Bệnh Chữa Rồi

Chương 56: Chương 56: Bố cục




"Thật trùng hợp, không ngại cùng nhau đi chứ?"

Thẩm Huyền kéo ghế ra ngồi xuống, căn bản không đợi hai người ngồi cùng bàn cự tuyệt, tùy ý quét mắt nhìn tên ngu xuẩn nào đó liền mỉm cười nhìn về phía Lăng Hi.

Lăng Hi chậm rãi đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, ôn hòa đồng ý.

Mike nhất thời buồn bực, hắn nhịn nhiều ngày như vậy, cảm giác ở chung với Lăng Hi phi thường sung sướng, vốn muốn tìm cơ hội thổ lộ, ai ngờ lại bị người quấy rầy. Hắn liếc nhìn Thẩm Huyền bình thường cũng không thân với mình, chỉ có thể phỏng đoán hẳn là hắn đến tìm Lăng Hi.

Quả nhiên, ánh mắt Thẩm Huyền vẫn luôn đặt trên người Lăng Hi: "Đang nói chuyện gì vậy?"

"Chỉ là tùy tiện tán gẫu mà thôi" Lăng Hi cười nói: "Vừa nói đến chuyện trước đây của hắn, rất thú vị"

Sau khi Thẩm Huyền ăn hết cơm, rốt cuộc chịu thưởng cho người nào đó một ánh mắt "Ồ?"

"Đang nói về trải nghiệm lúc trước tôi cùng vài người bạn đi vào rừng sâu mạo hiểm" Mike nghe hiểu là Lăng Hi thích, lập tức cao hứng nói: "Vào buổi tối còn có đom đóm nữa"

Lăng Hi mỉm cười phụ họa "Có đúng không, thật ra tôi chưa từng thấy qua"

Mike hai mắt sáng lên: "Cậu nếu nguyện ý, tôi có thể dẫn cậu đi xem"

Lăng Hi từ chối cho ý kiến: "Vậy phải chờ sau khi tôi rãnh đã"

"Không thành vấn đề, khu rừng kia thật sự rất đẹp, cậu chắc chắn sẽ thích! Có lẽ chúng ta còn có thể mang theo lều cắm trại một đêm trong đó nữa" Mike kích động đến mức muốn ra ngoài chạy vài vòng.

Ôi Thượng Đế, hắn nghĩ đến một chủ ý tuyệt hảo, hắn muốn mang theo Lăng Hi trở lại quê hương của hắn, hai người đi bộ rảo bước tiến vào rừng sâu, có cây cối, hoa tươi, đom đóm chứng kiến, hắn sẽ bày tỏ tình cảm với Lăng Hi sau đó là triền miên cả đêm, lãng mạn đến cỡ nào chứ!

Thẩm Huyền ánh mắt lóe lên, tuy rằng sẽ không đoán được chi tiết như vậy, nhưng chỉ cần nghe thấy hai chữ "lều trại" liền hiểu rõ tên ngu xuẩn này muốn đánh chủ ý gì, nheo mắt lại: "Nghe cũng không tệ"

Mike cũng không quanh co lòng vòng, vội vàng nói "Thật ngại nhưng đây là lời hẹn của riêng chúng tôi"

Thẩm Huyền bình tĩnh: "Tôi chưa nói muốn đi cùng"

Mike thấy hắn không giống như nói dối, lúc này mới yên tâm, tiếp tục cùng Lăng Hi nói chuyện phiếm.

Thẩm Huyền quét mắt nhìn Lăng Hi, thấy hắn thần sắc ôn hòa, phảng phất giống như vĩnh viễn sẽ có kiên nhẫn như vậy, thầm nói một tiếng, thật muốn đem người khiêng đi ném lên giường, từ trong ra ngoài đều đánh dấu ký hiệu của hắn, nói cho mọi người biết đây là người của hắn.

Bốn bảo tiêu ngồi ở bàn bên nhìn bọn họ, ngọn lửa bát quái nhỏ dưới đáy lòng tạch tạch hướng lên, mẹ nó thiệt bình tĩnh nha, thật là chỉ ăn cơm thôi sao? Không có chút kích thích nào sao?

Thượng Đế rốt cuộc ngươi tới làm gì hả?!!

Thẩm Huyền đương nhiên sẽ không đấu khẩu với một tên ngu xuẩn, bởi vì rất mất giá. Hắn kiên nhẫn ăn xong cơm trưa, chủ động đẩy xe lăn của Lăng Hi đi ra ngoài, buông mắt nhìn hắn: "Buổi chiều định làm gì?"

Lăng Hi nghĩ nghĩ "Trở về đi"

Thẩm Huyền gật đầu, thấy bọn bảo tiêu đem xe lại đây, liền đem người ôm lên xe, lập tức nâng cằm hắn lên nhẹ nhàng ấn xuống một nụ hôn: "Ta quay về công ty"

Hắn không phải hôn lưỡi, Lăng Hi hoàn toàn không phát bệnh, có cũng được mà không có cũng không sao, ừ một tiếng.

Thẩm Huyền lại hôn hôn hắn, trước biểu tình khiếp sợ của Mike, vừa lòng rời đi.

"Cậu......" tim Mike tan nát hết rồi: "Cậu cậu cậu và hắn có quan hệ gì?"

Lăng Hi nói: "Bằng hữu bình thường"

"Thật sao? Vậy vì cái gì mà hắn......"

"Hắn đang theo đuổi tôi, tôi không đồng ý"

Mike nhất thời thở ra một hơi, ngay sau đó liền thấy không đúng: "Vậy lúc hắn hôn cậu tại sao cậu lại không đẩy hắn ra?"

"Tốc độ quá nhanh"

"Nhưng cậu cũng không tức giận"

Lăng Hi thực đương nhiên: "Đều đã xảy ra, tôi lại tức giận thì có ích lợi gì?"

Bốn tên bảo tiêu đồng thời nhìn trời.

Đại khái là trước kia Lăng thiếu luyện qua rất nhiều huấn luyện chuyên môn, đặc biệt có kiên nhẫn, cùng trạng thái cực đoan khi phát bệnh là hoàn toàn tương phản, cho nên cơ bản nếu không quá phận phạm đến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn đều thấy không quan trọng, tiện nghi cho Thẩm Huyền.

Nói, ngài bị người ta hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm qua, buổi tối còn ngủ cùng nhau, thật là đối với người ta không có cảm giác sao? Thực ra EQ của ngài cũng không cao phải không?

Thật là, người ta rõ ràng muốn độc thân cả đời...... Bốn người yên lặng, thầm nghĩ trước mắt chỉ có một mình Thẩm Huyền có thể không kiêng nể gì hôn Lăng thiếu, không có vật tham chiếu, không thể đưa ví dụ "nếu đổi thành người khác thì sẽ như thế nào" bọn họ tỏ vẻ chúng tôi rất thất vọng.

Mike vẫn là không muốn nhìn thấy người mình thích bị người khác hôn, nói "Cậu có thể cùng hắn nói chuyện"

Lăng Hi nói: "Đã nói, vô dụng"

"Thật quá đáng!" Mike phẫn nộ quơ quơ nắm tay "Tôi đi lý luận với hắn!"

Lăng Hi cổ vũ nhìn hắn: "Nếu như cậu thật sự có thể nói hắn khiến hắn chịu buông tay, tôi sẽ rất cảm kích"

Mike bị mỹ nhân nhìn chăm chú như vậy, đại não nhất thời sung huyết, ý chí chiến đấu tăng vọt nói câu giao cho tôi rồi nhanh chóng chạy lên xe.

Lăng Hi chậm rãi thu hồi tầm mắt: "Các người đều là từ chỗ mẹ tôi điều qua, hẳn là hiểu hắn sẽ không phải chịu một chút đả kích liền lùi bước chứ?"

Bảo tiêu không khỏi nhớ tới người nào đó lúc trước thế công vì tình yêu đối với Lục tiểu thư, khóe miệng run rẩy: "Vâng"

Lăng Hi mỉm cười, sung sướng nói: "Vậy là tốt rồi, trở về đi"

Xem ra sự tình so với hắn dự đoán lại càng thuận lợi.

Đậu móa, cười đến dễ nhìn như vậy, khẳng định không phải chuyện tốt! Bốn người âm thầm đánh giá một chút, không dám nhiều lời, nghe lời gật gật đầu.

Lúc trở lại tiểu lâu, bên trong phòng khách lại dư một vị khách không mời mà đến, mà Lăng Bắc đang cầm một quyển truyện tranh ngồi trên sô pha, nhu thuận ngồi bên cạnh vị khách Lôi Nham kể chuyện xưa.

"Sau đó cô bé quàng khăn đỏ hỏi, bà ngoại tại sao lỗ tai của người lại to như vậy nha? Sói nói vì để dễ nghe cháu nói chuyện hơn, ngoan nào. Quàng khắn đỏ lại hỏi, nhưng mà bà ngoại tại sao ánh mắt của người lại to như vậy nha? Sói nói vì để nhìn cháu rõ hơn, ngoan nào......"

Lôi Nham: "......"

Lăng Bắc kể đến vô cùng nhập tâm: "Nhưng tại sao tay của người lại lớn như vậy nha? Sói nói vì để ôm cháu thật chặt đó, ngoan nào"

Lôi Nham trầm mặc theo dõi nhóc con, chỉ cảm thấy hoàn toàn tìm không ra bộ dạng lúc trước, lúc này nhận ra có người vào cửa, liền rút truyện trong tay nó ra "Dừng"

Lăng Bắc theo bản năng nói: "Tui còn chưa kể xong đâu, ngoan nào"

Lôi Nham "......"

"Anh không muốn nghe nữa sa......" Lăng Bắc đang nói bỗng nhiên thấy Lăng Hi, vội vàng cao hứng chạy qua "Anh, anh về rồi~"

Lăng Hi mỉm cười sờ sờ đầu em trai, kéo nó trở lại trên sô pha, nhìn về phía Lôi Nham, sau sinh nhật của ông ngoại người này liền trở về thành phố S, hôm nay có thể xuất hiện ở đây khẳng định là có chuyện tới thành phố C, tiện đường liền đến nhìn xem "chứng mất trí nhớ" của Lăng Bắc đã khỏi hẳn chưa, bất quá bảo mẫu ở tiểu lâu sẽ không vô duyên vô cớ để người khác vào nhà, ở giữa hẳn là có công lao của Thẩm đại thiếu.

Ý niệm của hắn chợt lóe mà qua, lại cười nói: "Lôi tiên sinh, chào anh"

Lôi Nham gật gật đầu, xem như chào hỏi.

Đứa nhỏ nếu còn chưa khỏe, hắn vốn muốn mau chóng cáo từ, nhưng sau khi hàn huyên một lát liền phát hiện vị đương gia Lăng gia này rất không tệ, thấy đối phương cũng có ý tứ muốn thâm giao liền đợi thêm một lát, thầm nghĩ chung quy cũng không phải một chuyến tay không.

Thẩm Huyền hoàn toàn không coi trọng Mike, càng biết Lăng Hi sẽ không có cảm giác đối với người đó, bởi vậy khi nghe trợ lý nói có vị tên là Mike tiên sinh đến tìm hắn, hắn liền trực tiếp phân phó bọn họ đuổi người đi.

Mike cũng không vì vậy mà buông tay, vẫn ở bãi đỗ xe đợi đến tan tầm, phẫn nộ ngăn hắn lại "Lăng Hi nói không có hứng thú đối với anh, anh về sau cách hắn cậu ấy một chút"

Cảm giác nghe câu nói như vậy từ trong miệng người khác đặc biệt khiến Thẩm Huyền khó chịu, nhướng mày hỏi: "Cậu ấy bảo anh đến?"

"Không, là tự tôi đến"

Thẩm Huyền thuận miệng ừ một tiếng, lướt qua hắn rời đi.

Mike càng giận "Anh có nghe thấy không? Bằng không tôi sẽ không khách khí!"

Thẩm Huyền nói: "Lúc cậu ấy giới thiệu tôi không nói cho anh biết rằng tôi với cậu ấy đang ở chung nhà?"

Mike: "= 口 ="

Cả người Mike đều không ổn rồi, "Ng...ngươi...ngươi nói cái gì? Không, ngươi nhất định là đang gạt ta!"

"Không tin thì anh cứ đi hỏi cậu ấy" Thẩm Huyền lười vô nghĩa, lên xe rời đi.

Khi hắn trở về Lôi Nham đã đi từ lâu, Lăng Hi thì đang bồi đứa nhỏ xem sách, hắn kiên nhẫn đến buổi tối, cởi áo ngủ lên giường đem Lăng Hi ôm vào trong lòng "Ngươi với tên Mike kia là sao thế?"

Lăng Hi ôn hòa nói "Ngẫu nhiên gặp, nói chuyện vài lần"

"Sau đó?"

"Không có, chính là như ngươi thấy"

Thẩm Huyền nhìn kỹ hắn "Không phải ngươi không nhìn ra tâm tư của hắn"

"Phải, nhưng hắn không làm rõ, ta coi như có thêm bạn"

Thẩm Huyền không khỏi có chút hoài nghi, thầm nghĩ Lăng Hi sẽ không muốn dùng trò ngu xuẩn này trả thù hắn chứ? Không có khả năng nha, Lăng Hi khẳng định có thể đoán ra hắn sẽ không đem Mike trở thành đối thủ, huống chi về tật xấu của Lăng Hi, hắn sẽ không cố ý làm một ít động tác ái muội kích thích mình, đến cùng thì hắn muốn làm gì?

Lăng Hi nói "Còn không ngủ?"

Thẩm Huyền lên tiếng trả lời, phủ người mình qua, chuẩn bị hôn trán hắn một chút. Lăng Hi hơi hơi né tránh, đúng lúc thò ngón tay ngăn hắn. Thẩm Huyền nhất thời bị chặn "Làm sao vậy?"

"Mike hôm nay có một câu nói rất có đạo lý" Lăng Hi kiên nhẫn cùng hắn câu thông "Ta và ngươi không có quan hệ, cũng không thích ngươi, không cần làm mấy hành động rất thân mật này"

Thẩm Huyền nghe xong thần kinh hung hăng nhảy nhảy, nhưng ngữ khí vẫn thường "Mỗi ngày hầu hạ ngươi như vậy, ta nghĩ ta có thể thu thù lao"

"Để ngươi nằm ở trên giường của ta đã xem như là thù lao"

Thẩm Huyền cùng hắn đối diện vài lần, Lăng Hi vẫn rất kiên quyết, hắn thò tay tắt đèn "Hôm nay Mike đến tìm ta"

"Hửm, nói gì đó?"

"Hắn bắt ta rời xa ngươi, ta nói chúng ta đang ở chung"

Lăng Hi không quá để ý ừ một tiếng, nhìn hình dáng mơ hồ trong bóng đêm, thầm nghĩ người này ngược lại là như đấm vào mặt người ta một phát...... Hắn nhếch nhếch khóe miệng, nhắm mắt ngủ.

Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau Lăng Hi ăn xong điểm tâm liền nhận được điện thoại của Đặng Văn Hồng, nghe hắn nói muốn tụ tập gặp nhau, cười cười "Gần đây có bận không?"

"Phim của tôi tương đối thuận lợi, cũng không có dự định gì khác, tạm thời có thể nghỉ hai ngày"

Đặng Văn Hồng cười tủm tỉm nói "Cũng gọi Tiểu Huyên cùng đi, các ngươi thật vất vả, cũng may đều không có chuyện, đáng giá chúc mừng một chút"

Thực ra bọn họ đã nên gặp mặt từ lâu, đáng tiếc hắn vẫn luôn bề bộn nhiều việc, lúc này mới có thời gian, may mắn thành quay phim ở ngay thành phố này, bằng không nhất định là hắn chưa về được.

Lăng Hi tự nhiên không ý kiến, cùng hắn hàn huyên vài câu, sau khi cắt điện thoại theo thường lệ đi phục kiện, giữa trưa không chút nào ngoài ý muốn nghe Mike nghi vấn, nhẹ giọng nói "Tính tình mẹ tôi hẳn là cậu hiểu"

Mike lòng còn sợ hãi gật gật đầu, tạm dừng một chút đột nhiên hỏi: "Có quan hệ gì với Lục tiểu thư?"

"Thẩm Huyền không biết dùng biện pháp gì chiếm được sự tán thành của mẹ tôi" Lăng Hi thở dài nói "Là mẹ tôi muốn tôi nhất định phải ở chỗ đó của hắn, tôi không thể làm trái ý nguyện của mẹ được"

Mike chấn kinh "Hóa ra là như vậy!"

"Ừm"

Mike nháy mắt mấy cái, thử hỏi "Nếu tôi có thể nói động Lục tiểu thư, cậu có thể chuyển nhà đúng không?"

"Hẳn là vậy"

Mike nhất thời nắm quyền thật chặt, nghĩ hắn nhất định phải tranh thủ khiến Lục tiểu thư đồng ý đem mỹ nhân giao cho hắn! Hắn đối với Lục tiểu thư có chút hiểu biết, thời gian lúc này cũng xem như là có lợi, thời điểm giữa trưa hy vọng khá lớn, liền qua loa ăn cơm xong, nhanh chóng chạy đi.

Hắn vận khí không tồi, rất nhanh liền gặp Lục tiểu thư, ngăn nàng lại thành khẩn biểu lộ tâm ý, đại ý là ta không muốn làm ngươi, mà là ta muốn làm con trai ngươi, ngươi thành toàn cho ta đi.

Con mắt xinh đẹp của Lục tiểu thư mọt chút cũng không chớp nhìn thẳng hắn, hai giây sau phân phó bảo tiêu đem người trói lại, tự mình đưa qua cho Chu lão gia tử.

Lăng Hi buổi chiều nhận được tin tức, nghe nói Chu lão gia tử nổi giận, sợ cháu ngoại rập khuôn theo bước Chu thiếu gia, trực tiếp đem người nhốt lại.

Hắn mỉm cười "Ừm"

Bọn bảo tiêu theo dõi hắn nhìn nhìn, nhắc nhở "Phỏng chừng trong thời gian ngắn sẽ không ra được"

"Ta biết"

Bọn bảo tiêu do dự một chút "Lăng thiếu, hình như ngươi rất vui vẻ?"

Lăng Hi thành thật "Thực ra mỗi ngày cùng hắn ăn cơm cũng rất mệt"

Vậy mà ngài vẫn còn ăn? Bọn bảo tiêu yên lặng nhìn hắn.

"Muốn biết ta vì cái gì có kiên nhẫn như vậy?"

Bảo tiêu đồng thời gật đầu.

"Đợi qua vài ngày các ngươi sẽ hiểu", Lăng Hi liếc nhìn bọn hắn, như có ý ám chỉ "Làm tốt chuyện của các ngươi, ở trước mặt Thẩm Huyền......"

"Chúng ta cái gì cũng không nói!"

"Rất tốt"

Ngài lo nhiều rồi, dù có cho chúng tôi nói, chúng tôi cũng không biết có thể nói cái gì nữa! Bọn bảo tiêu ở trong lòng oán thầm, ngoan ngoãn hầu hạ hắn, đợi đến buổi tối liền đưa hắn đến chỗ hẹn.

Lăng Hi luôn luôn không thích mấy loại địa phương như quán bar hội sở linh tinh, liền dứt khoát chọn địa điểm ở câu lạc bộ, ba người ngồi ở trước cửa sổ sát đất nói chuyện phiếm, nghiêng đầu vừa nhìn, cảnh thành thị về đêm liền thu hết vào đáy mắt.

Đặng Văn Hồng bỗng nhiên nhìn về phía Cố Huyên "Có chút kỳ quái, ngươi đêm nay thế nhưng một câu cũng không mắngThạch An Yến?"

Cố Huyên thấy hai người đều nhìn hắn, hai mắt đảo loạn "Kia....cái kia...... Thực ra...... Chúng ta......"

Hai người không nghe rõ "Hử?"

"......Chúng ta cùng một chỗ"

"Ừ?"

"......Cùng một chỗ"

Đặng Văn Hồng bất đắc dĩ "Đến cùng ngươi nói cái gì, có thể lớn tiếng chút không, hắn thượng ngươi rồi?"

"Sao có thể?" Cố Huyên nói "Ta nói là ở cùng nhau, tạm thời cùng một chỗ mà thôi!"

Hai người: "Ồ"

Cố Huyên chờ bọn họ tiêu hóa, nửa ngày sau thấy bọn họ vẫn bình tĩnh, cả giận nói "Các ngươi chẳng lẽ không sửng sốt sao? Cũng không muốn hỏi cái gì?!"

Hai người thực bình tĩnh "Đó là chuyện sớm muộn"

Cố Huyên "......"

Đặng Văn Hồng trấn an vỗ vỗ vai hắn, cười tủm tỉm hỏi "Cảm giác thế nào?"

CốHuyên nắm ly, hai mắt lại bắt đầu đảo loạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.