(Nhị Cáp là cách gọi con chó, mình có search baidu với gg để xem thử coi nó có ý nghĩa gì đặc biệt không, nhưng hình ảnh hiển thị thì… cũng là Husky luôn, còn văn bản… đọc không hiểu T.T)
Nơi Thẩm Huyền quay lại là một biệt thự ba tầng ở thành Bắc, tầng cao nhất có phòng chủ nhân, phòng Lăng Hi, thư phòng và một phòng khách nhỏ, ngoài ra thì không còn không gian nào khác, cho nên đứa bé được sắp xếp ở tại tầng hai.
Nơi này là nơi ở của người có tiền, ở ngay cạnh có một bệnh viện cho thú cưng, lái xe nghe lệnh của ông chủ, cùng nhau kéo Husky đến đó, chuẩn bị tiêm cho nó mấy mũi vắc xin phòng bệnh.
Trên đường đi, Husky luôn cố gắng đào tẩu, nếu từ phía trong nhìn ra, sẽ thấy ở chỗ mở cốp xe cho vài vết móng vuốt, có điều dường như sau đó nó hiểu ra đây là hành động vô ích, chỉ đành thành thật nằm yên, sau đó âm thầm dồn lực, chờ lúc vừa mở cửa ra thì sẽ tháo chạy.
Lái xe phản ứng vô cùng nhanh, đè lại nắp cốp, lập tức kẹp đầu nó ở ngoài.
“……..” Husky nổi giận, “Gâu gâu gâu———!”
Lái xe cùng vệ sĩ khênh nó vào bệnh viện chích, rồi kéo về nhà tắm rửa, cuối cùng sấy lông xong mới lôi đi tìm ông chủ báo cáo lại.
“Mang cho cậu bé, trông coi một chút đừng để nó cắn người.” Thẩm Huyền đứng trong phòng của đứa bé, liếc đứa nhỏ đang ngồi xổm trước cửa sổ yên lặng ngắm bồn hoa một cái, dặn dò thủ hạ vài câu, mới xoay người rời đi.
Lăng Hi nhận thấy Nhị Cáp bị ném lại đây, trong lòng hết sức vừa ý, tiếp tục không chớp mắt quan sát bồn hoa. Em trai hắn ở nhà thỉnh thoảng cũng sẽ thế này, hắn giả trang hoàn toàn không gặp chút áp lực nào.
Husky ở bên cạnh hắn đi qua rồi lại đi lại, cuối cùng tìm một chỗ ngồi xuống, bất động.
Lăng Hi dưới tầm mắt quan sát của vệ sĩ nhìn hoa hơn một tiếng đồng hồ, lúc này mới buồn đứng dậy, vô mục đích mà đi vài bước trong phòng, sau đó từ từ tới gần Nhị Cáp, nhéo nhéo lỗ tai nó. Husky nghiêng đầu tránh đi, tỏ vẻ đây không quan tâm. Lăng Hi hoàn toàn không để ý, lại nhéo nhéo.
Đến giữa trưa, bà giúp việc đưa đồ ăn tới, thấy đứa nhỏ còn đang ngồi trên thảm, liền lau tay cho nó trước, sau đó mới mang cơm lên cho nó. Vệ sĩ lấy một túi đồ ăn cho chó, đổ cho Nhị Cáp.
Husky nhìn chén đồ ăn cho chó, lại nhìn nhìn cái khay đồ ăn đang được đưa đến trước mặt đứa nhỏ, liền nhanh chóng nhào qua liếm một cái.
Lăng Hi: “…….”
Bảo mẫu hết hồn, nhất thời kêu lên một tiếng ”ôi trời”. Động tác Husky không ngừng, vừa ngoác miệng vừa không coi ai ra gì mà kéo khay về phía mình, sau đó thò vuốt đẩy chén thức ăn chó sang cho đứa nhỏ, rồi thản nhiên cúi đầu ăn cơm.
Lăng Hi: “……….”
Bà giúp việc lập tức bị cảnh này làm cho dở khóc dở cười, nhưng không hề tức giận, vội vàng đem chén đồ ăn cho chó đi miễn cho đứa nhỏ nhầm đồ ăn, sau đó lại làm thêm một phần cơm, lẳng lặng đứng cạnh nhìn trong chốc lát, lúc này mới yên tâm xuống lầu.
Lăng Hi có thói quen ngủ trưa, sau khi ăn xong nghỉ ngơi một lúc liền trèo lên giường. Vệ sĩ thấy thế liền đi ra ngoài, dù sao y nhìn cả buổi sáng, thấy một người một chó ở chung cũng hoà hợp, đoán chừng sẽ không xảy ra chuyện không may.
Phòng ngủ rất nhanh trở nên im lặng, Husky nằm úp sấp trước cửa sổ một hồi, bỗng nhiên thoáng nhìn tới tờ báo mà vệ sĩ để lại, do dự hai giây, đi tới. Lăng Hi chỉ cảm thấy đang lúc nửa tỉnh nửa mê nghe thấy tiếng sột soạt thỉnh thoảng vang lên, mơ hồ liếc mắt nhìn một cái, chuẩn bị xoay người tiếp tục ngủ, sau đó giật mình ngẩn ra, cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến.
Khoan đã, con chó này đang đọc báo sao?
Hắn chậm rãi ngồi dậy, xác nhận không nhìn lầm, không khỏi xuống giường đi qua, ngồi xổm trước mặt nhìn nó.
Chung quanh không có vệ sĩ trông coi, Husky rốt cuộc không kiềm chế tâm tình của mình nữa, vẻ mặt khó chịu trừng mắt nhìn thằng oắt này, thầm nghĩ nếu không phải nó, chính mình sẽ không bị lôi đến, liền không khách khí gạt nó ra, vươn vuốt lật qua một tờ báo.
Lăng Hi: “……….”
Husky không hề phản ứng lại hắn, nhanh chóng liếc xong nội dung tờ báo, cũng không ngẩng đầu lên mà lật thêm một tờ, dù sao qua lời vệ sĩ, hắn biết đứa nhỏ này bị tự kỷ, căn bản không cần phải giấu diếm.
Lăng Hi tạm thời không so đo với nó, mà liên hệ một chút đến hàng loạt hình ảnh từ lúc gặp nhau tới giờ, nháy mắt trầm mặc.
Từ khi tiến vào bệnh viện Thần Ái, thế giới của hắn không ngừng nảy sinh biến cố mới, vốn trưởng rằng hắn và ảnh đế đã đủ nhọ rồi, không ngờ còn có người có thể nhọ hơn.
Hắn liếc mắt một cái, thấy Nhị Cáp rốt cuộc dừng mắt ở chuyên mục giải trí, liền nhìn qua xem thử, phát hiện lại là tai nạn lùm xùm kia, không khỏi nheo mắt, thầm nghĩ linh hồn ảnh đế đã vào thân thể người khác, còn ông chủ công ty giải trí kia…. sẽ không phải nhập vào xác con chó rồi chứ?
Có thể trùng hợp đến vậy sao?
Hắn đang tìm cách nói vài câu thăm dò, đã thấy Nhị Cáp tống mạnh tờ báo đến trước mặt hắn, sau đó chạy đến cửa sổ nằm, trong lòng nao nao, ý thức động vật có thính giác linh mẫn hơn so với con người, nhất thời có dự cảm không tốt.
Ngay sau đó, cửa phòng quả nhiên ‘rắc’ một cái mở ra, ánh mắt Thẩm Huyền chuyển từ hắn sang tờ báo, thấp giọng cười: “Không phải đang ngủ sao?”
Lăng Hi: “…………”
Lăng Hi vẫn như cũ không ngẩng lên nhìn anh, trấn định nhìn chằm chằm mặt đất, lúc Nhị Cáp ném tờ báo lại đây làm nó bị rối, điều này khiến cho nhìn qua trông hắn như đang chơi tờ báo, cũng có thể trót lọt qua cửa.
Thẩm Huyền mặc dù đang cười, nhưng đáy mắt không có nhiều ý cười thực sự, anh đóng cửa lại, kéo đứa nhỏ ngồi xuống trên giường, ngữ khí nhẹ nhàng: “Biết anh vừa rồi đi đâu không?”
Lăng Hi không đáp, làm bộ như đang khó chịu muốn tránh khỏi anh.
Thẩm Huyền tăng thêm lực tay, tiếp tục nói: “Anh đi một chuyến tới viện an dưỡng”, anh tạm dừng một chút, thấy thần sắc đứa bé không gợn sóng không sợ hãi, hạ mắt đánh giá nó, “Anh muốn biết làm sao nhóc trốn ra được, nếu không muốn anh báo cho ông nội nhóc thì có thể nói cho anh nghe làm sao nhóc tới bệnh viện được.”
Lăng Hi thực bình tĩnh, thầm ước người này đi nói cho ông nội hắn, sau đó có lẽ ông sẽ để ý đến hắn một chút, bọn họ có thể gặp nhau.
Thẩm Huyền nhìn chằm chằm đứa nhỏ một lúc, phát hiện nó vẫn là bộ dáng kia, chậm rãi buông tay sờ sờ đầu nó: “Giữa trưa vẫn nên ngủ một giấc mới tốt.”
Anh nói xong không hề dừng lại, đứng dậy rời đi.
Lúc viện an dưỡng gặp hoả hoạn, chiếc xe duy nhất ra khỏi đó là xe chuyển đồ ăn, Lăng Bắc nhất định là lẻn vào đó, điểm này không thể nghi ngờ. Rồi chuyện đứa nhỏ thường xuyên đi tản bộ ở đoạn đường cố định ở hậu viện, chuyện này tuy mọi người nghĩ là trùng hợp, thế nhưng từ lúc gặp đứa nhỏ đến giờ, anh biết chuyện này nhất định đã được lên kết hoạch.
Mặt khác anh có hỏi qua viện trưởng, xe chuyển đồ không đi vào nội thành, Lăng Bắc vô luận là xuống xe ở nơi nào, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không thể đến bệnh viện Thần Ái, bởi vậy chắc chắn nó có mang theo tiền để bắt xe. Nhưng theo anh điều tra, mẹ của Lăng Bắc không chỉ chưa từng đưa tiền cho nó, thậm chí ngay cả con mình đi đâu cũng không rõ ràng.
Cho nên đứa nhỏ này đầu tiên là qua việc quan sát khi tản bộ nhận ra quy luật ra vào của xe tải, sau đó tìm cách lấy được tiền, sau đó lợi dụng hoả hoạn mà thoát thân, hơn nữa xuất phát từ mục đích nào đó muốn đến bệnh viện Thần Ái, nhưng cuối cùng không đạt được ý muốn, chỉ đành rời đi.
Về phần điều gì có thể làm cho Lăng Bắc bất chấp để quay lại, đáp án e rằng chỉ có hai chữ: Lăng Hi.
Nhưng Lăng Bắc chỉ mới sáu tuổi, lại có thể làm đến mức này sao.
Thẩm Huyền cuối cùng liếc thân ảnh đang trầm mặc trên giường một cái, đưa tay đóng cửa lại, con ngươi lạnh lùng.
—- đứa nhỏ này hoàn toàn không đơn giản.
Sau khi điều tra rõ sự tình, suy nghĩ đầu tiên của anh đó là mấy năm nay Lăng Bắc đều nguỵ trang, chờ cơ hội diệt trừ Lăng Hi, nhưng rất nhanh anh không thể không phủ nhận giả thuyết này.
Không nói đến nhỏ tuổi như vậy có tâm cơ thì có hợp lí hay không, ngay một cửa là Lăng Hi phỏng chừng Lăng Bắc cũng không qua được, dù sao Lăng Hi là một tay lão gia tử rèn giũa đi ra, ngoại giới công nhận là người thừa kế Lăng gia, ánh mắt cùng thủ đoạn đều không phải dạng kém cỏi, không có khả năng ngay cả một đứa nhỏ có vấn đề cũng nhìn không ra.
Nhưng trước mắt mọi chứng cứ đều hướng đến phỏng đoán tưởng chừng không có khả năng kia, Thẩm Huyền chậm rãi lên lầu ba, thầm nghĩ không hề gì, dù sao đứa nhỏ tạm thời sẽ ở đây, anh có thể chậm rãi quan sát.
Người nào đó đi rồi, phòng ngủ một lần nữa trở nên im lặng.
Lăng Hi tất nhiên phải ngủ trưa một giấc, có điều trước đó hắn dùng trang báo giải trí kia gấp thành một cái thuyền nhỏ, ném đến trước mặt Nhị Cáp, cho dù con chó này có thể dùng móng gỡ giấy ra, chỉ e cũng tốn không ít công phu.
Husky: “……….”
Lăng Hi liếc xem vẻ mặt nó một cái, nhất thời vừa lòng, vui vẻ leo lên giường nghỉ ngơi, chỉ để lại cho nó một cái lưng.
Husky: “………………..”
Thành phố C sắp vào mùa mưa, buổi sáng còn có chút ánh mặt trời, đến khi Lăng Hi tỉnh ngủ, bên ngoài không biết từ bao giờ đã có cơn mưa nhỏ, trong phòng vẫn chỉ có một mình Nhị Cáp cùng với hắn, tờ báo sớm bị chà đạp thành một đám bùng nhùng, không chỉ thiếu mất một góc, còn dính chút vệt nước, phỏng chừng Nhị Cáp dùng răng cắn ra.
Hắn nhịn cười, đến trước cửa sổ ngồi, tiếp tục giả làm trẻ tự kỷ.
Husky cũng nổi lên nghi ngờ với hắn, yên lặng quan sát một trận, thử vươn móng lay hai cái. Lăng Hi không để ý tới nó, ôm đùi nhìn cảnh mưa, bắt đầu suy nghĩ đối sách sau này. Husky chớp chớp mắt, thò vuốt xù lông đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng quơ quơ.
Lúc Lăng Hi đang suy nghĩ không thích bị quấy nhiễu, liền dùng một ngón tay đặt lên đầu nó, đẩy nó ra.
Sức của Husky lớn hơn một đứa bé nhiều, không lùi mà tiến tới, thiếu chút nữa đẩy ngã hắn.
Lăng Hi chống tay lên mặt đất, rất nhanh điều chỉnh lại tư thế, cũng không thèm nhìn tới nó.
Chẳng lẽ thật sự là bị tự kỷ? Husky chần chờ vài giây, thò móng bộp một cái lên gáy đứa nhỏ, nhưng bởi vì không khống chế tốt lực đạo, thiếu chút nữa đánh hắn đập đầu lên cửa kính, hết hồn, nhanh chóng chạy sang bên kia nằm úp sấp bất động.
Lăng Hi: “……..”
Buổi chiều Thẩm Huyền có lẽ có việc, không tới tìm hắn, nhưng đến giờ cơm chiều lại bảo bà giúp việc đưa hắn xuống tầng dưới. Lăng Hi thuận theo để bà kéo đi, thấy trên tay bà bưng đồ ăn đã trộn sẵn, không khỏi vươn tay.
Bà giúp việc giơ cao lên, kiên nhẫn giải thích: “Không, đây là đồ ăn cho chó.”
Lăng Hi tất nhiên biết để cho Nhị Cáp ăn, liền đứng bất động, cho đến khi thấy bà đặt bát đồ ăn lên mặt đất mới qua đó bưng lên, đồng thời dùng chân đẩy chén đồ ăn chó rồi đổ vào trước mặt nó, xoay người ra ngoài.
Husky: “………”
Husky nháy mắt muốn chạy tới cạp hắn hai cái, thế nhưng Lăng Hi đã sắp ra khỏi phòng, ‘rắc’ một cái đóng cửa lại. Thẩm Huyền đứng ở ngay cạnh, một màn kia đã chứng kiến toàn bộ, anh cười cười: “Không giả bộ nữa.”
Lăng Hi ngay cả mí mắt cũng không nâng một chút, trầm mặc lướt qua anh đi xuống lầu.
Hắn lúc trước suy nghĩ nửa ngày, thế nào cũng cảm thấy lần này sơ hở quá nhiều, căn bản không thể vẹn toàn được, cho nên vô luận làm gì cũng sẽ bị Thẩm Huyền hoài nghi, chẳng bằng làm cho mình thoải mái một chút.
Có điều hắn vẫn như cũ không mở miệng, cứ vậy giằng co.
Vận khí tốt, Thẩm Huyền sẽ báo cho ông nội, vận khí kém, không chừng hắn sẽ bị tống lại vào viện an dưỡng, trong này có đồng minh, nếu thực sự hết cách thì chỉ đành đưa thư nhờ ảnh đế chuyển cho ông nội, có điều cái này phải đến thời điểm hoàn toàn bất đắc dĩ, bởi vì hắn không thích chủ động để lộ nhược điểm cho người mình không thân thuộc.
Đương nhiên, ngoại trừ việc phát bệnh.
Hắn đi đến ngồi xuống bàn ăn, không nhìn bất cứ ai, cúi đầu ăn cơm.
Đào Thiên Thuỵ nhìn đứa nhỏ ngồi đối diện hỏi: “Nhóc là ai? Có quan hệ thế nào với A Huyền?” Hắn chờ đợi, “Ê nè anh bạn nhỏ, anh đang nói chuyện với nhóc đó.”
“Cậu bé là Lăng Bắc.” Thẩm Huyền từ trên lầu đi xuống, giới thiệu đơn giản, “Là em trai của Lăng Hi.”
Đào Thiên Thuỵ bừng tỉnh đại ngộ, nhìn bạn tốt chậc chậc nói: “Anh thấy chú tự đi lên còn tưởng cậu ta tỉnh rồi, ai biết chú….”
Thẩm Huyền ngắt lời: “Ăn cơm của cậu đi.”
Anh liếc đứa nhỏ một cái, xác nhận không có nhìn lầm, đứa nhỏ vừa mới cứng người một chút.
Lăng Hi trên mặt không có thái độ gì, trong lòng lại đang hoạt động cực nhanh, ông nội muốn đưa nguyên thân hắn đi nơi khác, không thể để người phát hiện, quan hệ giữa Thẩm Huyền và ông nội không tồi, người đàn ông trước mắt này còn tưởng hắn đã tỉnh….
Hắn âm thầm hút khí, nháy mắt suy ra điều đó.
Thân thể hắn…. chẳng lẽ đang ở đây?!