Editor + beta: Sel
Ngày diễn ra trận chung kết bóng rổ, sân bóng rổ ở trung tâm thành phố chật ních người. Thời Ôn đi vào liền nhìn thấy thính phòng phía Đông treo một biểu ngữ vừa to vừa khoa trương.
“Trần Trì nhất định chiến thắng!”
Thời Ôn:…
Cô cũng không hiểu tại sao cậu lại được yêu thích như vậy.
Cuối tuần rảnh rỗi không có gì làm nên Vương Đình cũng đến, nhìn tấm biểu ngữ kia rồi lại nhìn biểu tình nghi hoặc của Thời Ôn mới giải thích: “Thi đấu lần này tuyên truyền rất tốt. Chắc bọn họ nhìn thấy ảnh của Trần Trì.”
Thời Ôn hiểu ra.
Đây đúng là thế giới nhan khống mà.
Hai người đến cũng không tính là sớm, hàng ghế phía trước đều đã hết chỗ. Các cô cố gắng lắm mới tìm được chỗ tốt để ngồi.
Trận đấu còn chưa bắt đầu, Thời Ôn cùng Vương Đình nói chuyện phiếm giết thời gian. Đột nhiên Vương Đình kinh hô chỉ vào cách đó không xa: “Cậu nhìn kìa. Đội cổ động viên đến rồi.”
Các nam sinh trong sân ồn ào bàn tán giống như vô cùng kích động, thi thoảng còn có tiếng huýt sáo trêu đùa.
Thời Ôn nhìn qua, chậc lưỡi: “Dáng người đẹp thật.”
Vương Đình hâm mộ muốn hỏng: “Ghen tị thật đấy. Đây chính là cổ động viên của đội Trần Trì đó. Lúc trước mình từng nói với cậu rồi nhỉ, có mấy người vì Trần Trì mới gia nhập làm cổ động viên đâu.“.
Vương Đình thấy biểu tình của Thời Ôn không có gì biến hóa mới tiếp tục nói: “Mình còn nghe nói có mấy nữ sinh đã trao đổi số điện thoại với Trần Trì.”
Lông mi Thời Ôn nhẹ nâng: “Khi nào?”
Vương Đình nhún nhún vai: “Mình chỉ là nghe nói thôi.”
Thời Ôn cảm thấy cái “nghe nói” này thật không đáng tin.
Thi đấu bóng rổ bắt đầu, không khí cũng trở lên sôi động hơn.
Các cầu thủ trong sân vào vị trí, tiếng còi báo hiệu vừa vang lên trận đấu liền bùng nổ.
Trần Trì thật sự rất rất rất đẹp trai.
Cậu mặc đồ màu đỏ, tóc mái màu đen tán loạn trên trán, làn da lãnh bạch, giơ tay nhấc chân đều đem lại cảm giác tùy hứng lại phóng khoáng, cũng có lúc trở lên bí ẩn khiến người khác không khỏi tò mò. Thời Ôn chưa từng thấy qua Trần Trì như vậy bao giờ, thầm cảm thán đúng là cảnh đẹp ý vui.
Trên sân có người khó khăn lắm mới chuyền được bóng cho Trần Trì nhưng thân mình không kịp ổn định liền ngã mạnh xuống đất. Trong sân một mảnh ồ lên, Trần Trì gặp sự cố này cũng chỉ ngừng lại một giây liền thu mắt, nhấc tay nhẹ nhàng thảy bóng vào rổ.
Ghi ba điểm vô cùng hoàn mỹ.
Mọi người phản ứng lại, có người reo hò, có người kêu rên.
Mọi người trấn an cầu thủ bị thương, Thời Ôn nhìn thấy Trần Trì nói gì đó, cầu thủ bị thương kia liền cười cười. Sau đó Trần Trì lại xoay người tiếp tục thi đấu.
Trận đấu tiến đến giai đoạn khẩn trương, người xem cảm xúc cũng lên xuống theo tiết tấu trong sân.
Thời Ôn tuy không hiểu lắm nhưng cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, ngón tay khẩn trương tới nỗi cuộn lên.
Trần Trì lại một lần nữa thảy bóng, tay cậu câu lấy khung rổ, vững vàng đem bóng tiến vào. Thân thể treo trên không trung hơi hơi lắc lư, áo cậu bị xốc lên, lộ ra cơ bụng.
Chỉ qua vài giây, cậu liền nhảy xuống.
Nhưng màn vừa rồi không ít người nhìn thấy, trong không khí có chút nóng lên, âm thanh nữ sinh thét chói tai cùng với nam sinh nghị luận bàn tán.
Thời Ôn cũng nhìn thấy, mặt đỏ lên, nhưng không hiểu tại sao trong lòng lại có chút không vui.
Ngoài ra còn có chút nghi ngờ tại sao cậu lại có cơ bụng? Hơn nữa, cô nhớ rõ lúc trước cánh tay cậu chỉ cần hơi dùng sức cũng sẽ xuất hiện cơ bắp.
Đầu năm nay nam sinh không cần rèn luyện cũng có thể có cơ bắp sao?
Nghỉ giữa trận, Thời Ôn cũng giống như nhóm cầu thủ, vặn ra nắp chai nước khoáng bắt đầu uống nước.
Vương Đình thấy cô uống nước liền kinh ngạc: “Không phải cậu muốn đưa nước cho Trần Trì sao?”
“Sao phải đưa cho cậu ấy?” Thời Ôn chớp chớp mắt chỉ về khu nghỉ ngơi: “Ở đấy có mấy thùng nước kìa.”
Vương Đình chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu mau nhìn mấy nữ sinh kia đi. Tất cả đều muốn nhào lên đưa nước kia kìa.”
Thời Ôn nhìn qua, Vương Đình cũng không khoa trương, mấy người kia chỉ thiếu bước trèo qua khỏi lan can.
Nhưng cô thật sự rất khát, vì thế lại bắt đầu uống nước.
Vương Đình nhỏ giọng thì thầm: “Gần đây cậu và Trần Trì sao ít tiếp xúc với nhau vậy? Làm mình chẳng nghe ngóng được gì.”
Thời Ôn thiếu chút nữa bị sặc:
“Cái gì? Cậu nghe lén.”
Vương Đình nhún nhún vai: “Động tĩnh trước kia của các cậu cũng không nhỏ.”
Thời Ôn nắm chặt bình nước khoáng: “Làm gì có gì…”
Vương Đình “hắc hắc” cười một tiếng rồi lại hỏi: “Hai cậu giấu cũng kĩ thật. Thật sự không có gì sao?”
Thời Ôn tiếp tục uống nước.
Nhị Trung cấm yêu sớm. Vi phạm nhẹ thì gọi phụ huynh cùng với bị ghi tội xử phạt, nặng thì thông báo toàn khối xử phạt, tùy theo tình huống, nếu nghiêm trọng thì có thể bị đuổi học.
Không phải cô không tin Vương Đình, nhưng ít một người biết là ít đi một phần nguy hiểm, cô cũng vì muốn tốt cho Vương Đình.
Thời Ôn đóng nắp lại nói:
“Bí mật.”
Vương Đình nhíu nhíu cái mũi, hừ một tiếng: “Còn bày đặt bí mật nữa chứ. Nói luôn thì chết người à?”
…
Hà Nội có thêm ca nhiễm mới rồi, các bạn ở Hà Nội nói riêng cùng các bạn ở những nơi khác nói chung cố gắng giữ gìn sức khỏe nha!