"Vật nhỏ này còn rất xinh đẹp, từ đâu đến? Ai nha, tính tình còn rất lớn...... Cái đệt, để ta xem thử, ngươi dám cắn ta, mẹ kiếp!"
"Cẩn thận một chút, đừng đánh chết, ông chủ bảo phải giữ cho người sống, qua vài ngày ném tới Mị Sắc đi"
"A? Chỗ kia? Hắn mới bao nhiêu lớn? Người thế này có thể tiếp khách được sao?"
"Không phải, trước cho hắn ở bên cạnh nhìn, sau đó học một chút, còn lại từ từ đến, ông chủ nói, hắn không nghe lời thì đánh, đánh tới nghe lời mới thôi, nhưng không thể chết" Người nọ chậc chậc nói
"Chọc ai cũng được nhưng không nên chọc ông chủ a, vật nhỏ này là lão bản từ nơi khác bắt về, ta nghe nói nhà hắn có thù oán với ông chủ, cho nên ông chủ liền bắt người, muốn hủy hoại hắn từng chút một......"
Lăng Hi đột nhiên ngồi dậy, âm thanh trong mơ phản phất còn chưa tiêu tán, hắn theo bản năng nắm chặt dao bên gối
Phòng bệnh một mảnh tối tăm, những ngọn đèn ngoài cổng cùng chiếu vào cửa sổ, tạo ra một mảnh mông lung đầy màu sắc, con đường lớn không xa ngẫu nhiên có chiếc xe chạy qua, tiếng rít chợt lóe mà mất, không biết đã qua mấy giờ rồi
Lăng Hi chậm rãi thở ra một hơi, xoa xoa mi tâm, cố gắng áp chế ký ức cũ hỗn loạn
Vài giây sau, hắn cảm giác có chút không khống chế được bạo ngược trong lòng, tay cũng có chút run rẩy, muốn tìm một cái gì đó để cắt, nhưng vừa quay đầu nhìn, lại phát hiện hoa quả bên trong giỏ trái cây sớm đã bị hắn cắt sạch sẽ
Hắn trầm mặc một chút, lúc sáng có nhờ hộ công lấy một chiếc xe lăn nỏ, lao lực ngồi lên, chậm rì rì đi đến phòng Thẩm Huyền, không khách khí nâng cái chân không bị thương lên, đạp đạp cửa
Thẩm Huyền đã ngủ, một lúc lâu sau mới mở cửa, đến khi thấy rõ người nào tới, hắn thu hồi cảm xúc khó chịu trong nháy mắt, thả chậm ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu hài tử "Có chuyện gì?"
"Có giỏ trái cây không?"
Thẩm Huyền ừ một tiếng, ban ngày có rất nhiều người đến nhìn hắn, cơ hồ giỏ trái cây cũng không thể vứt hết được, cho dù đã lấy đi một ít, vẫn như cũ không thiếu
"Cho ta mượn một cái"
Thẩm Huyền đánh giá mặt hắn có chút trắng bệch cùng con ngươi sắc bén, gật đầu, về phòng tùy tiện cầm một cái đưa cho hắn, đẩy hắn trở về phòng, vươn tay kiên nhẫn đợi
Độ cao của xe lăn kém giường một đoạn, Lăng Hi quét mắt nhìn, cố gắng vươn cánh tay ra, bị hắn ôm trở lại yên ổn nằm trên giường, bật đèn tùy tiện cầm một quả táo, bắt đầu chậm rãi gọt vỏ
Thẩm Huyền ngồi ở bên giường theo dõi động tác của hắn, tự hỏi đây là gặp ác mộng? Lăng Hi liếc hắn một cái "Ngươi không mệt?"
Thẩm Huyền cười cười "Ừ, tại sao ngươi còn chưa ngủ? Ngủ không được?"
"Có lẽ vậy" Lăng Hi đơn giản nói, rất nhanh đem lực chú ý dời đến trên tay, chậm rãi cắt xong hai quả, cảm giác cuối cùng cũng có thể khống chế được chính mình. Đương nhiên hắn không ăn mấy cái này, cuối cùng đều vào trong bụng Thẩm Huyền
Thẩm Huyền đa số thời gian đều không mở miệng, mà là lẳng lặng bồi hắn, thấy hắn không có lấy thêm hoa quả nữa, hỏi "Mệt rồi?"
"Ừm"
"Ngủ đi" Thẩm Huyền đứng dậy đắp chăn thật tốt cho hắn, nói chúc ngủ ngon, tắt đèn rời đi. Lăng Hi nhìn bóng dáng mơ hồ của hắn, vẫn cảm giác người này rất không tệ
Hắn ngủ được cũng không sâu, lúc nửa đêm lại bị đoạn ký ức ngắn nơi sâu thẳm còn sót lại bừng tỉnh, ngẩng đầu liền thấy một người ngồi trước mặt, lập tức cả kinh, nhất thời muốn cầm đao đâm đối phương, kết quả thò tay sờ một lượt,nhưng không tìm được dao
"Đừng sợ" Thẩm Huyền đè lại hắn "Là ta"
Lăng Hi chỉ cảm thấy huyệt thái dương vang ong ong, xoa trán, có chút mờ mịt "...... Thẩm Huyền? Ngươi ở trong này làm gì? Ngươi không phải đã đi rồi sao?"
"Thừa dịp lúc ngươi ngủ thì trở lại, ta cảm thấy dù sao ngươi cũng là tiểu hài tử, vừa trải qua một hồi bắt cóc phỏng chừng sẽ gặp ác mộng, dứt khoát bồi cùng ngươi" Thẩm Huyền cách chăn nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn "Ngủ đi, ta thủ ngươi"
Biểu tình của Lăng Hi thực vi diệu, nhưng trong bóng đêm cũng không nhìn thấy rõ ràng "...... Vì cái gì?"
"Nào có vì cái gì" giọng của Thẩm Huyền mang theo một chút ý cười "Người lớn chiếu cố tiểu hài tử không phải là chuyện đương nhiên sao"
Ý thức nguyên bản của Lăng Hi trở nên có chút mơ hồ, người trong ác mộng khiến cho cảm xúc trở nên không xong bị hắn đánh tan rồi dần dần biến mất, rất nhanh thả lỏng thần kinh, nhắm mắt lại, bất tri bất giác* rơi vào giấc ngủ sâu
*thuận theo tự nhiên
Thẩm Huyền buông mắt nhìn bóng người trên giường, con ngươi hơi trầm xuống, căn bản không thể tưởng tượng lúc trước Lăng Hi đã phải chịu đựng như thế nào. Tính tình kia của Lăng Hi khẳng định ăn không hết cái loại mệt này, nhưng đụng phải mấy đòn đánh hiểm có lẽ gặp không ít
Hắn đồng thời đau lòng lại có chút không cam tâm, bởi vì ông chủ trói người kia lúc trước bị Lăng Hi một đao đâm trúng cổ, dường như không phải chịu thống khổ lớn nào liền chết
Chết đến sạch sẽ, thật sự là......tiện nghi hắn
Thẳng đến khi sắc trời hửng sáng Thẩm Huyền mới về phòng bệnh, nghỉ ngơi đơn giản một trận liền nghe thấy tiếng cửa mở, hắn quét mắt nhìn, phát hiện là Đào Thiên Thụy, sau đó đem điểm tâm đặt lên bàn
"Bảo mẫu của nhà ngươi làm......" Hắn vừa nói vừa đối diện với con ngươi của bạn tốt, ngạc nhiên "Không ngủ được?"
"Tàm tạm"
Đào Thiên Thụy không nhớ rõ hắn có tật xấu lăn giường, quan sát vài giây, không nói gì thêm, bồi hắn một lát liền đi công ty. Thương thế của Thẩm Huyền cũng không nghiêm trọng, hoàn toàn có thể chiếu cố tốt chính mình, liền ném hộ công đi bồi Lăng Hi, thuận tiện còn mang theo vài giỏ trái cây
Hắn bỗng nhiên minh bạch vì sao lão gia tử không lấy lại dao, bởi vì không thể để Lăng Hi phát nghẹn trong tình huống này, phát tiết ra ngược lại có chỗ tốt, bằng chứng là so với ngày hôm qua thì hôm nay Lăng Hi nói nhiều hơn, cũng nguyện ý chủ động phản ứng người khác
Lăng Hi không rõ suy nghĩ của hắn, cùng hắn hàn huyên vài câu, bị đẩy ra ngoài đi phơi nắng, bình tĩnh trôi qua một ngày. Đêm đó lại một lần bừng tỉnh, quét mắt lại gặp bóng người quen thuộc trước giường, thở hổn hển một hơi "Thẩm Huyền?"
"Ừm, lại gặp ác mộng?"
"Có lẽ" Lăng Hi chậm rãi nằm trở về, nhận thấy được tay bị cầm, nhiệt độ ấm áp truyền tới, cũng không làm người ta đáng ghét, hắn theo bản năng nhếch nhếch khóe miệng
"Ngươi chuẩn bị chịu đựng thế này hoài sao? Như vậy không mệt?"
Thẩm Huyền nhướn mày "Vậy ngươi nguyện ý phân cho ta nửa giường sao?"
Lăng Hi lãnh khốc vô tình rút tay về "Ngủ ngon"
Thẩm Huyền "......"
Đào Thiên Thụy chuyển thiên liền cảm giác quầng thâm mắt của bạn tốt ngày càng nghiêm trọng, dứt khoát hướng hộ công hỏi hỏi hắn bình thường đều làm những gì, biết được thì rối rắm thật lâu, không nhịn được mà tìm đến Thẩm đại thiếu, muốn hắn khuyên nhủ Thẩm Huyền
"Ta cảm giác hắn trải qua chuyện lần này hắn làm không tốt nên phát hiện hắn thích là Lăng Bắc, đúng rồi, hắn hôn qua Lăng Hi, cũng khả năng là thích phải cả anh lẫn em, cho nên thực giãy dụa, chúng ta có phải nên giúp một chút hay không?" Đào Thiên Thụy lo lắng
"Dù sao thích Lăng Hi vẫn tốt hơn là thích Lăng Bắc a, cách nhau nhiều tuổi như vậy"
Thẩm đại thiếu kiên nhẫn nghe hắn nói vô nghĩa nửa ngày, tìm được một chuyện bát quái, ôn nhu hỏi "Hắn hôn Lăng Hi?"
"Ân, cái này không quan trọng, dù sao chúng ta đều biết Lăng Hi là loại hình hắn thích" Đào Thiên Thụy hơi hơi dừng lại
"Ngươi nói xem có thể là hắn thích Lăng Hi, kết quả là bị ngốc sau đó yêu ai yêu cả đường đi mới có thể đối Lăng Bắc như vậy?"
Thẩm đại thiếu không đáp, nhìn về phía trợ lý "Ta bảo ngươi mua cho A Huyền thức ăn dinh dưỡng lót dạ tốt cho đầu óc, đã mua chưa?"
"Đã mua" Trợ lý vội vàng xách ra bao lớn bao nhỏ gì đó. Thẩm đại thiếu thoáng vừa lòng, nâng cằm với người trước mặt
Trợ lý sáng tỏ, cung kính đưa lên trước "Đào thiếu, cho ngài"
Khóe miệng Đào Thiên Thụy có chút co rút "Bảo ta mang đi cho hắn(ý nói Thẩm Huyền)? Có thể dùng được sao?"
"Không" Trợ lý nghiêm túc nói "Ý của sếp là để ngài ăn, ngàn vạn đừng cô phụ một phen ý tốt của sếp a"
Đào Thiên Thụy "......"
Đào Thiên Thụy hơi hơi hé miệng, lại hé miệng, hoàn toàn không rõ sự tình vì cái gì sẽ phát triển đến tình cảnh cố tình gây sự như thế này, bất quá cuối cùng hắn vẫn không chết tâm, nếu Thẩm đại thiếu mặc kệ, hắn liền một mình bước lên con đường cứu rỗi bạn tốt, đi đến biệt thự chụp hai tấm ảnh, thân thiết giao cho bạn tốt
"Ngươi yên tâm, hắn rất tốt"
Thẩm Huyền nhìn khuôn mặt ngủ say của Lăng Hi, ánh mắt dịu dàng, ừ một tiếng. Đào Thiên Thụy âm thầm quan sát, cảm giác rất hữu hiệu, quyết định về sau mỗi ngày chụp mấy tấm, đem lực chú ý của bạn tốt kéo về bên Lăng Hi
Hắn thỏa mãn rời đi, trước khi mở cửa nhớ tới một chuyện, quay đầu nói "Mấy ngày hôm trước Husky kia của tiểu hài tử bỗng nhiên chạy về, không chịu đi"
Thẩm Huyền sớm liền hoài nghi Husky cũng là xuyên, không rõ là nó lại bị cái gì, không có để ý, nói câu dưỡng cho tốt, rồi như thường lệ đi bồi tiểu hài tử
Liên tục ba ngày, Lăng Hi bừng tỉnh ở trong mộng đều có thể thấy một thân ảnh quen thuộc, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút cảm động, đến cùng cũng không có mất hết tính người như vậy, liền nhường lại vị trí "đừng cách ta quá gần" bên cạnh
Thẩm Huyền biết đây đương nhiên không phải chuyện dễ dàng, cười xoay người lên giường, vỗ vỗ hắn "Ngủ ngon"
Lăng Hi nghiêng người nhìn hắn, trầm mặc vài giây hỏi "Nói đi, vì cái gì lại tốt với ta như vậy? Đừng lên mặt nói lý do người lớn cần phải chiếu cố tiểu hài tử loại này ứng phó ta"
Thẩm Huyền liền cho hắn một đáp án khác "Bởi vì ta thích người tài, chưa từng gặp qua tiểu hài tử nào thông minh như ngươi vậy, không muốn ngươi phải chịu bóng ma tâm lý"
Lăng Hi nhướn mày "Muốn thu mua ta?"
Thẩm Huyền cúi đầu cười, thanh âm chậm rãi trong bóng đêm gợi cảm dễ nghe "Có lẽ vậy"
"Ta tương lai muốn vào Lăng thị, sẽ không bán mạng cho ngươi"
"Chuyện về sau ai biết được"
Lăng Hi hơi hơi mỉm cười, không có phản bác, rất nhanh nhắm mắt lại. Một đêm không nói chuyện, ngày hôm sau khi Thẩm Huyền mở mắt liền gặp Lăng Hi cũng vừa vặn thanh tỉnh, hắn cười cười, đang muốn lên tiếng gọi hắn, chỉ thấy Lăng Hi sắc mặt trong chốc lát chìm xuống, mắt đầy tơ máu, có chút âm trầm
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền phản ứng một giây, phát hiện người này đang ở trong lồng ngực mình, không khỏi lui về phía sau một chút, nhắc nhở nói "Nhưng ta nửa điểm cũng không nhúc nhích, hẳn là do ngươi lăn sang đây"
Chính vì suy nghĩ có khả năng này nên Lăng Hi mới không có trực tiếp phát bệnh, tiếp tục trầm mặt, không nói một lời xê dịch đến trên xe lăn, đi phòng tắm rửa mặt. Thẩm Huyền là tuyệt đối sẽ không nói chính mình mới là đầu sỏ gây ra, hắn chống cằm nhìn theo Lăng Hi đi xa, khóe miệng gợi lên một nụ cười
Bất quá tật xấu của Lăng Hi quả thật là một vấn đề. Thẩm Huyền có chút trầm mặc, dứt khoát không biết "làm thế nào cho linh hồn của Lăng Hi trở về" và "làm thế nào chữa khỏi bệnh chó dại cho hắn" thì cái nào càng làm cho người ta đau đầu hơn
Lăng Hi sớm không phải tiểu hài tử bất lực năm đó, bởi vậy vỏn vẹn qua ba ngày liền khôi phục như thường, thần sắc im lặng mà bình thản, phảng phất như sự sắc bén và điên cuồng kia chưa từng xuất hiện qua. Hắn chỉ có cổ chân bị thương nghiêm trọng, mặt khác không có gì vấn đề lớn, hoàn toàn có thể xuất viện
Mà Thẩm Huyền chỉ là bị đập đầu nhẹ, cũng không cần nằm viện, liền cùng nhau rời đi, đồng thời muốn cho tiểu hài tử đi đến chỗ ở của hắn, lý do là trở về trại an dưỡng vạn nhất không lưu ý bị bệnh nhân khác đụng phải, thương thế sẽ càng nghiêm trọng
Lăng Hi liếc xéo hắn, đương nhiên không đồng ý, nhưng lão gia tử thực hi vọng quan hệ của hai nhà có thể hòa hợp một chút, đã đồng ý rồi, vì thế Lăng Hi chỉ có thể trầm mặc bị kéo về biệt thự, lại bị người nào đó ôm vào phòng ngủ, cuối cùng thả lên trên giường
"Con chó này là mấy ngày hôm trước bỗng nhiên chạy tới, phỏng chừng là tìm ngươi, cẩn thận đừng để cho nó đụng vào chân ngươi" Thẩm Huyền cười nhắc nhở vài câu, xoay người rời đi
"Có máy tính không?" Lăng Hi đúng lúc gọi hắn lại "Ta muốn chơi trò chơi"
Thẩm Huyền gật đầu, rất nhanh đem một cái đến, thuận tiện đem pass wifi nói cho hắn. Lăng Hi nói cảm ơn, không để ý đến hắn nữa, hiển nhiên là muốn hắn đi nhanh. Thẩm Huyền cũng không để ý, cười cười, đi xử lý công việc chồng chất
Hắn có thể đoán ra Lăng Hi là muốn liên hệ với hắn, vì thế kiên nhẫn đợi đến buổi tối, rất nhanh nghe được âm thanh "tích tích" quen thuộc, vì thế biết rõ còn cố hỏi "Mấy ngày này đều không thấy ngươi log in, có chuyện?"
"Ừm, có chút bận rộn" Lăng Hi cùng hắn hàn huyên hai câu liền tiến vào vấn đề chính, bảo hắn đi thăm dò một biển số xe
Thẩm Huyền dự đoán đây chính là thu hoạch lúc Lăng Hi theo dõi nam nhân kính đen kia, ừ một tiếng, đang muốn cùng hắn tán gẫu, chỉ thấy hắn hỏi
"Biết Thẩm Huyền không? Nhị thiếu gia Thẩm gia"— nhưng cái này có chút ngoài ý muốn
Thẩm Huyền nhìn chằm chằm màn hình, cười gõ tự "Biết, có chuyện gì?"
"Điều tra hắn"
Đây là cảm thấy có chút hứng thú với hắn hay là có nguyên nhân gì khác đây...... Thẩm Huyền sung sướng nheo mắt lại "Ồ? Ngươi hoài nghi hắn có liên quan tới vụ tai nạn giao thông?"
"Không phải"
Lăng Hi chậm rãi hồi phục, thực ra hắn từng đoán đối phương có khả năng là Thẩm Huyền, dù sao gia gia cũng có vẻ rất tín nhiệm đối phương, đem chuyện này giao cho Thẩm Huyền cũng không phải là không có khả năng, nhưng ngón tay hắn tạm dừng một giây, vẫn là không hề có áp lực gõ bàn phím
"Ngươi liền điều tra xem hắn có sở thích luyến đồng* hay không"
*là shotacon á =)))))
Thẩm Huyền "......"
Thẩm Huyền dở khóc dở cười, nhưng không có phản đối, đứng ở góc độ người đứng xem cùng hắn hàn huyên một trận về đề tài này, rất nhanh đưa dời sang chuyện khác, lúc này mới thoải mái, tiếp nhìn theo hắn offline, liền đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, buông mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt say ngủ trầm tĩnh của người nào đó, cúi xuống, đặt một nụ hôn trên trán hắn
Husky thấy toàn bộ quá trình bọn họ nói chuyện phiếm, thấy trọng điểm bọn họ nói về tai nạn giao thông, lúc này mới hậu tri hậu giác* có một phỏng đoán với thân phận của tiểu hài tử, giờ phút này thấy hắn muốn tắt máy tính, vội vàng thò móng vuốt ngăn lại, lao lực mà đăng nhập nick QQ** của mình, tìm được tài khoản của Thạch An Yến, chậm rãi gõ chữa "Onl?"
*sau khi xem xét kĩ mới phát hiện ra
**kiểu như Yahoo bên mình
Mấy ngày nay Thạch An Yến vì chuyện con chó ngu kia mất tích biến thành lao lực quá độ, đang muốn nghỉ ngơi, ai ngờ có thể nhìn thấy tin tức của Cố Huyên, nhất thời thanh tỉnh, ánh mắt phát lạnh
"Ta mặc kệ ngươi là ai, đem chuyện này ra đùa tuyệt đối không buồn cười!"
Hắn lại nhanh chóng gửi mấy câu, thấy đối phương vẫn cứ hiện dòng "đang gõ chữ", phỏng chừng muốn gửi một đoạn nội dung dài, không khỏi trầm ngâm một giây, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương thật sự có chuyện, hoặc là người bạn nào đó của Tiểu Huyên muốn kể lại chuyện xảy ra trước đó với Tiểu Huyên?
Lập tức trong lòng hắn dâng lên một tia chờ đợi, kiên nhẫn đợi nửa ngày, lại gặp đối phương gửi đến một câu, lại chỉ có vài chữ "Thạch An Yến, ta là tổ tông của ngươi đây!"
Thạch An Yến "......"
Edit: Nghe nói wattpad sắp cập nhật sẽ không cho phép để chế độ riêng tư nữa, một vài bạn mình đã follow sẽ chuyển sang chế độ hình ảnh chứ không để chữ như thường nữa. Mình có thấy một, hai web truyện re-up bộ "Bệnh chữa rồi" của mình đang edit dù mình không hề thấy bất cứ ai xin phép, nhưng các bạn đó có ghi tên mình ở phần edit nên mình vẫn ổn. Nếu như mình thấy bất kì trang nào mà re-up bộ "Bệnh chữa rồi" mà không ghi nguồn và người edit thì mình sẽ chuyển toàn bộ sang chế độ hình ảnh nha