Tại sương phòng phía tây của Cố phủ, lúc Tô Nghiêu tỉnh lại trên một chiếc giường to lớn mềm mại thì sắc trời đã mờ tối. Trong căn phòng rộng như vậy mà một chút tiếng động cũng không thấy, chỉ nghe tiếng bấc đèn đang cháy nổ lốp đốp.
Mở mắt ra, không biết rằng mình đã ngủ được mấy ngày, chỗ này là chỗ nào, Diệp Lâm cũng đi đâu mất. Tô Nghiêu thấy hơi khát nước, ngồi dậy định xuống giường đi rót một chén nước uống, không ngờ rằng vừa mới xuống giường, bước đi chưa được mấy bước thì dưới chân liền mềm nhũn, khuỵu gối mà ngã xuống. Lúc ngã xuống vô tình lại đụng trúng bình hoa ở bên cạnh, không cẩn thận làm vỡ tan tành ngay lập tức.
Vẻ mặt Tô Nghiêu đầy hắc tuyến, cố tình muốn đi thu dọn mảnh vỡ của bình hoa dưới đất, nhưng toàn thân không có khí lực. Đúng lúc đang cau mày lo lắng thì cửa phòng đột nhiên được mở ra từ bên ngoài.
Vừa ngước nhìn, liền trông thấy một nha hoàn áo lụa trắng vội vội vàng vàng chạy tới, đặt khay đồ đang cầm trên tay lên bàn bên cạnh, đưa tay đỡ nàng dậy. Tô Nghiêu cầm lấy tay cô nương này, chầm chậm đứng dậy, được đỡ đến ngồi xuống một bên giường rồi cau mày nói: “Cẩm Diên đâu?”
“Đại nhân thấy Cẩm Diên cô nương vất vả, đã cho nàng về nghỉ ngơi, tối nay là do nô tỳ thay phu nhân gác đêm.” Nha hoàn này rất lanh lợi, ngay lập tức trả lời.
Nghe thấy từ “phu nhân” này, Tô Nghiêu nhíu mày, dự đoán ký ức cuối cùng của mình là xe ngựa đã đi qua biên giới, đã gặp người mà Cố Phù Phong phái đi tiếp ứng. Mặc dù không biết đã trải qua mấy ngày, ngẫm lại có lẽ đã đến Cố phủ, bèn gật gật đầu thuận miệng hỏi: “Chỗ này là Cố phủ?”
Nha hoàn áo trắng kia gật đầu, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, xoay người đi đến bên bàn bê khay đến, nói: “Đại nhân nói phu nhân đã hai ngày nay đến một giọt nước cũng chưa uống, đặc biệt phân phó nô tỳ đem chút điểm tâm đến, phu nhân hãy mau mau dùng bữa.”
Nàng vừa nói vậy, Tô Nghiêu liền cảm thấy hơi đói bụng, chẳng trách nàng vừa tỉnh dậy đã thấy khát, toàn thân lại không có chút hơi sức nào, hóa ra là hai ngày nay chưa ăn uống gì, cứ thế này thì dù là người sắt cũng làm gì còn khí lực. “Đại nhân” trong lời nói của nha hoàn này có lẽ chính là Cố Phù Phong, thật ra hắn rất quan tâm nàng.
Đầu tiên Tô Nghiêu kêu nha hoàn kia rót nước cho nàng uống no nê, sau đó lại ăn liên tiếp mấy miếng điểm tâm. Lúc này nàng mới thoáng khôi phục lại khí lực, năng lượng cũng dần dần phục hồi, liền kêu nha hoàn kia dẫn mình đi ra ngoài hoa viên.
Liên tục nằm trên giường hai ngày, cơ thể đã trở nên yếu đuối, thầm nghĩ phải ra ngoài thư giãn thân thể thật tốt. Miêu Nam ở phía nam của Đại Nhạn, mặc dù lúc này ở Trường Ninh tuyết đã rơi dày đặc, nhưng ngược lại Hoa Đô lại là một vùng hoa nở đua sắc khắp nơi. Tô Nghiêu vừa đi vừa quan sát đánh giá xung quanh, trong lòng đang suy nghĩ, thì ra ngày trước trong sách tạp lục có ghi lại, những người chết vì Say Hồng Trần có hơn một nửa là chết vì đói.
Đúng vào lúc chạng vạng tối, ánh tà dương đã tắt nhưng sắc trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn, trong hậu hoa viên của Cố phủ, từng mảng từng mảng hoa dạ hương đã nở bung. Hoa đỏ hoa vàng tung bay trong gió, tỏa ra mùi hương nồng đậm.
Tô Nghiêu hơi thất thần, mơhồ nhìn thấy từ bên cạnh bụi hoa kia có một bóng dáng áo đỏ lả lướt trông cực kỳ quen mắt. Nheo mắt lại để nhìn cho rõ, nhưng vì sắc trời quá tối nên không cách nào phân biệt được, đành quay đầu lại hỏi tiểu nha hoàn bên cạnh: “Kia là ai?”
Nha hoàn áo trắng nhìn theo ánh mắt nàng, nói: “Đó là Ngọc Lam tỷ tỷ (*), tỳ nữ bên cạnh đại nhân.”
(*) nguyên gốc đề tên là Già Lam. ‘Già’ là một loại trang sức của phụ nữ cổ đại, có cẩn ngọc bên trên. Số ‘già’ cài trên búi tóc thể hiện thân phận của người đó. Ví dụ ‘sáu già’ là phu nhân nhà Hầu tước, Bá tước. Vì tên đó dịch ra tiếng Việt không được hay nên mình để là Ngọc Lam.
Ngọc Lam?
Tô Nghiêu nhướng mi nói: “Nàng ta đã ở Cố phủ bao lâu rồi?”
Nha hoàn áo trắng cảm thấy người mà Cố Phù Phong tin tưởng - tuy là tin tưởng mù quáng nhưng bàn tán xằng bậy về người đó thì cũng rất sai trái, nhưng lại không hiểu vì sao, ma xui quỷ khiến mà nói ra hết những lời nói trong lòng: “Tuy là Ngọc Lam tỷ tỷ mới đến đây được nửa tháng, nhưng đại nhân rất thích nàng, trực tiếp lưu lại làm tỳ nữ bên mình.”
Lưu lại? Tô Nghiêu nắm được trọng điểm, lập tức truy đến cùng: “Làm thế nào mà ‘lưu’ lại?”
Tỳ nữ áo trắng gật gật đầu, “Nửa tháng trước đại nhân dạo chơi công viên cứu được Ngọc Lam tỷ tỷ, sau đó Ngọc Lam tỷ tỷ liền ở lại.”
Tô Nghiêu gật đầu, cũng không hỏi lại nhiều, trong lòng vừa mới có ý nghĩ, liền trông thấy cô nương áo đỏ ở phía đối diện cũng vừa trông thấy nàng. Rõ ràng là dưới ánh sáng lờ mờ, nhưng Tô Nghiêu lại phát hiện ra người đó đang cười với mình. Tô Nghiêu nhìn về hướng nữ tử áo đỏ tên “Ngọc Lam” kia khẽ gật đầu, người đó cũng không rời đi, vẫn đang nhìn nàng mà cười. Trầm mặc giây lát, Tô Nghiêu tìm cớ thả tay nha hoàn áo trắng bên cạnh ra, rồi cất bước đi về phía bên kia.
Đi đến gần, Tô Nghiêu mới dừng bước. Lúc này, trăng đã bắt đầu nhô lên, ánh trăng trong vắt tựa như cánh ve. Tô Nghiêu nhìn thấy tướng mạo người kia, không xinh đẹp như trong tưởng tượng, thậm chí có thể nói là tướng mạo bình thường, nhưng dáng vẻ cổ quái tinh ranh vẫn giống như trước. Thấy Tô Nghiêu nhìn chằm chằm, nàng vẫn chỉ nở nụ cười chứa đầy hàm ý sâu xa.
“Hắn có biết không?” Tô Nghiêu đột nhiên nhíu mày, hỏi không đầu không đuôi.
Ngọc Lam lại không hề kinh ngạc, cười cười, thản nhiên nói: “Không biết.” Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Chàng không biết, có lẽ càng tốt hơn.”
Ai có thể nghĩ đến Thất Vương nữ năm đó hào hoa phong nhã tuyệt thế, người người vây quanh như những hành tinh nhỏ vây quanh mặt trăng, nay lại chịu ủy khuất hạ mình chạy đến Cố phủ làm một nha hoàn.
Tô Nghiêu liên tục cau mày, lại nói: “Tại sao không nói cho hắn biết?”
Ngọc Lam chỉ lắc đầu, ánh mắt lướt qua bả vai Tô Nghiêu hướng lên trên trời nhìn về mặt trăng. “Không biết. Có lẽ là ta không còn mặt mũi nào xuất hiện lại trước mặt chàng, có lẽ là sợ chàng không chịu tiếp nhận ta, có lẽ… Ai biết được, tình yêu trên thế gian này chia làm rất nhiều loại, mà ta nghĩ, đây chính là cách ta lựa chọn để tiếp tục yêu.”
Tô Nghiêu cũng không thể hiểu hết được lý lẽ trong lời nói này của nàng ta, nhưng lựa chọn của mỗi người đều có lý do riêng. Nàng không có bất kỳ lập trường cùng tư cách nào để đi phán xét chuyện của người khác. Bởi vậy, nàng chỉ gật đầu, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Đến lúc mà hắn biết… có lẽ hắn sẽ điên mất.”
“Không, chàng vĩnh viễn sẽ không biết.” Ngọc Lam cắt lời nàng, đôi mắt trong trẻo quay lại nhìn lên mặt Tô Nghiêu, “Thất Vương nữ của Miêu Nam đã chết rồi, cảnh tượng chôn cất cả hai triều đều biết, trên đời này sẽ không còn Liêu Mộc Lan nữa, chàng làm sao có thể biết được?”
Pháp thuật vu cổ của Miêu Nam từ trước đến nay vô cùng kỳ diệu, Tô Nghiêu không biết làm thế nào mà nàng ta có thể biến chính mình thành bộ dạng như bây giờ. Nàng ta đã có tự tin này nên nghĩ chắc chắn sẽ không bị Cố Phù Phong nhìn ra sơ hở. Nhưng Tô Nghiêu không hiểu, ngay cả nàng cũng có thể chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra nàng ta là ai, thì làm sao Cố Phù Phong lại thờ ơ không để ý tới.
Đến đây được nửa tháng, hiện tại đã là tỳ nữ bên mình Cố Phù Phong, điều này chẳng lẽ không nói lên rằng Cố Phù Phong đã nhìn nàng với con mắt khác sao. Có được một cái nhìn khác từ nam nhân này, chỉ e cũng không phải điều dễ dàng.
Tô Nghiêu cười.
Ngọc Lam lại đột nhiên đổi đề tài, nói: “Nương…Không, hiện tại phải gọi người là Hà phu nhân, lúc trước việc mà Ngọc Lam nhận lời với phu nhân hiện vẫn đang xử lý, phu nhân có cần Ngọc Lam làm thêm chuyện gì không?”
Tô Nghiêu hơi dao động, một lúc sau mới kịp phản ứng, họ “Diệp” là quốc họ của Nhạn triều, hiện giờ lại ở Miêu Nam nên đương nhiên không thể dùng. Họ Hà là họ mẹ Diệp Lâm, nên nàng trở thành “Hà phu nhân” cũng là hợp lẽ. Trái ngược với “Hoàng hậu nương nương”, cách xưng hô này nghe qua lại có phần thân thiết.
Ngọn đèn đốt lên tỏa sáng in hình bóng của hai người phía trước lên giấy lót cửa sổ, đều thật sự là những đường nét duyên dáng. Bốn mắt nhìn nhau, có chút hòa hợp mà không thể giải thích.
Diệp Lâm ung dung cầm chén trả trên bàn lên nhấp một ngụm, chợt nghe thấy người kia cười nói: “Bệ hạ không sợ Cố mỗ hạ độc trong trà sao?” Hắn là Hoàng đế của Đại Nhạn triều, nếu như hắn chết một cách lặng im không tiếng động, Đại Nhạn như rắn mất đầu, cùng với Miêu Nam có lẽ sẽ không bao giờ còn lại quan hệ như hiện nay.
Diệp Lâm chỉ bình thường như chưa nghe thấy gì, uống một hơi cạn sạch chén trà, lúc này mới cười như không cười mà mở miệng nói: “Nếu đã dám đơn thương độc mã mà đến đây tìm người giúp đỡ, tất nhiên sẽ không hoài nghi Cố đại nhân. A Nghiêu từng có ơn cứu mạng với Cố đại nhân, có lẽ Cố đại nhân cũng không phải là người lấy oán trả ơn.”