Bệnh Chiếm Hữu

Chương 52: Chương 52: Thích anh 2




Editor + beta: Sel

Ánh mặt trời sau 12 giờ chiếu xuống khiến cô phát đau, Thời Ôn vội vàng che mặt đi tới chỗ có bóng râm.

Cuối cùng cô ngồi xổm trước một cửa hàng đang sửa chữa, công nhân có lẽ đã đi ăn cơm trưa, xung quanh an tĩnh, chỉ có nhàn nhạt mùi sơn.

Đầu óc Thời Ôn trống rỗng, cái gì cũng chưa kịp nghĩ chỉ ngồi ở đây. Có tiếng bước chân tới gần, cô tùy ý nhìn lại, tầm mắt liền cứng đờ.

Thời Ôn cũng không hiểu tại sao, lúc ấy nhìn thấy Trần Trì, mũi nhỏ lên men, hốc mắt cũng nóng lên.

Chờ cô muốn thu liễm cảm xúc, nước mắt cũng đã rơi xuống.

Trần Trì vốn dĩ đang tức giận bởi cô và nam sinh ở lớp phụ đạo kia mập mờ không rõ, hiện tại nhìn thấy cô khóc, tức giận ghen tuông cũng ném ra sau đầu.

Cậu bước lên vài bước, ngồi xổm trước mặt cô:

“Ai khi dễ cậu?”

Thời Ôn lau nước mắt, lắc đầu: “Không sao.”

Cậu phóng nhu thanh âm: “Vậy làm sao?”

Thời Ôn rút khăn giấy lau nước mắt, tuy nước mắt đã khô nhưng mắt vẫn còn hồng: “Không có gì.”

Thấy cô không chịu nói, sắc mặt Trần Trì dần dần trầm xuống, cậu đè nén cảm xúc, thấp giọng hỏi: “Không có gì? Không có gì thì tại sao lại khóc?”

Thời Ôn nghĩ tới hai người Liễu Thất mới nhắc tới, đáy mắt liền hiện lên sợ hãi cùng yếu ớt.

Bởi vì… bà ấy sắp về nước.

Nửa năm sau, con chồng của bà - Đinh Tư Thanh sẽ không từ thủ đoạn làm Thời Ôn thân bại danh liệt, khiến cô trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bị toàn bộ cộng đồng mạng mắng là “lục trà kỹ nữ“.

Nếu không phải do sự kiện bạo lực mạng kia, đời trước Thời Ôn sẽ không đến mức không phát hiện ra Trần Trì cùng Thời Noãn khác thường. Đời trước, cô bị bạo lực mạng tra tấn khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều tiều tụy, bạn bè phản bội, cô không dám bước chân ra khỏi cửa. Đoạn thời gian đó so với bị nữ nhân kia bạo hành còn đau khổ hơn.

Đời này, không biết sự kiện kia có phát sinh hay không.

Thời Ôn một chút ngừng nước mắt.

Nếu nó vẫn xảy ra, Trần Trì sẽ bảo vệ cô hay là không chịu nổi bạo lực mạng mà hắc hóa?

Cần thiết đem loại khả năng này bóp chết.

Thời Ôn trong lòng phát lạnh, cô hít sâu một hơi, thanh âm hơi run:

“Trần Trì, chúng ta vẫn nên bảo trì khoảng cách đi. Cậu cách tôi xa một chút.”

Trần Trì nghe vậy, máu trong người lạnh dần, rõ ràng là mùa hè nóng bức, cậu lại thấy cả người giống như rơi vào hầm băng, hàn khí nơi đáy mắt cùng tức giận không cách nào kiềm chế lại.

Cậu kéo Thời Ôn đến con hẻm chật chội gần đó, một tay đem cô vây ở trong tường với lồng ngực.

Trần Trì nắm lấy cằm Thời Ôn, bức cô nhìn chính mình. Nữ sinh khoé mắt chóp mũi đều hồng, trên mặt còn lộ ra biểu tình kinh ngạc vì hành động đột ngột của cậu, vừa ngây thơ vừa đơn thuần, khiến cậu có dục vọng phạm tội mãnh liệt.

Cậu ghì chặt cô, ách giọng:

“Bảo trì khoảng cách? Cậu còn muốn thế nào nữa?”

Thời Ôn không thích cảm giác bị áp bách này, muốn lùi lại nhưng phía sau chính là bức tường.

Trần Trì nhắm mắt, che khuất lệ khí cùng chiếm hữu, ghé vào tai cô thì thầm:

“Là bởi vì nam sinh vừa rồi sao? Nam sinh làm cậu cười ấy à? Đúng không Ôn Ôn?”

Đối với Trần Trì, chỉ cần bên cạnh Thời Ôn không có nam sinh nào khác, thì mặc kệ bao lâu cô mới thích mình, cậu cũng không để ý. Giống như lâm vào đầm lầy, so với các phương thức khác, cậu càng thích hướng dẫn từng bước, khiến cô giống như sa vào đầm lầy mà thích cậu, càng giãy giụa thì lại càng lún sâu.

Chính là, cô dám cười với nam sinh khác, còn muốn cậu cách xa một chút.

Nghĩ vậy Trần Trì mặt mày hiện lên khói mù, dục vọng chiếm hữu va chạm lục phủ ngũ tạng đến phát đau.

Thời Ôn ngơ ngác nhìn, cô nhìn đến điên cuồng, cố chấp cùng nồng đậm hoảng sợ trong mắt cậu.

Trần Trì thanh tuyến căng chặt lại vô lực: “Cậu chính là muốn bức điên tôi.”

Nặng nề một tiếng, kí ức như bùng lên.

Thời Ôn nhớ tới lúc trước cậu đã từng nói câu này, rất lâu rồi.

Chẳng lẽ bắt đầu từ lúc ấy sao?

Thời Ôn nghiêng đầu, nhìn đến cánh tay gân xanh bạo khởi. Cô giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào, trong chớp mắt da thịt tương dán, gân xanh liền biến mất.

Thiếu niên mặt mày thanh tuyển xẹt qua kinh ngạc, đáy mắt điên cuồng cùng cố chấp theo đó cũng tiêu tan.

Thời Ôn ý thức được, cô có thể khiến cậu tức giận, cũng có thể trong nháy mắt làm cậu nhụt chí.

Cậu thích cô, so với tưởng tượng của cô càng muốn thích nhiều hơn.

Mà cô…

Cũng thích cậu.

Vương Đình bảo cô cẩn thận cảm thụ, mà cô cảm thụ một ngày một đêm, liền nhận ra mình thích Trần Trì.

Chỉ là, Đinh Tư Thanh…

Nếu đời này cô từ bỏ học vũ đạo thì sẽ không chọc đến Đinh Tư Thanh.

Đời trước, cô không màng ba Thời phản đối mà kiên trì học vũ đạo, cuối cùng bị Đinh Tư Thanh hãm hại, còn liên luỵ tới ba mẹ.

Cô thật sự có thể từ bỏ vũ đạo sao?

Thời Ôn biểu tình buồn bã.

Đúng, cô nên từ bỏ. Để không phải hứng chịu bạo lực mạng, ba mẹ cùng chị gái không bị liên luỵ, Trần Trì sẽ không bởi vì bảo vệ cô mà làm ra những việc cực đoan, biện pháp tốt nhất chính là cô từ bỏ vũ đạo.

Vậy liền không có gì phải băn khoăn nữa.

Lưỡng tình tương duyệt…

“Chúng ta ở bên nhau đi.”

Thời Ôn nhìn Trần Trì, nhỏ giọng nói.

Trần Trì nháy mắt cứng lại, không phản ứng.

Nói ra rồi, cô cũng không hề hối hận.

Thời Ôn trong lòng càng thêm xác định, ý cười nhu vài phần, mi mắt cong cong, phấn môi khẽ mở: “Trần Trì, em đồng ý ở bên cạnh anh.”

Em sẽ bảo vệ anh, chúng ta cùng nhau trưởng thành, cùng nhau vượt qua khó khăn.

Lớp băng mỏng trong mắt Trần Trì như nát vụn, cậu đứng thẳng dậy: “Cái gì?”

Sau đó cười nhạt: “Cậu thương hại tôi?”

Trên mặt cậu hiện lên tia châm chọc, xoay người muốn rời đi.

Thời Ôn không đoán được cậu sẽ nghĩ như vậy, vội giữ chặt lấy tay cậu.

Cô nhìn bóng dáng cậu mảnh khảnh tiêu điều, lấy hết can đảm nói:

“Là… là thích anh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.