Bệnh Chữa Rồi

Chương 46: Chương 46: Ngủ say




Thời điểm Lăng Hi khôi phục ý thức chỉ cảm thấy nhẹ bẫng, hoàn toàn không biết mình đang ở nơi nào, chờ thêm vài phút mới mơ hồ có thể cảm nhận được thế giới bên ngoài. Hắn nghe được tiếng ô tô vang từ xa lại gần, sau đó là tiếng mở cửa, một lát sau, cách đó không xa truyền đến thanh âm đứt quãng của Đào Thiên Thụy, càng lúc càng rõ.

"......Tại sao ngươi lại hấp tấp như vậy? Xảy ra chuyện gì? Đứa trẻ đâu? Liếc mắt nhìn ta một chút không được sao, ngươi xem ta là không khí sao? Này, ngươi có nghe ta nói gì không?"

Lăng Hi còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, ngay sau đó cửa phòng liền bị đẩy ra, chỗ bên cạnh bị lún xuống, mặt cũng bị người nào đó sờ, Thẩm Huyền thấp giọng nói "Lăng Hi? Lăng Hi?"

"Ngươi phát điên cái gì?" Đào Thiên Thụy nhìn bộ dạng này của hắn, nhanh chóng nhớ tới cảnh tượng nào đó lúc trước, kinh ngạc "Đứa trẻ lại xảy ra chuyện? Hắn lần trước bị bắt cóc ngươi liền cảm thấy Lăng Hi có thể sẽ biến mất bất kỳ lúc nào, vậy bây giờ ngươi có muốn đi xem Lăng Hi có còn thở hay không......"

Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Huyền đã vươn tay, đặt ở trước mũi Lăng Hi.

Đào Thiên Thụy "......" Moẹ nó lại ngốc à!

Lăng Hi "......"

Lăng Hi dứt khoát dở khóc dở cười, chỉ cảm thấy trạng thái phiêu phiêu phù phù chạm không đến thực thể rốt cuộc kết thúc, muốn mở mắt đánh hắn, lúc này mới đột nhiên ý thức được một sự kiện — hắn trở lại!

Hắn đang muốn cao hứng, kế tiếp liền bị hất cho một bồn nước lạnh, lạnh lẽo thấu tâm.

Thân thể hình như...... không động đậy được.

Tay chân không nghe lời, mí mắt lại càng không mở ra được.

Sao thế này? Hắn thành người thực vật có ý thức?

Cái này so với xuyên thành một đứa trẻ còn tệ hơn!

Đợi đã, nếu hắn đã quay về thân thể ban đầu, vậy đệ đệ đang ở đâu? Có phải cũng đã trở về hay không?

Hắn cũng không tự hỏi bao lâu, bởi vì Đào Thiên Thụy sau đó liền hỏi "Đứa bé kia thật sự đã xảy ra chuyện?"

"Không có, ta đã nhìn qua rồi, chỉ là có chút trầy da" Thẩm Huyền nói "Lát nữa ta lại dẫn hắn trở về."

"A? Đây là nói đứa bé kia bị thương, ngươi liền ném người ở trong bệnh viện để chạy về liếc nhìn Lăng Hi, sau đó lại chạy đi đón hắn?" Đào Thiên Thụy phác thảo đại khái hành động của bạn thân, nhất thời quỷ dị nhìn chằm chằm hắn, thầm nghĩ chỉ số thông minh này ăn bao nhiêu đồ bổ não cũng không thể bù đắp nổi!

"Có lẽ vậy" Thẩm Huyền trả lời, không muốn giải thích lý do trong đó.

Hắn rũ mắt nhìn người nằm trên giường, vươn ngón cái ra chậm rãi vuốt ve gương mặt Lăng Hi một chút, con ngươi sâu thăm thẳm. Có trời mới biết một đường này hắn có bao nhiêu chờ mong và lo lắng đề phòng, bây giờ thấy thân thể Lăng Hi vẫn còn hô hấp, nhưng hồn phách lại không biết ở nơi nào.

Là chưa tỉnh hay là đã đi nơi khác, hoặc là đã hoàn toàn......biến mất?

Giọng của hắn càng thấp "Lăng Hi?"

Đào Thiên Thụy vây quanh hắn nhìn trái nhìn phải, do dự một lát hỏi "Cái này...... lần trước anh của ngươi đưa cho ta không ít thuốc bổ, ta còn chưa dùng hết, ngươi có cần không?"

Thẩm Huyền chậm rãi quay đầu, trầm mặc theo dõi hắn.

"......" Đào Thiên Thụy nói sang chuyện khác "Lăng Hi ngươi cũng nhìn thấy rồi, lúc nào mới đi đón đứa bé kia đây?"

"Ngay bây giờ đi"

"Ừm, đi thôi, trở về thì ngủ sớm một chút, tốt cho thân thể, ngủ ngon" Đào Thiên Thụy nói xong liền đi, hoàn toàn từ bỏ chuyện câu thông với hắn.

Phòng ngủ rất nhanh chỉ còn lại có Lăng Hi cùng Thẩm Huyền, yên lặng đến mức tựa hồ có thể nghe được tiếng gió đêm phất qua lá cây kêu sàn sạt ngoài cửa sổ. Lăng Hi chuyên tâm cảm nhận tình huống xung quanh, không rõ lắm Thẩm Huyền đang làm cái gì, chẳng lẽ là đang nhìn chằm chằm hắn sao? Nếu có thể nói chút gì hữu dụng thì tốt rồi.

Hắn lại thử hoạt động thân thể, phát hiện vẫn không được, không khỏi ở trong lòng thở dài một tiếng.

"Ngươi vẫn còn ngủ hay là đã đi đến nơi khác......" Thẩm Huyền thấp giọng nói, ngồi vài phút cũng không thấy Lăng Hi có dấu hiệu tỉnh lại, bản thân cố gắng chịu đựng không nghĩ tới kết quả xấu nhất, chậm rãi cúi người "Chờ ta, ta đi đón đứa bé trở về trước đã"

Lăng Hi chỉ cảm thấy một chút khí tức ấm áp phả vào mặt, sau đó trên môi cảm giác mềm nhũn, xúc cảm nhẵn nhụi, cho dù rất nhanh tách ra nhưng vẫn lưu lại một tia dư âm.

Tiếng bước chân dần dần đi xa, cửa phòng đóng lại. Lăng Hi ước chừng mất vài giây phản ứng, hậu tri hậu giác* ý thức được mình đây là bị hôn.

*chậm chạp nhận ra

Lăng Hi "......" [╯‵□′]╯︵┻━┻

Định mệnh, ông đây từ lúc bắt đầu hiểu chuyện cho đến bây giờ cũng chưa từng bị hôn qua! Ông nhất định phải làm thịt ngươi! Moẹ nó ngươi muốn chết như thế nào?!

Lăng Hi nháy mắt nổi giận, lập tức muốn đi giết người, nhưng thân thể lại một chút cũng không chịu phối hợp, dứt khoát không chút xê dịch, lồng ngực đang đầy lửa giận lại tăng thêm một tầng, ngao ngao ngao đờ mờ đờ mờ! Có bản lĩnh thì trở về! Ông phải xé miệng của ngươi! Tiêu diệt ngươi, đem ngươi băm ra cho chó ăn ngao ngao ngao!

Trở về!

Trở về đây!

[╰_╯]#

Hắn ở trong lòng mắng nửa ngày mới bình tĩnh lại, cảm giác có hơi ghê tởm, nhưng hình như do không có biện pháp khống chế thân thể, cũng không cảm thấy muốn nôn nhiều, liền nhận mệnh tiếp tục nằm đó, nhanh chóng đem lực chú ý chuyển tới tình huống trước mắt, tự hỏi hắn như vậy là tạm thời hay là mãi mãi, rồi yên lặng thiếp đi.

Thẩm Huyền từng suy xét qua khả năng Lăng Hi mất trí nhớ, nhưng sau đó nhận thấy được tính cách của đứa bé biến hóa quá lớn, thậm chí không còn chỉ số thông minh của người trưởng thành nữa, liền vội bận rộn ném bọn họ trở về tiểu lâu, phòng bệnh nhất thời chỉ còn Lôi Nham và lão sư.

Hai người đã thấy qua rất nhiều chuyện, đương nhiên cũng có thể nhìn ra biến hóa của đứa trẻ.

Lôi Nham không nghĩ tới hắn không chỉ mất trí nhớ, chỉ số thông minh lập tức mất đi một mảng lớn, trầm mặc kiên nhẫn câu thông với hắn, muốn làm cho hắn nhớ lại vài thứ.

Đứa nhỏ nhìn ipad, lại nhìn hắn, mặt đầy mờ mịt.

Lôi Nham "......"

Lão sư cười thở dài "Xong, lần này là thật sự không biết chữ"

Lôi Nham "Ừm"

"Nói thật ta cảm thấy đêm nay quả thật giống như đang nằm mơ" lão sư nói "Đầu tiên là hắn không hề báo trước mà đập phá phòng, trở về không bao lâu lại phát điên thêm một lần, ngay sau đó liền thành cái dạng này, ta đó giờ đều chưa thấy qua tình huống nào không hiểu ra sao như vậy, ngươi nhéo ta một cái xem có phải là ta đang nằm mơ hay không."

Lôi Nham "......"

Đứa nhỏ có chút sợ người lạ, mờ mịt mà thoáng kinh hãi một lát, ồn ào nhất định phải gặp anh của nó, sau đó bắt đầu lăn lộn trên giường, oa oa khóc lớn lên, bả vai run rẩy, một phen đầy nước mắt nước mũi.

Lôi Nham bị hắn khóc phiền biểu tình thoáng cái cứng lại, nhanh chóng đem đứa nhỏ ném cho lão sư, xoay người rời đi. Lão sư cũng không phải người biết ứng phó với một đứa bé, cuối cùng không có biện pháp đành gọi một bảo mẫu, thẳng đến khi thấy Thẩm Huyền mới như trút được gánh nặng, vội vàng cáo từ.

Thẩm Huyền tiễn hai bước, liền xoay người trở về phòng.

Lúc này bảo mẫu đã dỗ xong đứa nhỏ, hộ sĩ thì đang xem xét miệng vết thương trên trán nó, thân thiết nói "Bạn nhỏ, em có ảo giác rằng mình là một người khác không?"

Thẩm Huyền "......"

Đứa bé nhu thuận nói "Hổng có nha"

Hộ sĩ hỏi "Nhưng em nói không quen những người vừa rồi, không phải là mất trí nhớ sao?"

"Không phải, tui vốn hổng quen biết mà"

"Nhưng bọn họ đều biết em"

Đứa trẻ chăm chú nói "Bọn họ nói bậy, nhất định là muốn gạt tui, sau đó đem tui đi bán!"

Hộ sĩ "......"

Thẩm Huyền "......"

Thẩm Huyền đi vào, ý bảo hộ sĩ cùng bảo mẫu rời đi, ngồi ở bên giường buông mắt nhìn chằm chằm tiểu hài tử "Nhóc là ai?"

Đứa bé thanh âm non nớt "Tui tên là Lăng Bắc"

Thẩm Huyền thản nhiên hỏi "Có ai nói cho nhóc biết Lăng Bắc là một đứa trẻ tự kỷ, hoàn toàn không biết nói chuyện, đối với sự tồn tại của người khác cũng không phản ứng?"

"A...... Trước kia tui hình như cũng có chút kỳ quái, anh tui muốn nói chuyện với tui nhưng tui đều hổng để ý đến anh ấy" biểu tình của đứa bé hoang mang "Nhưng bây giờ tui muốn nói, liền nói, anh là ai?"

Thẩm Huyền nhướng mày "Nhóc biết nhóc có anh?"

"Ừm" Lăng Bắc tinh thần tỉnh táo "Anh của tui rất đẹp nha, sẽ kể chuyện xưa, luôn cho nhiều người bên cạnh tui, tui muốn tìm anh tui, anh tui đâu? Đây là đâu, tui muốn về nhà ô ô ô......"

Thẩm Huyền "......"

Lăng Bắc càng khóc càng thương tâm, cuối cùng dứt khoát xả ra cổ họng "Ô ô ô oa —!"

Thẩm Huyền "......"

Thẩm Huyền vội vàng đi ra ngoài tìm bảo mẫu, nửa ngày mới dỗ được đứa nhỏ nín khóc theo lên xe.

Lăng Bắc vẫn còn khóc thút thít, hỏi thăm có thật hắn sẽ mang mình đi tìm anh không. Thẩm Huyền gật đầu, một bên lái xe một bên hỏi vài vấn đề về Lăng gia, nhưng xem tình huống lúc trước của Lăng Bắc, hắn hỏi cơ bản đều là về bố cục Lăng gia đại trạch cùng một ít tin tức của Lăng Hi.

Lăng Bắc hít hít mũi, cái gì biết liền ngoan ngoãn trả lời cho hắn, không biết liền thành thực lắc đầu.

Thẩm Huyền không phải thằng ngốc, dự tính nếu đây thật sự là Lăng Bắc, tạm thời khó có thể tin tưởng, thầm nghĩ Lăng Bắc rõ ràng là trời sinh tự kỷ, như thế nào sẽ bỗng nhiên bình thường?

Chẳng lẽ được thần chữa khỏi sao?

Chuyện quỷ dị như vậy có khả năng...... Mà, xuyên việt cũng có rồi, còn có cái gì không có khả năng?

Lăng Hi nếu biết được vậy sẽ rất cao hứng, nhưng tiền đề là linh hồn hắn có thể trở về...... Con ngươi Thẩm Huyền hơi trầm xuống, nhanh chóng về tới tiểu lâu.

Lăng Bắc lại phản đối nhìn qua cửa kính xe "Này, này hổng phải nhà của tui"

Thẩm Huyền mắt thấy hắn lại muốn khóc, nói "Anh nhóc đang ở trên lầu"

Lăng Bắc bán tín bán nghi, gương mặt nhỏ trắng bệch, run cầm cập bị hắn kéo đi rảo bước tiến lên phòng ở tầng ba, lập tức nhào tới "Anh ô ô ô......"

Thẩm Huyền một phen giữ chặt hắn, nói cho hắn Lăng Hi bị bệnh, không nên đụng làm đau hắn. Lăng Bắc không có nghi ngờ khác, lau khô nước mắt, nghe lời bị đưa đến phòng ngủ tầng hai. Thẩm Huyền nhớ rõ hình như bảo mẫu có mua mấy món đồ chơi, liền mở ngăn tủ ra kiếm kiếm, xách ra một gói to.

Lăng Bắc hai mắt nháy mắt phát sáng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh hắn, tự động bỏ qua một đống lớn món đồ chơi mà thẳng đến cái túi nhỏ trong đó, kích động nói "A! Anh thế mà có nhiều quần lót nhỏ dễ thương như vầy!"

Thẩm Huyền nói "...... Nhóc không phải đã khỏe rồi sao?"

"Cái gì?"

"Bệnh tự kỷ"

"Đó là cái gì?"

"...... Không có gì." Thẩm Huyền đứng lên, thầm nghĩ đứa bé này tật xấu phỏng chừng không thay đổi, nếu trong tương lại phải đến trường hay tiến vào xã hội thì phải làm sao bây giờ?

Tiểu thiếu gia giàu có thích chơi đùa với quần lót nhỏ, Lăng gia bọn họ sẽ lại nhiều truyền kỳ.

Thẩm Huyền có chút không biết nói gì "Đừng chơi quá khuya, đi ngủ sớm một chút."

"Vâng!"

Lăng Hi nguyên bản ngủ không sâu, bị người nào đó nháo cũng liền tỉnh, hắn nghe thanh âm quen thuộc của đệ đệ, đầy đầu dấu chấm hỏi, giờ phút này nhận ra cửa phòng lại bị mở ra, liền biết được là Thẩm Huyền trở lại.

Thẩm Huyền ngồi ở bên giường, chậm rãi vuốt ve mặt hắn "Lăng Hi, Lăng Hi?"

Trong phòng im lặng, người trên giường một chút phản ứng cũng không có.

Mắt Thẩm Huyền thoáng tối đi, đôi con ngươi trầm xuống, nắm tay Lăng Hi "Em trai ngươi vẫn khỏe, ta đã thử qua, xác thật là hắn, rất thần kỳ......"

Lăng Hi chuyên tâm nghe hắn kể lại, đầu tiên là vì em trai mà vui vẻ, tiếp nghe nói đệ đệ tật xấu không sửa, cũng có chút không biết nói gì.

Thẩm Huyền từ đầu đến cuối đều chưa được đáp lại, nắm tay hắn nắm thật chặt, thì thào "Ngươi hiện tại đang ở đâu? Nếu lại vào thân thể của người nào đó, hẳn là sẽ liên hệ cho ta đi."

Ở ngay chỗ này...... Lăng Hi yên lặng nằm.

Thẩm Huyền ngồi một lát, nhìn thời gian một chút, vuốt ve tóc Lăng Hi, ở trên hắn trán ấn xuống một nụ hôn "Ngủ ngon, ta sẽ chờ ngươi, ngươi không thể biến mất, chúng ta...... Còn chưa chính thức bắt đầu"

Lăng Hi "......"

[╯‵□′]╯︵┻━┻

Đệt mọe,nằm mơ đi thôi! Lông đều dựng đứng hết rồi! Mẹ nó lão tử muốn hủy ngươi! Nhất địnhphải hủy ngươi! Ngươi chờ đó cho ông! Chờ ngao ngao ngao —!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.