Trong ký ức có một chút mơ hồ
Lăng Hi nhớ rõ lúc đầu hắn bị nhốt trong một gian phòng tối ở kho hàng, ngày đó đột nhiên cánh cửa mở ra một khe nhỏ, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy một cậu bé đang đứng ở đằng kia, ánh sáng xuyên qua từ phía sau nó, giống như đứa bé đứng bên cửa sổ tầng hai vừa rồi, để người khác không thể thấy rõ hình dáng.
Lúc ấy hắn đang ở trong góc nên khó bị chú ý, muốn thử tạo ra một chút tiếng động, hắn chưa kịp nghĩ ra biện pháp nào tốt, đứa bé đã bị kẻ bắt cóc gọi đi, chỉ có vài đoạn đối thoại ẩn ẩn truyền đến, làm hắn có thể đoán ra đứa trẻ cũng không biết đến sự tồn tại của hắn.
Sau đó hắn bị đưa đến chỗ khác, rốt cuộc cũng chưa từng gặp lại đứa bé ấy. Sau đó hắn lại được cứu, hắn rất ít khi nhớ lại cái đoạn thời gian xảy ra chuyện kia, vì vậy hắn đã sớm quên một đoạn nhạc đệm nhỏ này.
Lăng Hi nhẹ giọng nói " Ta khẳng định tiểu hài tử kia là kêu phụ thân"
Thẩm Huyền đem hắn từ toilet ôm đi ra sau liền một lần nữa bỏ vào trong xe lăn, đẩy hắn chậm rãi tại chung quanh tản bộ. Thạch An Yến có lẽ đang cùng Đặng Văn Hồng nói chuyện phiếm, cũng có lẽ không tưởng lại tìm tiểu hài tử bộ lời, vẫn đều chưa lại tìm đến. Bọn họ không người quấy rầy, một bên đàm luận sự tình, một bên đến bên hồ
Thời tiết thật phù hợp, gió nhẹ ấm áp, một loạt liễu rủ dọc bờ hồ, ngẩng đầu vừa nhìn, khung cảnh bắt mắt đều là màu xanh của sự sống. Thẩm Huyền tìm chỗ dừng lại, nhớ lại nói
"Ta xem qua tư liệu mà ngươi có, ghi là hắn chưa có con trai"
"Ừm, ta biết"
Sau khi xảy ra tai nạn giao thông, những sự kiện trước kia đều lần lượt lật ra, nhưng bởi tư liệu rất khô tịnh, cho nên từ vừa bắt đầu đã bị loại bỏ. Lăng Hi nhìn hồ nước trong veo
"Ký ức của ta sẽ không sai, hẳn là bị thiếu thứ gì đó, khi năm đó gặp chuyện không may nhà ta đem đám người kia cẩn thận tra đến từng chi tiết, khả ngay cả gia gia của ta cũng không hề biết hắn còn có con trai"
Đương nhiên Thẩm Huyền tin hắn, nói "Vậy chúng ta tìm người cẩn thận tra lại một lần"
Lăng Hi gật đầu, tuy nói đã qua mười mấy năm, manh mối cơ bản cũng chưa có, nhưng vẫn muốn thử một lần.
Hai người vây quanh này đề tài đơn giản hàn huyên, Lăng Hi không khỏi nhìn nhiều vài lần Thẩm Huyền.
Thực ra bọn họ có thể đem chuyện này giao cho người khác, chỉ cần ngồi chờ kết quả là được, bởi vì bọn họ ở cái vị trí kia, chuyện càng có giá trị thì càng phải làm. Bất quá tình huống hiện tại của hắn đặc thù nên hết sức nhàn rỗi, dứt khoát tự mình tra thử, còn Thẩm Huyền bận rộn như vậy, lại mang bộ dạng muốn tra đến cùng, là vì cái gì?
Thẩm Huyền nhìn hắn "Sao vậy?"
"Không có việc gì" Lăng Hi dời đi tầm mắt, một lần nữa nhìn về phía mặt hồ.
Thẩm Huyền buông mắt nhìn Lăng Hi, không rõ lúc nào hắn sẽ đoán ra là mình thích hắn, nếu đoán được sẽ nghĩ như thế nào, thật sự muốn độc thân cả đời sao?— dứt khoát không thể nhịn
"Đi thôi, khó khăn lắm mới đi ra ngoài được một lần, ta mang ngươi đến nơi khác ngắm" Thẩm Huyền nói xong thì chuyển qua hướng khác, lúc này chỉ thấy phía đối diện có một nam một nữ đang đi tới, không khỏi dừng lại
Lăng Hi cũng nhìn qua, phát hiện là một đôi Long Phượng thai nhà tiểu cô— tỷ tỷ An Nghi, đệ đệ An Kỳ. Hắn nhớ tới lần chạm mặt trước đó, biết tiểu cô chỉ sợ cố ý muốn liên hôn với Thẩm gia.
Chỉ là hai hài tử này...... Thật sự rất không đáng tin.
Đôi thai Long Phượng rất nhanh tiến đến gần, An Nghi hơi ngượng ngùng cúi đầu "Chào Huyền ca"
Thẩm Huyền thản nhiên ừ một tiếng " Các ngươi cũng đến"
"Vâng, đây là bộ phim đầu tiên của đại biểu ca, có ý nghĩa trọng đại, chúng ta đương nhiên là phải ủng hộ hắn"
Giọng của An Nghi nhỏ nhẹ, yên lặng dịch về phía bên kia, vạt váy trắng bị gió thổi lên một chút, lộ ra cảnh bên trong, đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Nàng lại cọ cọ, rất nhanh đem tầm mắt chuyển hướng tiểu hài tử
"Biểu đệ, đã lâu không gặp"
Lăng Hi mặt không chút thay đổi, cúi đầu trầm mặc không nói.
"Nghe mẹ nói biểu đệ có thể nói, vẻ mặt giống như là không muốn phản ứng với người khác, làm như vậy không tốt đâu" An Nghi rất có thâm ý nhìn về phía An Kỳ, cười ôn nhu
"Lúc chúng ta đến không phải nhìn thấy bên kia cũng có hai đứa bé sao, ngươi mang theo biểu đệ đi chơi đùa với tụi nó đi, đừng để cho hắn đứng đợi mình như vậy"
An Kỳ gật gật đầu, vội vàng tiến lên bắt lấy xe lăn "Đi, ta mang ngươi đi!"
Mí mắt của Lăng Hi và Thẩm Huyền dường như giật cùng một lúc
Đứa nhỏ này vẫn luôn có chút động kinh, nghe nói là do bị những "hành động" trước đây Lăng đại thiếu dọa, nhưng bọn hắn đều có cảm giác tính cách của hắn vốn là như vậy.
Thẩm Huyền đương nhiên không thể đem Lăng Hi cho hắn, đi qua " Không cần, hắn sợ người lạ......"
An Kỳ sắc mặt khẽ thay đổi, không đợi hắn nói xong liền đẩy xe lăn bắt đầu điên cuồng chạy về phía trước.
Lăng Hi "......"
Thẩm Huyền "......"
Lăng Hi vội vàng bắt lấy tay vịn " Ngươi dừng lại cho ta!"
"Không không, vẫn là nên cùng ta đi đi, không cần đứng đó làm bóng đèn của tỷ tỷ, ta là vì muốn tốt cho ngươi đó, thật" An Kỳ vừa chạy vừa nói "Hơn nữa ngươi nhìn xem cảm giác gió thổi ở trên mặt này vui biết bao nhiêu a, ha ha ha ha ha, ngươi thấy vui không?"
Lăng Hi "......"
Trán của Thẩm Huyền đột nhiên căng thẳng, thầm nói một tiếng bệnh thần kinh, lo lắng An Kỳ sẽ động kinh mà ôm lấy tiểu hài tử, đến lúc đó Lăng Hi tuyệt đối sẽ phát bệnh, hắn nhanh chóng đuổi theo.
"Huyền ca...... Huyền......" ở trong lòng An Nghi thầm chửi má nó, phía trên giả vờ ủy khuất cắn môi, dậm chân một cái, xách váy nhỏ đuổi theo hắn, "Đợi ta, người ta chạy chậm lắm"
"A a, sắp đuổi kịp rồi!" An Kỳ quay đầu nhìn một chút, lại tăng tốc, ra vẻ đúng đắn nói "Ngươi yên tâm đi biểu đệ, ta sẽ không giao ngươi cho hắn!"
"......" trong nháy mắt Lăng Hi thật sự nhịn không nổi nữa
"Ta thật sự cám ơn ngươi Tiểu Kì, mau dừng lại, ta không muốn ở cùng một chỗ với ngươi!"
"Hả? Ngươi nói cái gì?" An Kỳ nhanh chóng xông vào những chỗ đông người "Vừa rồi ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa đi...... Đm sắp đụng rồi, người đằng trước mau tránh raaaaa!"
Lăng Hi "......"
Con ngươi Thẩm Huyền hơi trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm phía bên kia.
Mấy người một trước một sau theo xuôi theo đường nhỏ dọc hồ xông vào đường chính, rất nhanh bị hai chiếc xe đang đậu ở đó làm cho không có nơi nào để đi, cuối cùng đến một chỗ khu vực vành đai xanh.
Thẩm Huyền đã đuổi tới gần đó, mắt thấy xe lăn muốn đụng vào ven đường, liền cầm chặt bả vai An Kỳ, đồng thời đi nhanh vài bước một tay chụp lấy đứa nhỏ, để cho hắn không ngã qua đó.
An Kỳ lảo đảo một bước, dứt khoát thần kinh còn chưa kịp ổn định lại, hắn nhìn thấy bởi quán tính mà hắn thiếu chút nữa té tới trên mặt cỏ phía trước Thẩm Huyền, lại nhìn thấy tỷ tỷ đang từng bước chạy tới đây, sợ tới mức rụt móng vuốt lại, yên lặng chạy ra phía sau cái cây gần đó, nhìn ra phía ngoài một tí, kinh hồn táng đảm.
Thẩm Huyền thở dốc mấy cái, ngồi xổm xe lăn ngẩng đầu lên, trán lộ ra một tầng mồ hôi mỏng, vô cùng gợi cảm "Ngươi thấy sao rồi?"
Lăng Hi và hắn dựa vào rất gần, trong xoang mũi đều là cỗ hơi thở nam tính quen thuộc này, chỉ cảm thấy chỉ số tồn tại của hắn rất mạnh, phảng phất có thể thấm vào lục phủ ngũ tạng. Hắn ổn định thân thể về phía sau tới sát "Không có việc gì, ngươi thì sao?"
"Cũng không có việc gì" Thẩm Huyền nói thoáng nhìn An Kỳ lo lắng tiểu bộ dáng, bất đắc dĩ thở dài
"Biểu đệ này của ngươi......"
"Ta biết" Lăng Hi ngắt lời nói, cũng có chút cạn lời.
"Sao thế này? Sao thế này?" Lăng đại thiếu đang ở gần đó, thấy động tĩnh chỗ này có hơi khác thường nên vội chạy lại đây.
Lúc này An Nghi vừa vặn đuổi theo bọn họ, mặt đầy áy náy và tự trách, không ngừng trấn an đứa nhỏ, thuận tiện ôn nhu giải thích cái gì đó với Thẩm Huyền. Thẩm Huyền thật sự lười phản ứng nàng, xua tay, đẩy Lăng Hi rời đi.
Mắt An Nghi ngập nước, muốn nói lại thôi, vừa muốn đuổi kịp bọn họ lại nghe phía sau truyền đến giọng của Lăng đại thiếu cố ý đè thấp câu hỏi "Ngươi muốn đuổi theo hắn?"
An Nghi hoảng sợ, vội vàng quay đầu, vỗ vỗ ngực ôn nhu nói "Đại biểu ca"
Lăng đại thiếu không quen nhìn cái bộ dạng của nàng này, hỏi "Đúng không?"
An Nghi theo bản năng muốn phản bác không phải đuổi theo người ta mà là câu dẫn người ta, nhưng dù sao vẫn cố nhịn, làm nũng nói "Đại biểu ca, ngươi giúp ta đi"
Lăng đại thiếu hơi hơi run lên "Ngươi không cần diễn nữa, hết hy vọng đi"
An Nghi đột nhiên cứng đờ "...... Vì sao?"
"Hắn thích nam nhân"
"......" An Nghi yên lặng một lúc sau mới kịp phản ứng "Cái gì?!"
"Không có hy vọng đâu, người ta là trời sinh" Lăng đại thiếu vỗ vai nàng tỏ vẻ an ủi, ném nàng đi tìm Thẩm Huyền, muốn hỏi một chút xem đã xảy ra chuyện gì. An Nghi nhìn theo hắn đi xa, nhất thời câm nín.
"...... Tỷ tỷ" An Kỳ chậm rì chạy lại đây "Sao ngươi không đuổi theo?"
"Đuổi cái gì mà đuổi, hoàn toàn vô dụng, thảo nào bề ngoài của lão nương xinh đẹp như hoa thế này mà tại sao hắn lại không hề động tâm, hóa ra là do thích nam nhân, vì sao mẹ của ta không nói cho ta biết trước điều này, mẹ nó lão nương trang thành thục nữ lâu như vậy, mệt muốn chết chứ có hay ho gì?" An Nghi tạm dừng một chút, sắc bén nói
"Dù sao ta cũng không phải không thể tóm được hắn, nhớ kỹ, về sau không cần gọi ta là tỷ tỷ, chuẩn bị sẵn sàng gọi ta là đại tẩu!"
An Kỳ "= 口 ="
An Kỳ chịu đả kích thật sâu, kinh sợ hỏi " Ta có đại ca sao? Không đúng, ngươi muốn loạn luân?"
"Ngươi ngu ngốc sao? Động não đi" An Nghi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
"Ta là muốn theo đuổi Thẩm đại thiếu a!"
"Ngươi có khả năng thành công sao? Không không không, vì cái gì lại bảo ta gọi ngươi là đại tẩu?"
"Bởi vì ngươi phải gả cho Thẩm Huyền a, hắn thích nam nhân, ngươi chính là nam nhân" An Nghi càng thêm sắc bén "Nhận mệnh đi, ta cá lad mẹ sẽ không bỏ qua cho ngươi, chờ ngươi và ta đều kết hôn, ta chính là đại tẩu của ngươi!"
An Kỳ "= 口 ="
Lăng đại thiếu rất nhanh cùng Thẩm Huyền trò chuyện xong thì trở về, ngẩng đầu liền thấy An Kỳ một mình một người ngốc ngốc đứng ở đường chính, sắc mặt trắng bệch, bộ dạng thê thảm tuyệt vọng, nhất thời có chút co rút, đi nhanh tiến lên liên tục hỏi "Đây là có chuyện gì? Đừng làm ta sợ!"
Đứa nhỏ này là tâm bệnh của hắn.
Hắn tổng suy nghĩ lúc trước nếu không phải do hắn dọa sợ, thì Tiểu Kì cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ cho nên cả gia đình hắn thương nhất chính là Tiểu Kì, cho dù Tiểu Kỳ muốn một ngôi sao, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp lấy về cho hắn
An Kỳ không đáp, tiếp tục yên lặng đứng, phảng phất tùy thời có thể hóa thành một luồng khí bay đi.
Lăng đại thiếu sợ tới mức thanh âm cũng thay đổi " Hít sâu! Hít sâu! Nhìn ta!"
An Kỳ chậm rãi nhìn về phía hắn, nháy mắt mấy cái, đột nhiên cất cao thanh âm " Đại biểu ca!"
"Ta đây! Ai dám khi dễ ngươi? Nói cho ta biết!"
An Kỳ cầm chặt cánh tay hắn, nức nở nói "Ta muốn đóng phim, ta chịu đủ chuyện thông gia làm người ta hít thở không kia! Ta muốn tự lực cánh sinh, cho ta một nhân vật, ta muốn đóng phim!"
"Được được" Lăng đại thiếu hơi khựng lại "Ngươi có thể diễn sao?"
"Ta có thể học! Chỉ cầnđủ nội lực, có công mài sắt có ngày nên kim*! Tìm cho ta một thầy giáo nha?"
*câu gốc là chày sắt đều có thể mài thành kim,nghĩa cũng tượng tự nên ta đổi cho nó quen thuộc
Lăng đại thiếu suy nghĩ nhân vật trong phim chỉ có một hai câu lời thoại, cảm thấy khó độ rất thấp, gật đầu, chuẩn bị đem hắn giao cho Đặng Văn Hồng. Bởi vì hắn có thể nhìn ra, thực lực Đặng Văn Hồng so với nam chính mà hắn chọn ra còn tốt hơn nhiều.
Hắn lấy di động ra " Này, Tiểu Hồng ngươi ở đâu? Ồ? Ngươi đã rời đi? Tạm thời không có việc gì, trước tiên ngươi cứ nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại nói"
Đặng Văn Hồng giờ phút này đã thành công ngồi trên xe của Thạch An Yến, cùng hắn về thắm Husky. Hắn hiểu rõ tính cách của Cố Huyên, nếu ngày nào đó vẫn bị Thạch An Yến mà hắn chán ghét phát hiện ra chân tướng, làm không tốt thì lại muốn tìm một chỗ nào đó mà đột ngột biến mất, ngẫm lại khiến cho người ta không biết phải nói gì.
"Gần đây nó thế nào?"
"Thực nghe lời, tính cách bắt đầu trở nên hoạt bát" Thạch An Yến vừa nói vừa mở cửa đi vào, sau đó không khỏi dừng lại.
Đặng Văn Hồng quét mắt nhìn, thấy phòng khách vô cùng thê thảm, chính con Husky ngốc này thò móng vuốt cào cấu chân ghế sô pha, hoàn toàn giống y hệt mấy con Husky khác.
Husky nhận ra có người vào cửa, đang muốn làm bộ như vui vẻ chạy qua, ngay sau đó liền thấy bạn tốt, yên lặng một lúc mới kịp phản ứng.
Husky "= 口 ="
Đặng Văn Hồng ước chừng phản ứng này mất vài giây, lập tức hiểu rõ tính toán của Cố Huyên, nhất thời che mặt, bả vai run run. Ha ha ha ha nó đang giả vờ mình thật sự là chó sao? Cái này thật sự là rất....! A ha ha ha ha!
Thạch An Yến liếc hắn một cái "Làm sao vậy?"
Đặng Văn Hồng nhanh chóng buông tay, chăm chú nói "A, nhìn thấy nó rốt cuộc trở nên sáng sủa, ta thực cảm động"
Edit: cuối tháng ta up 1 lần 4-5 chương luôn nha:)))