Editor + beta: sellsell2610
Trước ánh mắt của cả lớp, Thời Ôn đưa bữa sáng cho cậu.
Trần Trì giống như không phát hiện ánh mắt kì lạ của mọi người, nhanh chóng ăn bữa sáng, sau đó lại xắn tay áo chuẩn bị ngủ, giống như cái bàn mới là giường ngủ của cậu vậy.
Âm thanh bàn tán nghị luận cũng lập tức biến mất khi giáo viên bước lên bục giảng.
Tất cả mọi người trong lớp, thậm chí là cả giáo viên đều vài lần nghi ngờ, sau cùng mới chịu tin nam sinh có ngoại hình xuất chúng này chính là Trần Trì.
Cùng lúc đó, mấy lời đồn đãi vớ vẩn cũng lặng yên tới.
Trước khi Trần Trì lộ mặt, mọi người đều nghĩ Thời Ôn thiện lương, thương hại Trần Trì, mà hai người lại ngồi gần nhau, đều là học sinh chuyển trường, vì vậy mới giúp đỡ lẫn nhau.
Sau khi Trần Trì lộ mặt, các bạn học thấy nhan sắc của hai người như vậy, liền cảm thấy Thời Ôn nhất định đã nhìn thấy diện mạo của Trần Trì từ trước, hai người vừa mắt nhau, đã là quan hệ mờ ám, hoặc cũng có thể là một đôi từ lâu.
Nhị Trung cấm yêu sớm, một khi bị phát hiện, sẽ bị xử lí theo quy định của nhà trường.
Bị đuổi học là một chuyện, bị Thời Noãn phát hiện là một chuyện, Trần Trì bị hiểu lầm, tính cách lại trở nên hung tàn âm u là một chuyện, hai người bị tách ra cũng là một chuyện.
Không có bất kì cái gì tốt cả.
Thời Ôn lo lắng đến cơm trưa cũng ăn không vào.
Chính là...Thời Noãn lại tới tìm cô.
Trước kia Thời Noãn đều không muốn chú ý tới cô, sau kì thi trung khảo lại tự động tới lớp gặp cô.
Thời Ôn vừa mừng vừa sợ.
Sợ cô nhìn thấy Trần Trì còn đang ngủ, Thời Ôn vội vàng lôi kéo Thời Noãn ra ngoài.
Nhưng mà, không lâu sau Trần Trì cũng theo vào nhà ăn.
Chỉ cần là chỗ cậu đi qua, không cần phải nói khoa trương, nơi đó đều trở nên sôi nổi.
Thời Ôn không nghĩ rằng cậu sẽ nổi bật như vậy.
Nữ sinh ngồi bàn bên cạnh cơm cũng không ăn, gương mặt vì hưng phấn mà hơi ửng hồng.
“Đây là học sinh chuyển trường sao? Trước giờ mình chưa từng thấy!”
“Cmn, nhan sắc cùng dáng người kia đúng là cực phẩm. Còn rất có khí chất nữa.”
“Về sau mình có động lực tới trường học rồi.”
“Trong một phút đồng hồ, mình muốn biết tất cả về nam sinh này!!!”
Thời Ôn không nhịn được, bật cười.
Thời Noãn kì quái nhìn cô: “Cười cái gì vậy?”
Thời Ôn vừa cười vừa xua tay.
Thời Ôn: “Nhưng mà đúng là đẹp trai thật. Hoá ra trường của chúng ta còn có người đẹp như vậy.”
Nụ cười của Thời Ôn cương cứng.
Tình huống này là sao đây?
Cảm thấy có hứng thú sao?
Trần Trì bưng khay cơm đi qua bàn của hai người, đi đến bàn ở trong góc mà cậu thường ngồi. Trong một khắc ấy, Thời Ôn cảm thấy bầu không khí trong nhà ăn bị sự vi diệu chiếm cứ.
Nữ sinh bàn bên cạnh thanh âm cũng thay đổi.
“Chỗ đấy không phải chỗ tên kì lạ kia hay ngồi sao?”
“Không phải là cùng một người chứ?”
“Thật ra, mình cảm thấy dáng người rất giống...”
Ăn cơm xong, Thời Noãn chủ động rủ Thời Ôn cùng tới sân thể dục tản bộ.
Thời Ôn ủ rũ, ôm tâm trạng “tránh được mùng một nhưng không tránh được mười lăm”* đi tản bộ.
(*giống với câu “tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa” của Việt Nam.)
Thời Noãn đi thẳng vào vấn đề: “Mày cắt tóc cho cậu ta?”
Thời Ôn phủ nhận.
Đúng là cô khuyên cậu đi cắt tóc, nhưng cũng đâu phải cô cắt cho cậu.
Thời Noãn một chút cũng không tin, cười nhạt: “Mày nói hôm đó lão sư tìm mày nói chuyện. Mau nói đi, rốt cuộc hôm đấy mày đi đâu?”
Bước chân của Thời Ôn hơi dừng lại, sau đó lại không hoang mang, tiếp tục trả lời: “Chính là gặp lão sư nói chuyện.”
Hôm ấy, hình như chân Trần Trì bị thương, cô đã đưa cậu về nhà.
Thời Noãn híp mắt: “Mày nói lão sư nói chuyện với mày là nữ. Nhưng chủ nhiệm lớp mày không phải là nam sao? Vậy chẳng lẽ là lão sư lớp khác muốn tìm mày nói chuyện à?”
Thời Ôn mím môi.
Thời Noãn: “Tao đã hỏi qua rồi. Giáo viên lớp mày chỉ có duy nhất Tiếng Anh lão sư là nữ. Con của cô ấy mới hai, ba tuổi. Mỗi khi hết tiết liền tức tốc chạy về nhà, thời gian đâu mà tìm mày nói chuyện?”
Thời Ôn khẽ cười, khoé miệng độ cong chậm rãi giương lên: “Vậy chị nói đi, em đã đi đâu?”
Thời Noãn dừng lại, đối diện với cô: “Mày ở bên cạnh Trần Trì.”
Thời Ôn bình tĩnh lắc đầu: “Không phải.”
Thời Noãn khẽ nâng cằm: “Mày thích cậu ta?”
Thời Ôn bật cười: “Không phải.”
Ở trong lòng của cô, cậu giống như một cậu bạn nhỏ, chẳng qua bây giờ đã trưởng thành hơn một chút.
Thời Noãn mị mị mắt, ý vị thâm trường mà hỏi: “Vậy cậu ta thích mày?”
Thời Ôn chấn động: “Cái gì? Sao có thể chứ?”
Đương nhiên là không có khả năng.
Đời trước Trần Trì rõ ràng là thích Thời Noãn. Tính cách của hai người hoàn toàn khác nhau. Trần Trì sao có thể thích cô? Căn bản là cô không có phải mẫu người cậu thích.
Thời Noãn đánh giá cô, không nhìn ra chút vui sướng thẹn thùng nào từ Thời Ôn, mới nhướng mày: “Tuỳ tiện nói vậy thôi. Tao về lớp học đây.”
Thời Ôn thật sự bị câu hỏi vừa rồi của cô doạ tới, thấy cô chuẩn bị đi, vội vàng vượt qua cô: “Em cũng về lớp.”
Thời Noãn nhìn thân ảnh tinh tế của cô rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến năm đó, Thời Ôn vừa mới chuyển tới. Cả người nho nhỏ, đôi mắt lại nhấp nháy, tràn đầy yếu ớt cùng sợ hãi.
Thời Noãn nghe dì nhỏ nói, lúc trước mẹ Thời cùng ba Thời là thanh mai trúc mã. Vậy mà lại có một người phụ nữ độc ác chen chân vào mối quan hệ của hai người, mang thai với ba Thời. Ba Thời bị ép cưới người phụ nữ kia, mà Thời Ôn chính là đứa nhỏ đó.
Nhưng mọi việc khó liệu, mẹ Thời cũng mang thai cô, chỉ là còn trẻ không có kinh nghiệm, thương tâm quá độ bị xuất huyết mới biết mình mang thai. Ba Thời muốn cùng người phụ nữ kia li hôn, nhưng lại bị pháp luật hạn chế, người phụ nữ kia thế nào cũng không đồng ý, dây dưa nhiều năm mới chịu li hôn, Thời Ôn đi theo mẹ.
Chỉ là, đứa nhỏ này đột nhiên tới, gia nhập nhà của cô.
Thời Noãn cực kì chán ghét.
Mãi cho đến một ngày, mẹ Thời mua cho Thời Ôn một chiếc váy, nhưng Thời Ôn như thế nào cũng không chịu mặc, Thời Noãn tức giận vì cảm thấy Thời Ôn không biết ơn, doạ cô nếu cô không chịu mặc sẽ đưa cô trở về với mẹ.
Cả đời này có lẽ Thời Noãn cũng không quên được ánh mắt bất lực lại sợ hãi của Thời Ôn, càng không quên được những gì mình thấy sau đó.
Thân hình nho nhỏ, trên người đầy vết thương, giống như vết roi, vết cào cấu, vô cùng khó coi.
Từ đó về sau, ba Thời cùng mẹ Thời đều bảo vệ Thời Ôn vô cùng cẩn thận.
Thời Noãn biết ba mẹ dụng tâm, nhưng cũng không cam lòng, chính xác là Thời Ôn thình lình xuất hiện, cướp đi tình yêu của ba mẹ vốn dĩ chỉ thuộc về cô.
Nhưng đối mặt với sự đơn thuần cùng ôn nhu của Thời Ôn, cô làm thế nào cũng không thể chán ghét nổi.
Ba mẹ đem tình yêu đáng lẽ chỉ dành cho cô cho Thời Ôn, mà Thời Ôn lại đem tình yêu này hoà tan, bao dung cô. Những món quà nhỏ mà ba mẹ cho Thời Ôn, chỉ cần là Thời Noãn thích, Thời Ôn sẽ tự động đưa cho cô.
Thật ra mà nói, Thời Noãn không đủ tư cách làm chị gái. Cô tức giận ba mẹ quan tâm Thời Ôn, tức giận Thời Ôn luôn đối tốt với mình, tức giận với ngay cả chính bản thân mình.
Bởi vì làm thế nào cô cũng không vượt qua được những khổ sở trong lòng, Thời Ôn đã cướp đi của cô rất nhiều, thật ra cô mới là công chúa duy nhất trong nhà.
*
Lúc Thời Ôn quay trở lại lớp học, liền nhìn thấy một nữ sinh đứng ở ngoài cửa lớp, trong tay đang cầm một túi quà rất tinh xảo.
Thời Ôn muốn vòng qua cô trở về chỗ, nhưng lại dừng lại, do dự vài giây mới hỏi: “Cậu muốn tìm ai sao? Mình có thể gọi giúp cậu.”
Mắt nữ sinh sáng rực lên, cẩn thận chỉ chỉ: “Cậu ấy, là cậu ấy.”
Thời Ôn nhìn qua.
Là Trần Trì.
Thời Ôn nhìn nữ sinh nhiều thêm một cái.
Sáng nay Trần Trì mới đổi kiểu tóc tới trường học, nữ sinh này nhanh như vậy đã mua quà?
Chưa nghĩ xem nên hỏi thế nào, nữ sinh đã tự giới thiệu: “Cậu nói với cậu ấy, mình chính là người đêm qua.” nữ sinh ngượng ngùng cười một chút: “Cũng chính là người sáng nay đã ngăn cậu ấy ở chỗ đó.”
Chẳng trách hôm nay Trần Trì lại đến muộn.
Thời Ôn: “Cậu có thể tự đưa cho cậu ấy mà, cậu ấy...”
Nữ sinh vội vàng xua tay: “Cậu ấy đang ngủ, mình không muốn quấy rầy.”
Thời Ôn còn muốn nói nữa, nữ sinh đã nhét túi quà vào trong tay cô: “Nhờ cậu cả đó.”
Thời Ôn tiếp nhận: “Được rồi, mình sẽ đưa cho cậu ấy.”
Tranh thủ cơ hội này chứng tỏ hai người trong sạch, cô rất vui vẻ giúp người khác tặng quà đấy.
Đang muốn đi, nữ sinh lại giữ chặt cô, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng quấy rầy cậu ấy ngủ. Mình cảm thấy cậu ấy có chứng tức giận lúc rời giường đấy.”
Nói xong, thẹn thùng cười, xoay người đi.
Thời Ôn xem xét túi quà trong tay.
Thật ra cô muốn nói, Trần Trì lúc này không có ngủ, cậu chỉ nằm bò ra bàn thôi.
Hơn nữa, Trần Trì không có chứng tức giận lúc rời giường. Ngược lại lúc cậu mới tỉnh ngủ, đặc biệt vừa ngốc vừa đáng yêu, giống một cậu bạn nhỏ dễ bị ăn hiếp.
Thời Ôn đi đến bên cạnh Trần Trì, cũng hơi do dự.
Nhỡ đâu cậu ngủ rồi.
Cô đứng một lúc, muốn rời đi, Trần Trì lại hơi cử động người.
Cậu vẫn ghé vào trên bàn, lộ ra nửa gương mặt, ánh mắt rõ ràng không hề buồn ngủ: “Sao bây giờ mới về?”
Thời Ôn cong cong mắt.
Thời Ôn đem túi quà để lên bàn của cậu: “Nhìn này.”
Trần Trì nhìn đến túi quà được đóng gói tinh xảo, tư duy có chút đình trệ.
...Cô tặng quà cho cậu?