Bệnh Chữa Rồi

Chương 29: Chương 29: Ngả bài




Từng có vết xe đổ, trước tiên Thạch An Yến nhanh chóng thay tìm một tài khoản là bạn chúng của hắn và Tiểu Huyên, sau đó nhấn vào avatar của Tiểu Huyên "Onl?"

Husky đang vì Thạch An Yến không online mà có chút không vui, thấy thế hơi giật mình "Ừm"

"Theo ta được biết Cố Huyên còn chưa tỉnh, ngươi là ai? Tại sao lại dùng tài khoản của hắn?"

Husky thò móng vuốt chậm rãi gõ "Bí mật"

"Được rồi, ngươi có biết chuyện này không?"

"Hả?"

Thạch An Yến gõ bàn phím, đem ám hiệu đưa vào một lần "Tinh ảnh, một thành phố C, xe chở nước biển, âu phục"

Husky nháy mắt mấy cái, yên lặng phản ứng một giây, nháy mắt có chút co rút, cảm thấy đây là Thạch An Yến dùng tài khoản của người khác để dụ hắn nói. Hắn đi qua đi lại hai vòng chỗ máy tính, không định vạch trần, liền đối ám hiệu với hắn, tự hỏi một lát nói "Ngu ngốc, vương bát đản, lão hỗn đản, là ngươi đó"

Thạch An Yến "......"

Ánh mắt Thạch An Yến lạnh lùng, càng có cảm giác đối phương là đang nói dối để đùa giỡn hắn, nhưng hắn không có phát tác, mà là dựa theo đề tài nói tiếp, tiếp theo đó nói ngươi quả nhiên biết sự kiện kia

Husky mừng rỡ hung hăng gãi gãi sàn, đáp là, vẫy đuôi tâm tình sung sướng cùng hắn đánh thái cực*, chính là không nói cụ thể nội dung sự việc. Thạch An Yến gãi đúng chỗ ngứa, một bên ứng phó hắn, một bên đem đề tài dời đi nơi khác, tốc độ đánh chữ của đối phương rất chậm, vô cùng có lợi với hắn

*nói chuyện đưa đẩy qua lại

"Xong" Hacker bỗng nhiên nói, gõ gõ bàn phím "Vị trí là ở trung tâm thương nghiệp đường số 13, câu lạc bộ Hoàn Thành"

Thạch An Yến cười lạnh "Ngược lại là rất dễ tìm"

Là câu lạc bộ cao cấp nhất thành phố C, đã là hội viên thì đều là một số nhân vật nổi tiếng trong xã hội, một vài phần tử tri thức thành đạt và những tân duệ buôn bán đẳng, nhân số phi thường hữu hạn, giờ lại còn có thêm điều kiện "vừa có thể thoải mái đến đây lại vừa có năng lực quen biết Cố Huyên" cho nên chẳng sợ lần này bọn họ thất thủ để mất dấu, về sau tìm theo dấu cũng sẽ dễ dàng hơn

"Ngươi ở trong này theo dõi hắn, ngẫu nhiên cùng hắn trò chuyện vài câu, nếu vị trí thay đổi thì gọi cho ta" Thạch An Yến nói xong đứng lên, mang theo người nhanh chóng rời đi

Lăng Hi lúc này vừa tự hỏi xong phương pháp ứng phó lão mẹ, hắn biết lão mẹ cũng thực thông minh, còn có tâm nhãn đù giỡn này, không bằng ăn ngay nói thật, tuy rằng lão mụ là thuộc chủ nghĩa vô thần, nhưng còn có gia gia ở đây, nếu thật sự không được thì để nàng gọi điện thoại cho gia gia

Hắn tưởng tượng khí thế của lão mẹ một chút, xoa xoa mi tâm, nhìn lướt qua Husky, chậm rì rì đi qua vây xem, sau đó ánh mắt ngưng đọng, đoạt lấy con chuột kéo lên xem lại cuộc đối thoại, ôn hòa nói

"Ta lại cảm thấy may mắn khi Tinh Vũ có Thạch An Yến chống đỡ, nếu ngươi thật có thể trở lại trong thân thể tốt nhất cũng đem công ty giao cho hắn, còn mình thì chờ chia phần đi"

Husky mạc danh kỳ diệu*, khó chịu nhìn chằm chằm hắn

*không hiểu ra sao, quái lạ

Lăng Hi hồi tưởng hai giây "Nghe nói người trong nhà cho ngươi không ít trợ lý tốt, cái này ngược lại cũng là một biện pháp"

Đến cùng làm sao? Husky càng thêm khó chịu, thò móng vuốt chọc chọc hắn

"Ngươi thật sự không phát hiện Thạch An Yến là đang kéo dài thời gian?" Lăng Hi mỉm cười nói "Nếu ta đoán không lầm, bây giờ hắn đang định vị vị trí của ngươi"

Husky "= 口 =!!!"

Cái đệt, tuyệt không thể bị tên Thạch An Yến khốn kiếp kia thấy cái dạng này, nếu không tuyệt đối sẽ ném hết mặt mũi của hắn! Husky nháy mắt kinh sợ, vội vàng chỉ chỉ máy tính ý bảo tiểu hài tử đóng lại, nhanh chóng đi mở cửa, chuẩn bị chạy trốn

Đúng lúc này, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Husky lập tức bị đụng vào mặt, thiếu chút nữa là bị hất đến trên tường. Hắn chịu đựng không có tức giận, thật cẩn thận ló đầu ra, trong tầm nhìn thấy được một bó hoa hồng đỏ thật lớn, hoàn toàn che mất mặt người phía sau

"A, ta vô cùng cảm tạ trời xanh đã cho chúng ta gặp nhau, điều này làm cho ta hiểu được cuộc sống sau này của ta sẽ không còn nhàm chán nữa" Người tới bưng lấy hoa rảo bước tiến lên môn

"Bởi vì hết thảy đều là vì gặp ngươi, thân ái, tuổi tác, học thức, quốc tịch đều không còn là khoảng cách, chỉ cần chúng ta cùng ở một chỗ là đủ rồi, a, mỹ nhân, ngươi thật diễm lệ tựa như độc dược, mà ta vui vẻ chịu đựng, xin ngươi hãy cho ta một cơ hội, để ta được yêu ngươi!"

Hắn nói xong một tiếng "bịch" quỳ một gối xuống, thành khẩn đem hoa dâng ra

Lăng Hi "......"

Husky "......"

Người tới tạm dừng hai giây, rốt cuộc bỏ bó hoa ra sau đó ló đầu, lại thấy sô pha thế nhưng rỗng tuếch, nhất thời ngẩn ra, tiếp bỗng nhiên nhận thấy được cái gì, nhìn về tiểu hài tử phía bên cạnh

Lăng Hi đương nhiên biết có rất nhiều người theo đuổi lão mẹ của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, hắn nhìn vị người qua đường giáp này hình như là con lai, biểu tình đều có chút tê dại

Người qua đường giáp đứng lên, há miệng "Lục tiểu thư đâu? Bạn của ta nói rằng hắn thấy nàng vào gian phòng này a"

"Có lẽ hắn không phát hiện Lục tiểu thư dừng lại vài giây rồi lại rời đi" Lăng Hi hơi ngừng một chút "Nhưng nàng nói một lát sẽ trở về, ngươi có thể đợi nàng"

Người qua đường giáp hai mắt sáng lên "Được, cám ơn"

"Vậy ngươi có thể giúp ta một việc sao? Ta muốn đi sách báo thất, muốn đem theo máy tính, nhưng có chút khó khăn" Lăng Hi cố gắng làm cho mình lộ ra một nụ cười bướng bỉnh

"Người lớn các ngươi nói chuyện, cũng không hi vọng có tiểu hài tử ở đây đi?"

Người qua đường giáp chỉ cảm thấy này tiểu hài tử thật thông minh, vội vàng đồng ý, một tay cầm máy tính lên, một tay đẩy hắn đi ra ngoài. Lăng Hi nhắc nhở hắn một câu rằng hắn có thể đi trước, lỡ như Lục tiểu thư bỗng nhiên trở về thì có thể sẽ không gặp được

Người qua đường giáp sâu sắc cảm thấy có đạo lý, ném hắn xuống nhanh chóng chạy đi, thân ảnh chỉ trong chốc lát sau liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi

Husky "......"

Husky yên lặng nhìn về phía tiểu hài tử, xích lại gần xe lăn vỗ vỗ vai hắn, mọe nó, dứt khoát rất đáng tin có được không!

Lăng Hi quét mắt liếc nó một cái "Chúng ta cũng đi thôi"

Husky không ý kiến, cùng hắn rời khỏi phòng. Lăng Hi biết lão mẹ nếu dám ném hắn ở đây một mình, khẳng định đã thông báo cho người ở nơi này trông chừng hắn, cho nên hắn không thể thoát khỏi, dứt khoát chuyển đi nơi khác

Câu lạc bộ thiết có thư viện, quán bar, nhà ăn, phòng họp và các khu các, hắn cũng là hội viên, đối với chỗ này rất quen thuộc, hiện tại chỉ cần không đi đến thư viện, hẳn là bọn họ và Thạch An Yến không thể gặp nhau. Đương nhiên, Thạch An Yến là sớm muộn gì sẽ tới tìm hắn. Hắn nhìn Husky bên cạnh, niết niết lỗ tai nó

Tên ngốc này nếu cho rằng máy tính xử lý liền vạn sự đại cát*, thì quả thật rất ngây thơ rồi. Thạch An Yến mời hacker, không sợ câu lạc bộ bởi vì muốn bảo hộ sự riêng tư của khách hàng mà cự tuyệt cung cấp theo dõi, hacker cũng có thể xâm nhập hệ thống lấy đến tay, tuy nói có lẽ sẽ tốn chút công phu, nhưng kết quả không đổi

*mọi chuyện diễn ra thuận lợi

Chẳng qua hắn phải nói chuyện với lão mẹ, tạm thời không rảnh ứng phó Thạch An Yến, bởi vậy mới có thể làm như vậy, cho dù không có người qua đường giáp, hắn cũng sẽ tìm người phục vụ dọn máy tính, không khác biệt

Tâm tình Husky không tệ, đứng ở bên cạnh mặc hắn niết. Lăng Hi cười cười, buông tay ra đẩy xe lăn đi đến trước cửa sổ sát đất, lẳng lặng nhìn về nơi xa

Câu lạc bộ chiếm cứ toàn bộ mấy tầng trên cùng của cao ốc, có thể quay 360 độ nhìn quang cảnh đẹp, nhất là vào ban đêm, phi thường xinh đẹp. Tuy rằng bây giờ là ban ngày, nhưng nhìn như vậy cũng rất không tệ. Husky tựa hồ cũng có chút lây nhiễm, ngồi thuận theo, bồi hắn cùng nhau nhìn ra xa

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, phía sau dần dần truyền đến tiếng giày cao gót sắc bén, còn kèm theo một tiếng tỏ tình chân thành "Ta thật sự yêu ngươi"

Lăng Hi chuẩn bị tinh thần, chuyển xe lăn đi qua hướng kia, nhìn lão mẹ nhà mình

Lục tiểu thư đang xử lý một tên rác rưởi to lớn nào đó, phân phó cho trợ lý nói "Đóng gói đưa trở về, ta nhớ rõ hình như ông ngoại hắn quản giảo tiểu bối rất nghiêm?"

Trợ lý "Vâng" một tiếng, người qua đường giáp đột nhiên biến sắc

"Rất tốt" Lục tiểu thư sung sướng nói "Đóng gói lại, thỉnh đến trước mặt lão gia tử nhà bọn họ ký nhận"

Trợ lý run run một chút, dưới ánh mắt sắc bén của Lục tiểu thư, không dám chần chừ chút nào, vội vàng trói người nào đó lại, kéo đi. Lúc này Lục tiểu thư mới ưu nhã đi đến trước mặt tiểu hài tử "Đã giữa trưa, chúng ta đi ăn cơm trước đã"

Lăng Hi gật gật đầu, thuận tiện nói cho nàng Husky không thích ăn đồ ăn cho chó, cho nó một chút đồ ăn bình thường là được

Lục tiểu thư đến nhà ăn sẽ không bao giờ mang theo sủng vật, liền đem Husky giao cho người phục vụ, bảo hắn mang đến phòng khác cho ăn trước

Husky thực thức thời, ngoan ngoãn cùng rời đi. Thạch An Yến lúc này sớm đã lục soát xong hết thư viện, kết quả chỉ phát hiện một cái máy tính, con ngươi không khỏi âm trầm

Bất quá hắn không giống như trong phỏng đoán của Lăng Hi trước tiên chỉ theo dõi, mà là liên hệ hacker tra xét vị trí ban đầu, sau đó tìm người hỏi thăm ai đặt phòng. Vận khí của hắn không tệ, gặp được vài người quen, đối phương vừa vặn thấy Lục tiểu thư đẩy Lăng Bắc vào cửa, vì thế nhanh chóng tập trung vào hai người kia

"Lão bản, đã hỏi, Lục tiểu thư vừa bận chút việc, căn bản không ở trong phòng"

Thạch An Yến ừ một tiếng, dựa vào tốc độ đánh chữ siêu chậm của đối phương, chỉ cảm thấy khó có thể tin tưởng, người hắn muốn tìm...... Là Lăng Bắc? Tiểu hài tử kia mới bao nhiêu tuổi? Có khả năng sao?

Edit: sự thật còn khó tin hơn thế đó anh =)))))

Trợ lý quan sát vẻ mặt của hắn "Lão bản, Lục tiểu thư đang dùng cơm ở nhà ăn cùng với Lăng Bắc"

Thạch An Yến hồi thần, đang muốn đi qua đó, kết quả ngẩng đầu đảo qua liền thấy Husky, lập tức tiến lên "Mang nó đi"

Husky nhìn người nào đó đột nhiên xuất hiện, yên lặng phản ứng một giây

Husky "= 口 =!!!"

Đợi đã, đây là vì cái gì? Chẳng lẽ là bị lộ sao?!

Thạch An Yến biết tính tình của Lục tiểu thư, có lẽ hôm nay không thể mang người đi, dứt khoát lui để chờ cơ hội sau, thấy trợ lý của hắn còn chưa động, liếc nhìn đối phương. Trợ lý vội vàng điều chỉnh trạng thái, dùng lực đè Husky lại, trong một chuỗi tiếng gầm gừ "gâu gâu gâu" tiêu hồn mà kéo nó càng lúc càng xa

Thạch An Yến nhìn người phục vụ đang kinh ngạc đến ngây người "Một lát nói cho Lăng Bắc, nói là ta đem con chó này đi, không xác định có thể dưỡng chết nó hay không, hết thảy đều phải xem tâm tình của ta, hắn nếu còn muốn nó thì chủ động liên hệ ta"

Phục vụ sinh "...... Vâng"

Hôm nay người đến câu lạc bộ cũng không nhiều, số người lưu lại dùng cơm lại càng ít hơn nữa, Lăng Hi bị đẩy đến vị trí dựa vào cửa sổ, nhìn một chút tình huống trống trải xung quanh, nhất thời yên tâm

Lục tiểu thư ngồi đối diện hắn "Muốn ăn cái gì thì tự mình gọi"

Lăng Hi vì thế nhanh chóng gọi món xong, nhìn theo người phục vụ đi xa, nhìn lão mẹ nhà mình, yên lặng sắp xếp từ ngữ một chút, chủ động đem toàn bộ sự tình nói ra

Thần sắc của Lục tiểu thư một chút cũng không đổi "Trước đó có một người trêu đùa ta bị ta đóng gói ném đến một đảo không người, ba ngày trước vừa mới phái người vớt trở về"

Lăng Hi "......"

"Ngươi có thể đem lời nói lặp lại lần nữa, chỉnh sửa cho tốt, có lẽ ta có thể đổi ngươi đến nơi khác"

"...... Ta không nói dối" Lăng Hi bất đắc dĩ, lão mẹ trong ấn tượng của hắn cơ bản không trở về nhà, có thể hồi ức giữa thật sự rất ít, huống chi trước đây hắn mới gặp chuyện không may, dùng không ít thời gian để thoát khỏi bóng ma, cái giai đoạn kia hắn không thích phản ứng với người khác, hình ảnh tương đối mơ hồ. Hồi ức rõ ràng duy nhất chỉ có......hắn thở dài nói

"Ngươi còn nhớ rõ không, lúc trước ta giết người xong không buông dao, ngươi xông tới ôm ta, ta cũng đâm trúng ngươi một chút"

Khi đó thật sự rất hỗn loạn, hắn mơ hồ nghe được bên ngoài rất ồn, sau đó ông chủ nhào lại đây muốn bắt hắn, hắn canh đúng thời cơ giết chết đối phương, sau đó rất nhiều người phá cửa mà vào, hắn cảm thấy bị ôm lấy, theo phản xạ tính đâm một đao, nhưng người trước mắt trước sau vẫn không có buông tay

Đó là lần đầu tiên hắn thấy lão mẹ cường thế khóc, hơn nữa cả người đều đang run. Đại khái một màn này quá khắc sâu, bây giờ hắn sớm không nhớ rõ lúc ấy còn có ai, lại có thể nhớ lại một mình nàng

Lục tiểu thư theo dõi hắn nhìn một lát "Chuyện này người ở đây đều biết"

Lăng Hi nghĩ nghĩ "Ngươi vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với ta"

Lục tiểu thư ánh mắt rốt cuộc có một chút biến hóa, Lăng Hi sâu sắc nhận thấy được, không ngừng cố gắng "Thật sự không tin, ngươi có thể gọi điện thoại cho gia gia"

Bốn mươi phút sau, Lục tiểu thư tiêu hóa tin tức này, chậm rãi kết thúc cơm trưa, đẩy tiểu hài tử đi về phía phòng, nghe hắn tự thuật lại chuyện sau tai nạn giao thông, đột nhiên hỏi

"Thái độ của Thẩm Huyền có chút kỳ quái, hắn được gia gia ngươi tín nhiệm như vậy, ngươi không nghĩ tới thực ra hắn cũng biết chân tướng?"

"Gia gia đã đáp ứng với ta sẽ không nói cho hắn"

"Nếu như hắn có thể tự mình đoán?"

Lăng Hi nói "Loại sự tình này thì đoán như thế nào?"

"Nếu hắn và đường ca của ngươi cùng một chỗ thì lại không chắc chắn, nghe ý tứ của ngươi thì dường như bọn họ có thể dễ dàng gặp nhau" Lục tiểu thư sâu sắc nói "Ngươi cũng không phải không biết đường ca của ngươi luôn thích mấy loại tin đồn kỳ quái này, chẳng may nói chút gì không phải sẽ bị hắn nhận ra?"

Lăng Hi trầm mặc, không thể không thừa nhận, lão mẹ của hắn nói có lý

"Đại khái hắn sẽ tìm đến rất nhanh" Lục tiểu thư đẩy hắn vào cửa "Ta thử đi xem hắn?"

Lăng Hi vâng một tiếng, nhìn chung quanh một vòng, có chút kinh ngạc "Husky đâu?"

Người phục vụ đang chờ bọn họ, không dám nhìn thần sắc của Lục tiểu thư, nơm nớp lo sợ nói "...... Bị Thạch tổng trói đi rồi, còn nói để xem tâm tình quyết định nó có chết hay không"

Lăng Hi "......"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.