh viễn không thể đánh thức một kẻ đang giả vờ ngủ. Tô Nghiêu nhíu mày nhìn Phong Sách một hồi lâu. Đối với nàng, người này chung quy lại vẫn là một kẻ nguy hiểm, từ trước là áy náy nhưng về sau lại hoàn toàn kháng cự hắn. Bởi vì lập trường, bởi vì không thoát khỏi, thậm chí trong lòng nàng Phong Sách càng ngày càng giống nhân vật đóng vai phản diện, kèm theo những phán đoán mơ hồ gì đó của nàng, làm cho nàng không có cách nào xóa sạch đành phải đi đến đây gặp hắn.

Kỳ thực Phong Sách rất cố chấp, hoặc có thể là trong lòng hắn sớm đã có linh cảm, nhưng rốt cuộc lại không chịu thừa nhận. Từ đầu chí cuối, người này đều yêu Tô Dao, yêu như vậy, đau khổ như vậy, lại thủy chung không chịu buông tay.

Lúc tất cả cố gắng bỗng nhiên biến thành công dã tràng, lúc tất cả oán hận trở thành hận sai người, Phong Sách không biết mình làm ra tất cả những chuyện này giờ còn ý nghĩa gì nữa. Có cả yêu cả hận, tất cả đều biến thành trò hề cho người trong thiên hạ cười chê.

Người kia bất thình lình ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Ngươi nói Say Hồng Trần? Nàng đã uống Say Hồng Trần ư?”

Tô Nghiêu thấy khó hiểu, chỉ gật gật đầu, nhìn Phong Sách suy sụp mà trượt xuống ngồi dưới đất, “Ngày đó ta đã nói, người đó là không thể cứu…Quả nhiên, hừ, rốt cuộc là hắn.”

“Ngươi đang nói cái gì?” Tô Nghiêu mơ hồ thấy ra có gì đó không đúng, liên quan đến Say Hồng Trần, dường như Phong Sách lại biết rất nhiều. Nàng đọc nhật ký của Tô Dao cũng không thấy có gì liên quan đến dấu vết của Say Hồng Trần, cho nên càng cảm thấy kỳ quái, trưởng nữ đích tôn của Tô thị Bình Khê làm thế nào lại lấy được kì dược sớm đã thất truyền. Nàng không thể xem nhẹ mà bỏ qua, nhưng dù sao nếu có thể tìm được ngọn nguồn về Say Hồng Trần, nói không chừng có thể có biện pháp điều trị cho chính mình.

Nhưng Phong Sách không để ý tới lời của nàng, nếu đã biết nàng không phải Tô Dao, thì dĩ nhiên trong mắt hắn nữ nhân này chẳng khác nào gỗ mục. Dù Tô Nghiêu nói cái gì đi nữa cũng chỉ như gió thoảng qua tai, vào tai trái ra tai phải. Tô Nghiêu hỏi lại mấy lần, Phong Sách vẫn một mực dựa vào cửa nhà giam, không nhúc nhích ngửa đầu nhìn cánh cửa song sắt, nhất định không mở miệng.

Tô Nghiêu đứng ở ngoài cửa một lúc lâu, nhận thấy mình không có khả năng hỏi ra điều gì từ miệng của Phong Sách, buộc lòng đành phải buông bỏ. Cũng may bản thân đã mơ hồ cảm giác được chuyện này có liên quan đến Cố Phù Phong, coi như là tìm được một manh mối.

Xoay người ra bên ngoài định rời đi, lại bị người kia gọi ngược lại. Tô Nghiêu ngoái đầu lại nhìn, thấy kẻ đang suy sụp ngồi dưới đất đang từ từ đứng lên, cố chấp câu nệ nhìn thẳng vào mắt nàng hỏi: “A Dao nàng ấy, chôn ở chỗ nào?”

Chôn ở chỗ nào ư? Tô Nghiêu nheo mắt lại, im lặng một lát rồi chậm rãi lắc đầu.

Nếu nói với người này nàng là mượn xác hoàn hồn, chỉ sợ hắn khó có thể chấp nhận. Huống chi tương lai như thế nào, chính nàng cũng không rõ.

Lúc Tô Nghiêu trở lại Phượng Ngô điện thì tâm tình cảm thấy hơi tồi tệ. Nàng cứ tưởng rằng chân thành thẳng thắn nói hết cho Phong Sách biết thì về sau sẽ nhẹ lòng. Thế nhưng thực tế khi nhìn thấy bộ dáng suy sụp trong nháy mắt của Phong Sách, tâm tình lại thấy nặng trĩu, cái này giống như…nàng trắng trợn chiếm đoạt cuộc sống của người khác.

Không ngờ rằng lại mang cảm xúc khác thường này trở về Phượng Ngô điện, trước mặt liền gặp phải một vị khách không mời mà đến – Liêu Mộc Lan.

Còn chưa tới Phượng Ngô điện đã thấy cô nương kia ở phía xa xa toàn thân mặc một màu xanh thẫm áo kép cùng váy dài, đứng ở dưới bậc thang bên ngoài điện, cúi thấp đầu nhìn ngón chân của mình, không biết đang suy nghĩ gì. Cung nữ bên cạnh vừa nhìn thấy Tô Nghiêu trở lại, vội vàng kéo ống tay áo nàng. Liêu Mộc Lan ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt hơi nghi hoặc của Tô Nghiêu, lại nở ra một nụ cười: “Sẽ không chiếm của Nương nương nhiều thời gian, chỉ nói mấy câu rồi rời đi.”

Đã nói thế này thì đương nhiên Tô Nghiêu không thể gạt nàng ta rời đi, huống hồ lần trước đã nói rõ ràng mọi chuyện. Lúc này các nàng vốn đã không còn ân oán gì, bởi vậy cho phép nàng ta vào Phượng Ngô điện ngồi xuống chờ nàng nói chuyện.

Liếc mắt một cái nhìn thấy tấu chương Diệp Lâm phê duyệt hàng ngày trên bàn dài, Liêu Mộc Lan hiểu rõ nên cười cười nói: “Thứ lỗi cho sự ngu ngốc của ta, vọng tưởng định gây chia rẽ quan hệ giữa Nương nương và Bệ hạ, nào biết Bệ hạ đã sớm định ra tâm tư không phải Nương nương thì không được, tất cả lòng dạ đều đổ dồn lên người Nương nương, làm sao thấy được người khác nữa.”

Tô Nghiêu hé miệng cười cười, không đồng ý cũng không phản đối. Diệp Lâm chung tình không phải là giả, có thể chịu đựng được sự khiêu khích của nàng ta, thì không chỉ là chung tình không. Đối thủ của nàng trong tình huống này thực ra lại rất thú vị, nếu như trở thành bằng hữu cũng không phải là lựa chọn sai.

Liêu Mộc Lan chế nhạo Tô Nghiêu xong cũng nói đến chính sự, nghiêm túc nói: “Mộc Lan hôm nay đến cũng không vì chuyện gì khác, đơn giản chỉ là muốn trịnh trọng nói tiếng cảm tạ đến Nương nương, đa tạ Nương nương đã nói ra sự thật.”

Ban đầu mục đích nàng đến đây cũng chẳng đơn thuần, chính là muốn ly gián quan hệ Đế Hậu, lại nhiều lần làm cho Tô Nghiêu ấm ức. Mặc dù Tô Nghiêu biết chuyện của Cố Phù Phong, nhưng không nói cho nàng cũng là chuyện bình thường. Nếu ngược lại là Liêu Mộc Lan nàng, thì làm gì có chuyện sẽ giúp nàng nói ra rồi giúp nàng nghĩ biện pháp quay về Miêu Nam.

Kỳ thật Tô Nghiêu cũng không đồng ý nghĩ cách giúp Liêu Mộc Lan, nàng gián tiếp giúp Liêu Mộc Lan tìm chân tướng, nhưng thực ra là thay Tô Dao khắc phục hậu quả, nàng cũng không phải có tâm tư như Thánh mẫu, nên cũng không quá để ý đến lời cảm tạ của Liêu Mộc Lan.

Nhưng tận đến lúc Liêu Mộc Lan sắp rời đi, nàng mới nhớ tới hỏi: “Ở Miêu Nam các ngươi, đã từng nghe qua Say Hồng Trần chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.